Ruler X Rascal Rr Khong Che Tuyet Doi
"Đi dép trước đã." Park Jaehyuk có chút bất đắc dĩ, hơi dừng lại, nói: "Hiện tại anh rất tốt, đừng lo lắng."
Kim Kwanghee hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại đi dép.
Park Jaehyuk nhân lúc đó đóng cuốn sổ lại đặt lên tủ đầu giường ở bên cạnh, rồi đặt bàn giường về lại vị trí trống cạnh giường.
Kim Kwanghee đi dép rồi vội vã tiến đến bên Park Jaehyuk cuống cuồng hỏi: "Anh thật sự không sao chứ?"
Park Jaehyuk lông mày nhíu lại, đưa tay phải ra ôm Kim Kwanghee vào trong ngực, cúi đầu hít một hơi thơm ngát xen lẫn mùi thuốc trên người vợ yêu, lúc này mới thấp giọng nói: "Thật sự không sao, đã lấy đạn ra, vết thương khép rất nhanh."
Kim Kwanghee nằm trong ngực anh, sợ đè lên vết thương của anh nên cậu dùng tay chống lên giường, giảm bớt trọng lượng cơ thể đang đè lên.
"Đau không?" Park Jaehyuk bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào băng gạc trên cổ Kim Kwanghee.
Nghe được câu này, Kim Kwanghee lẳng lặng chạm vào cổ mình, lúc này mới phát hiện cổ mình được quấn một lớp băng y tế. Bởi vì không khống chế lực tay, khi sờ vào vết thương truyền đến một trận đau nhói
Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Không đau."
Ngẩng đầu lên nhìn vào con mắt đen nhánh của anh, hơi do dự chút, Kim Kwanghee vẫn không nhịn được hỏi: "Sao anh lại cản viên đạn đó cho em?"
Nhìn chằm chằm cánh môi mỏng màu nhạt của anh, trong lòng cậu sinh ra một tia khẩn trương và mong chờ mà chính cậu cũng không nhận ra.
Môi mỏng đóng mở, cậu nghe được anh dùng giọng nói trầm thấp từ tính đáp lại mình: "Bởi vì không nỡ để em bị tổn thương."
Kim Kwanghee nghe những lời sát thương như thế, cậu cúi đầu xuống, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, hai lỗ tai vì khẩn trương mà đỏ bừng, ngón tay thon dài níu chặt lấy vạt áo anh.
"À.... à...." Kim Kwanghee giờ nói chuyện cũng không trôi chảy. Khoé miệng Park Jaehyuk hơi nâng lên, bàn tay vuốt ve gương mặt của cậu, dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, nhìn anh."
Kim Kwanghee ngẩng đầu, một lần nữa đối mặt với con ngươi thâm thuý đen láy kia, khẩn trương mà mi mắt cũng run run.
"Sao...... sao thế?"
"Anh yêu em."
Câu nói như một tiếng sấm, chấn động đến đáy lòng Kim Kwanghee cũng run lên, trái tim cậu đập kịch liệt trong lồng ngực, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn, cậu vô thức đưa tay ôm ngực, cánh môi đóng mở, nhưng lại không biết phải đáp làm sao.
Park Jaehyuk nâng tay trái lên, lúc chuyển động hơi chậm lại. Hai tay nâng mặt Kim Kwanghee, ngữ khí của anh chân thành tha thiết mà kiên định: "Anh yêu em."
"Không phải trò đùa, cũng không phải nhất thời hứng thú, là lời tỏ tình sau khi anh đã suy nghĩ thấu đáo. Bởi vì anh không còn thoả mãn với việc có được thân thể em nữa, anh muốn có cả trái tim em, linh hồn của em cũng đều phải là của anh."
Hai người gần trong gang tấc, hơi thở cũng dây dưa quấn quít. Kim Kwanghee có chút mờ mịt không biết phải làm sao trước đường bóng thẳng của anh.
Park Jaehyuk nhìn Kim Kwanghee đang luống cuống, chóp mũi hai người chạm nhau, anh như đang dụ dỗ nói: "Cục cưng, vậy em có thích anh không? Hửm?"
Trong bầu không khí nóng bỏng, Kim Kwanghee cảm giác mặt mình còn nóng hơn, suy nghĩ rối tung rối mù, khi nghe được cậu này, cậu lại như bị mê hoặc, không khống chế được nói ra cảm xúc bị chôn vùi sâu dưới đáy lòng.
"Thích.... thích...." Kim Kwanghee lắp bắp nói, chờ lúc lấy lại tinh thần mới biết mình đã nói gì, cảm thấy ảo não nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm.
Bầu không khí vô cùng mập mờ, phòng bệnh trắng xoá tựa như không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Kim Kwanghee nhìn gương mặt đẹp trai đang sát rạt mình, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Tại sao cậu không có một mối quan hệ yêu đương với Park Jaehyuk trước khi kịch bản mở ra nhỉ?
Chỉ cần quả quyết dứt khoát rời đi khi Park Jaehyuk với nhân vật chính kia gặp nhau thì cậu sẽ không bị tổn thương, còn có thể giành phần đời còn lại của mình vui vẻ lưu giữ những kỷ niệm đẹp.
Kim Kwanghee hơi nghiêng đầu hôn lên đôi môi mỏng màu nhạt, hàm hồ nói: "Rất thích, rất thích."
Nghe được đáp án mình muốn, hô hấp của Park Jaehyuk có chút dồn dập, anh đè ót vợ yêu, làm sâu hơn nụ hôn này, cạy mở răng môi thơm ngọt, cùng lưỡi trơn mềm dây dưa quấn quít.
Hai người củi khô gặp lửa, lập tức bùng cháy.
Bởi vì kích động cho nên động tác có chút kịch liệt, vẫn là Kim Kwanghee nghe được tiếng rên nhỏ của Park Jaehyuk mới nhớ anh đang bị thương.
Kim Kwanghee giãy dụa ngồi dậy, gương mặt ửng đỏ, thở khẽ nhỏ giọng nói: "Không được, anh còn đang bị thương, không thể vận động mạnh."
Park Jaehyuk nhíu mày, nhịn đến nỗi mắt hằn lên tia máu, hầu kết nhấp nhô. Anh nhắm mắt lại, cưỡng ép mình phải tỉnh táo.
Đột nhiên chăn mềm trên người bị xốc lên, anh cảm giác được một đôi tay nhỏ mềm mại cách lớp thịt vuốt ve dương vật cương cứng của mình.
Park Jaehyuk mở to mắt, nhìn thấy vợ nhỏ gương mặt đỏ bừng dùng hai tay cách lớp vải vuốt ve bên dưới đang chống lên thành một túp lều nhỏ.
Yết hầu anh lên xuống, khô khốc nói: "Em không cần như vậy.... anh nhịn chút là được."
Kim Kwanghee kéo lưng quần của Park Jaehyuk xuống, dương vật dữ tợn bật ra, ngẩng đầu hiên ngang trong không khí.
Gương mặt tinh xảo đầy đặn đẹp đẽ dán lên dương vật dữ tợn đáng sợ cọ xát, đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Park Jaehyuk nhẹ giọng nói: "Em rất thích."
Cảnh tượng tương phản như vậy khiến hô hấp Park Jaehyuk nặng nề, dương vật đang cương cứng lại to ra vài phần.
Anh giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Kim Kwanghee, khàn giọng nói: "Em thích là được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me