TruyenFull.Me

Rr Echo

Xin hãy tha thứ, tha thứ cho tôi, vì người,

Tôi đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

.

Khi Kwanghee tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Toàn thân anh như muốn rã rời, từng khúc xương đều đau nhức. Anh chật vật ngồi dậy, lấy tay xoa xoa đầu.

Đã không còn nóng như hôm qua nữa, chắc là đã hạ sốt rồi.

Kim Kwanghee nhìn xung quanh, thấy chiếc tai nghe đang nằm im trên tủ đầu giường của mình.

Anh nhìn chằm chằm tai nghe một hồi rồi cầm lên, ngón tay khẽ vuốt ve, như thể đang nói lời tạm biệt, nhưng cũng giống tỏ lòng biết ơn.

Lúc này, cửa phòng anh bị mở ra.

Kim Kwanghee nghĩ rằng đó là Ryu Minseok, hôm qua nó đã đến đây chăm sóc anh rất lâu. Kim Kwanghee thậm chí còn chuẩn bị mua cho nó một hộp gacha Pikachu để làm quà cảm ơn.

Anh nói:

"Minseok à, hôm qua mày khiêng anh lên giường kiểu gì vậy..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại.

Người mở cửa cao hơn Ryu Minseok rất nhiều, mắt cũng nhỏ hơn Minseok rất nhiều.

Người đó đứng ở cửa phòng Kim Kwanghee, tay bưng một chén cháo và một chai thuốc.

Kim Kwanghee cứng đờ tại chỗ.

Có lẽ anh biết Ryu Minseok đã khiêng mình lên giường thế nào rồi.

"Jae, Jaehyuk..."

Park Jaeyuk mím môi cười với anh, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn ra cảm xúc gì. Hắn gật đầu với Kim Kwanghee trên giường, điềm nhiên hỏi: "Anh dậy rồi à? Anh muốn ăn trên bàn hay trên giường?"

Kim Kwanghee: "..."

Đây là nhà mình! Đây là phòng của mình và giường của mình! Tại sao Park Jaehyuk lại tự nhiên thế?!

"Anh?"

"... Ăn ở bàn đi."

Kim Kwanghee chưa bao giờ ăn một bữa ăn căng thẳng đến như này.

Park Jaehyuk ngồi đối diện anh, tên này cũng không tìm đồ ăn cho bản thân, chỉ khoanh tay nhìn chằm chằm bộ dạng đang ăn của anh. Ngay cả lúc anh thè lưỡi hắn cũng nhìn một cách cẩn thận, như thể sợ Kim Kwanghee sẽ chạy mất.

Cuối cùng Kim Kwanghee cũng không thể ngồi yên được nữa. Anh đặt muỗng xuống, hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói với Park Jaehyuk: "Jaehyuk cứ nhìn chằm chằm anh, anh không ăn được đâu."

Park Jaehyuk nói rất tự nhiên: "Vậy em sẽ đút cho anh Kwanghee."

"Không cần."

"Anh... ít nhiều cũng phải ăn một chút, anh còn phải uống thuốc nữa."

"Không uống."

"Anh Kwanghee."

"Sao em lại ở trong nhà anh?" Kim Kwanghee lạnh lùng nhìn hắn.

Gương mặt của Kim Kwanghee không hiền lành mấy, rất ưa nhìn nhưng luôn khiến mọi người cảm thấy anh không dễ gần. Khi Kim Kwanghee không biểu lộ cảm xúc, có người nói anh đang tức giận, khi Kim Kwanghee ngẩn người, có người nói anh đang giận cực kỳ. Anh rất bất lực về điều này. Vì vậy, Kim Kwanghee rất thích cười, cười kiểu ngốc nghếch, cười kiểu hớn hở. Tóm lại, chỉ cần anh cong mắt mỉm cười, thì những người khác sẽ thân thiết với anh hơn, sẽ không sợ anh.

Ngay cả Park Jaehyuk cũng cảm thấy lo lắng khi bị anh nhìn như thế này.

