Rhycap Phu Hao Mon
Buổi sáng, gió lớn lạ thường.Một người làm hớt hải mang lá thư lên phủ chính, mặt tái xanh.– “Cậu Hai ơi… có… có cái này, gởi tới bàn ăn của cậu. Ghi rõ là gửi riêng cho ngài.”Quang Anh ngước mắt khỏi tách trà, nhận lấy bì thư mỏng.
Không tên. Không dấu. Chỉ một dòng: “Món quà bé xinh trong phủ của Cậu Hai là ai?”
---Giấy mở ra.Hàng chữ được viết bằng mực nâu đỏ, thô và rắn:> “Đứa mang tên Hoàng Đức Duy – thật ra là con của một kẻ phản quốc năm xưa.
Chạy trốn, đổi tên, giả Beta để che giấu dòng máu của Alpha loại thấp.
Đã từng gây họa khiến bao người chết oan.”
> “Ngài định giữ nó trong phủ bao lâu nữa, khi cả nhà ngài sẽ chịu tai tiếng?”
Giấy không ký tên.
Chỉ có dòng cuối viết bằng máu gà khô:
“Chó hoang dù tắm sạch vẫn là chó hoang.”
---Quang Anh khựng lại.Ly trà rơi xuống sàn, vỡ tan.Mọi ánh mắt đổ dồn về hắn. Hạ vội chạy vào:– “Cậu Hai…”– “Tất cả câm miệng. Gọi Duy lên đây.”
---Duy bước vào phòng lớn, thấy cả phủ đứng đông nghẹt.
Quang Anh ngồi trên cao, tay cầm lá thư.– “Duy.”– “Dạ… Cậu Hai?”– “Ngươi giấu ta điều gì?”– “Tôi không… không hiểu…”Hắn ném bức thư xuống sàn:– “Không hiểu? Vậy dòng máu Alpha loại thấp kia là gì?
Tên thật của ngươi là gì?”Cả phủ xôn xao. Duy mặt trắng bệch.– “Tôi… tôi không phải…”– “Ngươi nghĩ giấu ta được bao lâu?”Duy cắn môi, đôi mắt đỏ hoe.– “Tôi không chọn được mình sinh ra là ai. Tôi chỉ… chỉ muốn sống yên. Tôi không làm gì sai với phủ này.”Quang Anh nhìn cậu một lúc lâu.
Hắn siết tay, rồi nói lạnh lùng:– “Tạm thời, cách ly hắn khỏi phủ chính.
Ta sẽ tự điều tra lại mọi thứ.”
---Đêm đó.Duy bị đưa về nhà kho cũ phía sau phủ, gió lạnh táp qua từng khe gỗ.Cậu ngồi co ro, hai mắt ráo hoảnh.> “Cậu Hai… không tin em thật sao?”
Trong khi đó, ở phòng trên lầu…Quang Anh ngồi một mình.
Tờ thư bị vò nát, nhưng hắn cứ nhìn lại nét chữ đó.> “Nếu hắn không phải Beta… nếu hắn là con của kẻ phản loạn…
Ta sẽ phải đối xử ra sao?”
> Nhưng… tại sao lại đau thế này?
Không tên. Không dấu. Chỉ một dòng: “Món quà bé xinh trong phủ của Cậu Hai là ai?”
---Giấy mở ra.Hàng chữ được viết bằng mực nâu đỏ, thô và rắn:> “Đứa mang tên Hoàng Đức Duy – thật ra là con của một kẻ phản quốc năm xưa.
Chạy trốn, đổi tên, giả Beta để che giấu dòng máu của Alpha loại thấp.
Đã từng gây họa khiến bao người chết oan.”
> “Ngài định giữ nó trong phủ bao lâu nữa, khi cả nhà ngài sẽ chịu tai tiếng?”
Giấy không ký tên.
Chỉ có dòng cuối viết bằng máu gà khô:
“Chó hoang dù tắm sạch vẫn là chó hoang.”
---Quang Anh khựng lại.Ly trà rơi xuống sàn, vỡ tan.Mọi ánh mắt đổ dồn về hắn. Hạ vội chạy vào:– “Cậu Hai…”– “Tất cả câm miệng. Gọi Duy lên đây.”
---Duy bước vào phòng lớn, thấy cả phủ đứng đông nghẹt.
Quang Anh ngồi trên cao, tay cầm lá thư.– “Duy.”– “Dạ… Cậu Hai?”– “Ngươi giấu ta điều gì?”– “Tôi không… không hiểu…”Hắn ném bức thư xuống sàn:– “Không hiểu? Vậy dòng máu Alpha loại thấp kia là gì?
Tên thật của ngươi là gì?”Cả phủ xôn xao. Duy mặt trắng bệch.– “Tôi… tôi không phải…”– “Ngươi nghĩ giấu ta được bao lâu?”Duy cắn môi, đôi mắt đỏ hoe.– “Tôi không chọn được mình sinh ra là ai. Tôi chỉ… chỉ muốn sống yên. Tôi không làm gì sai với phủ này.”Quang Anh nhìn cậu một lúc lâu.
Hắn siết tay, rồi nói lạnh lùng:– “Tạm thời, cách ly hắn khỏi phủ chính.
Ta sẽ tự điều tra lại mọi thứ.”
---Đêm đó.Duy bị đưa về nhà kho cũ phía sau phủ, gió lạnh táp qua từng khe gỗ.Cậu ngồi co ro, hai mắt ráo hoảnh.> “Cậu Hai… không tin em thật sao?”
Trong khi đó, ở phòng trên lầu…Quang Anh ngồi một mình.
Tờ thư bị vò nát, nhưng hắn cứ nhìn lại nét chữ đó.> “Nếu hắn không phải Beta… nếu hắn là con của kẻ phản loạn…
Ta sẽ phải đối xử ra sao?”
> Nhưng… tại sao lại đau thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me