Sa Eon X Hee Joo Unspoken Feeling Fanfic When The Phone Rings
Sa Eon đang ngồi bên giường Hee Joo, lớp mặt nạ kiên cường thường ngày của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Nếu bây giờ cô tỉnh lại, sẽ thấy một Sa Eon với vẻ mặt mệt mỏi, bỏ bê ngoại hình, hoàn toàn mất cảnh giác với mọi thứ xung quanh.Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Dường như chỉ có sự phập phồng yếu ớt nơi lồng ngực là dấu hiệu duy nhất cho thấy cô vẫn đang chiến đấu.Bàn tay anh nắm lấy tay cô. Tay cô lạnh quá. Ba ngày qua, tiếng bíp đều đặn của máy móc vừa như lời trấn an, vừa như nỗi ám ảnh với anh. Hee Joo vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh, cơ thể cô yếu ớt nhưng kiên cường đúng như lời bác sĩ nói. Mỗi lần nhìn cô, anh lại thấy rõ thế giới của mình mong manh đến thế nào.Đêm đã khuya, ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng bệnh viện hắt bóng lên khuôn mặt mệt mỏi của Sa Eon. Râu chưa cạo, ánh mắt lờ đờ, quần áo nhăn nhúm; dường như hình ảnh một Sa Eon sắc sảo và điềm tĩnh chỉ còn là ký ức xa xôi khi so sánh với người đàn ông bỏ mặc bản thân này. Anh trông hoàn toàn suy sụp trước những thất bại và nỗi sợ hãi của chính mình.Anh đưa tay, gạt một lọn tóc khỏi khuôn mặt Hee Joo. Nét mặt cô thanh thản bình yên như thể chỉ đang say ngủ, một giấc ngủ có chút dài. Nhưng anh không thể tự lừa dối chính mình. Cô không thực sự ở đây, cô phải đến nơi này vì sự thiếu sót, mất cảnh giác của anh. Ý nghĩ ấy như muốn xé nát tâm can anh."Em im lặng quá..." Sa Eon thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Thật kỳ lạ. Em luôn có điều gì đó để nói, em luôn có cách kéo anh ra khỏi những suy nghĩ chồng chéo mệt mỏi ấy..."Đáp lại anh là tiếng bíp bíp từ máy móc chứ không phải là giọng nói đáng yêu của cô."Anh chưa bao giờ nói ra, nhưng anh thích điều đó lắm Hee Joo à. Anh thích nghe giọng em, ngay cả khi em đang cãi nhau với anh."Sa Eon thở ra một hơi run rẩy, ngón tay anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Mặc dù sự kiệt sức ăn mòn từng thớ cơ trên người anh, nhưng tâm trí anh thì chẳng thể nghỉ ngơi. Như một tảng đá khổng lồ, gánh nặng của những điều anh đã luôn kìm nén, mọi thứ anh từ chối đối mặt, đè nặng lên anh.Nhiều năm qua, anh đã tự xây cho mình một pháo đài bất khả xâm phạm, lạnh lùng và tính toán với tất cả mọi thứ. Nhưng ở đây, trong không gian vô trùng của bệnh viện; pháo đài ấy tan biến không dấu vết, để lại anh trần trụi và tổn thương vô cùng. Anh cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết."Anh không biết em có nghe thấy không..." - anh cất lời nhẹ nhàng, giọng chỉ vừa đủ nghe: "Nhưng anh cần phải nói điều này, Hee Joo à. Anh cần nói ra mọi điều mà anh chưa bao giờ dám thốt lên. Dù em có đang nghe hay không."Đôi tay anh, đôi tay vốn luôn vững vàng và kiểm soát, giờ đây lại run rẩy đặt trên đùi. Anh nhắm mắt lại, lồng ngực thắt chặt khi cố gắng tiếp tục."Em có biết anh rất ghét cái tên của mình không?" Giọng anh cay đắng, ngấm đẫm những năm tháng tức giận bị kìm nén."Baek - Sa - Eon. Nó không phải một cái tên, nó là một xiềng xích bằng vàng, trói buộc anh cả cuộc đời. Nó là một lời nhắc nhở anh luôn khắc ghi về những kẻ nhào nặn anh thành thứ mà anh chẳng bao giờ muốn trở thành. "Gia đình" coi anh không hơn gì công cụ để duy trì quyền lực. Nó đã luôn là cái tên khiến anh ngạt thở mỗi khi nghe thấy."Anh nhìn Hee Joo như thể chờ đợi một phản ứng gì đó, nhưng cô vẫn bất động, khuôn mặt thanh thản như đang trong giấc ngủ bình yên."Anh muốn tiêu diệt bọn họ. Hee Joo à." Anh thú nhận."Tiêu diệt tất cả bọn họ. Những kẻ đã lợi dụng anh, giam cầm anh, khiến anh tin rằng không có họ thì anh chẳng là gì..."Anh áp bàn tay