Rwby Bruno Mars Bumblebee Yang X Blake Fanfic
Yang lặng người đi khi thấy dáng hình của một người quá đỗi quen thuộc lướt ngang qua mình mà không một giây ngoảnh lại, người ấy bước gần đến khoảng trống ở giữa căn phòng, chắc chỉ có mỗi chúa biết được lòng cô đã lặng từ lúc MC đứng trên bục đọc vang tên cô ấy.Không chỉ đơn thuần là lặng đi, mà là con tim đã dần chết.Bất lực đến mức nói không thành lời.Đêm nay cô ấy thật đẹp.Trong mắt Yang, cô ấy luôn luôn đẹp, luôn là người đẹp nhất, vì Yang luôn lặp đi lặp lại điều đó mỗi ngày khi cô quan sát cô ấy từ phía sau hàng cây, một góc khuất, hay chỉ đơn thuần là lúc cả hai nắm tay nhau khi đang đung đưa đôi chân theo nhịp điệu của một bài nhạc quen thuộc nào đó.Cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội đen dài chạm mắc cá chân - màu yêu thích của cô ấy - cùng với đôi cao gót được đính thêm vài viên đá lấp lánh mà Yang từng đinh ninh rằng đôi giày này được tạo ra chỉ để dành riêng cho cô ấy. Còn cô, chỉ đơn thuần là một bộ đồ tầm thường gồm quần jean và áo thun. Cách ăn mặc của cô thậm chí còn chẳng xứng đáng được bước chân vào khuôn viên của bữa tiệc danh giá này, nếu không phải nhờ cậu con trai đang nắm lấy tay cô ấy - nơi mọi người đang trầm trồ nhìn ngắm kia - dắt cô vào thì chắc cô đã bị đuổi ra từ lúc bước chân vào cổng.Cậu ta đặt tay dưới eo cô ấy, cùng cô ấy lắc lư theo tiếng nhạc êm dịu mà người nghệ sĩ đang thêu lên từng nốt. Tất cả mọi người cùng hòa theo. Chỉ có mỗi Yang là cô đơn cùng ly rượu vang đang óng ánh sánh đỏ.Yang chưa từng đưa cô ấy đến bất kì bữa tiệc nào, vì cô luôn cho rằng cô ấy là mẫu người không thích ồn ào hay những nơi quá phô trương. Nhưng ngay khi thấy từng nhịp chân của cô ấy đang phối hợp với cậu con trai một cách cực kì điêu luyện thì cô biết mình đã sai hoàn toàn. Cô hi vọng mình sẽ có thể sửa lại tất cả mọi thứ, ngay khi điệu nhảy kết thúc.
"Cậu nhớ đến bữa tiệc nhé! Nó sẽ rất tuyệt đấy!""Mình cũng muốn lắm... Nhưng bữa đó tớ bận việc ở ngoại thành...""Thôi nào Yangggg, cậu cứ bận suốt, nhưng lần này chỉ ít phút thôi, mình muốn cậu xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất cuộc đời mình.""Wow, quan trọng nhất luôn à?! Cậu được ai đó cầu hôn trong tiệc sinh nhật hay gì?""Cũng có thể lắm! Lỡ người đó là cậu thì sao!?""Xìiiii! Cậu nghĩ xa quá rồi đấy! Chỉ có bọn ngốc mới cầu hôn giữa đám đông thôi!"