Chú chó golden retriever to lớn ấm ức cúi đầu, thành thật trả lời từng câu hỏi của Kim Kwanghee: "Minseok dẫn em vào. Hôm qua anh ngủ quên trên bàn, nên em bế anh về giường."

Kim Kwanghee im lặng.

Hộp gacha Pikachu của Ryu Minseok biến mất rồi!

"Anh... Em thật sự không làm gì cả. Nhìn bộ dạng anh bị bệnh, em rất đau lòng."

"Anh biết." Kim Kwanghee dịu giọng, mỉm cười khách sáo với Park Jaehyuk: "Cảm ơn em, Jaehyuk. Anh còn không biết là em đã trở lại."

Anh cố tình kéo giãn khoảng cách giữa mình với Park Jaehyuk, cố hết sức để đối xử với hắn như một người bạn cũ vừa lạ vừa quen, không còn dính dáng dư thừa nào nữa.

Park Jaehyuk khẽ nhíu mày, hắn nhạy bén nhận ra Kim Kwanghee có vấn đề, nhưng không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể gật đầu nói: "Chỉ là kỳ nghỉ ngắn thôi, sau đó phải quay lại rồi."

Kim Kwanghee gật đầu: "Dù sao thì khó lắm mới về được một chuyến, hãy lo ở cạnh người thân đi! Đừng lo cho anh. Hôm qua... Cảm ơn em đã chăm sóc anh! Hôm khác anh sẽ mời em một bữa."

Park Jaehyuk đột nhiên nắm lấy tay Kim Kwanghee: "Hay là hôm nay luôn đi!"

Kim Kwanghee sửng sốt, rồi nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, thở dài: "Jaehyuk, anh vẫn đang bệnh."

Nhưng Park Jaehyuk lại siết chặt cổ tay anh, không nghe theo: "Làm chuyện khác cũng được, miễn là anh ở bên cạnh em. Đây là trả ơn, anh sẽ làm theo đúng không?"

"Jaehyuk, em hơi vô lý đấy."

"Vậy thì để em chăm sóc cho anh thêm một ngày nữa. Sắc mặt anh trông không được khỏe lắm. Anh nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi em là được."

"Anh không cần!" Kim Kwanghee lớn tiếng, đặt muỗng lên bàn.

Park Jaehyuk bị hắn làm cho giật mình.

Kim Kwanghee có hơi áy náy, nhưng anh vẫn nuốt nước bọt nhẫn tâm nói: "Jaehyuk, anh hơi mệt."

Đây là lệnh đuổi khách.

Ánh mắt của Park Jaehyuk tối lại, hắn cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ luống cuống có chút đáng thương.

Kim Kwanghee thở dài, vươn tay sờ vào đầu hắn, luồn đầu ngón tay vào mái tóc mềm mại của Park Jaehyuk:

"Jaehyuk-ah, đừng lo cho anh."

Park Jaehyuk im lặng hồi lâu, hỏi vặn lại: "Sao anh không thể tự chăm sóc cho mình vậy?"

Kim Kwanghee không biết phải trả lời hắn thế nào, chỉ im lặng rút tay mình về.

Park Jaehyuk đứng dậy, mang chén cháo anh đã ăn xong về lại bếp, sau đó rời khỏi nhà Kim Kwanghee mà không nói một lời.

Lại bỏ Kim Kwanghee ngồi một mình trên ghế.

Kim Kwanghee cười khổ. Ngẩng đầu nuốt hết thuốc đắng xong, anh chống hai tay lên bàn đứng dậy, bước từng bước về phía sofa, anh lại cuộn tròn người thành một cục nhỏ. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm của Park Jaehyuk.

Cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được nữa.

Anh lấy tai nghe từ túi quần ra, đeo vào tai rồi lấy hai tay che tai mình lại như thể đang tự lừa dối bản thân.

Tiếng dòng điện chậm rãi truyền đến, Kim Kwanghee đã chờ đợi từ lâu.

