Rhycap Luu Tru Ky Uc
“Anh ơi, em là Đức Duy! Em hâm mộ anh Quang Anh lắm!”“Cảm ơn em trai, hôm nay thi tốt nha.”
Có một số thứ diễn ra trên đời chưa từng là một sự trùng hợp, giống như những ngày đó, những ngày mà một con cáo và một con thỏ bên cạnh nhau như những người bạn thân tri kỉ, là mối quan hệ đến ông trời cũng không muốn quên đi.Con thỏ đó suýt là con mồi của cáo trắng, nhưng nó thật sự có cái miệng rất lanh lẹ, làm cáo ta thích thú nên đã tha mạng, từ đó cả hai là những người bạn thân nhất trên đời.“Này anh cáo! Hôm nay không đi săn nữa sao?”“Vào đông rồi còn đi săn cái gì nữa hả con thỏ ngốc này? Mi thấy cái thời tiết này ngoài con thỏ cô độc như mi thật sự còn thức ăn nào bỏ vào bụng ta à?”“À phải, anh nói đúng, nhưng chẳng phải đã anh đã lo cho tôi rồi sao?”“Ta kiếm thức ăn cho mi để khi nào béo rồi thịt, thỏ gì mà gầy trơ xương.”“Tôi thật sự rất sợ nha!”Thái độ nó cợt nhã không tin, sau đó vui vẻ rúc vào bộ lông dày của con cáo để ủ ấm.Anh cáo của nó vốn như vậy, suốt ngày hăm dọa nhưng luôn chăm lo cho nó hơn cả mẹ thỏ trước kia.Cuộc sống trong rừng của thỏ và cáo cứ bước qua cùng nhau, nó vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc của cáo nhưng rồi cũng đến ngày chỉ trong hai con vật chỉ có thể sống một con.Rừng cháy, cáo trắng bị thương, gãy hai chân trước, cáo ta đói, rất đói dù thỏ cứ mỗi ngày đưa nước nhưng cơn đói cứ thế cồn cào, cáo thật sự không chịu nỗi.
Tối đó, con thỏ dụi vào phần mặt của con cáo, nó rơm rớm nói nhỏ nhẹ với cáo ta.“Anh cáo này, hay là anh ăn tôi đi nhé, nếu anh không ăn tôi thì anh sẽ chết...”“Thỏ ngu ngốc, mi sẽ chết đấy.”“Nhưng tôi không nỡ nhìn anh chết...”Chính cáo cũng như thỏ, làm sao nó nỡ để bạn mình chết chứ, đã vậy chính cáo còn phải ăn người bạn này.Thỏ dường như biết cáo đang nghĩ gì, nó liếm mũi con cáo lấy lòng.“Anh ơi, tôi không giận đâu...”“Đau đớn lắm đấy thỏ.”Nếu không thể chết một sống một, vậy thì chết cùng nhau.Thỏ và cáo bị bầy linh cẩu bắt gặp vào hôm sau, cuối cùng cáo cũng chẳng cần phải ăn thỏ, chúng cùng nhau bị bọn linh cẩu xé xác thành từng mảnh, trở thành bữa ăn của kẻ khác......Đời này con thỏ sinh ra trong một thôn nhỏ, nó tên Đức Duy, là con của một kỹ nữ.Duy biết mình vẫn nhớ rõ cuộc đời trước, vẫn nhớ con cáo trắng đó nhưng khi trở thành người thì làm sao mà tìm được? Em không quan tâm người ta lời ra tiếng vào, cũng chẳng để tâm người mẹ tệ bạc chỉ biết uống rượu tiếp khách, cũng chẳng mặn mà với ngôi làng bé tẹo mà mình lớn lên, Duy chỉ biết rằng mình phải tìm cáo trắng.
Nếu ông trời không để Duy quên kiếp làm thỏ ngắn ngủi thì em sẽ làm những gì con tim mách bảo. Từ nhỏ ham học hỏi nên Duy đã len lén nghe các lớp của thầy đồ ở làng, mặc cho “mẹ” và người trong làng chế nhạo, Duy không cần họ để tâm đến mình, Duy chỉ muốn rời đi để tìm cáo trắng.Và rồi khi triều đình khai khoa, Duy đã một mình rời khỏi làng, mục đích của em không phải đỗ tiến sĩ hay làm quan mà chỉ là muốn rời khỏi đây để tìm cáo trắng.Duy nhớ lúc đấy em cũng chỉ mới gần mười chín tuổi, chẳng hiểu tự tin đâu ra mà báo với cả làng mình sẽ đi thi. Dù ai có chế nhạo em thì em mặc kệ, em không cần ai ủng hộ, em chỉ cần cáo trắng của em.Vậy mà Duy thật sự trở thành một quan văn của triều đình bấy giờ, em cũng coi như bước thêm một bước trên con đường tìm kiếm cáo trắng.Thật ra không cần nhọc công đi tìm cáo trắng thì ông trời đã giúp em một bước.