Khi điệu Valse truyền thống kết thúc, tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay tán dương cho cặp đôi trẻ "trai tài gái sắc", người con trai chào mọi người một vòng, rồi lại quay sang cô ấy, nhẹ nhàng nói. "Blake, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, và... Như tất cả mọi người ở đây đều biết... Tớ thích cậu... Vậy nên, Blake Belladonna, cậu làm bạn gái tớ nhé!"Cậu con trai khoác áo vest đen để lộ khuôn ngực săn chắc nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cô ấy, cậu ta xòe lòng bàn tay ra chuẩn mực như một quý ông đang chờ đợi nhận được ân huệ từ nữ thần. Chắc cậu ta cũng giống như Yang, xem cô ấy là một nữ thần thực sự của đời mình. Và trên lòng bàn tay ấy hiện một chiếc hộp gấm nhỏ với một chiếc nhẫn chói lóa bên trong.Chờ đợi câu trả lời thoát ra từ khóe môi đỏ của Blake là cả một sự tra tấn lương tâm đáng sợ nhất mà Yang không bao giờ muốn đối diện. Yang vẫn biết ngày này sẽ đến, chỉ là, hôm nay, cô chưa sẵn sàng. Trái tim cô đau quá, cô có thể nghe thấy nó đang khóc, cô siết chặt chiếc hộp trong tay mình, nhưng không dám quá chặt vì sợ nó sẽ hỏng mất. Chiếc nhẫn chói lóa kia như một cái tát trên mặt Yang, nó giúp cô nhận ra khoảng cách giữa cô và chàng thanh niên kia to lớn đến dường nào. Với sự giàu có đó, anh ta thừa sức lo cho Blake một cuộc đời sung túc.Còn về phần Blake, chỉ cần nhìn đôi mắt to tròn đang mở rộng cùng những ngón tay thon dài kia đang che lấy miệng thì đủ biết cô ấy ngạc nhiên nhường nào. Không khí bỗng nhiên im bặt đi như thể ai đó vừa ấn nút tắt âm cho cả căn phòng này, tất cả đều chăm chú nhìn Blake, chỉ cần chờ câu trả lời của Blake là tất cả sẽ ồ lên như ong vỡ tổ."Ôi Sun...""Làm ơn đừng..." - Cõi lòng Yang gào thét, thật đau đớn biết bao."Cậu thực sự rất tuyệt vời...""Đừng mà Blake, mình xin cậu!""Cậu đúng là người đàn ông mà tất cả cả cô gái trên đời này mơ ước có được."Yang quay lưng bỏ đi ngay khi thấy tim mình hụt đi một nhịp, cô biết, nếu cô còn ở lại, thì cô sẽ gây nên những điều không bao giờ cứu vãn được. Yang không còn cảm thấy nhịp tim mình nữa, vì lý do để khiến nó luôn rộn ràng nay đã không còn. Cô chạy thật nhanh, đến mức đôi tay đã rướm máu do những lần trượt ngã, nhưng cô chẳng màn chú ý đến, cô chỉ muốn chạy, càng xa khỏi nơi này càng tốt.Yang muốn khóc. Nhưng cô đã đau đến mức không biết phải khóc như thế nào là đủ để vơi đi bớt nỗi buồn của mình. Đây không chỉ là buồn, nó là sự tuyệt vọng. Người ta thường nói, người không khóc là một người mạnh mẽ. Nhưng họ đâu biết rằng, người không khóc mới chính là kẻ yếu đuối nhất, vì họ chẳng có ai đáng tin cậy để khóc cùng, họ cô đơn đến mức quên cả cách làm sao để chia sẽ cảm xúc cho những người khác, dần dần chỉ cần một tổn thương nhỏ cũng có thể khiến làm họ phiền lòng.
Yang và Blake từng chạy đua với nhau rất nhiều lần, khi Yang cố tình cảm thấy tò mò rằng phần Faunus bên trong cô ấy có tăng cho cô ấy khả năng về tốc độ nhiều hơn người bình thường hay không. Như một lẽ thường, cô luôn "vô tình" để Blake thắng. Cả hai cùng cười hì hì, rồi nằm lăn ra bãi cỏ gần đó. Dưới tán cây cổ thụ, cả hai cùng kể nhau nghe về những chuyện họ đã trải qua thưở trước khi nhập học. Nhờ những câu chuyện ấy, cô biết được rằng Sun đã ở bên cô ấy một khoảng thời gian rất lâu về trước. Yang thực sự ghen tị, cô đã ghen tị đến mức vào lúc ấy cô không thèm nhìn mặt Sun dù chỉ một lần. Nhưng mọi chuyện cũng qua, cô cảm thấy ghen tị kiểu đó thật sự rất ấu trĩ.
