TruyenFull.Me

Sakuatsu Mua Phun Luc Rang Dong

Sau ba tiếng dài đằng đẵng trên tàu từ Hyogo về Tokyo, tất cả những gì Kiyoomi muốn làm chỉ là ngâm mình trong bồn jacuzzi, tận hưởng sự yên bình của một ngôi nhà vắng lặng. Trời vẫn còn sớm, anh chị của anh chắc chắn vẫn chưa về. Trong khoảng thời gian đó, anh sẽ phải tranh thủ giặt sạch mọi thứ mình đang mặc để loại bỏ bất kỳ dấu vết nào của Atsumu để tránh bị cái gia đình nhiều chuyện của mình tra hỏi.

"Con về rồi!"  Kiyoomi lầm bầm khi bước vào nhà theo thói quen. Ngay khi anh vừa mới tháo giày ở genkan thì bỗng một cái đầu với mái tóc đen dài, xoăn nhẹ thò ra từ sau bức tường. Trước khi Kiyoomi kịp phản ứng, người đó đã lao tới.

"Chào mừng về nhà, Kiyoomi. Cũng lâu lắm rồi nhỉ."  Kyoko mỉm cười đầy bình tĩnh – hay đúng hơn là đầy sát khí – rồi tiến lại gần, gần hơn mức khiến Kiyoomi thấy khó chịu... và hít một hơi.

Thế là đi tong kế hoạch hoàn hảo của anh cho buổi tối nay rồi.

"A-ha, ra đây là lý do em hoãn thời gian về nhà hả. Vậy chừng nào định cầu hôn Atsumu-kun? Chị sắp được lên chức bác rồi hả?"

"Chị à!"  Kiyoomi thở dài, anh nghiến răng kiềm chế, "em vừa ngồi tàu từ Hyogo về đây đó, giờ thì em mệt lắm. Cho em vào nhà đi, em chỉ muốn tắm thôi!"

"Hừm. Thôi được rồi, chị sẽ để em yên." Kyoko nói, rồi quay đi. "Nhưng đừng tưởng chị sẽ bỏ qua chuyện này, Kiyoomi."

Kyoko không làm phiền anh nữa... cho đến tận bữa tối, khi từng người trong nhà lần lượt kéo nhau về. Người về sau cùng là bố anh – và ông còn dắt theo cả nhà Komori nữa, trời ạ. Sau bữa tối, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng khách, chờ đợi Kiyoomi như thể anh là nhân vật chính của một buổi họp báo. Không có đường thoát nào cho anh hết.

"Vậy?"  Bố anh điềm tĩnh lên tiếng, trong khi nhấp một ngụm trà. "Chừng nào con định dẫn Atsumu-kun về ra mắt đây?"

Kiyoomi thở dài, buông mình xuống chiếc ghế tựa. "Có lẽ là khi bọn con có trận đấu ở Tokyo."

Mẹ anh – người nãy giờ đã cười đến mức có thể bị chuột rút cơ mặt – nghiêng đầu tựa vào vai chồng, ánh mắt bà rạng rỡ. "Không thể tin nổi đứa con cứng đầu của ta cuối cùng cũng có người để ở bên! Thật lòng mà nói, ta đã nghĩ con sẽ ế mốc meo đến ba mươi tuổi, rồi ta sẽ phải lôi con đến mấy buổi xem mắt luôn đấy."

Cả căn phòng bật cười. Nhưng Kyoko và Kyoutarou thì khác – hai người đó cười như hai con linh cẩu lên cơn, vừa to vừa lố, khiến Kiyoomi thực sự tự hỏi làm sao hai người này lại có thể lập gia đình được.

Đây chính là lý do anh không bao giờ muốn kể gì cho gia đình mình. Họ đúng là đáng xấu hổ chết đi được!

"Ba mẹ của cậu ấy nói sao?"

Motoya liếc nhìn Kiyoomi bằng ánh mắt "bọn anh biết tỏng rồi!" – Kiyoomi đã nhắn tin cầu cứu anh ấy khi hoảng loạn, và anh ấy biết chắc Chiharu đã hành Kiyoomi tơi bời ngay khi thằng bé vừa bước chân vào nhà. Nhưng tất nhiên, người khác thì không cần biết chuyện đó. "Chỉ có mẹ của cậu ấy thôi ạ. Và bà ấy đã chấp nhận bọn con."