"Anh Kwanghee."

"Anh đây." Kim Kwanghee trả lời.

"Em thắng rồi."

"Jaehyuk giỏi quá." Kim Kwanghee nhỏ giọng khen.

"Anh Kwanghee."

"Chuyện gì?"

"Muốn ôm."

"Ôm anh đi, Jaehyuk." Kim Kwanghee nhắm mắt lại, cười thành tiếng.

Ngay sau đó, anh được người khác ôm vào lòng. Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt lưng anh, Kim Kwanghee gần như tan chảy trong đó. Anh tham lam chạm vào nhiệt độ đó, trao đổi hơi thở trong khoảng cách ngắn ngủi, giống như anh đã bình yên vô sự trốn vào nơi trú ẩn an toàn.

Khi Kim Kwanghee mở mắt ra lần nữa, anh mới nhận ra mình thực sự đang được ai đó ôm trong lòng.

Không biết Park Jaehyuk đã quay lại từ lúc nào. Hắn quỳ trên tấm thảm trước sofa, vòng tay ôm lấy Kim Kwanghee, để cả người anh dựa vào cánh tay mình, không có nơi nào trốn được. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt bên của Kim Kwanghee, tựa như muốn in sâu từng hàng lông mày từng ánh mắt của anh vào tâm trí, khắc lên đó dấu ấn vĩnh hằng.

"Jaehyuk?!" Kim Kwanghee ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.

Park Jaehyuk tủi thân cúi đầu, vùi đầu vào vai Kim Kwanghee, ngay cả giọng nói cũng như đang nghẹn ngào:

"Anh Kwanghee..."

Hắn giống như một chú chó lớn bị đuổi khỏi nhà, vẻ mất mát của hắn khiến người ta cảm thấy thương xót.

Kim Kwanghee là một tên dễ mềm lòng.

Anh xoay người lại trong vòng tay của Park Jaehyuk, không muốn nói mấy lời cay nghiệt với hắn nữa. Tay anh ôm lấy khuôn mặt Park Jaehyuk, nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tại sao Jaehyuk lại quay về?"

Nói đi, nói đi.

Dù là Jaehyuk nào cũng hãy nhìn vào mắt của anh, nói chuyện với anh đi.

Nói cho anh biết suy nghĩ của em bằng ánh mắt em.

Đừng trêu chọc anh nữa, đừng lừa gạt anh nữa.

Anh đang ở đây.

Là ai không muốn ai nữa?

Park Jaehyuk thành thật nói: "Là anh bảo em ôm anh."

Kim Kwanghee: "..."

"Em đã ôm rồi." Park Jaehyuk chân thành chớp mắt, cố gắng chứng minh mình đã nghe lời.

"Anh hỏi tại sao em lại quay về?"

Ánh mắt Park Jaehyuk lơ đãng một hồi mới thành thật thú nhận: "Em không cần anh bao em ăn, em muốn anh Kwanghee làm một việc với em."

Kim Kwanghee gật đầu: "Em nói đi."

"Anh đi cắt tóc với em nhé!"

Kim Kwanghee: "..."

Anh xác nhận nhiều lần rằng Park Jaehyuk không hề giỡn với anh, mà hắn muốn đi cắt tóc thật.

"Thẩm mỹ của anh tốt hơn em!"

"Đã lâu rồi em không có đi cắt tóc."

"Anh có muốn đi cùng không?"

Kim Kwanghee giơ tay từ chối.

Anh chỉ đưa thêm một điều kiện nữa.

"Jaehyuk, có thể cho anh ngủ một chút trước khi chúng ta đến tiệm cắt tóc không? Uống thuốc cảm xong anh rất buồn ngủ."

Park Jaehyuk gật đầu liên tục, thậm chí còn cực kỳ chủ động muốn bế anh lên giường ngủ.

Kim Kwanghee lắc đầu, lại vươn tay sờ đầu hắn nói:

"Cứ ngủ ở đây đi. Anh không muốn di chuyển."

"Vâng."