Cáo trắng ngày đó giờ đã là một vị tướng quân trẻ tuổi bảnh bao, anh là con trai của tướng quân đời trước, sau khi kế nhiệm cha thì lập vô số chiến công.Họ gọi anh là tướng quân Quang Anh.
Duy được làm việc trong thành, không cần phải trở về làng, tuy là quan nhỏ, công việc cũng nhàn hạ, chỉ đơn giản là dạy học cho thái tử năm nay vừa tròn mười lăm tuổi.“Nè, ngươi làm quan mà trẻ con hơn cả ta! Vậy là đòi dạy ai?”“Thái tử cứ đùa, đúng là thần không lớn hơn người là mấy nhưng những gì thần biết đủ nhiều để hoàng thượng và hoàng hậu an tâm giao trọng trách dạy dỗ thái tử cho thần nên thần sẽ làm hết sức.”“Ta thấy ngươi chỉ chủ ý đến tướng quân Quang Anh.”“Ây...người có tí tuổi thì hiểu cái gì.”“Ngươi có lớn hơn ta bao nhiêu đâu?”Tính tình Duy thân thiện thêm vào đó tuổi còn nhỏ, có người yêu người ghét nhưng mà để thật sự thân thiết với em chắc chỉ có cậu thái tử mồm mép tép nhảy và Quang Anh.Nói đến cơ duyên của cả hai ở kiếp này thì phải nhờ công thái tử điện hạ, nó thấy vị quốc sư trẻ cứ thi thoảng lại dòm ngó vị tướng quân kia luyện võ bèn nghĩ là Duy muốn kết bạn.Thì đúng là trong hoàng cung chỉ có thái tử, Duy và Quang Anh là gần tuổi nhau, còn đâu là mấy ông già lắm mồm. Thế là thái tử quyết định kéo quốc sư đi làm quen với tướng quân, tiện thể trốn học.Duy không rõ vì sao em nhận ra Quang Anh là cáo trắng nhưng mà từ tận sâu trong tâm trí em, nó gào thét rằng anh chính là điều em tìm kiếm bấy lâu.“Nghe danh tướng quân đã lâu, tại hạ là Đức Duy, quốc sư của thái tử điện hạ.”“Gọi ta là Quang Anh, cậu chắc cũng không nhỏ hơn ta là bao nhỉ?”“Vậy ngài cứ gọi ta là Đức Duy nhé?”Thái tử thấy mặt quốc sư hớn hở chả ra làm sao, nhưng nó không hiểu biểu hiện của người có ý gì, chỉ cho rằng quốc sư quá đơn thuần, do thoát kiếp cô độc trong cung nên vui vẻ.Nhưng mà nó cứ thấy quốc sư của nó và tướng quân cứ là lạ thế nào. Biết là tính thầy Duy trẻ con rồi, do thầy bé thật, nhưng mà tướng quân cứ thiên vị thầy dữ lắm. Suốt ngày dặn nó phải nghe lời thầy đừng có chọc thầy, thầy dễ khóc dữ lắm. Nghe vô lí thật sự, trong mắt thái tử thì thầy nó nghiêm túc lắm nha, chơi ra chơi, học ra học, nó chả dám ghẹo thầy. Vậy mà khi thấy thầy ở với tương quân là hở tí lại mếu, hở tí lại như mấy đứa nhỏ loi choi. Chả hiểu nỗi?Tướng quân vẫn rất vui vẻ hùa theo quốc sư Đức Duy mỗi khi người mè nheo hay chọc ghẹo ngài, thái tử cảm tưởng như họ quen nhau từ lâu rồi.Và rồi tướng quân đến tuổi thành gia lập thất, hoàng thượng muốn ban hôn nhưng tâm trí Quang Anh đã đặt lên người cậu quan văn nhỏ bé đáng yêu, ngay từ lần đầu gặp Duy, anh đã biết em rất đặc biệt. Cứ ngỡ là tình bạn thuần túy, hóa ra chính là định mệnh của cuộc đời anh.