Rushia Va Cau Ban Hoc Sat Thu Cung Lop
Ngày hôm sau, Hashan đã chủ động hẹn gặp Rushia, địa điểm là ở trên tầng thượng trường học.Sau khi tan học ở trường, Rushia đã đi lên tầng thượng để gặp Hashan như đã hẹn từ trước.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, cậu đợi lâu chưa?"
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi"
"Vậy à... may quá!"
Rushia lắp bắp đáp lại với giọng điệu ngượng ngùng.
"Vậy thì chúng ta vào luôn vấn đề thôi"
"Hể?"
Hashan đột nhiên áp sát lại gần Rushia, khiến cho cô nàng hoàn toàn bất ngờ.
"Khoan... chờ đã... thế này cũng quá nhanh rồi đi"
Nhưng Hashan vẫn tiếp tục tiến lên, vẻ mặt thì không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.Với một cô gái tuổi teen như Rushia, một loạt các suy nghĩ lãng mạng như trong phim bắt đầu xuất hiện dày đặc trong tâm trí của cô.
"Có khi nào đây là tình tiết nam chính tỏ tình với nữ chính như trên phim không?"
"Aaaaa... làm sao bây giờ... mình chưa chuẩn bị cho tình huống này!"
Rất nhiều suy nghĩ khác nhau cứ thế lướt qua trong đầu của Rushia. Lồng ngực của Rushia bắt đầu đập liên hồi vì hồi hộp. Mặt của cô ấy cũng bắt đầu ửng đỏ.
"Rushia"
"Vâng!"
"Cậu có thể giúp tớ điền vào tờ giấy nguyện vọng này được không?"
"Hể..."
Một sự hụt hẫng bỗng nhiên dâng trào bên trong Rushia. Và cả Pekora, người đã trốn đằng sau cánh cửa từ đầu để quan sát diễn biến.
"CHỈ THẾ THÔI Á!!!"
Pekora hét toáng lên, một cách giận dữ, xen lẫn sự hụt hẫng và chán nản.
Ngay sau đó, Pekora tiến đến trước mặt Hashan.
"Cậu hẹn gặp Rushia lên đây chỉ để xin giúp đỡ thôi á hả? Cậu có thể nhờ cậu ấy luôn lúc ở trong lớp mà!"
"Thế à?"
"Thế à cái con khỉ! Làm tớ mong chờ cả buổi học chẳng vì cái gì cả!"
Để tránh cô bạn thân của mình tiếp tục gây rối thêm, Rushia đành nắm chặt lấy tay của Pekora, kéo cô ấy ra chỗ khác.
"Bỏ tớ ra Rushia, tớ phải đấm tên đó vì đã khiến tớ mừng hụt!"
"Thôi bỏ đi mà Pekora, năn nỉ cậu đó"
Sau một hồi can ngăn thì cuối cùng cả ba cũng ngồi cùng nhau trên sân thượng để bàn về vấn đề giấy nguyện vọng giúp Hashan.
Pekora đưa ra ý kiến.
"Cậu không cần phải quá quan trọng hóa về nó đâu, cứ chọn đại một cái gì đấy đi, dù sao thì cậu cũng không nhất thiết phải làm theo nó đâu"
Rushia nêu ra ý kiến trái ngược với Pekora.
"Không được, tương lai của chúng ta sau này là rất quan trọng. Tớ nghĩ chúng ta nên nghiêm túc hơn về nó"
"Rushia nghiêm túc ghê ha~"
"Dĩ nhiên rồi, tớ phải giúp đỡ Hashan... À ý tớ là giúp đỡ bạn cùng lớp đang gặp khó khăn là chuyện nên làm mà... a ha ha..."
Rushia nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình.
"Cậu có thể tham khảo của tớ cũng được. Ước mơ của tớ sau này là trở thành chủ tiệm thú cưng đó"
Pekora cũng nhanh chóng chen vào.
"Còn tớ thì chọn bừa nên cũng chẳng rõ mình chọn là gì nữa"
Hashan bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Chủ tiệm thú cưng phải không?"
"Đúng vậy, nhưng không cần phải cứ bắt chước theo tớ đâu"
Thấy Hashan vẫn đang khó khăn, Rushia đưa ra gợi ý.
"Cậu cũng có thể lấy ý tưởng từ sở thích của cậu. Nó cũng có thể trờ thành công việc mà cậu mong muốn làm sau này đấy"
"Có thể luôn hả"
"Tất nhiên rồi, sao lại không chứ"
Nghe đến đây, Hashan lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư.
