[RHYCAP] HATERS, ARE YOU SURE? | Fronav.
Hồi 6.
Ngày hôm nay Quang Anh có lịch trình dự sự kiện họp báo cho chương trình mới sắp được công chiếu. Hắn ngồi chễm chệ trước tấm kính sáng của bàn trang điểm, nó một góc nghịch điện thoại chờ đợi."Duy!""Hả?" - Nó đáp."Lại đây"Nó cất điện thoại, đi đến đứng cạnh hắn. "Lát nữa làm cho bạn này luôn nha chị" - Hắn nói với thợ trang điểm.Đức Duy bất ngờ: "Tôi makeup làm gì?""Trợ lý của tôi không được xấu""Ý anh nói tôi xấu?""Tấm gương này to lắm, không cần hỏi""Thằng cha này!" - Nó chửi thầm."Nghe hết đấy, cẩn thận cái mồm"Đức Duy giật mình. Nó chột dạ lắm. Không biết là ngẫu nhiên hắn nói thế hay thật sự nghe nó chửi. Nhỡ đâu lại lên cơn giận cắt lương nó thì nhục."Rồi, bé Duy vào đây chị trang điểm cho" - Chị thợ xịt lớp khoá nền cho hắn rồi vẫy tay bảo nó ngồi vào ghế."Thật... luôn hả chị?" - Nó dè chừng.Quang Anh kéo nó ngồi xuống: "Bảo sao thì làm vậy đi. Bộ quần áo hầm hố với cái đầu bạch kim này của cậu không trang điểm thì phí của trời""Mặt bé Duy có nét sẵn rồi, chị làm nhanh thôi"Đành vậy, nó không có quyền phản đối. Hơn hai mươi mấy năm cuộc đời lần đầu tiên Đức Duy trang điểm. Bước ra đường quệt mỗi kem chống nắng nó đã thấy phức tạp rồi, nói gì là kem nền, che khuyết điểm, phủ phấn, tạo khối đủ thứ.Ấy nhưng chị thợ nói phải, cái mã của nó đẹp, nét nào ra nét nấy. Da trắng, mũi cao, mắt tròn lại còn hay long lanh. Mỗi tội nó thức khuya quá, quần thâm hơi sậm màu."Rồi đây này, nhìn xem!"Đức Duy ngó vào gương, đến khi lớp trang điểm hoàn thiện nó mới dám soi lại cái bản mặt mình. Đẹp trai.Chị thợ nhấn chỗ nào chỗ đó liền đẹp lên trông thấy. Nó tự say nắng bản thân hơn chục giây rồi mới hoàn hồn."Sao? Ngon không?" - Hắn huých vai nó."Ngon. Kiểu này bước ra đường hít thở thôi cũng tốn gái""Đi cạnh tôi thì làm gì có cửa"Hắn rời đi thay trang phục. Nó bỏ qua cái lời chọc ghẹo kia mà lại ngắm mình trong gương. Thi thoảng còn tạo kiểu. Tưởng tượng năm cấp ba mà có cái mặt này đi tán gái thì hết bài. Một trăm cô cứ phải chín mươi chín cô đỗ. Còn một cô thì khỏi cần tán cũng tự thích thầm nó mất."Chị ơi, vuốt tóc cho thằng nhỏ này nữa nhé" - Quang Anh đang đứng yên để stylist chỉnh sửa trang phục, tiện mồm gọi chị thợ."Vuốt tóc luôn cơ á?""Trang điểm mà không vuốt keo thì như mặc áo không mặc quần. Cậu thích cởi truồng sao?""Hồi nào?!" Chăng qua là nó bất ngờ vì mình được chăm. Chứ Đức duy không muốn cởi truồng một chút nào."Bé Duy thích tóc kiểu gì nhỉ?" - Chị hỏi."Chị có thể vuốt cái kiểu nhọn nhọn như anh Hiếu Thứ Hai không chị?""Kiểu đấy hở? Bé Duy thích thì chị làm"Chị thợ cứ một câu "bé Duy" hai câu "bé Duy", nó ngại điên. Người đã xinh gái lại còn dịu dàng. Cái giọng ngọt ngào của chị mỗi khi cất lên gọi nó là bé nó đều như muốn bay khỏi Trái Đất. Có vẻ chị giống với gu bạn gái nó, nên nó thích."Rồi, ưng