Right2t Dam Phan That Bai
"..."
"Hình như còn định đưa anh lên tỉnh làm việc?"
Xuân Trường híp mắt: "Không biết cậu nghe được từ chỗ nào nhưng hiện tại tôi vẫn hài lòng với chức vụ của mình, không có chuyện tôi sẽ rời đi đâu."
Minh Hiếu nhún vai.
Đội cơ động không lúc nào rảnh rỗi, lát sau Minh Hiếu đã phải rời đi, trước khi về còn nhắn cho Ngọc Chương: "Trưa mai em mời anh ăn một bữa cơm."
Ngọc Chương vội vã từ chối, lấy đại một lý do: "Sợ trưa mai anh có việc bận.."
"Ăn mừng sinh nhật em thôi, còn nể mặt em thì đi."
Không thể nào bịa thêm cớ được nữa, Ngọc Chương đành gật đầu.
"Anh hiểu rồi."
Miệng vừa mới nói xong, sống lưng liền cảm nhận được một cơn ớn lạnh khủng khiếp tới từ ánh mắt bên cạnh. Xuân Trường giờ đây chăm chú nhìn hắn như thể đang tra hỏi tội phạm, nhưng khổ nỗi lại chẳng có đủ tư cách để yêu cầu người ta nhận lỗi.
Xuân Trường hít một hơi, cảm thấy tình hình bắt đầu không ổn. Ban đầu tính để Ngọc Chương từ từ đón nhận tình cảm, Xuân Trường làm hết mọi cách để không xuất hiện trước mặt hắn quá nhiều, song vẫn từ tốn để mình lọt vào tầm mắt đối phương một cách vô tình.
Nhưng giờ lại mọc lên nam vương Trần Minh Hiếu, sức công phá phải nói là đạt số điểm cực đại.
Cậu mím môi, lát sau hỏi nhỏ: "Anh vẫn đi ăn tiệc sao?"
Ngọc Chương gật đầu.
Xuân Trường không nhịn được ngồi phịch xuống một bên Ngọc Chương, khe khẽ rủa thầm: "Sao lại lắm ong bướm thế nhỉ?"
Ai ngờ nghe thấy Ngọc Chương oan ức đáp lại: "Em cũng kém gì đâu."
Cái cô Minh Nguyệt kia có khi may là tội phạm, chứ nếu là nữ sinh bình thường thì Xuân Trường đừng hòng thoát khỏi móng vuốt cô.
"Đó.. đó là vì tính chất công việc!" Xuân Trường đỏ bừng mặt cãi lại.
Ngọc Chương khoanh tay: "Anh đây cũng vì công việc."
"Công việc gì mà hẹn nhau ăn sinh nhật chứ?"
Xuân Trường bực dọc không thể tả, bặm môi không nói gì nữa, một lát sau lại tự dưng thấy tủi thân kinh khủng.
Dẫu sao cũng là người đều thích Ngọc Chương, nay thấy Ngọc Chương bênh người ta, Xuân Trường tự dưng thấy buồn cũng có lý.
"Em xuống đá tiếp cùng mọi người đây."
Ngọc Chương liếc mắt, ngập ngừng: "Ừ.."
Xuân Trường vừa vào sân, anh thợ khoan liền bị đuổi ra ngoài, nhưng trạng thái bây giờ của cậu không hề tốt, đường bóng chuyền đi chẳng đúng vị trí, đỡ bước một cũng trật mấy quả, thế là ngay lập tức bị thay ra sân.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 4-1, mười Tất Vũ cũng không cứu vãn nổi chiếc đội hình đồng nát từ trong ra ngoài.
Ngọc Chương trực tới tối muộn với tâm trạng rối như tơ vò.
Hắn vò đầu bứt tai rồi lại gục đầu lên bàn một cách vô nghĩa, đột nhiên bụng hắn kêu lên mấy tiếng rột rột, hung hăng biểu tình cho sự đói khổ của nó lắm rồi.
"Mai Việt, mày còn mỳ gói nữa không?"
Ngọc Chương ngó đầu sang hỏi đồng nghiệp, phát hiện gã đàn ông đã ngủ say từ lâu. Hôm nay chỉ có hai người bọn họ trực ban, hắn cũng không thể hỏi được ai nữa, đành mất công chạy ra cửa hàng tiện lợi gần cơ quan.
Chẳng qua lúc bước chân sải tới cửa ra vào, mắt hắn vô tình bắt gặp một hộp giấy nhỏ treo ở tay cầm cửa. Ngọc Chương trong lòng nảy lên một suy đoán, hắn chậm rãi mở hộp giấy ra, đập vào mắt là hơn mười cái bánh ngọt nhỏ.
Hơn nữa, trên mỗi chiếc đều có một màu kem dâu bắt mắt vô cùng.
Phía bên trái hộp còn được gắn một tờ note, Ngọc Chương dựa vào ánh đèn chập chờn mà đọc, miệng không tự chủ mà cong lên hiếm thấy.
"Vậy anh có nể mặt em mà ăn hết số bánh này không?"
Ngọc Chương lại đưa mắt nhìn về ký túc xá dành cho nhân viên phía sau toà nhà, đèn ở đó đã tắt gần hết, chỉ còn mỗi phòng bảo vệ vẫn đang sáng trưng, có khả năng hộp bánh đã được treo ở đây từ lâu.
Trong lòng hắn mọc lên những cảm xúc vừa thương vừa xót, len lỏi một ít vui mừng khó diễn tả. Ngọc Chương từng nghĩ, cuộc đời hắn vẫn luôn nắm thế chủ động, chỉ cho tới khi Xuân Trường xuất hiện thì hắn mới bị xoay chong chóng, phút chốc đã thành bị động đáng ghét.
Nhưng sự bị động được nhận quà "hối lỗi" lần này, hình như cũng có chút thích thích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me