TruyenFull.Me

Rushia và cậu bạn học sát thủ cùng lớp

Tập 11: Dạo quanh trường học với Rushia.

DreamingWritters

"Buổi học ngày hôm nay kết thúc, nhớ ôn bài đầy đủ đấy"


"""Vâng ạ"""


Sau khi tiết học cùng ngày kết thúc, các học sinh bắt đầu chuyển qua các hoạt động sau giờ học. Có học sinh thì quyết định sẽ tham gia vào một câu lạc bộ nào đấy. Có học sinh khác thì sẽ đi chơi với bạn sau giờ học. Cũng có một số học sinh khác sẽ về thẳng nhà.


Trong khoảng thời gian này, các câu lạc bộ trong trường vẫn đang tiếp tục tuyển thêm thành viên. Vậy nên cũng có rất nhiều thứ níu giữ đám học sinh ở trường với mục đích hóng hớt."Hashan ơi, cậu có rảnh không?"


"Bây giờ thì có"


"Cậu có muốn đi xem các câu lạc bộ khác cùng với tớ không?"


Rushia nói với Hashan, khuôn mặt không giấu nổi sự tò mò lẫn mong đợi.


"Nó thú vị lắm ư?"


"Tất nhiên là thú vị rồi!"


Hai mắt của Rushia sáng quắc lên như đèn pha ô tô. Cô nàng hẳn phải mong chờ lắm.


"Tất nhiên là được rồi"


"Vậy mình đi liền thôi"


Và thế là cả hai đã quyết định đi đến dãy nhà trống lúc này đã được dùng như là nơi cho các hoạt động câu lạc bộ. Dĩ nhiên là ở dưới sân trường cũng có, nhưng đó là nơi hoạt động của các câu lạc bộ thể thao.


"Đầu tiên thì chúng ta sẽ đến xem câu lạc bộ nghiên cứu quân sự mà Pekora vừa tham gia. Tớ khá tò mò không biết cậu ấy làm gì ở đó"


"Cậu ấy ở kia kìa"


"Hả đâu?"


Trước mặt hai người không ai khác chính là Pekora, lúc này đang mặc trên người bộ quân phục của các sĩ quan của Đức quốc xã trong thế chiến thứ hai cùng với các thành viên của câu lạc bộ. Ở đó cũng có rất nhiều học sinh đến tham quan. Một số thì tham gia thảo luận về vũ khí, số khác thì lại tranh luận về các cuộc chiến tranh trong quá khứ.


Về chủ đề của họ. Nhìn vào những món đồ liên quan, có thể thấy câu lạc bộ này chủ yếu nghiên cứu về các khí tài của chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai. Nhưng không chỉ mỗi thế. Bọn họ cũng có riêng một phòng học ở bên cạnh cho các mô hình khí tài hiện đại. Và số học sinh tham quan ở đó còn nhiều gấp đôi.


Xem chừng câu lạc bộ này cũng nhận được sự quan tâm không hề nhỏ của học sinh.


"A Rushia!"


"Pekora!"


Rushia và Pekora vừa gặp đã cất tiếng chào hỏi dù ở khoảng cách xa.


"Pekora này, cậu mặc vào trông hợp với cậu lắm đó!"


"Tất nhiên rồi he he"


Pekora tỏ ra khá là khoái trí khi được khen. Cùng lúc đó thì cũng có một vài học sinh đến ngỏ ý muốn chụp ảnh tạo dáng của cô nàng. Pekora không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý luôn.


Pekora cầm lấy mô hình khẩu súng kar98 rồi tạo đủ các thể loại dáng ngầu lòi. Cả Rushia cũng thấy bạn mình rất ngầu nên cũng chụp rất nhiều ảnh. Nhưng chỉ riêng Hashan thì không. Đối với một sát thủ được đào tạo khả năng sử dụng súng đến mức thượng thừa như cậu, thì cách cầm súng của Pekora như một sự tra tấn về tinh thần vậy.


Nhưng cậu không quá để tâm đến nó, ngược lại còn chỉ cho Pekora biết cách cầm súng đúng cách. Rushia thấy vậy bèn hỏi rằng làm sao mà Hashan biết. Dĩ nhiên là cậu ta đã phải nói dối rằng dựa theo trên các đoạn video hướng dẫn có đầy trên youtube.


Bọn họ chào tạm biệt Pekora để đi đến nơi tiếp theo, đó là câu lạc bộ nhiếp ảnh. Khi đến nơi, đập vào mắt hai người chính là những hình ảnh mà Hashan đung chán mình dí vào chán của Rushia để kiểm tra xem cô có bị ốm không. Thật không may, nó đã được chủ nghiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh dùng để quảng bá.


"Góc chụp đẹp đấy"


"Tại sao cậu lại có thể bình tĩnh đến thế chứ...uwaaaaaaa..."


Điều này khiến cho Rushia ngượng chín cả mặt. Cô nàng đành cầm lấy tay của Hashan, kéo cậu đi theo cô rời khỏi đó. Rất may là vẫn chưa có ai phát hiện ra.


Tiếp sau đso, cả hai người họ tiếp tục dạo quanh sân trường. Những lời mời gọi từ các câu lạc bộ thể dục thể thao đồng thanh vang lên một cách đầy mạnh mẽ và khí thế. Một số câu lạc bộ như câu lạc bộ võ thì tổ chức hẳn một trận đấu ngoài trời nhằm tăng tính thuyết phục. Câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ bóng đá,... cũng tương tự.