cô lên má anh rồi nói tiếp: "Ý nghĩ trả thù là động lực duy nhất anh sống những năm qua. Và rồi cuối cùng anh sẽ được tự do, sẽ không phải sống cuộc đời của người khác như thế này nữa. Nhưng anh đã lầm..."Một tiếng cười khô khốc thoát ra từ môi anh, không chút hài hước: "Em bước vào đời anh. Một Hee Joo mềm mại nhưng quật cường, ấm áp như ánh nắng hoàng hôn. Và đột nhiên, anh phát hiện những kế hoạch anh vạch trước cẩn thận dường như không còn dễ thực hiện nữa."Anh nghiêng người về phía trước rồi buông tay cô ra, hai tay anh đan chặt vào nhau đến trắng bệch các khớp ngón tay. Và rồi, những lời nói tiếp theo tuôn ra nhanh hơn, như một trận lũ quét, cuốn phăng đi tất cả những gì anh đã cố gắng giữ lại."Anh cứ nghĩ cuộc hôn nhân này là cách duy nhất để bảo vệ em, giải thoát em khỏi gia đình ngột ngạt kia... Nhưng sao anh lại chẳng nhận ra? Rằng mình lại trở thành nhà tù mới của em. Anh đã quá đắm chìm trong hận thù, khao khát trả thù đến nỗi quên mất điều thực sự quan trọng. Anh đã quên mất em."Mắt anh đỏ lên, nhưng anh không cho phép nước mắt rơi: "Anh biết em không hề muốn cuộc hôn nhân này. Anh biết em bị trói buộc trong những thứ em không hề mong muốn. Nhưng em vẫn ở lại bên anh, dù anh chẳng cho em lý do chính đáng nào. Và dù anh cứ đẩy em ra xa."Anh dừng lại, ánh mắt hướng về đôi bàn tay cô ở trên bụng, nó trông nhỏ bé và mỏng manh vô cùng."Và rồi con của chúng ta." - Sa Eon thì thầm, giọng dịu lại: "Ngày em nói cho anh biết, nói thật, anh chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong đời, Hee Joo à. Anh sắp làm ba. Anh - một người đàn ông mang trong mình dòng máu kinh tởm này, sắp làm ba. Sẽ như thế nào nếu anh truyền lại tất cả sự xấu xí, tất cả nỗi đau cho đứa bé này? Sẽ như thế nào nếu anh chẳng hơn gì bọn họ?"Nghĩ đến đứa con của bọn họ, bé còn chưa đến thế giới này nhưng đã phải đối mặt với gánh nặng của những sai lầm, của dòng họ này. Tất cả đều quá tàn nhẫn với sinh mệnh nhỏ bé này."Nhưng đồng thời-" - anh tiếp tục, giọng run rẩy: "Anh chưa từng hạnh phúc đến nhường này." Cuối cùng cũng có nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt anh."Anh không nghĩ mình xứng đáng với điều này Hee Joo à. Con của chúng ta. Của em và của anh. Chỉ cần nói đến thôi anh lại cảm thấy nó đẹp đẽ đến vô thực. Và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy có lẽ, chỉ có lẽ thôi, rằng sẽ có điều gì đó đáng sống hơn sự trả thù."Sa Eon ngả người ra sau, ngẩng đầu lên và cố gắng ổn định hơi thở. "Anh đã cố bảo vệ em khỏi thế giới này, khỏi những kẻ sẽ lợi dụng em để chống lại anh. Nhưng có lẽ anh đã sai. Sai rất nhiều. Có lẽ anh chỉ đang tự bảo vệ mình."Sa Eon nắm hết hai bàn tay ốm yếu của Hee Joo, nghẹn ngào nói: "Sự thật là, anh sợ, Hee Joo à. Sợ sẽ mất em. Sợ rằng nếu yêu em quá nhiều, anh sẽ không thể buông tay em ra. Anh cứ nghĩ nếu tiếp tục giữ khoảng cách, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho anh vào ngày em bước ra khỏi thế giới của anh."Anh nhìn cô lần nữa, tim thắt lại trước dáng hình bất động của cô: "Nhưng anh đã thua đậm rồi Hee Joo nhỉ? Anh đã phải lòng em, Hee Joo. Ở đâu đó trên chặng đường này, anh đã phút chốc thôi không giả vờ nữa. Và giờ anh không biết làm sao để dừng lại cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Anh không muốn mất em. Có lẽ anh chưa bao giờ muốn điều đó. Ý nghĩ mất em khiến anh phát điên."Một tiếng cười cay đắng thoát ra từ môi anh, đầy sự ghê tởm chính mình."Nhưng anh vẫn sợ. Nếu anh không tốt cho em thì sao? Nếu anh hủy hoại em, như mọi thứ khác trong đời anh thì sao? Nếu đứa con của chúng ta -" Giọng anh nghẹn lại, bàn tay siết chặt tay cô hơn."Con của chúng ta..." Anh lặp lại những từ ấy để