Kim Kwanghee lấy một cái đệm kê dưới đầu làm gối để tránh mình làm tê tay Park Jaehyuk. Anh đối mặt với hắn và nhắm mắt lại, hoàn toàn không phòng bị, rất tin tưởng hắn.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà hơi thở của Kim Kwanghee đã nhanh chóng trở nên đều đặn.

Park Jaehyuk chọt chọt mặt Kim Kwanghee.

Khuôn mặt của anh Kwanghee đẹp hơn hắn rất nhiều, trắng trẻo, mềm mại, sờ vào rất thích. Khi ngượng ngùng, mặt anh sẽ ửng đỏ, khiến người ta rất muốn ôm anh hôn.

Park Jaehyuk kìm nén hành động quấy rối lúc anh không đề phòng, hắn nhìn thấy tai nghe trên tai Kim Kwanghee.

Nếu ngủ như này sẽ đau tai.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra tháo tai nghe giùm Kim Kwanghee.

Tai nghe lại một lần nữa phát ra tiếng dòng điện rè rè, vang vọng trong phòng khách yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.

Ma xui quỷ khiến Park Jaehyuk đã nhét tai nghe vào tai mình.

"Anh Kwanghee, nếu chúng ta cùng nhau thắng thì tốt rồi."

Hắn nghe thấy giọng nói của chính mình.

Park Jaehyuk đột nhiên nhận ra.

Có vẻ như hắn đã tìm ra được nguyên nhân khiến Kim Kwanghee phản ứng kỳ lạ và quay ngoắt 180 độ khi hắn trở về nhà lần này.

Park Jaehyuk cười khúc khích, ghé sát vào tai Kim Kwanghee.

"Anh dễ thương quá."

Kim Kwanghee khó chịu nhích người.

Park Jaehyuk hôn lên trán anh, sau đó ôm anh vào lòng, giúp anh ngủ thoải mái hơn.

Park Jaehyuk thực sự quay về để cắt tóc.

Kim Kwanghee khoanh tay, dựa vào khung cửa, nhìn Park Jaehyuk đang ngồi trên ghế cắt tóc một cách hào hứng và nghiêm túc.

Park Jaehyuk nói: "Anh phải chịu trách nhiệm với mái tóc của em!"

Kim Kwanghee dở khóc dở cười: "Anh có biết cắt tóc đâu."

Park Jaehyuk bĩu môi: "Nhưng bây giờ em tháo kính ra rồi, em không nhìn rõ cái gì nữa. Nếu tóc em bị cắt hư thì phải làm sao?"

"Vậy thì mua cho Jaehyuk một bộ tóc giả đi."

"Cái gì?"

"Mua một bộ golden retriever!"

"Anh Kwanghee!"

"Ha ha ha!"

Kim Kwanghee hiếm khi cảm thấy bản thân thoải mái như vậy khi ở bên Park Jaehyuk. Anh tìm một cái ghế sofa gần đó rồi ngồi xuống, theo thói quen thò tay lấy tai nghe trong túi ra, nhưng không tìm thấy gì.

Park Jaehyuk thấy hành động của anh liền giải thích: "Tai nghe của anh hết pin rồi, nên em đem đi sạc cho anh."

Kim Kwanghee đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong lòng, nhưng anh không muốn giải thích chuyện kỳ ​​lạ này thêm lần nào nữa, đặc biệt là với Park Jaehyuk, sẽ rất ngại! Kim Kwanghee giả vờ như không có gì, gật đầu: "Cảm ơn, Jaehyuk."

Park Jaehyuk cười toe: "Anh không cần nói với em câu này đâu."

Kim Kwanghee buồn chán nằm dài trên sofa, cằm hơi nhếch lên, nhìn thợ cắt tóc cẩn thận cắt tóc cho Park Jaehyuk. Cắt ngắn, tỉa thành nhiều lớp, rồi uốn thành lọn xoăn nhỏ.