"Vậy à. Vậy nhờ con bảo Atsumu-kun đưa mẹ và Osamu-kun đến Tokyo khi có dịp nhé. Nếu cần, bố mẹ có thể chuẩn bị vé cho họ."

Kyoko gật đầu theo, cười đầy ẩn ý. "Chị nóng lòng gặp thằng bé lắm đây. Nhìn qua thì có vẻ là một chàng trai ngọt ngào. Nhất là khi thằng bé chịu được Kiyoomi nhà mình."

Kiyoomi cố gắng kiềm chế không bật lại khi Kyoko cười khúc khích, và ngay khi chị anh ngừng lại, anh trai anh và Motoya lại tiếp tục tra khảo, ép anh phải kể thêm về mối quan hệ của mình. Dù có khó chịu và phiền phức đến thế nào đi nữa, ít nhất thì Atsumu cũng được chào đón vào gia đình anh bằng cả tấm lòng.

---------------------------

Mới hai tuần trôi qua trong kỳ nghỉ một tháng, Atsumu đã hớn hở thông báo trong group chat của đội rằng mọi người đều được mời đến dự khai trương chi nhánh Onigiri Miya ở Tokyo, diễn ra trong khoảng mười ngày nữa.

Kiyoomi còn chưa kịp hỏi gì thì điện thoại đã bị tin nhắn từ Atsumu dội bom.

Miya Atsumu

Omi kun!!!(o^ ^o)

Tuần sau em sẽ đến Tokyo với Samu và mẹ á! ( )

Em đi chuyến mấy giờ?

17:09 vào ngày 15 á!

Anh sẽ đón em ở trạm!

Em định sẽ ở đâu chưa?

[Miya Atsumu đã gửi một định vị]

Chỉ có em với mẹ thôi!

Samu ở lại với Rintarou rồi.

Mà nè, anh có bận gì vào ngày 18 không đó?

Không, sao vậy?

Không biết anh có thể dẫn em với mẹ đi dạo quanh Tokyo được không nè ~ ?(>ω<)

Ok

Yaaaay ( )

[Miya Atsumu đã gửi một nhãn dán.]

Kiyoomi mang xe đi vệ sinh kỹ càng từ trong ra ngoài – thân xe và ghế da được lau bóng loáng. Anh còn không quên hối lộ cho Motoya một bữa sushi trưa để anh ấy giữ im lặng, tránh khỏi tầm ngắm của gia đình khi anh đến đón Atsumu và mẹ cậu ở ga Tokyo.

Một tiếng "hmm" đầy hài lòng khẽ thoát ra khi Kiyoomi thấy mắt họ sáng rỡ lúc nhìn chiếc xe của mình.

"Nếu anh đang cố gây ấn tượng thì chúc mừng nha, thành công rực rỡ luôn đó, Omi-kun!" Atsumu trầm trồ, còn Kiyoomi chỉ khẽ nhếch môi sau lớp khẩu trang rồi lên xe. Anh đưa họ đến khách sạn – chỉ cách cửa hàng Onigiri Miya tầm năm phút đi bộ. Kiyoomi ngỏ ý giúp một tay nhưng Osamu chỉ lịch sự từ chối, bảo anh cứ chờ bất ngờ vào ngày khai trương đi.

Đúng hẹn, vào ngày 18, Kiyoomi quay lại khách sạn và dẫn Atsumu cùng mẹ cậu đi dạo quanh Tokyo và kiên quyết bao trọn mọi bữa ăn.

Ba ngày trước ngày khai trương Onigiri Miya, khi Kiyoomi đang thảnh thơi trên ghế sofa, anh bất ngờ bị anh trai mình lén vòng tay ôm vai từ phía sau, chìa điện thoại ra trước mặt. Trên màn hình là một bài đăng Instagram. Kiyoomi nheo mắt nhìn kỹ username...

myaaa_tsm

Tokyo, Japan

[Một bức ảnh chụp Atsumu, mẹ cậu và Osamu đang tươi cười rạng rỡ trước một tòa nhà tối màu, phía sau lờ mờ hiện lên tấm biển có chữ 'Onigiri Miya'.]