Từ trước đến giờ Hashan không hề có sở thích nào cả, ngoại trừ nghe nhạc ra. Nhưng nó thì chỉ dừng lại ở mức thích nghe chứ không thể đem điền vào giấy nguyện vọng.
Hashan vẫn còn một sở thích nữa, nhưng mà nó lại hơi cực đoan và có phần kinh dị. Đó là đếm số lần cậu bắn thủng đầu của những mục tiêu xấu số không may rơi vào tầm ngắm của cậu.Và tính đến thời điểm hiện tại, cậu đã bắn xuyên táo tổng cộng chín mươi chính mục tiêu. Dĩ nhiên là trong số này không hề bao gồm những kẻ bị cậu giết bằng phương pháp cận chiến và vũ khí hóa học.
"Tôi có thể hỏi cậu thêm về một số thứ không?"
"Dĩ nhiên rồi"
Sau đó thì bọn họ đã nói chuyện rất lâu về vấn đề này. Đến cuối ngày, Hashan đã có đủ những gì cần thiết để điền vào tờ giấy nguyện vọng.
Và để cảm ơn Rushia, Hashan đã khao Rushia một cốc kem bù cho lần trước và đưa Rushia về tận nhà trên chiếc xe đạp địa hình của mình. Dĩ nhiên là Rushia đã từ chối việc được khao, nhưng đứng trước sự trân thành của Hashan, Rushia không có cách nào từ chối được nó.
Buổi tối, Hashan để tờ giấy nguyện vọng ở trên bàn. Cậu ngửa mặt lên trần nhà và suy nghĩ về việc cậu sẽ làm gì sau này.
Và cậu đã biết mình cần phải làm gì.
**********
"Cậu đã nghĩ ra cậu sẽ làm gì trong tương lai chưa?"
"Rồi, tôi quyết định sẽ mở một trường học miễn phí cho những đứa trẻ ngèo khó ở quê hương"
"Quả là một ước mơ ý nghĩa, tớ sẽ ủng hộ cậu!"
Ủng hộ.
Đã lâu lắm rồi, Hashan mới lại nghe lại câu khích lệ ấy.
Rất lâu, kể từ sau cái chết của Mineko.
*Mẹ sẽ luôn ủng hộ con*
Và Rushia chính là người thứ hai.
*Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu*
Hashan khẽ nở một nụ cười. Một nụ cười yên bình.
Còn trong lúc này, Pekora đang phải nói chuyện với giáo viên chủ nghiệm với lý do thiếu nghiêm túc trong việc điền thông tin vào giấy nguyện vọng sau này.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, cậu đợi lâu chưa?"
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi"
"Vậy à... may quá!"
Rushia lắp bắp đáp lại với giọng điệu ngượng ngùng.
"Vậy thì chúng ta vào luôn vấn đề thôi"
"Hể?"
Hashan đột nhiên áp sát lại gần Rushia, khiến cho cô nàng hoàn toàn bất ngờ.
"Khoan... chờ đã... thế này cũng quá nhanh rồi đi"
Nhưng Hashan vẫn tiếp tục tiến lên, vẻ mặt thì không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.Với một cô gái tuổi teen như Rushia, một loạt các suy nghĩ lãng mạng như trong phim bắt đầu xuất hiện dày đặc trong tâm trí của cô.
"Có khi nào đây là tình tiết nam chính tỏ tình với nữ chính như trên phim không?"
"Aaaaa... làm sao bây giờ... mình chưa chuẩn bị cho tình huống này!"
Rất nhiều suy nghĩ khác nhau cứ thế lướt qua trong đầu của Rushia. Lồng ngực của Rushia bắt đầu đập liên hồi vì hồi hộp. Mặt của cô ấy cũng bắt đầu ửng đỏ.
"Rushia"
"Vâng!"
"Cậu có thể giúp tớ điền vào tờ giấy nguyện vọng này được không?"
"Hể..."
Một sự hụt hẫng bỗng nhiên dâng trào bên trong Rushia. Và cả Pekora, người đã trốn đằng sau cánh cửa từ đầu để quan sát diễn biến.
"CHỈ THẾ THÔI Á!!!"
Pekora hét toáng lên, một cách giận dữ, xen lẫn sự hụt hẫng và chán nản.
Ngay sau đó, Pekora tiến đến trước mặt Hashan.
"Cậu hẹn gặp Rushia lên đây chỉ để xin giúp đỡ thôi á hả? Cậu có thể nhờ cậu ấy luôn lúc ở trong lớp mà!"
"Thế à?"
"Thế à cái con khỉ! Làm tớ mong chờ cả buổi học chẳng vì cái gì cả!"
