Rhycap Rai Ca Va Cuu Nho
Nguyễn Quang Anh là kiểu người mà thầy cô lúc nào cũng lôi ra làm gương mẫu. Anh đẹp trai kiểu thư sinh, áo sơ mi trắng không bao giờ nhàu, tóc gọn gàng, giày sạch bóng. Đặc biệt là... học giỏi miễn bàn - điểm 10 như cơm bữa, lại còn biết đàn, biết hát, nói chuyện nhỏ nhẹ, nhìn phát là biết thuộc kiểu "con nhà người ta" khiến ai cũng vừa mê vừa ngán.
Nhưng ác một nỗi, "trai ngoan" ấy lại là trapboy chính hiệu.
Anh từng công khai ngay giữa sân trường, mặt tỉnh bơ mà nói:
/Anh không thích mối quan hệ ràng buộc. Thích thì ở, không thích thì đi/
Chỉ một câu thôi mà biết bao trái tim tan vỡ, biết bao nhiêu cô gái ngoài kia cứ đâm đầu vô Quang Anh nhưng tiếc là anh ta chẳng để ý ai.
Còn em - Hoàng Đức Duy - học sinh lớp 11A4, được mệnh danh là "trùm trường" theo phong cách hiphop. Em không học dốt, điểm vẫn đều đều cỡ 7, 8, nhưng ngông nghênh, nghịch ngợm và cực kỳ nổi bật. Áo sơ mi thì chưa bao giờ cài đủ nút, lúc nào cũng đội nón lưỡi trai ngược, tai đeo headphone, chân đạp đôi Air Jordan và rap bất kể lúc nào có beat.
Nhìn em trắng trẻo, mặt baby, ai cũng nghĩ kiểu "dễ ăn hiếp" - cho đến khi bị em chọc quê không chừa đường lui.
Hai đứa bọn em - một người ngoan ngoãn một người nhí nhố như mèo hoang - đúng kiểu hai cực nam châm, tưởng không bao giờ va vào nhau... Nhưng đời mà, càng tránh lại càng dính.
_________
Tối thứ sáu hôm đó
Trong một quán nướng vỉa hè quen thuộc, Đức Duy ngồi giữa đám bạn thân chí cốt: Thành An và Thanh Pháp. Bia bật lon lóc, thịt nướng thơm phức, ánh đèn vàng mờ ảo phủ lên bầu không khí rôm rả.
"Ê Duy,"
Pháp cười cười, mắt hấp háy,
"Nghe bảo có ông nào khóa trên muốn thách thức độ hiphop với mày đó Duy"
"Hả?"
Duy lập tức nheo mắt, đập lon bia xuống bàn.
"Thằng nào? Tên!"
"Ờ... nghe bảo ảnh học giỏi, biết đàn, biết hát, lại còn để avatar rái cá... tên là R gì đó."
Duy gằn giọng,
"Rái cá?nghe là thấy ngứa mắt rồi."
Pháp cười ngặt nghẽo, thật ra nãy giờ chỉ giỡn thôi tại ai trong trường này chả biết Duy thích hiphop.Nhưng không ngờ em tin thiệt.
Đức Duy móc điện thoại ra , gõ đại đại như lời Thanh Pháp nói rồi tìm kiếm , em thấy một tài khoản để anh đại diện đúng là con rái cá cười toe, trông dễ thương đến mức vô hại.Nhưng càng nhìn càng thấy... đáng ghét.Acc đó hình như tên @rhyder.dgh , nhưng Đức Duy cũng không dại dột trước khi nhắn em còn giơ điện thoại ra cho hai người kia xem.Thế mà hai cái người này lại hùa theo thật mới ác chứ.
"Ê phải acc này không?"
"Ờ đúng rồi acc đó đó"
Đức Duy tức tối chưa biết chuyện gì thì nhắn một ề mắng người kia bằng cái acc chính để ảnh đại diện là con cừu bông nhỏ tên người dùng là @captainboy_0603.
/ Đồ đáng ghét. Dám so hiphop với tôi à? Bớt mơ đi. Học giỏi biết hát thì làm vua trường chắc? Còn lâu nhé/
Gửi xong, em còn tiện tay thả một emoji hình cừu giận dữ. Xong xuôi, ném điện thoại xuống bàn, cười khoái chí.