Thời gian tiêu tốn ở tiệm cắt tóc luôn rất dài, Kim Kwanghee muốn ngủ thêm một giấc nữa. Nhưng Park Jaehyuk không muốn cho anh ngủ, cứ đổi chủ đề tám chuyện với anh, miệng nói không ngừng.

"Lần cuối cùng anh Kwanghee cắt tóc là khi nào vậy?"

"À... Anh quên rồi. Tháng trước? Tháng trước nữa? Anh đi với anh Hyukkyu."

"Anh có thích món Trung không? Team hiện tại của em nấu ăn rất ngon."

"Nhưng không em cũng tự nấu ăn sao?"

"Anh xem rồi à! Ha ha ha, mua nguyên liệu ở siêu thị Hàn Quốc gần đó, nấu ăn rất tiện."

"Lại là cơm chiên bánh gạo."

"Em nấu cơm chiên bánh gạo giỏi nhất!"

"À..."

"Anh Kwanghee."

"Jaehyuk à." Kim Kwanghee chống trán, "Năn nỉ em, anh không có việc gì làm, để anh ngủ một lát đi."

Park Jaehyuk nghiêm túc từ chối anh: "Nếu anh ngủ nữa thì đêm nay anh khỏi ngủ luôn đó. Thức khuya không tốt cho việc hồi phục sức khỏe đâu."

"Nhưng anh buồn ngủ quá."

"Tóm lại thì anh không được ngủ."

"Sao em lại vô lý thế?" Kim Kwanghee giả vờ phàn nàn.

Park Jaehyuk nói: "Sắp xong rồi."

Kim Kwanghee cười, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến sau lưng Park Jaehyuk.

Anh khen: "Kiểu tóc mới của em đẹp lắm, Jaehyuk."

Park Jaehyuk nhìn chăm chú vào mắt Kim Kwanghee trong gương, một lúc sau nói:

"Anh Kwanghee."

"Hả?"

"Một lát nữa... Anh có muốn đi dạo bãi biển với em không?"

Kim Kwanghee gật đầu: "Được."

Kiểu tóc mới của Park Jaehyuk trông rất đẹp, khiến hắn trông rất có sức sống. Kim Kwanghee nhiều lần muốn vươn tay ra xoa tóc hắn để cảm nhận thử, nhưng anh nghĩ nghĩ rồi lại thụt tay về, không nỡ làm hỏng kiểu tóc  mới này.

Sau khi rời khỏi tiệm cắt tóc, trời đã chạng vạng. Kim Kwanghee ngước nhìn dãy núi ở phía xa bị nhuộm lên màu đỏ rực, không khỏi thở dài: "Bầu trời sau mưa thật sự rất đẹp."

Park Jaehyuk đứng cạnh anh, đút một tay vào túi áo, phụ họa: "Phải."

Họ đi taxi đến bãi biển, đến đúng lúc bầu trời còn một mảng màu xanh cuối cùng.

Park Jaehyuk nói: "Đến muộn rồi, nếu không thì có thể xem được hoàng hôn".

Kim Kwanghee nói: "Không sao, đi dạo bãi biển thôi."

Họ đứng trên bờ cởi giày và tất. Park Jaehyuk hơi khom người để Kim Kwanghee vịn vai hắn cởi giày. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, giúp Kim Kwanghee xắn ống quần lên để lộ ra bắp chân.

"Jaehyuk..."

"Nếu thủy triều buổi tối dâng cao có thể sẽ bị ướt. Anh vẫn đang bệnh, quần áo không thể bị ướt được."

Trái tim của Kim Kwanghee khẽ run lên.

Park Jaehyuk ở tiệm cắt tóc nói nhiều bao nhiêu, thì Park Jaehyuk bây giờ im lặng bấy nhiêu.

Hai người lẳng lặng đi bộ dọc bờ biển, để lại những dấu chân song song của mình trên bãi biển dài, nhưng nước biển dần dần dâng lên, che lấp mọi dấu vết.

Park Jaehyuk kéo Kim Kwanghee sang bên trái mình, nói: "Anh đi bên trong đi, nước biển lạnh quá."