Để tránh cô bạn thân của mình tiếp tục gây rối thêm, Rushia đành nắm chặt lấy tay của Pekora, kéo cô ấy ra chỗ khác.
"Bỏ tớ ra Rushia, tớ phải đấm tên đó vì đã khiến tớ mừng hụt!"
"Thôi bỏ đi mà Pekora, năn nỉ cậu đó"
Sau một hồi can ngăn thì cuối cùng cả ba cũng ngồi cùng nhau trên sân thượng để bàn về vấn đề giấy nguyện vọng giúp Hashan.
Pekora đưa ra ý kiến.
"Cậu không cần phải quá quan trọng hóa về nó đâu, cứ chọn đại một cái gì đấy đi, dù sao thì cậu cũng không nhất thiết phải làm theo nó đâu"
Rushia nêu ra ý kiến trái ngược với Pekora.
"Không được, tương lai của chúng ta sau này là rất quan trọng. Tớ nghĩ chúng ta nên nghiêm túc hơn về nó"
"Rushia nghiêm túc ghê ha~"
"Dĩ nhiên rồi, tớ phải giúp đỡ Hashan... À ý tớ là giúp đỡ bạn cùng lớp đang gặp khó khăn là chuyện nên làm mà... a ha ha..."
Rushia nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình.
"Cậu có thể tham khảo của tớ cũng được. Ước mơ của tớ sau này là trở thành chủ tiệm thú cưng đó"
Pekora cũng nhanh chóng chen vào.
"Còn tớ thì chọn bừa nên cũng chẳng rõ mình chọn là gì nữa"
Hashan bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Chủ tiệm thú cưng phải không?"
"Đúng vậy, nhưng không cần phải cứ bắt chước theo tớ đâu"
Thấy Hashan vẫn đang khó khăn, Rushia đưa ra gợi ý.
"Cậu cũng có thể lấy ý tưởng từ sở thích của cậu. Nó cũng có thể trờ thành công việc mà cậu mong muốn làm sau này đấy"
"Có thể luôn hả"
"Tất nhiên rồi, sao lại không chứ"
Nghe đến đây, Hashan lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư.
Từ trước đến giờ Hashan không hề có sở thích nào cả, ngoại trừ nghe nhạc ra. Nhưng nó thì chỉ dừng lại ở mức thích nghe chứ không thể đem điền vào giấy nguyện vọng.
Hashan vẫn còn một sở thích nữa, nhưng mà nó lại hơi cực đoan và có phần kinh dị. Đó là đếm số lần cậu bắn thủng đầu của những mục tiêu xấu số không may rơi vào tầm ngắm của cậu.Và tính đến thời điểm hiện tại, cậu đã bắn xuyên táo tổng cộng chín mươi chính mục tiêu. Dĩ nhiên là trong số này không hề bao gồm những kẻ bị cậu giết bằng phương pháp cận chiến và vũ khí hóa học.
"Tôi có thể hỏi cậu thêm về một số thứ không?"
"Dĩ nhiên rồi"
Sau đó thì bọn họ đã nói chuyện rất lâu về vấn đề này. Đến cuối ngày, Hashan đã có đủ những gì cần thiết để điền vào tờ giấy nguyện vọng.
Và để cảm ơn Rushia, Hashan đã khao Rushia một cốc kem bù cho lần trước và đưa Rushia về tận nhà trên chiếc xe đạp địa hình của mình. Dĩ nhiên là Rushia đã từ chối việc được khao, nhưng đứng trước sự trân thành của Hashan, Rushia không có cách nào từ chối được nó.
Buổi tối, Hashan để tờ giấy nguyện vọng ở trên bàn. Cậu ngửa mặt lên trần nhà và suy nghĩ về việc cậu sẽ làm gì sau này.
Và cậu đã biết mình cần phải làm gì.
**********
"Cậu đã nghĩ ra cậu sẽ làm gì trong tương lai chưa?"
"Rồi, tôi quyết định sẽ mở một trường học miễn phí cho những đứa trẻ ngèo khó ở quê hương"
"Quả là một ước mơ ý nghĩa, tớ sẽ ủng hộ cậu!"
Ủng hộ.
Đã lâu lắm rồi, Hashan mới lại nghe lại câu khích lệ ấy.
Rất lâu, kể từ sau cái chết của Mineko.
*Mẹ sẽ luôn ủng hộ con*
Và Rushia chính là người thứ hai.
*Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu*
Hashan khẽ nở một nụ cười. Một nụ cười yên bình.
Còn trong lúc này, Pekora đang phải nói chuyện với giáo viên chủ nghiệm với lý do thiếu nghiêm túc trong việc điền thông tin vào giấy nguyện vọng sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me