Yang ngã nhào xuống một đoạn suối khi đôi chân cô đã không thể chạy thêm được nữa. Dòng nước buổi đêm thật lạnh, nhưng cái lạnh này có là gì so với cảm giác của cô bây giờ? Bộ quần áo cô ướt sũng từ trên xuống dưới, tuy nhiên chiếc hộp trên tay cô vẫn khô ráo. Vì cô không muốn vật bên trong bị hỏng, ít nhất là cho đến khi cô đủ dũng cảm để đưa nó cho Blake. Mặc kệ cô ấy có chấp nhận nó hay không, vật này nhất định cô phải đưa tận tay Blake.Nhìn ảnh phản chiếu của mình trong suối khiến Yang càng tức giận hơn nữa, nó thật méo mó, xấu xí và nó đang cười cô? Con ngươi Yang đỏ gắt lên như màu máu, cô dùng một tay gạt nước đi nhưng đâu lại vẫn hoàn đấy. Nước văng tung tóe khắp mặt suối khiến lũ cá sợ hãi bơi đi mất, Yang kiệt sức quỳ rạp xuống mặt nước cao ngang hông mình. "Yêu một người là cầu cho người đó luôn được hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc đó không thuộc về mình."Raven từng nói với Yang như vậy khi cả hai có dịp nói chuyện với nhau một cách tử tế sau nhiều lần thất bại. Hôm ấy, đáng lẽ ra cô không nên hỏi Raven "Thế nào là yêu?".Yang nhớ lần đầu tiên cô gặp Blake - Cũng là lần đầu tiên cô thông qua một ai đó để bắt chuyện với một người. Yang chưa từng run khi lần đầu bắt chuyện với một ai đó, cho đến khi cô gặp Blake. Cô thầm cảm ơn em gái mình vì nhờ "sự cố" của em ấy mà cô được bắt chuyện với Blake Belladonna - Người mà cô chú ý ngay từ khi Blake mới bước chân vào trường. Yang không dám lại gần, vì... Vì lý do khỉ gió gì thì cô cũng chẳng biết, cho đến bây giờ vẫn vậy.
"Yang..." - Một tiếng gọi nhỏ phát ra từ phía sau cây đại thụ bên rìa bờ sông. Yang nhận ra giọng nói ấy, cô quay lại thì thấy Blake đang chăm chú nhìn mình bằng một ánh mắt sợ sệt."Cậu ấy đang làm gì ở đây vậy?!" - Cả hai cùng nghĩ."Cậu vẫn ổn chứ?" - Blake nói, cô bước lại gần chỗ Yang."Dừng lại! Đừng đến đây! Mình ổn! Cậu... Sao cậu lại ở đây?""Mình... Không thấy cậu ở bữa tiệc nên...""Mình... Xin lỗi vì đã rời đi mà không báo... Mình bận một số việc."""Việc bận" của cậu là ra đây ngồi ngâm nước vào lúc gần nữa đêm sao?""Không... Trời nóng quá nên mình...""Yang! Cậu đang giấu mình chuyện gì? Sao cậu không nhìn thẳng vào mình mà nói chuyện?""Blake, mình..."Lời nói của Yang bị chặn lại bởi một hương anh đào đang chiếm lấy khứu giác cô, cũng như cách cánh môi hồng của ai kia vậy. Yang mở to mắt nhìn gương mặt của Blake đang ở trước mắt mình gần đến cực đại, đôi môi cô ấy thật mềm, tựa như cánh hồng trong buổi sương sớm, nếu không phải do mùi hương từ Blake cứ quẩn quanh lấy cô thì cô sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Yang cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung ra. Mặt cô trở nên nóng bừng, hai má đỏ tía như hai hòn lửa.Rồi theo một cách hoang dã nhất, cô ôm Blake vào lòng, siết thật chặt như thể nếu cô nới lỏng ra một chút thì người ấy sẽ bay đi theo sương gió. Yang hôn đáp trả, một cách thèm khát và say đắm, cả hai quấn lấy nhau như con nghiện và thuốc phiện. Yang lấy răng mình cắn mút nhẹ môi ai kia, rồi lại tự dùng lưỡi mình để xoa dịu nó, trông như thể cô là một con thú đang tự xoa nhẹ vết thương của mình. Blake báu lấy hai bên eo Yang, tựa người mình lên người đối diện, hành động của Yang khiến Blake có phần không ngờ đến, nhưng