Kim Kwanghee mỉm cười, bỗng nhiên dừng lại, vươn tay vuốt tóc Park Jaehyuk: "Tiếc ghê, kiểu tóc mới của Jaehyuk bị gió biển thổi rối mất rồi."

Park Jaehyuk không biết nên trả lời gì, hắn hơi hé miệng, ngơ ngác nhìn Kim Kwanghee.

Vẻ mặt Kim Kwanghee trông hơi đau khổ, cho đến khi Park Jaehyuk nghe anh nói:

"Lấy ra đi, Jaehyuk."

Park Jaehyuk sửng sốt: "Gì cơ?"

"Tai nghe của anh vẫn luôn được giấu trong túi của em đúng không?" Kim Kwanghee nói chậm rãi.

Park Jaehyuk chột dạ nhìn đi chỗ khác, nói dối, "Em không có giấu."

"Jaehyuk." Giọng nói của Kim Kwanghee nhẹ đến mức không có chút sức nặng nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hơi mệt mỏi. "Đưa cho anh đi."

Hai người giằng co trên bãi biển, mãi đến khi ánh nắng buổi chiều biến mất, mặt biển đen ngòm nối liền với bầu trời sâu thẳm, như một màn hình đen chiếu hết bi kịch này đến bi kịch khác.

Họ ngồi xuống tại chỗ, Park Jaehyuk ngồi khoanh chân, Kim Kwanghee duỗi thẳng chân. Anh không thúc giục Park Jaehyuk, chỉ im lặng nhưng lại không nhìn hắn.

Cuối cùng Park Jaehyuk không nhịn được nữa, lấy tai nghe của Kim Kwanghee từ trong túi ra, đưa cho anh.

Kim Kwanghee cầm lấy, lặng lẽ nắm chặt, cẩn thận bảo vệ như bảo vật.

Park Jaehyuk muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Anh Kwanghee..."

Nhưng ngay sau đó, Kim Kwanghee lại đột nhiên vung tay, tai nghe nhỏ bé bị ném mạnh đi, vòng cung màu trắng rơi vào trong bóng tối trống rỗng, phát ra một tiếng "tỏm" rồi chìm xuống biển.

"Anh!"

Park Jaehuk hoảng hốt nhìn Kim Kwanghee, không thể tin nổi.

Nhưng vẻ mặt của Kim Kwanghee vẫn không thay đổi, anh thản nhiên nói: "Tai nghe hỏng rồi, vứt đi thôi."

Park Jae Hyuk thở hổn hển, ngực phập phồng không ngừng.

Hắn ngồi cạnh Kim Kwanghee, không gần như trước đây. Dù tiếng sóng biển rất lớn, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Park Jaehyuk.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Kim Kwanghee cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

Nhưng ai không như vậy chứ?

Park Jaehyuk đứng dậy, không nói lời nào, một lần nữa rời đi.

Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực Kim Kwanghee cuối cùng cũng dịu đi. Anh ngồi trên bãi biển thở một hơi thật dài. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, anh bật cười.

"Thật sự... kết thúc rồi."

Nhìn đi, anh Hyukkyu.

Em khác anh.

Kết thúc của câu chuyện đã được viết sẵn khi xuất hiện rồi, vậy tại sao cần phải được diễn lại chứ?

"Anh Kwanghee."

Kim Kwanghee đột nhiên quay lại, nhưng xung quanh không có ai. Trên bãi biển chỉ còn lại một mình anh sau khi Park Jaehyuk rời đi.

Là ai đang gọi anh.

"Anh Kwanghee, em rất nhớ anh."

Tai nghe đã ném đi rồi, vì sao anh vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Park Jaehyuk?

"Cậu là ai? Đừng đùa nữa!"

Kim Kwanghee lạnh giọng cảnh cáo.

"Anh Kwanghee, đừng sợ, đừng sợ."

"Jaehyuk!"

"Anh Kwanghee..."