[Thích] [Bình luận] [Nhắn tin]

2,019 lượt thích.

myaaa_tsm Onigiri Miya sẽ chính thức khai trương tại Tokyo sau ba ngày nữa! 🎉 Hãy ghé thăm Instagram @onigirimiya hoặc trang web [link] để biết thêm chi tiết 🤩 Đừng bỏ lỡ chương trình khuyến mãi khai trương và cơ hội nhận chữ ký miễn phí nhé! 😉

"Kiyoomi, anh tưởng là tụi mình hết chơi trò giấu giếm rồi chứ? Atsumu-kun đang ở Tokyo mà em không nói gì hả?"

Ồ. Kiyoomi quên không dặn Atsumu chặn Instagram của mấy người trong nhà. Anh vò đầu đầy bất lực.

"Đừng có đụng vào em."  Kiyoomi hất tay Kyoutarou ra. "Giao kèo là chỉ khi có trận đấu ở Tokyo thôi!"

Kyoutarou chỉ ậm ừ, hoàn toàn phớt lờ lời anh nói. "Anh sẽ báo với ba mẹ. Cả nhà mình sẽ đến dự lễ khai trương nha ~ "

Chưa đầy năm phút sau, điện thoại Kiyoomi đã nổ tung với một loạt tin nhắn trong group chat gia đình. Anh chỉ có thể thở dài cam chịu trước sự phiền phức không hồi kết này.

-------------------------------

Kiyoomi ghé qua Onigiri Miya vào buổi tối. Ở một góc quán, một vài đồng đội của anh cùng vài người bên EJP – bao gồm cả Motoya – đang tụ tập ăn uống. Trên bàn chất đầy những đĩa onigiri và mấy lon bia rỗng. Thấy Kiyoomi đến, Motoya liền nhích sang một bên, chừa cho anh một chỗ ngồi và chìa ra một tờ menu mới đầy hấp dẫn.

Giữa đám đông tấp nập, Kiyoomi nhanh chóng tìm thấy Atsumu đang bận rộn di chuyển giữa các bàn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Atsumu vẫy tay, ghi order của Kiyoomi, rồi chỉ quay lại khi đem đồ ăn ra.

"Ba mẹ hay mấy người trong nhà anh có ghé qua đây không?"  Kiyoomi hỏi khi Atsumu đặt phần ăn xuống.

"Ừm... em không nghĩ vậy. Nếu họ đến thì em chắc chắn phải nhận ra chứ."

Atsumu hứa sau khi xong việc sẽ dành thời gian cho Kiyoomi rồi vội quay lại làm. Quán vẫn đông nghẹt, mãi cho đến sát giờ đóng cửa vẫn chưa có dấu hiệu vãn khách.

Đến mười giờ, quán chính thức đóng cửa, khách đã bắt đầu ra về. Đồng đội của Kiyoomi cũng lũ lượt kéo nhau đi hết, bỏ lại một nhà hàng vừa nãy còn chật kín giờ lại trống vắng lạ thường. Kiyoomi vẫn nán lại và Motoya vỗ vai chào tạm biệt trước khi đi.

"Anh về trước đây, Kiyoomi! Chúc may mắn nhé!"

Kiyoomi chớp mắt, định hỏi câu "chúc may mắn" là sao, nhưng Motoya đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa trước khi anh kịp mở miệng. Thôi kệ, Kiyoomi rút điện thoại ra, tiện tay lướt mạng giết thời gian trong lúc chờ Atsumu dọn dẹp xong.

Rồi anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Và cả vài tiếng động lục đục bên ngoài.

Kiyoomi nhíu mày, ngước lên, định bụng bảo khách rằng quán đã đóng cửa rồi – cái bảng "Closed" treo lù lù ngay đó mà, làm ơn đọc giùm cái – nhưng ngay khi ánh mắt anh hướng ra cửa, anh khẽ cứng đờ.

Bên ngoài, có bốn người đang đứng chờ, ăn mặc bóng bẩy, sang chảnh đến mức trông như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang. Chị gái anh gõ cửa với nụ cười gian xảo, còn anh trai thì vui vẻ vẫy tay với anh.