cô không vì thế mà khó chịu, cô yêu điều đó, sự bất cần hoang dại theo đúng bản chất của Yang Xiao Long - Lý do mà cô yêu cô gái tóc vàng này.Cả hai chỉ dừng lại khi thấy họ thực sự cần không khí, cả hai thở gấp, nhưng cùng một nhịp, tim họ đập loạn cả lên, nhưng vẫn cùng một nhịp, bốn mắt nhìn nhau thay cho ngàn lời muốn nói.Chợt nhận ra nơi cả hai đang đứng là ở giữa dòng suối, Yang liền bế Blake lên bờ. Đặt Blake xuống gốc cây, cô ngồi kế bên, mắt hướng xa xăm. Trong đầu cô hiện tại là một mãnh rối ren khó tả."Sao cậu lại...?""Hôn cậu?""... Ờ...""Vậy sao cậu lại hôn đáp trả?""... Ờ..." - Yang đỏ mặt quay đi."Cậu lại rời khỏi bữa tiệc sớm hơn mình nghĩ đó Yang, cậu không thích nó sao?""Mình... Mình...""Cậu rời khỏi bữa tiệc mà chẳng một lời giải thích, rồi đến đây ngồi nghịch nước?... Cậu có biết cậu làm mình buồn đến cỡ nào không?"Giọng nói của Blake có phần đứt quãng, Yang có dự cảm chẳng lành, cô liền quay lại thì thấy nơi gò má hồng kia lệ đã phủ đầy. Cô vội vã ôm Blake vào lòng mà thầm đau nhói."Mình xin lỗi... Vì mình... Vì mình không muốn thấy cậu... Và Sun...""Mình và Sun?""Cậu ấy... Tỏ tình... Còn cậu thì...""Mình thì? Đồng ý? Vây cậu đã chạy ra đây trong lúc mình từ chối cậu ấy à?" - Blake cắn chặt bên vai Yang. Tuy đau nhưng Yang chẳng màng tới."Cái gì?! Từ chối!?" - Yang nhìn thẳng vào mắt Blake, hạnh phúc hiện rõ trên mặt."Ừ... Và lúc mình định tìm cậu để đưa cái này thì cậu đi đâu mất tiêu..."Blake mở lòng bàn tay ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạc. Vừa nhìn thấy là Yang nhận ra ngay, đây là sợi dây chuyền cùng một cặp mà cô đã phải chạy xe ra khỏi ngoại thành từ rất sớm để tìm lại cho bằng được, đáng lý ra đó là một cặp, nhưng khi cô đến nơi thì một nữa đã không còn, chỉ còn lại một nữa mà thôi. Cô còn nhớ khi cả hai nhìn thấy sợi dây chuyền này, họ đã cực kì ưa thích, không phải vì kiểu dáng cực kì bắt mắt, mà còn bởi nó là cặp dây chuyền duy nhất được tạo ra bằng "viên đá mặt trăng" mà hai người họ phải chiến đấu cùng nhau để hoàn thành.Nhìn bản mặt mồm O mắt A của Yang mà Blake phì cười. Cô ấy nói."Đáng lý ra nó là một cặp, nhưng... Lúc mình tìm đến thì ông ấy bảo ông ấy chỉ còn một sợi, sợi kia đã bị người em song sinh của ổng lấy đi mất."Yang vội vã mở chiếc hộp trong tay mình ra, trước sự ngỡ ngàng của Blake, Yang cười ngây ngốc."Mình... Đáng lẽ mình định đưa cậu sớm hơn trong bữa tiệc sinh nhật... Nhưng khi thấy cậu và Sun như vậy, mình cứ ngỡ mình đã không còn cơ hội nào nữa. Vậy thì bây giờ..." - Yang khụy một bên gối xuống - "Tiểu thư Belladonna, chúc mừng sinh nhật, và... Cậu đồng ý trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình chứ?"Blake không trả lời, nước mắt đã che lấp khóe mi, lăn dài trên má và điểm đáp cuối cùng là ở lòng bàn tay Yang."Mình yêu cậu, Blake."Blake ôm chầm lấy Yang một lần nữa. Cả hai cùng khóc những giọt nước mắt hạnh phúc nhất trong đời họ."Mình yêu cậu, Yang."Cả hai cùng đeo vòng cho nhau như một lời hẹn ước, cùng trao nhau ánh mắt chan chứa yêu thương dưới gốc cây ấy. Cùng mở một bản nhạc lên từ scroll của Yang, cùng lắc lư theo điệu nhạc dưới ánh trăng bạc mình chứng cho tình yêu của họ. Và cùng một thời điểm, họ nguyện sẽ là tất cả của nhau, từ bây giờ, cho đến mãi mãi.
