Rimuru Va Hanh Trinh Tai Highschool Of The Dead
Rimuru đã được Ciel cho về thế giới cũ của mình để chơi khi nhận thấy sự chăm chỉ của cậu kể từ khi cuộc chiến lịch sử, Thiên Ma Đại Chiến kết thúc. KHông muốn về thế giới cũ một cách bình thường, Rimuru quyết định sẽ chuyển sinh tại thế giới cũ của mình và sinh sống ở đó với sức mạnh được giảm xuống mức tối đa, ngang ngửa rank S, tức một ma vương. Tại đây, cậu đã kết bạn cùng với anh bạn thân Komuro Takashi và cô bạn gái, người mà Takashi thích Rei Miyamoto.-------------------Rimuru và Takashi là hai người bạn thân từ nhỏ, cùng với đó là cô bạn Rei. Rimuru đã đi học cùng cả 2 từ khi còn bé. Cậu là nam sinh xuất sắc nhất, đứng đầu khối và là người có điểm thi đầu vào cao nhất lịch sử trường, 100 điểm toàn môn. Với ngoại hình đẹp trai, mái tóc xanh bạc tự nhiên, con mắt màu vàng kim cùng với đó là một chiều cao lí tưởng (1m8). Với tính cách diệu dàng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Chính vì những lí do trên, Rimuru là người chồng quốc dân trông mắt các nữ sinh trong trường và ở các trường khác. Tại sao gọi là quốc dân ư? Vì gia thế của cậu cùng với địa chỉ nhà thì chẳng có ai biết, ngoại trừ Takashi, cậu luôn khiêm tốn trong mọi chuyện, vì thế mọi người coi cậu là một người có gia thế bình thường và rất tò mò về gia đình cậu ngoại trừ những giáo viên, họ biết rõ về bố mẹ cậu vì khi đăng kí học tập phải có cha mẹ đi cùng. Cậu có thể vào thẳng những trường đại học nổi tiếng, như: Shuchiin, Osaka, Tokyo,... nhưng vì có Takashi nên cậu cũng chẳng thèm chuyển đi mà vẫn ở đây. Từ đó Rimuru đã trở thành chủ lực của trường với thành tích học tập vượt trội: Từng tham gia Olympis toán quốc tế và đạt huy chương vàng với điểm số tuyệt đối tại đức, huy chương vàng giải vô địch bóng đá Châu Á U17 tổ chức tại Singapore và là người ghi 4 bàn thắng giúp nhật bản vô địch và các giải khác từ học tập với thể thao... Dù gì thì sao này Rimuru cũng phải trở thành người của quân đội nên cha mẹ của cậu chả có ý kiến gì.Hiện tại, Rimuru đang đứng cùng với cậu bạn Takashi trên góc của ban công trường với tâm trạng thờ ơ của cậu ta. Chỗ này rất mát và có thể nhìn thẳng ra cổng trường. Takashi hiện đang thất tình. Thì ra khi còn nhỏ, dưới góc cây anh Đào, Rei đã hứa với Takashi rằng:"Sau này mình sẽ là cô dâu của cậu, được không Takashi-chan?""T-thật, thật chứ?""Đúng vậy, mình hứa, một lời hứa dưới hoa anh đào đấy""Vậy móc nghoéo nhé!""Hai (はい/ Vâng/ được) "Cả hai cứ thế đã thiết lập giao ước của mình, Rimuru đứng bên cạnh chỉ lắc đầu và yêu cầu họ về nhà vì trời đã muộn."Các cậu tình tứ đủ chưa, muộn rồi đấy, về thôi nào"Nhưng, giao ước đấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ thực hiện. Khi lên cao trung, tại đây Rei đã ngã vào lòng của một người khác, cậu ta chính là Hisashi Igou, một người bạn thân khác của Rimuru và Takashi. Cậu ta là một chàng trai có khuôn mặt trong sáng và được mọi người đánh giá là chơi thể thao rất cừ.Từ đó, Takashi đã rất buồn và hay trốn học lên ban công trường cùng với Rimuru. Đối với một học sinh xuất sắc về mọi mặt và có thể nhảy cóc lên đại học mọi lúc, nên chuyện cúp tiết chẳng có gì to tát, những giáo viên khác cũng khuyến khích và bỏ qua cho Rimuru vì cậu quá giỏi và còn e ngại về gia thế của cậu. Cậu có ngồi giảng cũng chẳng có lợi gì và cậu cũng luôn giơ tay tranh giành trả lời với người khác. Vì thế, để chú tâm hơn đến những học sinh khác và giúp