...Cái quái gì đây?

"Sao mọi người lại đến đây?"  Kiyoomi hỏi, đứng chặn ngay cửa, kiên quyết không để ai vào. "Quán sắp đóng cửa rồi."

Anh trai anh cười gượng. "Thì... bọn anh không được mời dự tiệc khai trương, nên nghĩ là đến lúc đóng cửa thì không tính là phá đám nữa?"

"Làm sao mà cả nhà lại biết em ở đây chứ - "

"Kyoko nói là con bé đã thấy qua story Instagram của Motoya-kun",  mẹ anh mỉm cười đầy ẩn ý. "Mẹ liền chạy đến đây ngay sau khi tan làm đấy. Nào, để mẹ gặp thằng bé đi con."

Kiyoomi trừng mắt nhìn chị gái mình, nhưng Kyoko chỉ nháy mắt lảng tránh. Anh quay sang cầu cứu cha mình, nhưng ông chỉ cười khẽ, có vẻ rất thích thú trước tình cảnh này.

"Thằng bé vẫn còn trong quán đúng không?"

Đã hơn mười giờ rồi, mà nhà Miya hẳn cũng đã có một ngày cực kỳ dài. Nhưng trước khi Kiyoomi kịp lên tiếng, Osamu đã từ trong bếp bước ra.

"Xin lỗi quý khách, quán đã đóng cửa rồi, vui lòng quay lại sau – Ô."  Osamu tròn mắt nhìn Kiyoomi, rồi nhanh chóng tháo mũ, cúi đầu đầy lịch sự. "Chào buổi tối. Mời mọi người vào trong."

Kiyoomi thở dài nhích sang một bên, để mặc cho mọi chuyện xảy ra. Osamu lẩm bẩm nhỏ bên cạnh, "Sao anh không nói với tụi tôi là hôm nay người nhà anh sẽ đến, Sakusa-san?"

"Vì tôi cũng mới biết chuyện này mà!"

"Cậu là Osamu-kun, đúng không?" Kyoko chêm vào, vừa đi dạo một vòng trong quán vừa đánh giá. "Nơi này đẹp ghê đó. Lại còn nằm ngay trung tâm nữa."

"Cảm ơn chị, Sakusa-san."

"Gọi tôi là Kyoko là được rồi!."

Bỗng từ trong bếp vang lên một loạt âm thanh lách cách hỗn loạn, theo sau là những tiếng ùng ục không mấy tốt lành, khiến ai cũng ngoái đầu nhìn.

"...Samu! Mày đâu rồi hả!" Giọng Atsumu đột ngột vang lên. "Mày trốn việc đúng không? Mới ngày đầu tiên mà bồn rửa đã nghẹt - "

Atsumu xuất hiện, mặc tạp dề, tay còn cầm cây thụt bồn cầu, đúng lúc đón nhận sáu ánh mắt đổ dồn về phía mình.

"Ờm... Chào mừng đến với Onigiri Miya?"

Vừa nói, Atsumu vừa nhanh chóng tháo tạp dề và giấu cây thụt ra sau lưng. Cậu liếc sang Kiyoomi với ánh mắt 'Omi-kun sao anh không nói gì với em hết vậy?!' , Kiyoomi chỉ trả lại một cái nhìn kiểu 'Anh cũng có biết đâu mà nói',

Chiharu và Suna cũng lấp ló xuất hiện trong khung cảnh hỗn loạn này. Kiyoomi lén thở dài. Gia đình cậu bây giờ đang tỏa sáng theo đúng nghĩa đen, trông có vẻ... rất thích thú.

"Chào con, Atsumu-kun."  Mẹ Kiyoomi đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười dịu dàng. "Cuối cùng cũng được gặp con rồi. Cảm ơn con đã chăm sóc Kiyoomi suốt thời gian qua nhé!"

Atsumu thoáng bối rối, luống cuống không biết làm gì, rồi cúi đầu thật sâu. "Con rất vinh hạnh khi được gặp bác, Sakusa-san."

"Ôi, lỗi bác, bác còn chưa giới thiệu nữa."  Bà bật cười nhẹ. "Bác là mẹ của Kiyoomi, tên là Sayuri."