------------- END -----------------Cảm ơn vì đã đọc.Cái kết này mọi người thấy thế nào? Có quá nhanh? Cmt bên dưới để Lựu khắc phục nhé.
"Cậu nhớ đến bữa tiệc nhé! Nó sẽ rất tuyệt đấy!""Mình cũng muốn lắm... Nhưng bữa đó tớ bận việc ở ngoại thành...""Thôi nào Yangggg, cậu cứ bận suốt, nhưng lần này chỉ ít phút thôi, mình muốn cậu xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất cuộc đời mình.""Wow, quan trọng nhất luôn à?! Cậu được ai đó cầu hôn trong tiệc sinh nhật hay gì?""Cũng có thể lắm! Lỡ người đó là cậu thì sao!?""Xìiiii! Cậu nghĩ xa quá rồi đấy! Chỉ có bọn ngốc mới cầu hôn giữa đám đông thôi!"
Khi điệu Valse truyền thống kết thúc, tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay tán dương cho cặp đôi trẻ "trai tài gái sắc", người con trai chào mọi người một vòng, rồi lại quay sang cô ấy, nhẹ nhàng nói. "Blake, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, và... Như tất cả mọi người ở đây đều biết... Tớ thích cậu... Vậy nên, Blake Belladonna, cậu làm bạn gái tớ nhé!"Cậu con trai khoác áo vest đen để lộ khuôn ngực săn chắc nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cô ấy, cậu ta xòe lòng bàn tay ra chuẩn mực như một quý ông đang chờ đợi nhận được ân huệ từ nữ thần. Chắc cậu ta cũng giống như Yang, xem cô ấy là một nữ thần thực sự của đời mình. Và trên lòng bàn tay ấy hiện một chiếc hộp gấm nhỏ với một chiếc nhẫn chói lóa bên trong.Chờ đợi câu trả lời thoát ra từ khóe môi đỏ của Blake là cả một sự tra tấn lương tâm đáng sợ nhất mà Yang không bao giờ muốn đối diện. Yang vẫn biết ngày này sẽ đến, chỉ là, hôm nay, cô chưa sẵn sàng. Trái tim cô đau quá, cô có thể nghe thấy nó đang khóc, cô siết chặt chiếc hộp trong tay mình, nhưng không dám quá chặt vì sợ nó sẽ hỏng mất. Chiếc nhẫn chói lóa kia như một cái tát trên mặt Yang, nó giúp cô nhận ra khoảng cách giữa cô và chàng thanh niên kia to lớn đến dường nào. Với sự giàu có đó, anh ta thừa sức lo cho Blake một cuộc đời sung túc.Còn về phần Blake, chỉ cần nhìn đôi mắt to tròn đang mở rộng cùng những ngón tay thon dài kia đang che lấy miệng thì đủ biết cô ấy ngạc nhiên nhường nào. Không khí bỗng nhiên im bặt đi như thể ai đó vừa ấn nút tắt âm cho cả căn phòng này, tất cả đều chăm chú nhìn Blake, chỉ cần chờ câu trả lời của Blake là tất cả sẽ ồ lên như ong vỡ tổ."Ôi Sun...""Làm ơn đừng..." - Cõi lòng Yang gào thét, thật đau đớn biết bao."Cậu thực sự rất tuyệt vời...""