Cùng lúc này, Rushia và Hashan cũng đã đi đến sân bóng đá.


"Náo nhiệt thật đấy"


"Ừ"


Hashan vừa đi vừa nhìn ngắm những học sinh ở xung quanh mình. Bọn họ ai nấy cũng đều rất vui vẻ.


Cậu tự hỏi rằng nếu mình được sinh ra ở một nơi như thế này.


Liệu cậu có trở thành một con người khác con người hiện tại của mình không?


Liệu con người đó có thể vui vẻ như thế không?


Liệu rằng cuộc sống của cậu có tốt đẹp hơn khôn?


Hashan lại tiếp tục chìm vào trong những suy nghĩ giả định của mình. Phải đến khi Rushia gọi thật to cái tên của cậu, cậu mới hoàn hồn trở lại.


"Mồ! Đôi lúc cậu cũng hay lơ đễnh lắm đó!"


"Xin lỗi, tớ không cố ý"


"Cậu đang suy nghĩ gì thế?"


Đối diện với sự tò mò của Rushia, Hashan định sẽ đánh trống lảng bằng một câu trả lời khác.Nhưng không, lần đầu tiên trong đời cậu làm trái với những gì mình suy nghĩ.


"Tớ chỉ là nhớ về quê hương của mình mà thôi"


Cậu đã giãi bày nó cho Rushia chỉ bằng một câu nói ngắn gọn. Rushia đã đơ người trong khoảng khắc đó.


Theo như Rushia, thì Hashan đang nhớ lại quãng thời gian của mình ở quê hương. Phải đến sống ở một nơi đất khách quê người, bỏ lại sau lưng là vùng đất quê hương vẫn còn đang chật vật trong chiến tranh. Đó không phải là một điều dễ chịu với bất kỳ ai.


Rushia bỏ qua sự xấu hổ của bản than, cô trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay của Hashan.


"Tý nữa cậu có muốn ghé vào một quán ăn gia đình để ăn một bữa cùng với tớ không?"


Hashan cúi mặt xuống, nhìn cô gái đang nắm lấy lòng bàn tay của mình, cố gắng giấu sự xấu hổ của mình, không cho cậu phát hiện ra.


Cậu từ tốn đáp lại.


"Tại sao lại không chứ?"


"Ưm"


Rồi Rushia buông tay ra, chạy ra phía trước rồi quay mặt về phía cậu, đan hai tay ra sau lưng.


"Tớ khá mong chờ xem cạu sẽ gọi món gì đấy!"


"Rồi cậu sẽ biết"


Hashan hoàn toàn tôn trọng khoảng thời gian yên bình quý giá này. Nó khiến cậu nhớ lại những năm tháng khốn khó của mình trước kia.


*Sau này khi đã giàu có rồi anh sẽ cho các em ăn một bữa no nê, ngày nào cũng thế*


*Hứa nhé anh hai*


Và một lời hứa từ lâu đã không thể thực hiện được nữa.


"Coi chừng!"


Bỗng có một tiếng hét thất thanh phát ra từ phía sân bóng. Một quả bóng không may bị văng ra khỏi sân, nhắm thẳng vào người của Rushia.


Hashan lập tức quay trở lại trạng thái chiến đấu. Cậu nhanh chóng kéo Rushia về phía mình, tránh cho quả bóng đập vào người cô nàng. Ngay khi cậu bắt đầu kéo Rushia vè phía mình, quả bóng đã ngay lập tức sượt qua mái tóc của cô ấy, tồi cứ thế đâm sầm vào cái máy bán nước tự động gần hai người họ, khiến lớp kính bị vỡ tan tành, những mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắn nơi. Hashan đã lập tức đứng che chắn cho Rushia để cô ấy không bị những mảnh kính văng trúng.


Rushia thấy cảnh tượng trước mắt thì im thin thít, hai mắt nhắm chặt, ở khóe mắt có một ít nước mắt chảy ra, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Không biết từ lúc nào mà cô đã nắm chặt áo của Hashan."Mọi người trên đó có sao không!"


"Đứa nào sút bóng đấy?"


Các học sinh gần đó ai nấy cũng trở nên hoản loạn. Còn Hashan thì nhân lúc hỗn loạn mà đưa Rushia ra chỗ cái ghế dài ở dưới gốc cây gần đó để cô ấy trấn tĩnh lại.


"Không sao đâu, mọi chuyện ổn thỏa rồi"


Rushia lúc này mới mở mắt ra. Cô nhìn ngó xung quanh, nhận thấy mọi thứ ổn thỏa rồi mới quay sang Hashan.


"Máu... Hashan... chán của cậu... câu bị thương rồi!"


Phải đến khi Rushia nói, cậu mới ý thức được rằng chán của mình đang chảy máu. Cậu đưa tay lên, sờ vào chỗ vết thương để xác nhận thì Rushia đã lấy cái khăn tay của mình ra, đắp lên vết thương cho Hashan.


"Chúng ta phải đến phòng y tế ngay thôi!"


Nói rồi Rushia vội vã kéo Hashan đến phòng y tế, buổi hẹn đi ăn cũng vì thế mà phá sản.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me