“Thần xin cảm tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng chiến sự vẫn còn đó, thần lo việc nước chưa xong sao có thể chăm lo được cho thê tử, như vậy chẳng khác nào đắc tội với bệ hạ.”Hoàng thượng gật gù coi như bỏ qua, người biết đối với Quang Anh đất nước này luôn đặt lên hàng đầu, chưa có ý định thành gia lập thất cũng phải. Nhưng đối với Quang Anh, việc tìm thê tử không đáng để quan tâm, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu thê tử của anh không phải là Duy.Quang Anh thương Duy, yêu Duy nhất trên đời nhưng mà bé yêu ngốc cũng chỉ tưởng anh xem mình như một người bạn tâm giao, một tri kỷ giống như kiếp trước.“Thầy biết sao không, mới ngày kia phụ hoàng muốn ban hôn cho tướng quân đó!”“Ban hôn...? Cho Quang Anh á!”Nghe đến đây, Duy cũng có chút chạnh lòng mà không rõ lí do.“Đúng rồi đó, mà ngài ấy từ chối rồi, nghe đâu là còn việc nước phải lo, thầy cũng thấy rồi đó, giờ tình hình chiến sự nước ta đang rất căng thẳng...”“Thái tử nói phải ha, mà người cũng đủ lớn rồi, sau này còn phải thay hoàng thượng gánh vác việc nước, lo mà học hành chăm chỉ đi.”“Xì, thầy chẳng để ta nói hết! Mà ta nghĩ là do tướng quân có ý trung nhân rồi, không biết là cô nương nào.”Duy cốc đầu thằng quỷ nhỏ, nhiều chuyện thật ấy!“Thái tử vui lòng nhắc lại những gì thần vừa giảng nhé?”“Ơ..."Chuyện này làm Duy cứ suy ngẫm mãi, nếu có ý trung nhân thì sao Quang Anh không kể cho Duy? Hay là họ chưa đủ thân thiết? Em thấy buồn cả ngày như này không được nên đành hỏi thẳng.“Quang Anh này, ngài có ý trung nhân sao?”Quang Anh nhướng mày nhìn cậu trai trẻ bên cạnh, mọi thứ trên mặt em đều viết rõ ràng là “đừng có ý trung nhân mà”. Đơn thuần và rất đáng yêu.“Phải, ta có ý trung nhân.”“Vậy sao ngài không nói với ta! Chúng ta chẳng phải là bạn sao?”Mặt em uất ức thấy rõ, chẳng biết làm sao nhưng Quang Anh vẫn muốn nói thẳng với em về đoạn tình duyên này. Vì ngày mai anh phải ra chiến trường, không biết liệu còn có ngày về hay mãi mãi nằm lại ở mảnh đất nhướm mùi máu tanh.“Chỉ có ngươi xem ta là bạn, từ lâu rồi ta chẳng xem ngươi là bạn nữa.”Trong đầu Duy vang lên bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực, phải chăng là do em đơn phương thân thiết với Quang Anh.Trông em suy sụp thấy thương, Quang Anh dùng tay nâng gương mặt trắng trẻo kia, cố ép em nhìn vào mắt mình.“Ý trung nhân của ta là ngươi, ta sẽ không lập thê tử nếu thê tử của ta không phải ngươi.”“Hả? Ngài nói gì cơ?”Duy ngơ ngác, nhìn rõ ngốc, Quang Anh phải lặp lại lần nữa Duy mới tiếp thu được.“N-nhưng mà, cả ta và ngài đều là nam nhân...”“Ta không biết điều này là đúng hay sai, nhưng nếu ta có thể từ chiến trường trở về thì Duy gả cho ta nhé?”Tim em đập liên hồi, em biết Quang Anh nói thật lòng, chính em cũng nhận ra điều đó.“Nhưng ngài phải trở về đấy nhé...! Ta sẽ gả cho ngài mà...”Và rồi họ ôm lấy nhau, quyến luyến khó buông.Nhưng rồi cuối cùng Duy chỉ đợi được thi thể lạnh lẽo của Quang Anh trở về.Lần trước được đi cùng nhau, nhưng lần này anh lại đi trước em.Không lâu sau, chính Duy cũng ngã bệnh rồi qua đời, dường như số mệnh của cả hai gắn liền với nhau, chẳng thể tách rời.