Đừng mà Blake, mình xin cậu!""Cậu đúng là người đàn ông mà tất cả cả cô gái trên đời này mơ ước có được."Yang quay lưng bỏ đi ngay khi thấy tim mình hụt đi một nhịp, cô biết, nếu cô còn ở lại, thì cô sẽ gây nên những điều không bao giờ cứu vãn được. Yang không còn cảm thấy nhịp tim mình nữa, vì lý do để khiến nó luôn rộn ràng nay đã không còn. Cô chạy thật nhanh, đến mức đôi tay đã rướm máu do những lần trượt ngã, nhưng cô chẳng màn chú ý đến, cô chỉ muốn chạy, càng xa khỏi nơi này càng tốt.Yang muốn khóc. Nhưng cô đã đau đến mức không biết phải khóc như thế nào là đủ để vơi đi bớt nỗi buồn của mình. Đây không chỉ là buồn, nó là sự tuyệt vọng. Người ta thường nói, người không khóc là một người mạnh mẽ. Nhưng họ đâu biết rằng, người không khóc mới chính là kẻ yếu đuối nhất, vì họ chẳng có ai đáng tin cậy để khóc cùng, họ cô đơn đến mức quên cả cách làm sao để chia sẽ cảm xúc cho những người khác, dần dần chỉ cần một tổn thương nhỏ cũng có thể khiến làm họ phiền lòng.
Yang và Blake từng chạy đua với nhau rất nhiều lần, khi Yang cố tình cảm thấy tò mò rằng phần Faunus bên trong cô ấy có tăng cho cô ấy khả năng về tốc độ nhiều hơn người bình thường hay không. Như một lẽ thường, cô luôn "vô tình" để Blake thắng. Cả hai cùng cười hì hì, rồi nằm lăn ra bãi cỏ gần đó. Dưới tán cây cổ thụ, cả hai cùng kể nhau nghe về những chuyện họ đã trải qua thưở trước khi nhập học. Nhờ những câu chuyện ấy, cô biết được rằng Sun đã ở bên cô ấy một khoảng thời gian rất lâu về trước. Yang thực sự ghen tị, cô đã ghen tị đến mức vào lúc ấy cô không thèm nhìn mặt Sun dù chỉ một lần. Nhưng mọi chuyện cũng qua, cô cảm thấy ghen tị kiểu đó thật sự rất ấu trĩ.
Yang ngã nhào xuống một đoạn suối khi đôi chân cô đã không thể chạy thêm được nữa. Dòng nước buổi đêm thật lạnh, nhưng cái lạnh này có là gì so với cảm giác của cô bây giờ? Bộ quần áo cô ướt sũng từ trên xuống dưới, tuy nhiên chiếc hộp trên tay cô vẫn khô ráo. Vì cô không muốn vật bên trong bị hỏng, ít nhất là cho đến khi cô đủ dũng cảm để đưa nó cho Blake. Mặc kệ cô ấy có chấp nhận nó hay không, vật này nhất định cô phải đưa tận tay Blake.Nhìn ảnh phản chiếu của mình trong suối khiến Yang càng tức giận hơn nữa, nó thật méo mó, xấu xí và nó đang cười cô? Con ngươi Yang đỏ gắt lên như màu máu, cô dùng một tay gạt nước đi nhưng đâu lại vẫn hoàn đấy. Nước văng tung tóe khắp mặt suối khiến lũ cá sợ hãi bơi đi mất, Yang kiệt sức quỳ rạp xuống mặt nước cao ngang hông mình. "Yêu một người là cầu cho người đó luôn được hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc đó không thuộc về mình."Raven từng nói với Yang như vậy khi cả hai có dịp nói chuyện với nhau một cách tử tế sau nhiều lần thất bại. Hôm ấy, đáng lẽ ra cô không nên hỏi Raven "Thế nào là yêu?".Yang nhớ lần đầu tiên cô gặp Blake - Cũng là lần đầu tiên cô thông qua một ai đó để bắt chuyện với một người. Yang chưa từng run khi lần đầu bắt chuyện với một ai đó, cho đến khi cô gặp Blake. Cô thầm cảm ơn em gái mình vì nhờ "sự cố" của em ấy mà cô được bắt chuyện với Blake Belladonna - Người mà cô chú ý ngay từ khi Blake mới bước chân vào trường. Yang không dám lại gần, vì... Vì lý do khỉ gió gì thì cô cũng chẳng biết, cho đến bây giờ vẫn vậy.