Kiyoomi thở dài, biết rằng để tránh mọi thứ rối tung lên, tốt nhất là anh nên tự mình giới thiệu. "Để anh giới thiệu gia đình mình luôn nhé. Đây là mẹ anh, Sayuri, trụ cột gia đình, và đây là ba anh, Kazuhiko. Còn đây là chị gái Kyoko và anh trai Kyoutarou."

Chiharu tươi cười, rót trà mời khách. "Rất vui được gặp mọi người! Tôi là Chiharu, mẹ của Atsumu. Quán nhỏ này cũng chẳng có gì nhiều, nhưng mong mọi người cứ tự nhiên nhé! Hôm nay tụi tôi có món đặc biệt nữa đó!"

"Chị Chiharu thật chu đáo quá. Cảm ơn chị nhiều nhé!"  Sayuri mỉm cười đáp lại.

Osamu mang ra một đĩa onigiri nóng hổi, mời cả nhà Sakusa dùng thử. Cả gia đình vừa thưởng thức bữa ăn khuya, vừa trò chuyện vui vẻ. Còn Atsumu thì bị vây quanh, mặt đỏ bừng khi phải trả lời từng câu hỏi một, mắt không ngừng đảo qua đảo lại tìm kiếm một lối thoát. Nhìn cảnh tượng đó, Kiyoomi chỉ khẽ bật cười. Gia đình anh, thật bất ngờ, lại cư xử rất lịch sự và thân thiện. Có lẽ, buổi tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp hơn anh nghĩ.

Nửa tiếng trôi qua trước khi gia đình Kiyoomi quyết định đứng dậy ra về. "Cảm ơn mọi người đã tiếp đãi nhà tôi. Xin lỗi vì đã làm phiền cả nhà đến tận khuya thế này nhé!"  Sayuri nói.

"Không sao đâu!"  Chiharu cười đáp, Osamu và Atsumu cũng gật đầu đồng tình. "Gia đình tôi rất vui khi được tiếp đón mọi người."

"Nếu mọi người không phiền, tôi muốn mời cả nhà đến nhà tôi ăn tối. Kiyoomi sẽ đến khách sạn đón mọi người."

"Ồ, nghe tuyệt đấy. Khi nào vậy?"

"Tối thứ Năm này có được không?"

Chiharu quay sang hỏi Osamu về lịch trình của nhà hàng vào thứ Năm. Osamu lướt điện thoại, bấm gọi vào bếp rồi gật đầu xác nhận. "Cháu rảnh vào tối thứ Năm ạ!"

"Vậy nhé, hẹn gặp mọi người vào thứ Năm. Cảm ơn vì hôm nay, thực sự rất vui khi gặp mọi người."  Sayuri nói, rồi bất ngờ nháy mắt với Atsumu. "Cả con nữa, Atsumu-kun."

"A-ah, vâng, cảm ơn bác, Sakusa-san."  Atsumu lúng túng đáp.

"Gọi ba mẹ là được rồi! Cứ xem như bác là mẹ con từ giờ luôn nhé, Atsumu-kun!"

Mẹ anh cười rạng rỡ, còn ba anh cũng nhìn Atsumu bằng ánh mắt đầy trìu mến. Atsumu khựng lại một giây, rồi ngượng ngùng gật đầu. Sau vài câu tạm biệt, gia đình Kiyoomi rời khỏi nhà hàng.

Nhà Miya đứng nhìn theo, im lặng một lúc trước khi Chiharu lên tiếng, "Kiyoomi-kun, đành nhờ con chăm sóc gia đình mẹ đến bữa tối với nhà con rồi!"

"Không có gì đâu ạ!"  Kiyoomi thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ hơn anh nghĩ rất nhiều.

---------------------------

Bữa tối diễn ra vô cùng suôn sẻ và những ngày ở Tokyo cũng thật dễ chịu. Nhưng rồi, kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc, chỉ còn hai ngày nữa là Atsumu sẽ phải trở về Osaka. Kiyoomi quyết định lái xe đưa cả hai về, mang theo cả chiếc xe của mình để khỏi phải đi bằng tàu nữa.

