Sakamoto Days X Reader My Diary
Thể loại: Học đường, lãng mạn, kẻ thù thành người yêu, tình cảm nhẹ nhàng nhưng dễ thương.
Nhân vật: Reader (nữ) x Nagumo Yoichi (nam)"Nếu có một người khiến bạn muốn giết hắn mỗi ngày, nhưng cũng là người đầu tiên bạn nhớ đến lúc bị ốm — đó có thể là tình yêu. Hoặc là sự trừng phạt."Năm đầu tiên ở trường cấp ba.
Bạn được xếp ở chung phòng ký túc xá với... một đứa con trai. Ngay từ lúc nghe tên, bạn đã thấy xui xẻo:Nagumo Yoichi.
Nụ cười láo lếu. Giọng nói như thể trêu cả thế giới. Và ánh mắt chẳng bao giờ nghiêm túc."Yoichi, làm ơn đừng để tất cả vớ vẩn của cậu sang phần giường tôi.""Tôi đang giúp cô rèn luyện khả năng sinh tồn trong môi trường hỗn loạn mà?""Ra khỏi giường tôi trong vòng ba giây.""Ra khỏi tim cô thì lâu hơn một chút đấy."Bạn suýt đập dép vào mặt hắn.Bạn không hiểu tại sao cuộc sống lại trớ trêu thế. Cùng lớp đã đủ mệt. Ngồi sau lưng đã đủ phiền. Giờ còn ngủ chung một căn phòng.Mỗi sáng:"Dậy đi, kẻ thù.""Yoichi, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu."Mỗi tối:"Cô lại làm bài tập tới 2 giờ sáng à? Không chán sao? Tắt đèn đi, tôi đang mơ thấy chúng ta kết hôn.""Đó là ác mộng."Nhưng có những điều bạn không ngờ.
Hắn luôn mua sẵn một chai nước dừa mỗi khi biết bạn đau bụng.
Hắn luôn che ô cho bạn dưới mưa, dù miệng vẫn trêu "Cô sẽ cảm ơn tôi bằng cách rửa bát 1 tháng chứ?"
Hắn thấy bạn khóc sau một lần trượt bài kiểm tra Toán — và im lặng bỏ cho bạn một hộp sữa socola trên bàn."Cảm ơn." — bạn nói, ngắn gọn.Yoichi gãi đầu, mắt không nhìn thẳng bạn.
"Gì cơ? Tôi đâu có làm gì."Một đêm mùa đông, mất điện toàn trường.Bạn sợ bóng tối.Ngồi co lại trong góc giường, bạn run lên từng đợt. Cánh cửa mở ra. Là Yoichi.Không hỏi han. Không trêu chọc.Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bạn. Cầm tay bạn trong im lặng."Tay cô lạnh quá.""Không cần... cậu ở đây đâu.""Cô nghĩ tôi muốn ở đây à? Ở đây vì cô đấy, đồ ngốc."Bạn ngước nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn bạn.
Không còn là nụ cười cợt nhả, chỉ là một ánh mắt thật sự ấm áp.Từ sau đêm đó, mọi thứ thay đổi.
Bạn không còn tránh hắn nữa.
Cậu ta không còn chọc bạn đến phát điên nữa.
Bạn vẫn gọi hắn là "tên phiền phức", nhưng không ai không thấy bạn cười.Tới một chiều cuối thu.
Hắn lôi bạn lên sân thượng."Yoichi, cậu lại định làm gì—""Im lặng. Tôi đang run đây này.""...Gì cơ?""Tôi thích cậu.""...Không vui đâu.""Không đùa. Lần này thật."Bạn im lặng. Còn tim thì đập như trống trận."Và... tôi biết cô cũng thích tôi. Đừng phủ nhận. Tôi nghe thấy khi cô nói mớ 'Yoichi đồ ngốc, đồ đáng yêu'.""CÁI GÌ?!""Yêu tôi đi. Cô đang yêu tôi đấy."Bạn nhìn hắn.
Muốn mắng.
Muốn đánh.