"Cho chừa cái tật dám đụng đến hiphop với tao."
Ngồi bên cạnh, Thanh Pháp thấy Duy hăng hái chửi người ta qua màn hình mà vừa sợ vừa buồn cười. Cậu nhích lại gần Thành An, thì thầm:
"Ê... nó tin thiệt rồi. Giờ sao mày?"
Thành An mặt cũng hơi tái, khẽ nhíu mày:
"Tao đâu lường trước kết quả này... tưởng nó nghe xong chửi chơi chơi chứ ai ngờ... nó lấy acc chính chửi luôn..."
Pháp giọng có chút e dè
"Hay là... hay là nói sự thật với nó đi?"
An liếc nhanh sang Duy đang cười khoái chí với cái điện thoại:
"Thôi. Giờ mà nói... nó múc tao với mày liền."
Pháp gật đầu cái rụp, thở dài
"Vậy để mai. Anh đó chắc giờ đi ngủ rồi, không seen kịp đâu..."
Đang thì thầm bàn kế hoạch sống sót, giọng Duy từ đầu bàn vọng sang, mắt nheo nheo nghi ngờ:
"Hai đứa này đang nhậu vui mà thì thầm cái gì vậy?"
An giật mình, giơ lon lên ngay: "Vô!"
Pháp hùa theo: "Vô nè!"
______
Sau mấy tiếng đồng hồ cụng ly tới bến, cả nhóm cuối cùng cũng giải tán. Duy thì vẫn còn máu nóng, em từ chối đi chung xe với Thành An và Thanh Pháp, khăng khăng lội bộ về cho tỉnh rượu.
Gió đêm lạnh mà đầu thì nóng ran. Đi được nửa đường, điện thoại rung lên.
Em lôi ra coi, mắt còn lờ đờ nhưng vừa thấy dòng tin nhắn là tỉnh như sáo.
> /Tôi đáng ghét như thế à?/
> /Mà em là ai vậy?/
Duy sững lại giữa đường. Ủa là sao? Biết rồi còn hỏi? - em nghĩ vậy, rồi gõ phím không suy nghĩ:
/Anh còn hỏi tôi là ai? Anh thách hiphop với tôi rồi giờ giả vờ ngây thơ hả?/
/Hay là anh sợ rồi chứ gì?Có ngan thì ra freestyle xem ai hiphop hơn/
Một lúc sau, người kia rep lại, chậm rãi nhưng đủ khiến Duy nghẹn họng:
> /Em thích hiphop đến vậy hả?/
>/Nhưng em đáng yêu hơn là hiphop đó, cừu nhỏ/
Duy trố mắt.Cái gì? Cừu nhỏ??
Ngón tay lạch cạch gõ tiếp:
/Anh bị gì vậy? Ai là cừu nhỏ?/
Tin nhắn đến ngay tức thì:
> /Avt em còn gì , cái hình cừu trắng trắng tròn tròn đó/
>/Thấy là muốn ôm rồi, còn hiphop gì nổi nữa/
Duy cắn răng, hai má đỏ bừng - không biết là vì rượu hay tức.
/Biến đi! Ai thèm để anh ôm? Anh tưởng anh ngầu lắm hả?/
/Đúng là trapboy!/
Nhưng Quang Anh đâu có ngán. Anh nhắn lại thêm một câu khiến Duy đơ người:
> /Cừu nhỏ gầm gừ trông còn đáng yêu hơn nữa/
>/Cừu nhỏ muốn so hiphop đúng không vậy thì ngày mai buổi chiều 5h giờ tại cổng trường/
Duy hơi bất ngờ nhưng ngay lập tức em đồng ý
/OK tôi sợ anh chắc/
Nhắn xong em bỏ điện thoại xuống cũng chẳng quan tâm người kia thế nào chỉ mong là ngày mai đến nhanh để em chứng minh cho anh ta thấy thế nào là hiphop.
Nhưng Duy đâu biết vào ngày mai em sẽ hối hận ngay thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me