"Yang..." - Một tiếng gọi nhỏ phát ra từ phía sau cây đại thụ bên rìa bờ sông. Yang nhận ra giọng nói ấy, cô quay lại thì thấy Blake đang chăm chú nhìn mình bằng một ánh mắt sợ sệt."Cậu ấy đang làm gì ở đây vậy?!" - Cả hai cùng nghĩ."Cậu vẫn ổn chứ?" - Blake nói, cô bước lại gần chỗ Yang."Dừng lại! Đừng đến đây! Mình ổn! Cậu... Sao cậu lại ở đây?""Mình... Không thấy cậu ở bữa tiệc nên...""Mình... Xin lỗi vì đã rời đi mà không báo... Mình bận một số việc."""Việc bận" của cậu là ra đây ngồi ngâm nước vào lúc gần nữa đêm sao?""Không... Trời nóng quá nên mình...""Yang! Cậu đang giấu mình chuyện gì? Sao cậu không nhìn thẳng vào mình mà nói chuyện?""Blake, mình..."Lời nói của Yang bị chặn lại bởi một hương anh đào đang chiếm lấy khứu giác cô, cũng như cách cánh môi hồng của ai kia vậy. Yang mở to mắt nhìn gương mặt của Blake đang ở trước mắt mình gần đến cực đại, đôi môi cô ấy thật mềm, tựa như cánh hồng trong buổi sương sớm, nếu không phải do mùi hương từ Blake cứ quẩn quanh lấy cô thì cô sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Yang cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung ra. Mặt cô trở nên nóng bừng, hai má đỏ tía như hai hòn lửa.Rồi theo một cách hoang dã nhất, cô ôm Blake vào lòng, siết thật chặt như thể nếu cô nới lỏng ra một chút thì người ấy sẽ bay đi theo sương gió. Yang hôn đáp trả, một cách thèm khát và say đắm, cả hai quấn lấy nhau như con nghiện và thuốc phiện. Yang lấy răng mình cắn mút nhẹ môi ai kia, rồi lại tự dùng lưỡi mình để xoa dịu nó, trông như thể cô là một con thú đang tự xoa nhẹ vết thương của mình. Blake báu lấy hai bên eo Yang, tựa người mình lên người đối diện, hành động của Yang khiến Blake có phần không ngờ đến, nhưng cô không vì thế mà khó chịu, cô yêu điều đó, sự bất cần hoang dại theo đúng bản chất của Yang Xiao Long - Lý do mà cô yêu cô gái tóc vàng này.Cả hai chỉ dừng lại khi thấy họ thực sự cần không khí, cả hai thở gấp, nhưng cùng một nhịp, tim họ đập loạn cả lên, nhưng vẫn cùng một nhịp, bốn mắt nhìn nhau thay cho ngàn lời muốn nói.Chợt nhận ra nơi cả hai đang đứng là ở giữa dòng suối, Yang liền bế Blake lên bờ. Đặt Blake xuống gốc cây, cô ngồi kế bên, mắt hướng xa xăm. Trong đầu cô hiện tại là một mãnh rối ren khó tả."Sao cậu lại...?""Hôn cậu?""... Ờ...""Vậy sao cậu lại hôn đáp trả?""