Nhưng thay vào đó, bạn thở dài — rồi khẽ tựa đầu vào vai hắn."...Ừ.""Ừ là gì?""Ừ là tôi yêu cậu, đồ phiền phức."Và từ đó, bạn và Yoichi — kẻ thù năm nhất — chính thức trở thành couple khiến cả trường ghen tị.
Vì chẳng ai tin được một đứa như bạn lại chịu đựng nổi Yoichi.Còn bạn thì chỉ nghĩ:"Tôi không chịu đựng cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy — theo cái cách mà khiến tôi phát điên từng ngày."
"Này, em là bạn gái anh cơ mà?"Sau khi chính thức yêu nhau, Yoichi cứ tưởng bạn sẽ thành "bạn gái đáng yêu dịu dàng các kiểu" – nhưng không, bạn... vẫn là bạn. Cái đứa từng ghét hắn, cãi nhau với hắn, lười nhắn tin, bơ hắn trong giờ ra chơi, và vô tình quên rằng "ờ mình có bạn trai rồi đấy".Lần 1: Bạn không đợi Yoichi ăn cơm trưa cùng như đã hứa.Bạn vừa mở hộp cơm, vừa trò chuyện vui vẻ với lũ bạn gái ở hành lang lớp học.Bỗng một cái bóng đổ xuống.Yoichi đứng đó, khoanh tay, nhìn bạn chằm chằm."...Anh không quan trọng bằng canh rong biển đúng không?"Bạn ngẩng lên, nhai nốt miếng cơm."Ơ... gì cơ?""Chúng ta hẹn ăn trưa cùng nhau. Em nhớ chứ?""...A chết, em quên mất.""...Tuyệt vời."
Quay người bỏ đi với dáng vẻ của một chú chó xù lông.Lần 2: Bạn gọi cậu ấy là "Nagumo" thay vì "Yoichi".Bạn cắm đầu vào bài tập nhóm, không ngẩng mặt lên."Nagumo, đưa tớ cái thước với."Người đưa thì đưa, nhưng sắc mặt đen như mây dông."Anh là bạn trai em.""Ờ... thì sao?""Thì gọi anh là Yoichi đi chứ! Trừ khi em lén ngoại tình trong đầu và cố gắng giữ khoảng cách?"Bạn suýt cười sặc."Cậu có bị đa nhân cách không đấy?""Anh chỉ bị... thiếu hơi em.""...Im đi, sến."Lần 3: Bạn... quên mất kỷ niệm 100 ngày yêu nhau.Yoichi mang một bó hoa nhỏ đến cửa lớp, mặt tươi như hoa.Bạn nhìn bó hoa, rồi nhìn cậu, rồi hỏi:"...Sinh nhật mẹ cậu à?"Im lặng chết chóc."...Không phải. Là kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của chúng ta.""...""...""Ồ...""'Ồ' là tất cả những gì em nói được à?""...Em có thể nói thêm là 'xin lỗi'?""Không nhận. Trừ khi em hôn anh ngay tại lớp học.""YOICHI!!!""Anh bị tổn thương rồi. Anh cần hồi phục bằng dopamine, serotonin và bạn gái của anh."Tóm lại, bạn cứ quên rằng cậu ta là bạn trai mình — còn Yoichi thì không bao giờ quên điều đó.
Cậu ấy nhắc bằng hoa, bằng đồ ăn, bằng ánh mắt giận dỗi, và cả những câu nói khiến tim bạn nhảy cóc vài nhịp.Cho đến một hôm, bạn chủ động đến cạnh cậu trong giờ ra chơi.Bạn dúi vào tay cậu một hộp sữa dâu."Cho cậu."Yoichi ngước lên, nhướng mày."Hả? Sao tự dưng dễ thương?""...Vì bạn trai tôi giận dai. Và tôi... nhớ cậu."Yoichi im lặng vài giây. Mắt hơi mở to."...Cho hỏi, em bị nhập à?""Không. Em đang nỗ lực làm bạn gái tốt.""...Thế thì hôm nay anh sẽ tha tội cho em."Bạn khẽ cười."Nhưng mai em lại quên đấy.""Không sao. Anh yêu em đủ để nhắc mỗi ngày."