Trên đường về, Kiyoomi bất chợt đề nghị: "Chuyển đến ở với anh nhé!" Atsumu nhướn mày nhưng chẳng mất nhiều thời gian để đồng ý. Ngay hôm đó, cậu đã dọn phần lớn đồ đạc từ ký túc xá sang căn hộ của Kiyoomi. Hai người cùng nhau đi mua sắm và dọn dẹp nhà cửa. Atsumu lau cửa kính và đồ nội thất, Kiyoomi thay ga giường, còn phần sàn thì cứ để cho robot hút bụi lo.

Tới chiều tối, công việc cuối cùng cũng đã hoàn thành. Atsumu vừa tắm xong lần hai thì tiện tay đặt món ở tiệm đồ Hoa mà cả hai yêu thích. Gió thu nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá phong rơi đầy màu sắc, khiến cậu bỗng có hứng ra ngoài ban công hóng gió. Từ đây nhìn xuống, cảnh đẹp hơn hẳn so với sân thượng ký túc xá, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thấy nhớ nơi ấy.

"Ngoài trời đang lạnh lắm đấy!"  Giọng Kiyoomi vang lên từ phía sau. "Vào nhà đi. Em mà bị ốm rồi lây cho anh thì phiền lắm."

Atsumu phẩy tay. "Thôi nào, Omi-kun, chỉ một lúc thôi mà. Cũng giống như một cơn mưa phùn nhỏ chẳng thể làm ta ướt vậy."

Kiyoomi hừ mũi, rồi tựa vào lan can cạnh Atsumu. "Gì đây, em tự dưng thấy hoài niệm à?"

"Có khi đấy. Anh còn nhớ hồi đó anh lo cho em vì không chạy theo anh khi trời bắt đầu mưa không? Dễ thương ghê."  Atsumu cười toe, ánh mắt cậu ánh lên vẻ trêu chọc.

"Anh không có."

"Có đấy. Anh còn bảo em đừng để bị ốm này nọ. Anh thích em từ trước đó rồi chứ gì."

"Không đời nào. Đến giờ anh vẫn coi em là cái nợ mà anh phải gánh."

"Ê nha, hơi xúc phạm rồi nha!"

Cả hai không hẹn mà cùng bật cười, rồi im lặng tận hưởng cơn gió thu lành lạnh. Những chiếc lá đỏ lác đác bay vào ban công, Atsumu cứ thế mà để tâm trí mình trôi dạt về Kiyoomi, về hoàng hôn, về cơn gió lạnh, về đồ ăn... rồi lại quay về với Kiyoomi. Cậu khe khẽ ngân nga một giai điệu yêu thích.

Giữa khoảng lặng bình yên, Kiyoomi bất chợt lên tiếng. "Hôm đó... Không thể tin được anh lại kể chuyện người yêu cũ với em."

Atsumu cười phá lên. "Em hấp dẫn mà, Omi-kun. Ngay cả bí mật của anh cũng không thể cưỡng lại sức hút của em đâu."

"Cũng không hẳn là hối hận."  Kiyoomi bĩu môi. "Anh cá là em đã giữ khư khư chuyện anh thích con trai chỉ để chờ cơ hội nắm thóp anh, đúng không?"

"Trời ạ, anh tự tin ghê ta! Em tưởng em mới là kẻ tự luyến trong hai đứa chứ."  Atsumu cười đến chảy cả nước mắt. "Mà giờ nghĩ lại, nếu không nhờ Motoya-kun, tụi mình cũng chẳng có cuộc trò chuyện đó đâu nhỉ?"

"Chuẩn. Anh cũng chẳng có mặt trên đó nếu không phải Motoya nhờ chụp ảnh."

"Vậy suy ra, nếu không có cậu ấy thì tụi mình đã chẳng thành đôi."

Kiyoomi lắc đầu, khẽ hừ một tiếng. "Motoya mà nghe được chắc sẽ làm quá lên cho coi."

"Nhớ nhắc em cảm ơn cậu ấy vào lần tới cậu ấy ghé qua nha."

"Nhớ rồi. Giờ thì vào nhà đi!"