"Đừng gọi anh nữa." Kim Kwanghee bịt tai mình lại để trốn tránh. Anh co hai gối lại, chôn đầu vào trong, tự mình lừa mình: "Đừng gọi anh nữa."

"Anh Kwanghee, nếu anh có thể nghe thấy em nói chuyện." Giọng nói của Park Jaehyuk xa xăm mà rõ ràng, "Em muốn anh biết mọi việc em làm, em muốn anh biết rằng em thực sự rất thích anh. Em đã nghĩ đến rất nhiều điều muốn nói với anh, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Nhưng... chỉ cần gọi tên anh thôi cũng đã khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi."

Kim Kwanghee lắng nghe.

"Anh Kwanghee, từ sau khi anh rời đi, anh có từng nhớ đến em không?"

"Anh Kwanghee, em rất nhớ anh, rất muốn cùng anh chiến thắng, rất muốn cùng anh giành chức vô địch."

"Anh Kwanghee, anh nhìn em này."

Môi Kim Kwanghee run rẩy, chậm rãi hé miệng: "Jaehyuk..."

Giọng nói của Park Jaehyuk khựng lại, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói hắn vang lên lần nữa:

"Anh Kwanghee, nhìn em này."

"Ba..."

"Hai..."

"Một..."

Đèn led chiếu sáng trên bãi biển bỗng nhiên bật lên, ánh sáng màu vàng sưởi ấm cả đêm đen lạnh lẽo, chiếu sáng rực rỡ trên bãi cát mềm mại.

Kim Kwanghee đứng dậy khỏi bãi biển, quay đầu nhìn lại.

Park Jaehyuk cầm hai chai nước ngọt, chậm rãi đi về phía anh.

"Anh, em mua nước ngọt này, anh muốn vị gì?"

Kim Kwanghee đứng yên ngơ ngác.

Anh quyết tâm chạy về phía Park Jaehyuk bằng tốc độ nhanh nhất của mình, ôm chặt lấy hắn.

Khi chạm vào nhiệt độ nóng bỏng, Kim Kwanghee mới tìm được cảm giác chân thực.

Park Jaehyuk gần như không chút do dự ôm chầm lấy anh, không hỏi lý do, không hỏi vui buồn, toàn tâm toàn ý trao trọn mình cho anh.

Thực ra, mỗi lần Park Jaehyuk lặng lẽ quay đi đều không được tính, bởi vì hắn chưa từng thật sự rời đi.

Hắn sẽ luôn mang theo những món quà mà Kim Kwanghee thích, về lại bên cạnh anh.

Hắn sẽ ở bên Kim Kwanghee, thành kính, tận tâm mà bảo vệ anh.

Vì anh mà chắn gió che mưa, vì anh mà không màng tất cả.

Băng qua bóng tối, lựa chọn ở bên cạnh anh.

Ôm anh bằng hết sức lực, không để sương mù làm lạnh giá trái tim anh.

Họ hôn nhau trên bãi biển, tiếng sóng vỗ vào bờ như một lời thề do Chúa ban tặng.

Park Jae Hyuk đặt chai nước ngọt sang một bên, hai tay hắn bịt lấy tai Kim Kwanghee, nâng mặt anh lên.

Trong thế giới của Kim Kwanghee chỉ còn lại tiếng thở của Park Jaehyuk.

Thì ra là vậy.

Đây mới là câu trả lời chính xác.

.


Không cần hoảng sợ, không cần buồn bã.

Em ở đây, chưa từng rời đi.

Anh có thể đắm chìm trong giấc mộng xa vời,

Khi tỉnh dậy vẫn có vòng tay của em.


Em ở đây, em ở đây.

Giọng nói của em vẫn sẽ luôn bên anh.

Hãy tin em, xin anh hãy tin em.

----tbc----

Hi mọi người lâu rồi không gặp~ Vì lâu quá không dịch nên có thể còn sai sót, hoan hỉ bỏ qua nha

Mà sao fic tui toàn ba chấm không vậy ;;__;;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me