Nhân vật: Reader (nữ) x Nagumo Yoichi (nam)"Nếu có một người khiến bạn muốn giết hắn mỗi ngày, nhưng cũng là người đầu tiên bạn nhớ đến lúc bị ốm — đó có thể là tình yêu. Hoặc là sự trừng phạt."Năm đầu tiên ở trường cấp ba.
Bạn được xếp ở chung phòng ký túc xá với... một đứa con trai. Ngay từ lúc nghe tên, bạn đã thấy xui xẻo:Nagumo Yoichi.
Nụ cười láo lếu. Giọng nói như thể trêu cả thế giới. Và ánh mắt chẳng bao giờ nghiêm túc."Yoichi, làm ơn đừng để tất cả vớ vẩn của cậu sang phần giường tôi.""Tôi đang giúp cô rèn luyện khả năng sinh tồn trong môi trường hỗn loạn mà?""Ra khỏi giường tôi trong vòng ba giây.""Ra khỏi tim cô thì lâu hơn một chút đấy."Bạn suýt đập dép vào mặt hắn.Bạn không hiểu tại sao cuộc sống lại trớ trêu thế. Cùng lớp đã đủ mệt. Ngồi sau lưng đã đủ phiền. Giờ còn ngủ chung một căn phòng.Mỗi sáng:"Dậy đi, kẻ thù.""Yoichi, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu."Mỗi tối:"Cô lại làm bài tập tới 2 giờ sáng à? Không chán sao? Tắt đèn đi, tôi đang mơ thấy chúng ta kết hôn.""Đó là ác mộng."Nhưng có những điều bạn không ngờ.
Hắn luôn mua sẵn một chai nước dừa mỗi khi biết bạn đau bụng.
Hắn luôn che ô cho bạn dưới mưa, dù miệng vẫn trêu "Cô sẽ cảm ơn tôi bằng cách rửa bát 1 tháng chứ?"
Hắn thấy bạn khóc sau một lần trượt bài kiểm tra Toán — và im lặng bỏ cho bạn một hộp sữa socola trên bàn."Cảm ơn." — bạn nói, ngắn gọn.Yoichi gãi đầu, mắt không nhìn thẳng bạn.
"Gì cơ? Tôi đâu có làm gì."Một đêm mùa đông, mất điện toàn trường.Bạn sợ bóng tối.Ngồi co lại trong góc giường, bạn run lên từng đợt. Cánh cửa mở ra. Là Yoichi.Không hỏi han. Không trêu chọc.Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bạn. Cầm tay bạn trong im lặng."Tay cô lạnh quá.""Không cần... cậu ở đây đâu.""Cô nghĩ tôi muốn ở đây à? Ở đây vì cô đấy, đồ ngốc."Bạn ngước nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn bạn.
Không còn là nụ cười cợt nhả, chỉ là một ánh mắt thật sự ấm áp.Từ sau đêm đó, mọi thứ thay đổi.
Bạn không còn tránh hắn nữa.
Cậu ta không còn chọc bạn đến phát điên nữa.
Bạn vẫn gọi hắn là "tên phiền phức", nhưng không ai không thấy bạn cười.Tới một chiều cuối thu.
Hắn lôi bạn lên sân thượng."Yoichi, cậu lại định làm gì—""Im lặng. Tôi đang run đây này.""...Gì cơ?""Tôi thích cậu.""...Không vui đâu.""Không đùa. Lần này thật."Bạn im lặng. Còn tim thì đập như trống trận."Và... tôi biết cô cũng thích tôi. Đừng phủ nhận. Tôi nghe thấy khi cô nói mớ 'Yoichi đồ ngốc, đồ đáng yêu'.""CÁI GÌ?!""Yêu tôi đi. Cô đang yêu tôi đấy."Bạn nhìn hắn.
Muốn mắng.
Muốn đánh.