Atsumu để Kiyoomi kéo tay mình trở lại, nhưng trước khi bước vào, cậu ngoảnh lại nhìn bầu trời với những gam màu ombre dịu dàng. Trong cơn gió lạnh của mùa thu, giữa những ký ức hoài niệm, cậu mỉm cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

------------------------

Ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa, đánh thức Atsumu khỏi giấc ngủ dịu êm. Hôm nay là Chủ Nhật, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, và không có lịch tập, họ có thể lười biếng trên giường đến tận trưa.

Atsumu rúc vào vòng tay ấm áp của Kiyoomi, đôi mắt ngái ngủ lơ đãng dừng lại trên gương mặt của người đàn ông trong tầm tay. Cậu nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc đen mềm mại của Kiyoomi, nghịch ngợm đến khi phần mái rơi xuống che mất đôi mắt, rồi khẽ thổi chúng sang hai bên. Ngón tay Atsumu lướt dọc theo đường viền sắc nét của chiếc cằm, rồi lặng người ngắm nhìn vẻ đẹp khiến tim cậu xao xuyến.

Cậu áp hai bàn tay mình lên gò má của Kiyoomi. Không còn đôi môi bĩu ra cố hữu, không còn đường nhíu mày đầy khó chịu, Kiyoomi lúc ngủ trông thật bình yên. Dù đã ngắm cảnh tượng này bao nhiêu lần - trầm lặng, mong manh, dịu dàng trong sự bình yên - Atsumu vẫn chẳng bao giờ thấy đủ. Cậu nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Kiyoomi, và khi môi họ chạm vào nhau, Atsumu khẽ mỉm cười trước khi vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của alpha nhà mình.

Mùi hương của Kiyoomi thật tuyệt. Buổi sáng hôm nay cũng thật tuyệt.

Cuộc sống như thế này thật đẹp và tuyệt vời biết bao.

Sau khi tận hưởng thêm một lúc, Atsumu cuối cùng cũng chịu rời giường. Cậu đong gạo, vo cho sạch rồi cho lượng nước vừa đủ vào nồi cơm điện. Tiếp đó, cậu lấy hai miếng cá hồi đã được ướp qua đêm ra khỏi tủ lạnh, làm nóng chảo dầu, rồi chuẩn bị một nồi nhỏ khác với nước và dashi làm phần cốt cho súp miso. Một bữa sáng đơn giản, nhanh gọn mà vẫn ngon lành.

Atsumu dọn sẵn đồ ăn ra đĩa, xếp gọn gàng lên khay. Còn gì tuyệt hơn là được thấy Kiyoomi hưởng thụ bữa sáng trên giường chứ?

Trong lúc đang pha trà, một giọng nói ngái ngủ vang lên từ phía sau. "Atsumu? Sao em dậy sớm vậy?"

Atsumu ngoảnh lại thì thấy Kiyoomi đang tựa người vào khung cửa phòng ngủ, ánh mắt vẫn còn vương chút mơ màng.

"Omi-kun? Anh dậy rồi à?"

"Mhm. Anh nghe thấy tiếng đồ ăn đang chiên."

"Vậy thì mau quay lại giường đi!" Atsumu giục, đẩy nhẹ Kiyoomi trở lại chiếc chăn ấm. "Anh phá hỏng bất ngờ của em rồi đó. Giả vờ ngủ đi nào."

"Oh?"

Đôi mắt Kiyoomi khẽ chớp, vẫn còn vương chút ngái ngủ, nhưng trên môi đã nở một nụ cười nhỏ. Atsumu cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

"Gần xong rồi, chờ em một chút nhé."

Atsumu nhanh chóng chuẩn bị khay trà nhỏ, đặt ấm trà và tách lên đó, rồi khéo léo bưng cả khay đồ ăn vào phòng ngủ.

"Bữa sáng trên giường tới rồi đây ~ "

"Nhân dịp gì vậy?"

"Chỉ là do tâm trạng em đang tốt thôi."  Atsumu cười híp mắt, lấy phần ăn của mình rồi trèo lên giường, cuộn tròn bên cạnh Kiyoomi. "Hoặc có thể là em muốn nuông chiều anh nhiều hơn."

Kiyoomi bật cười, rồi đặt một nụ hôn lên má Atsumu. "Cảm ơn em. Mùi thơm quá, nhưng không biết vị thế nào đây..."

