TruyenFull.Me

Rhycap Phu Hao Mon

Trưa nắng oi ả. Cây ngọc lan ngoài sân cũng rũ lá.

Trong thư phòng, Duy đứng bên bàn, tay cầm quạt phẩy nhẹ.

Quang Anh ngồi viết, nét chữ hơi run. Không hiểu do nắng, do mệt... hay do cái người đứng cạnh.

– “Ngươi đứng xa ra một chút.”

Duy cúi đầu, lùi lại nửa bước:

– “Tiểu nhân xin lỗi.”

Hắn viết tiếp. Nhưng mắt cứ liếc về phía người kia – cái dáng gầy, tóc bạch kim rối nhẹ, cứ như ánh mắt hút lấy nhau.

> "Không được.."

> "phải giữ khoảng cách"

– “Đem tập sổ xuống đi. Tối hẵng lên.”

– “Dạ.”

Duy cúi chào, ôm tập sổ rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại mình Quang Anh.

Hắn thở dài, đứng dậy đi ra ban công, tự nhủ:

– “Cái tên này… có phép hay sao, mà mỗi lần đến gần, lòng ta loạn cả.”

---

Chiều. Trong bếp.

Duy đang rửa rau thì con Hạ, hầu phòng, bước lại rù rì:

– “Ê Duy, nghe nói Cậu Hai mấy nay chẳng rầy la mi nữa, còn hay kêu riêng nữa chớ.”

– “Vậy sao?”

– “Ừa, bộ mi bỏ bùa gì Cậu Hai à?”

Duy cười nhẹ, giọng chậm rãi mà mắt sáng lên:

– “Tôi là ai mà dám bỏ bùa ai…”

>“Nhưng nếu Cậu Hai có nhìn tôi khác... thì càng tốt.”
“Cho ngày đó, tôi đỡ phải ra tay quá bất ngờ.”



---

Tối đó, Duy trở lại thư phòng.

Trên bàn, chỉ có một chén trà. Không sổ sách, không công việc.

Quang Anh đang ngồi dựa lưng, tay chống trán.

– “Ta hỏi mi một chuyện.”

– “Tiểu nhân xin nghe.”

– “Nếu có người... không ghét mi. Mà còn nghĩ đến mi nhiều lần trong ngày... thì đó là cảm xúc gì?”

Duy khựng lại.

– “Là... quý mến, thưa Cậu Hai.”

– “Không. Không thể nào.”

– “Tiểu nhân không rõ tâm người đó ra sao.”

Quang Anh nhìn thẳng vào mắt cậu:

– “Nếu là ta thì sao?”

Một khoảng lặng dài.

Duy cúi đầu sâu hơn bao giờ hết:

– “Tiểu nhân... chỉ là hạ nhân.”

– “Đừng vòng vo.”

– “Tiểu nhân... sẽ không mơ tưởng. Vì người dưới không bao giờ được phép ngẩng lên.”

> “Dù thật lòng... tôi đã thấy ông thay đổi từ lâu.”
“Nhưng tôi còn một món nợ… chưa thể tha."

Quang Anh mím môi. Không nói thêm gì.
Chỉ nhìn cậu rời khỏi phòng bằng đôi mắt vừa khát khao vừa tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me