Dạo này bận nha các mom😭 nhma mình vẫn cook được con fic hihi.
Xem zai đẹp ở artist day nè <3
Có một số thứ diễn ra trên đời chưa từng là một sự trùng hợp, giống như những ngày đó, những ngày mà một con cáo và một con thỏ bên cạnh nhau như những người bạn thân tri kỉ, là mối quan hệ đến ông trời cũng không muốn quên đi.Con thỏ đó suýt là con mồi của cáo trắng, nhưng nó thật sự có cái miệng rất lanh lẹ, làm cáo ta thích thú nên đã tha mạng, từ đó cả hai là những người bạn thân nhất trên đời.“Này anh cáo! Hôm nay không đi săn nữa sao?”“Vào đông rồi còn đi săn cái gì nữa hả con thỏ ngốc này? Mi thấy cái thời tiết này ngoài con thỏ cô độc như mi thật sự còn thức ăn nào bỏ vào bụng ta à?”“À phải, anh nói đúng, nhưng chẳng phải đã anh đã lo cho tôi rồi sao?”“Ta kiếm thức ăn cho mi để khi nào béo rồi thịt, thỏ gì mà gầy trơ xương.”“Tôi thật sự rất sợ nha!”Thái độ nó cợt nhã không tin, sau đó vui vẻ rúc vào bộ lông dày của con cáo để ủ ấm.Anh cáo của nó vốn như vậy, suốt ngày hăm dọa nhưng luôn chăm lo cho nó hơn cả mẹ thỏ trước kia.Cuộc sống trong rừng của thỏ và cáo cứ bước qua cùng nhau, nó vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc của cáo nhưng rồi cũng đến ngày chỉ trong hai con vật chỉ có thể sống một con.Rừng cháy, cáo trắng bị thương, gãy hai chân trước, cáo ta đói, rất đói dù thỏ cứ mỗi ngày đưa nước nhưng cơn đói cứ thế cồn cào, cáo thật sự không chịu nỗi.
Tối đó, con thỏ dụi vào phần mặt của con cáo, nó rơm rớm nói nhỏ nhẹ với cáo ta.“Anh cáo này, hay là anh ăn tôi đi nhé, nếu anh không ăn tôi thì anh sẽ chết...”“Thỏ ngu ngốc, mi sẽ chết đấy.”“Nhưng tôi không nỡ nhìn anh chết...”Chính cáo cũng như thỏ, làm sao nó nỡ để bạn mình chết chứ, đã vậy chính cáo còn phải ăn người bạn này.Thỏ dường như biết cáo đang nghĩ gì, nó liếm mũi con cáo lấy lòng.“Anh ơi, tôi không giận đâu...”“Đau đớn lắm đấy thỏ.”Nếu không thể chết một sống một, vậy thì chết cùng nhau.Thỏ và cáo bị bầy linh cẩu bắt gặp vào hôm sau, cuối cùng cáo cũng chẳng cần phải ăn thỏ, chúng cùng nhau bị bọn linh cẩu xé xác thành từng mảnh, trở thành bữa ăn của kẻ khác......Đời này con thỏ sinh ra trong một thôn nhỏ, nó tên Đức Duy, là con của một kỹ nữ.Duy biết mình vẫn nhớ rõ cuộc đời trước, vẫn nhớ con cáo trắng đó nhưng khi trở thành người thì làm sao mà tìm được? Em không quan tâm người ta lời ra tiếng vào, cũng chẳng để tâm người mẹ tệ bạc chỉ biết uống rượu tiếp khách, cũng chẳng mặn mà với ngôi làng bé tẹo mà mình lớn lên, Duy chỉ biết rằng mình phải tìm cáo trắng.
Nếu ông trời không để Duy quên kiếp làm thỏ ngắn ngủi thì em sẽ làm những gì con tim mách bảo. Từ nhỏ ham học hỏi nên Duy đã len lén nghe các lớp của thầy đồ ở làng, mặc cho “mẹ” và người trong làng chế nhạo, Duy không cần họ để tâm đến mình, Duy chỉ muốn rời đi để tìm cáo trắng.Và rồi khi triều đình khai khoa, Duy đã một mình rời khỏi làng, mục đích của em không phải đỗ tiến sĩ hay làm quan mà chỉ là muốn rời khỏi đây để tìm cáo trắng.Duy nhớ lúc đấy em cũng chỉ mới gần mười chín tuổi, chẳng hiểu tự tin đâu ra mà báo với cả làng mình sẽ đi thi. Dù ai có chế nhạo em thì em mặc kệ, em không cần ai ủng hộ, em chỉ cần cáo trắng của em.Vậy mà Duy thật sự trở thành một quan văn của triều đình bấy giờ, em cũng coi như bước thêm một bước trên con đường tìm kiếm cáo trắng.Thật ra không cần nhọc công đi tìm cáo trắng thì ông trời đã giúp em một bước.