bản thân hiểu rõ ràng sự tồn tại chân thực của bé: "Nếu đến cả con của chúng mình, anh vẫn có khả năng hủy hoại cả đời con thì sao? Sẽ thế nào nếu con cũng phải thừa hưởng "lời nguyền" này, dòng máu thối nát này? Nếu con lớn lên và ghét anh như cách anh ghét những người khác thì sẽ ra sao?"Anh đặt hai tay lên che mặt, sự kiệt sức và tuyệt vọng hiện rõ trong từng đường nét."Nhưng rồi anh nghĩ về em. Về việc em mạnh mẽ nhường nào, em tốt bụng ra sao, ngay cả khi anh không xứng đáng nhận điều đó. Và anh nghĩ có lẽ, chỉ có lẽ thôi, vẫn còn hy vọng cho con chúng mình. Vì con có em bên cạnh. Em nhất định sẽ cho con thấy được ý nghĩa của sự sống, dạy bảo con trở thành một người tốt, ít nhất là tốt hơn nhiều cái thế giới thượng lưu chúng ta đang sống. Em nhất định sẽ cho chúng thấy những điều mà anh không thể."Ánh mắt anh hướng về bụng Hee Joo, nơi bé con của họ đang lớn lên. Một sinh mệnh bé nhỏ, mong manh đã thay đổi tất cả."Anh không xứng đáng với em. Anh không xứng đáng với đứa bé này. Nhưng anh sẽ làm mọi cách để giữ cả hai người được an toàn. Dù điều đó có khiến anh từ bỏ tất cả, dù điều đó có nghĩa là từ bỏ sự trả thù ngu ngốc này." Anh ngừng lại, giọng chỉ còn là tiếng thì thầm khó nghe thấy: "Anh chỉ ước mình nhận ra sớm hơn. Anh chỉ giá như mình xứng đáng với em hơn."Giọng anh hoàn toàn vỡ òa khi thì thầm câu nói: "Nên em làm ơn tỉnh dậy đi mà... Anh cần em tỉnh dậy Hee Joo à. Vì anh. Và vì đứa con của chúng ta."——————————Những ngày sau trôi qua trong sự mờ nhạt. Sa Eon hiếm khi cách xa Hee Joo, anh luôn túc trực bên cô gần như cả ngày. Tâm trí anh luôn xoay quanh cô, anh hồi tưởng mọi ký ức, mọi khoảnh khắc bên cô mà anh từng xem là điều hiển nhiên. Thế giới bên ngoài bệnh viện vẫn tiếp tục trôi theo dòng thời gian, nhưng với anh, thời gian đã dừng lại.Thỉnh thoảng đồng nghiệp của Hee Joo đến thăm, mang theo hoa và những lời động viên nhẹ nhàng. Họ chưa từng thấy một Sa Eon mất đi vẻ điềm tĩnh thường thấy, tình yêu và nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt như thế này.Trong những khoảnh khắc yên tĩnh khi không còn ai khác, Sa Eon sẽ trò chuyện với đứa trẻ đang lớn lên trong bụng cô. Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, lặng lẽ kể những câu chuyện về sự ân cần, sự mạnh mẽ và sự quyết tâm thầm lặng của cô."Mẹ con là người dũng cảm nhất mà ba từng gặp đó." - một đêm nọ, anh thủ thỉ bên giường, bàn tay nhẹ nhàng chạm lấy bụng cô: "Và ba không xứng đáng với mẹ chút nào. Nhưng ba hứa với con, ba sẽ làm mọi điều có thể để bảo vệ cả hai mẹ con. Dù điều đó khiến ba mất tất cả."Nhiều ngày dài như đêm tiếp tục trôi, và niềm hy vọng của Sa Eon bắt đầu lung lay. Nhưng rồi vào một buổi chiều ấm áp, khi ánh hoàng hôn rọi vàng khắp căn phòng, ngón tay Hee Joo khẽ động đậy. Chỉ là một cử động rất nhỏ gần như không thể nhận ra, nhưng Sa Eon phát hiện ngay lập tức.Anh nghiêng người về phía trước, tim đập thình thịch: "Hee Joo à?" - anh thì thầm, giọng run rẩy: "Em có nghe thấy anh không?"Mí mắt cô rung động, hơi thở dường như trở nên sâu hơn, chậm rãi và nhịp nhàng hơn. Từ từ, từng chút một, cô nhíu mày đau đớn rồi mở mắt ra, ánh nhìn dù mờ mịt nhưng vẫn mang theo hơi thở của sự sống.Một cảm giác nhẹ nhõm ập đến Sa Eon tức thì, vực dậy trạng thái đổ nát nơi anh. Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng vỡ òa xúc động: "Em tỉnh rồi...!" - anh thì thầm, nước mắt lăn dài trên má: "Em thực sự tỉnh rồi."Lần đầu tiên sau nhiều tuần, một tia hy vọng ấm áp tựa hoàn hôn le lói trong lòng anh. Hee Joo đã trở lại, và cùng với cô là lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng mà anh gần như buông bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me