Rimuru có tâm trạng thoải mái hơn, không cần phải nghe giảng những thứ mình đã biết, các giáo viên cũng cho cậu cúp tiết bình thường, họ chẳng nói gì. Rimuru cũng biết được lòng tốt của các giáo viên trường, vì vậy cậu cũng hay giúp đỡ họ và tặng cho các giáo viên quà mỗi khi có diệp. Đang đứng hóng gió thì có một người khác bước lên. Một cô gái có mái tóc hồng được thắt bím, với trí tuệ được kế thừa từ cha mẹ, cô ấy rất thông minh và được đánh giá là thiên tài, nhưng trong mắt thầy cô, cô ấy vẫn không sánh bằng được so với Rimuru. Chính vì là thiên tài nên cô ấy rất tự cao. Và cô ấy chính là Saya Takagi."Cậu bị ngốc à, Komuro?""Takagi-...san""Cậu luôn trốn trên ban công trường mỗi khi gặp rắc rối nhỉ, đã vậy còn cúp tiết nữa chứ. Cậu cứ như... một đứa trẻ vậy! Dù sao thì học kì chỉ mới bắt đầu thôi mà. Nếu cậu cứ trốn những tiết học trên lớp thế này thì sẽ không theo kiệp những người khác đâu, tệ hơn nữa là cậu sẽ bị đuổi học đấy""... Thì cứ mặc kệ tớ đi... mà chẳng phải tiết 4 còn chưa kết thúc sao, sao cậu lại lên đây?""Hừm, nếu Takagi-san cúp tiết thì chẳng có vấn đề gì, dù sao cậu ấy cũng là thiên tài còn gì""Đúng vậy, tớ cũng là thiên tài nên có cúp 1 tiết cũng chẳng vấn đề gì, còn tiết 5 đó thôi. Tớ còn phải học một chút chứ ai như thiên tài toàn diện của trường ta, Rimuru Tempest, một cái tên thật kì lạ... Nhật bản chúng ta chả có ai có họ kiểu đó cả""Được rồi, đáng ra tớ nên yên lặng để cậu nói nhỉ?""Thôi nào cả hai người, đừng có cãi nhau chứ""Im đi Komuro, tớ ghét nhất là những kẻ ngốc đấy, nhất là những kẻ không nhận ra được cái ngốc của mình. May thay, cậu không nằm trong những kẻ đó... Nếu tớ cứ nói cậu là đồ ngốc thì biết đâu cậu bớt ngốc đi thì sao! Mặc dù cậu chơi cùng với một kẻ là thiên tài toàn diện, nhưng vẫn ngốc nhỉ? Đồ ngốc"Nghe được những lời khuyên và những câu khịa nhẹ của Takagi dành cho mình và Rimuru, Takagi cũng chỉ quay mặt đi hướng tới cánh cổng trường như chưa nghe thấy những gì Takagi nói. Thấy hành động đó của Takashi, Takagi chỉ đành bỏ đi và mắng Takashi rằng:"Gì vậy chứ, chỉ một lời hứa từ cô bạn từ thơ ấu thôi mà buồn như vậy sao. Cậu đúng là... đồ ngốc mà"Sau đó Takagi rời đi, bỏ lại Takashi cùng với Rimuru đứng đó.------------------------Sang tiết 5. Tại cổng trường, một người đàn ông kì lạ, với đôi mắt cứng đờ, không cảm xúc đang vô thức đập đầu mình vào cổng trường, nhìn đằng trước thì thấy bình thường vì đã có lớp áo che lại, chứ những ai nhìn đằng sau thì sẽ phải kinh hoàng và ám ảnh. Thì ra một mảnh thịt lưng bên trái của người đàn ông đã biến mất, cả một miếng xương sườn bảo vệ cho các cơ quan quan trọng cũng đã không còn, nó để lộ ra xương cột sống và những vết máu kinh hoàng. Thấy những hành động kì lạ của người đàn ông từ xa, những thầy cô tưởng người này là kẻ quấy rối nên đã tới và muốn xua đuổi người đàn ông ấy đi. "Này anh kia, anh là ai? có thôi ngay cái thành động ngu ngốc có thể gây tổn hại đến cơ thể mình ngay chưa, nếu không thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy nhé!"Cô ấy là Kyoko Hayashi, một nữ giáo viên 30 tuổi có vẻ ngoài bốc lửa, đôi mắt nâu nhạt, đeo kính, mái tóc màu nâu đỏ được cô ấy buộc lỏng kiểu đuôi ngựa với những lọn tóc dài rủ xuống trước mỗi bên tai. Cô Hayashi được Imamura đánh giá là tỏa ra một luồn khí không hài lòng với cuộc sống giáo viên của mình và khá nghiêm túc trong những tiết học.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me