Cáo trắng ngày đó giờ đã là một vị tướng quân trẻ tuổi bảnh bao, anh là con trai của tướng quân đời trước, sau khi kế nhiệm cha thì lập vô số chiến công.Họ gọi anh là tướng quân Quang Anh.
Duy được làm việc trong thành, không cần phải trở về làng, tuy là quan nhỏ, công việc cũng nhàn hạ, chỉ đơn giản là dạy học cho thái tử năm nay vừa tròn mười lăm tuổi.“Nè, ngươi làm quan mà trẻ con hơn cả ta! Vậy là đòi dạy ai?”“Thái tử cứ đùa, đúng là thần không lớn hơn người là mấy nhưng những gì thần biết đủ nhiều để hoàng thượng và hoàng hậu an tâm giao trọng trách dạy dỗ thái tử cho thần nên thần sẽ làm hết sức.”“Ta thấy ngươi chỉ chủ ý đến tướng quân Quang Anh.”“Ây...người có tí tuổi thì hiểu cái gì.”“Ngươi có lớn hơn ta bao nhiêu đâu?”Tính tình Duy thân thiện thêm vào đó tuổi còn nhỏ, có người yêu người ghét nhưng mà để thật sự thân thiết với em chắc chỉ có cậu thái tử mồm mép tép nhảy và Quang Anh.Nói đến cơ duyên của cả hai ở kiếp này thì phải nhờ công thái tử điện hạ, nó thấy vị quốc sư trẻ cứ thi thoảng lại dòm ngó vị tướng quân kia luyện võ bèn nghĩ là Duy muốn kết bạn.Thì đúng là trong hoàng cung chỉ có thái tử, Duy và Quang Anh là gần tuổi nhau, còn đâu là mấy ông già lắm mồm. Thế là thái tử quyết định kéo quốc sư đi làm quen với tướng quân, tiện thể trốn học.Duy không rõ vì sao em nhận ra Quang Anh là cáo trắng nhưng mà từ tận sâu trong tâm trí em, nó gào thét rằng anh chính là điều em tìm kiếm bấy lâu.“Nghe danh tướng quân đã lâu, tại hạ là Đức Duy, quốc sư của thái tử điện hạ.”“Gọi ta là Quang Anh, cậu chắc cũng không nhỏ hơn ta là bao nhỉ?”“Vậy ngài cứ gọi ta là Đức Duy nhé?”Thái tử thấy mặt quốc sư hớn hở chả ra làm sao, nhưng nó không hiểu biểu hiện của người có ý gì, chỉ cho rằng quốc sư quá đơn thuần, do thoát kiếp cô độc trong cung nên vui vẻ.Nhưng mà nó cứ thấy quốc sư của nó và tướng quân cứ là lạ thế nào. Biết là tính thầy Duy trẻ con rồi, do thầy bé thật, nhưng mà tướng quân cứ thiên vị thầy dữ lắm. Suốt ngày dặn nó phải nghe lời thầy đừng có chọc thầy, thầy dễ khóc dữ lắm. Nghe vô lí thật sự, trong mắt thái tử thì thầy nó nghiêm túc lắm nha, chơi ra chơi, học ra học, nó chả dám ghẹo thầy. Vậy mà khi thấy thầy ở với tương quân là hở tí lại mếu, hở tí lại như mấy đứa nhỏ loi choi. Chả hiểu nỗi?Tướng quân vẫn rất vui vẻ hùa theo quốc sư Đức Duy mỗi khi người mè nheo hay chọc ghẹo ngài, thái tử cảm tưởng như họ quen nhau từ lâu rồi.Và rồi tướng quân đến tuổi thành gia lập thất, hoàng thượng muốn ban hôn nhưng tâm trí Quang Anh đã đặt lên người cậu quan văn nhỏ bé đáng yêu, ngay từ lần đầu gặp Duy, anh đã biết em rất đặc biệt. Cứ ngỡ là tình bạn thuần túy, hóa ra chính là định mệnh của cuộc đời anh.