chưa bé? Có gì chỉ chỉnh lại"Đức Duy ngó vào gương, xoay đầu qua lại xem kĩ một chút.Tuyệt đỉnh nam nhân."Chị làm thế này chết Quang Anh rồi, đi cạnh em thì lại lép vế" - Nó cố tình nói lớn để hắn nghe thấy."Chị xịt nước cho cái đầu thằng nhỏ này xẹp xuống hộ em nhé"Nó giật mình: "Ơ ơ! Không, em đùa đấy chị ạ" Mọi người xung quanh cười khúc khích, lần đầu tiên họ thấy hắn nói chuyện với trợ lý theo cái kiểu cà rỡn thế này. Những người đi trước chỉ toàn nhận lại cái ánh nhìn chằm chằm của hắn.Quang Anh sải bước trên thảm đỏ. Ánh đèn từ máy ảnh cứ nhấp nháy liên tục hướng về hắn. Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là "hào quang". Cái tà áo trắng dạ lên gương mặt sáng bừng trông thấy. Cặp kính đen đang bảo vệ hai con ngươi trước ánh sáng nhiễu mắt ấy, nếu không mang kính sẽ đau lắm.Đức Duy đang lọ mọ đi tới lui gần đấy, nó tìm cái chị thợ khi nãy mà không gặp. Định xin phương thức liên lạc mà lại biến mất rồi. "Duy hả em?" - Một anh nhân viên hậu kì vịnh vai nó.Nó thoáng giật mình: "Vâng, em ạ""Lên thảm với Rhy đi""Dạ? Em ý ạ? Em chỉ là trợ lý thôi anh""Không sao đâu. Em có makeup thế này thì cứ lên đi. Bọn anh chụp cho vài kiểu""Được không anh?" - Nó ngại."Được được!"Nó liếc mắt đến Quang Anh, tiện thấy hắn cũng nhìn nó. Rồi hắn đưa tay lên, vẫy nó đến. Bản năng trợ lý trỗi dậy, nó lật đật chạy đến đứng cạnh hắn."Đứng đây cạnh tôi""Làm gì?""Máy ảnh kìa, tạo kiểu đi""Hả?""Nhanh lên, không có thời gian đâu"Mặc dù không kịp xử lí tình hình và hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đức Duy vẫn tạo kiểu mượt mà theo lời hắn.Đêm hôm đó, sau khi trở về nhà. Nó sau khi đã tắm rửa xong thì ngồi vào sofa định bật truyền hình. Quang Anh từ phòng bước ra, ngồi cạnh nó."Xem nè""Cái gì?""Trên mạng đầy ảnh của cậu kìa""Hả?" - Nó chộp lấy điện thoại tự mình xem. Lướt đến đâu cũng toàn nó là nó - "Là sao? Tôi bị phốt gì hả?"Hắn cốc trán Đức Duy: "Khờ quá. Toàn bình luận khen thôi, phốt gì"Nó xem kĩ lại. Đúng là khen thật. Đứa nhỏ này là ai vậy? Trông đáng yêu vãi. Đứng cạnh RHYDER như bố con.Tôi cần in4 cái cậu này!!!Em bé đáng yêu nào lọt vào thảm đỏ vậy.Haha, spotlight của RHYDER bị em bé này chiếm cả rồi.Trợ lý mới của anh ấy à? Còn chị Cá đâu?Trắng không kém gì ông Rhy. Nhìn đẹp đôi ghê á.Có thể tôi biết yêu rồi các bạn à."Thấy chưa?""Nhưng sao không ai khen anh vậy?"Hắn sững sờ, thù hận liếc nó một cái: "Cậu chiếm hết sóng của tôi rồi còn gì? Thằng quỷ nhỏ""Có ảnh hưởng đến anh không? Thôi, lần sau đừng bắt tôi lên thảm với anh. Dù gì tôi cũng chỉ là trợ lý"Nhìn thấu nó đang cảm thấy có lỗi, Quang Anh xoa đầu nó, cố tình phá rối tóc Đức Duy: "Không phải lo, trợ lý xịn thì khoe. Mấy ai có được như tôi đâu""Nhưng mà...""Thêm câu nữa cắt lương"Đức Duy ngậm ngùi. Im lặng xem truyền hình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me