"Này! Em không phải Osamu, nhưng anh nên biết là em nấu ăn cũng giỏi lắm đó!"  Atsumu phản đối, cầm lấy đôi đũa của mình. "Anh em sinh đôi mà, làm sao em thua kém nó được. Nào, ăn đi."

"Itadakimasu."

Atsumu chăm chú quan sát phản ứng của Kiyoomi khi anh gắp một miếng cá, thử một muỗng súp, rồi từ tốn nhai từng miếng cơm. Nhưng gương mặt Kiyoomi vẫn chẳng biểu lộ gì cả, cho đến khi anh nuốt trọn miếng cuối cùng.

"Anh giống y hệt mấy ông giám khảo khó tính trên chương trình nấu ăn mà Samu hay xem đó, Omi-kun. Giả trân hết sức."

"Ngon lắm!"  Kiyoomi nói, rồi lấy thêm một miếng nữa. "Em nên nấu thường xuyên hơn mỗi khi ở đây."

Sự tự hào dâng lên trong lòng Atsumu khi cậu hạnh phúc gắp một miếng cá cho mình. "Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà."

"Nhưng anh chắc chắn có thể làm ngon hơn."

Atsumu nhìn nụ cười nửa miệng của Kiyoomi, và cậu cũng nhếch mép đáp lại. "Oh? Đây là lời thách thức sao? Được thôi, Omi-omi, cứ chờ đó."

Họ kết thúc bữa sáng bằng một tách trà, và Kiyoomi dọn dẹp chén đĩa sau đó. Atsumu tựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát anh. Ánh nắng sớm phủ lên tấm lưng rộng của Kiyoomi, khiến lòng cậu dấy lên một mong ước. Mỗi sáng đều như thế này thì thật tuyệt - thức dậy trong vòng tay nhau, cùng chạy bộ, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm khi Atsumu chuẩn bị hộp cơm trưa cho cả hai, rồi cùng ăn sáng bên nhau.

Atsumu hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trời vừa nhô lên, chào đón một ngày mới. Ngoài kia, những tán cây đung đưa trong gió, lá đã dần chuyển sang sắc vàng và nâu, đàn chim chao liệng giữa bầu trời. Mùa thu đang đến gần - gần hai năm trôi qua từ ngày họ gặp lại nhau sau bốn năm xa cách, vào một ngày xuân.

Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó.

Một cánh tay vòng qua eo cậu, kéo cậu tựa vào vòng ngực ấm áp phía sau, theo sau là một nụ hôn đặt nhẹ lên dấu ấn trên cổ cậu.

"Em đang nghĩ gì thế?"

Atsumu khẽ mỉm cười, rúc sâu hon vào người Kiyoomi. "Không có gì nhiều. Chỉ là... nghĩ về việc em may mắn thế nào khi có anh bên cạnh thôi."

"Cái đồ sến súa này."  Kiyoomi bật cười, rồi hôn nhẹ lên má cậu. "Đừng có đùa nữa!"

"Em không có - !"

Kiyoomi bế bổng Atsumu lên, kéo cả hai ngã nhào xuống giường. Tiếng cười vang lên trong không gian nhỏ bé khi họ âu yếm trong vòng tay nhau, hơi thở hòa lẫn vào từng nhịp rung động của trái tim.

"Vậy thì ngủ tiếp thôi."

Atsumu thở dài trong sự mãn nguyện khi cảm nhận vòng tay vững chãi của Kiyoomi bao bọc lhấy mình. Cậu trân trọng từng cái chạm nhẹ, từng cử chỉ dịu dàng và cả tình yêu sâu sắc mà Kiyoomi trao cho cậu - tất cả những gì làm nên con người anh.

Nơi này là nơi cậu thuộc về. Nơi đây chính là nhà.

Atsumu không bao giờ muốn giây phút này kết thúc.

Và có lẽ những tia nắng ấm áp mỗi sớm mai sẽ luôn đồng hành cùng họ ... cho đến tận cùng thời gian.

---------------------------------

Note:  Vậy là truyện cũng đã đến hồi kết rồi! Cảm ơn mọi người đã theo dõi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me