“Thần xin cảm tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng chiến sự vẫn còn đó, thần lo việc nước chưa xong sao có thể chăm lo được cho thê tử, như vậy chẳng khác nào đắc tội với bệ hạ.”Hoàng thượng gật gù coi như bỏ qua, người biết đối với Quang Anh đất nước này luôn đặt lên hàng đầu, chưa có ý định thành gia lập thất cũng phải. Nhưng đối với Quang Anh, việc tìm thê tử không đáng để quan tâm, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu thê tử của anh không phải là Duy.Quang Anh thương Duy, yêu Duy nhất trên đời nhưng mà bé yêu ngốc cũng chỉ tưởng anh xem mình như một người bạn tâm giao, một tri kỷ giống như kiếp trước.“Thầy biết sao không, mới ngày kia phụ hoàng muốn ban hôn cho tướng quân đó!”“Ban hôn...? Cho Quang Anh á!”Nghe đến đây, Duy cũng có chút chạnh lòng mà không rõ lí do.“Đúng rồi đó, mà ngài ấy từ chối rồi, nghe đâu là còn việc nước phải lo, thầy cũng thấy rồi đó, giờ tình hình chiến sự nước ta đang rất căng thẳng...”“Thái tử nói phải ha, mà người cũng đủ lớn rồi, sau này còn phải thay hoàng thượng gánh vác việc nước, lo mà học hành chăm chỉ đi.”“Xì, thầy chẳng để ta nói hết! Mà ta nghĩ là do tướng quân có ý trung nhân rồi, không biết là cô nương nào.”Duy cốc đầu thằng quỷ nhỏ, nhiều chuyện thật ấy!“Thái tử vui lòng nhắc lại những gì thần vừa giảng nhé?”“Ơ..."Chuyện này làm Duy cứ suy ngẫm mãi, nếu có ý trung nhân thì sao Quang Anh không kể cho Duy? Hay là họ chưa đủ thân thiết? Em thấy buồn cả ngày như này không được nên đành hỏi thẳng.“Quang Anh này, ngài có ý trung nhân sao?”Quang Anh nhướng mày nhìn cậu trai trẻ bên cạnh, mọi thứ trên mặt em đều viết rõ ràng là “đừng có ý trung nhân mà”. Đơn thuần và rất đáng yêu.“Phải, ta có ý trung nhân.”“Vậy sao ngài không nói với ta! Chúng ta chẳng phải là bạn sao?”Mặt em uất ức thấy rõ, chẳng biết làm sao nhưng Quang Anh vẫn muốn nói thẳng với em về đoạn tình duyên này. Vì ngày mai anh phải ra chiến trường, không biết liệu còn có ngày về hay mãi mãi nằm lại ở mảnh đất nhướm mùi máu tanh.“Chỉ có ngươi xem ta là bạn, từ lâu rồi ta chẳng xem ngươi là bạn nữa.”Trong đầu Duy vang lên bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực, phải chăng là do em đơn phương thân thiết với Quang Anh.Trông em suy sụp thấy thương, Quang Anh dùng tay nâng gương mặt trắng trẻo kia, cố ép em nhìn vào mắt mình.“Ý trung nhân của ta là ngươi, ta sẽ không lập thê tử nếu thê tử của ta không phải ngươi.”“Hả? Ngài nói gì cơ?”Duy ngơ ngác, nhìn rõ ngốc, Quang Anh phải lặp lại lần nữa Duy mới tiếp thu được.“N-nhưng mà, cả ta và ngài đều là nam nhân...”“Ta không biết điều này là đúng hay sai, nhưng nếu ta có thể từ chiến trường trở về thì Duy gả cho ta nhé?”Tim em đập liên hồi, em biết Quang Anh nói thật lòng, chính em cũng nhận ra điều đó.“Nhưng ngài phải trở về đấy nhé...! Ta sẽ gả cho ngài mà...”Và rồi họ ôm lấy nhau, quyến luyến khó buông.Nhưng rồi cuối cùng Duy chỉ đợi được thi thể lạnh lẽo của Quang Anh trở về.Lần trước được đi cùng nhau, nhưng lần này anh lại đi trước em.Không lâu sau, chính Duy cũng ngã bệnh rồi qua đời, dường như số mệnh của cả hai gắn liền với nhau, chẳng thể tách rời.
Dạo này bận nha các mom😭 nhma mình vẫn cook được con fic hihi.
Xem zai đẹp ở artist day nè <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me