... Ờ..." - Yang đỏ mặt quay đi."Cậu lại rời khỏi bữa tiệc sớm hơn mình nghĩ đó Yang, cậu không thích nó sao?""Mình... Mình...""Cậu rời khỏi bữa tiệc mà chẳng một lời giải thích, rồi đến đây ngồi nghịch nước?... Cậu có biết cậu làm mình buồn đến cỡ nào không?"Giọng nói của Blake có phần đứt quãng, Yang có dự cảm chẳng lành, cô liền quay lại thì thấy nơi gò má hồng kia lệ đã phủ đầy. Cô vội vã ôm Blake vào lòng mà thầm đau nhói."Mình xin lỗi... Vì mình... Vì mình không muốn thấy cậu... Và Sun...""Mình và Sun?""Cậu ấy... Tỏ tình... Còn cậu thì...""Mình thì? Đồng ý? Vây cậu đã chạy ra đây trong lúc mình từ chối cậu ấy à?" - Blake cắn chặt bên vai Yang. Tuy đau nhưng Yang chẳng màng tới."Cái gì?! Từ chối!?" - Yang nhìn thẳng vào mắt Blake, hạnh phúc hiện rõ trên mặt."Ừ... Và lúc mình định tìm cậu để đưa cái này thì cậu đi đâu mất tiêu..."Blake mở lòng bàn tay ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạc. Vừa nhìn thấy là Yang nhận ra ngay, đây là sợi dây chuyền cùng một cặp mà cô đã phải chạy xe ra khỏi ngoại thành từ rất sớm để tìm lại cho bằng được, đáng lý ra đó là một cặp, nhưng khi cô đến nơi thì một nữa đã không còn, chỉ còn lại một nữa mà thôi. Cô còn nhớ khi cả hai nhìn thấy sợi dây chuyền này, họ đã cực kì ưa thích, không phải vì kiểu dáng cực kì bắt mắt, mà còn bởi nó là cặp dây chuyền duy nhất được tạo ra bằng "viên đá mặt trăng" mà hai người họ phải chiến đấu cùng nhau để hoàn thành.Nhìn bản mặt mồm O mắt A của Yang mà Blake phì cười. Cô ấy nói."Đáng lý ra nó là một cặp, nhưng... Lúc mình tìm đến thì ông ấy bảo ông ấy chỉ còn một sợi, sợi kia đã bị người em song sinh của ổng lấy đi mất."Yang vội vã mở chiếc hộp trong tay mình ra, trước sự ngỡ ngàng của Blake, Yang cười ngây ngốc."Mình... Đáng lẽ mình định đưa cậu sớm hơn trong bữa tiệc sinh nhật... Nhưng khi thấy cậu và Sun như vậy, mình cứ ngỡ mình đã không còn cơ hội nào nữa. Vậy thì bây giờ..." - Yang khụy một bên gối xuống - "Tiểu thư Belladonna, chúc mừng sinh nhật, và... Cậu đồng ý trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình chứ?"Blake không trả lời, nước mắt đã che lấp khóe mi, lăn dài trên má và điểm đáp cuối cùng là ở lòng bàn tay Yang."Mình yêu cậu, Blake."Blake ôm chầm lấy Yang một lần nữa. Cả hai cùng khóc những giọt nước mắt hạnh phúc nhất trong đời họ."Mình yêu cậu, Yang."Cả hai cùng đeo vòng cho nhau như một lời hẹn ước, cùng trao nhau ánh mắt chan chứa yêu thương dưới gốc cây ấy. Cùng mở một bản nhạc lên từ scroll của Yang, cùng lắc lư theo điệu nhạc dưới ánh trăng bạc mình chứng cho tình yêu của họ. Và cùng một thời điểm, họ nguyện sẽ là tất cả của nhau, từ bây giờ, cho đến mãi mãi.
------------- END -----------------Cảm ơn vì đã đọc.Cái kết này mọi người thấy thế nào? Có quá nhanh? Cmt bên dưới để Lựu khắc phục nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me