Nhưng thay vào đó, bạn thở dài — rồi khẽ tựa đầu vào vai hắn."...Ừ.""Ừ là gì?""Ừ là tôi yêu cậu, đồ phiền phức."Và từ đó, bạn và Yoichi — kẻ thù năm nhất — chính thức trở thành couple khiến cả trường ghen tị.
Vì chẳng ai tin được một đứa như bạn lại chịu đựng nổi Yoichi.Còn bạn thì chỉ nghĩ:"Tôi không chịu đựng cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy — theo cái cách mà khiến tôi phát điên từng ngày."
"Này, em là bạn gái anh cơ mà?"Sau khi chính thức yêu nhau, Yoichi cứ tưởng bạn sẽ thành "bạn gái đáng yêu dịu dàng các kiểu" – nhưng không, bạn... vẫn là bạn. Cái đứa từng ghét hắn, cãi nhau với hắn, lười nhắn tin, bơ hắn trong giờ ra chơi, và vô tình quên rằng "ờ mình có bạn trai rồi đấy".Lần 1: Bạn không đợi Yoichi ăn cơm trưa cùng như đã hứa.Bạn vừa mở hộp cơm, vừa trò chuyện vui vẻ với lũ bạn gái ở hành lang lớp học.Bỗng một cái bóng đổ xuống.Yoichi đứng đó, khoanh tay, nhìn bạn chằm chằm."...Anh không quan trọng bằng canh rong biển đúng không?"Bạn ngẩng lên, nhai nốt miếng cơm."Ơ... gì cơ?""Chúng ta hẹn ăn trưa cùng nhau. Em nhớ chứ?""...A chết, em quên mất.""...Tuyệt vời."
Quay người bỏ đi với dáng vẻ của một chú chó xù lông.Lần 2: Bạn gọi cậu ấy là "Nagumo" thay vì "Yoichi".Bạn cắm đầu vào bài tập nhóm, không ngẩng mặt lên."Nagumo, đưa tớ cái thước với."Người đưa thì đưa, nhưng sắc mặt đen như mây dông."Anh là bạn trai em.""Ờ... thì sao?""Thì gọi anh là Yoichi đi chứ! Trừ khi em lén ngoại tình trong đầu và cố gắng giữ khoảng cách?"Bạn suýt cười sặc."Cậu có bị đa nhân cách không đấy?""Anh chỉ bị... thiếu hơi em.""...Im đi, sến."Lần 3: Bạn... quên mất kỷ niệm 100 ngày yêu nhau.Yoichi mang một bó hoa nhỏ đến cửa lớp, mặt tươi như hoa.Bạn nhìn bó hoa, rồi nhìn cậu, rồi hỏi:"...Sinh nhật mẹ cậu à?"Im lặng chết chóc."...Không phải. Là kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của chúng ta.""...""...""Ồ...""'Ồ' là tất cả những gì em nói được à?""...Em có thể nói thêm là 'xin lỗi'?""Không nhận. Trừ khi em hôn anh ngay tại lớp học.""YOICHI!!!""Anh bị tổn thương rồi. Anh cần hồi phục bằng dopamine, serotonin và bạn gái của anh."Tóm lại, bạn cứ quên rằng cậu ta là bạn trai mình — còn Yoichi thì không bao giờ quên điều đó.
Cậu ấy nhắc bằng hoa, bằng đồ ăn, bằng ánh mắt giận dỗi, và cả những câu nói khiến tim bạn nhảy cóc vài nhịp.Cho đến một hôm, bạn chủ động đến cạnh cậu trong giờ ra chơi.Bạn dúi vào tay cậu một hộp sữa dâu."Cho cậu."Yoichi ngước lên, nhướng mày."Hả? Sao tự dưng dễ thương?""...Vì bạn trai tôi giận dai. Và tôi... nhớ cậu."Yoichi im lặng vài giây. Mắt hơi mở to."...Cho hỏi, em bị nhập à?""Không. Em đang nỗ lực làm bạn gái tốt.""...Thế thì hôm nay anh sẽ tha tội cho em."Bạn khẽ cười."Nhưng mai em lại quên đấy.""Không sao. Anh yêu em đủ để nhắc mỗi ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me