Sakuatsu Mua Phun Luc Rang Dong
Ngay ngày hôm sau, Atsumu lập tức giữ khoảng cách với Shouyou khi biết tin cậu ấy đang hẹn hò với Kageyama. Việc xả hết nỗi lòng cho Sakusa vào nửa đêm hôm trước đã đem đến lợi ích ngoài mong đợi, nhưng dù thế nào, tối hôm đó cậu vẫn gọi cho Osamu để tiếp tục khóc lóc. "Ugh, Samu, tao vẫn không tin nổi là mình thua Tobio-kun." Atsumu hỉ mũi một cái rõ to. Mặc dù không nhìn thấy, cậu chắc chắn Osamu đang nhăn mặt ghê tởm. "Tsumu. Hôm qua mày đã khóc suốt mấy tiếng liền rồi. Chừng đó vẫn chưa đủ cho một lần thất tình à?""Sao mà đủ được nếu đó là Tobio-kun chứ!" Atsumu gào lên. "Nói tao nghe đi Samu, rốt cuộc tao thua nó ở điểm nào?" Osamu thở dài, giọng đầy mệt mỏi. "Mày thực sự muốn tao nói thẳng ra à?" "Tất nhiên rồi!" "Được thôi. Trước hết, cậu ta đang là chuyền hai số một Nhật Bản - ""Được rồi, dừng. Dừng ngay. Tao không muốn nghe nữa." Atsumu rít lên, bực bội tặc lưỡi. "Giờ tao không muốn khóc nữa. Tao muốn trả thù. Muốn báo thù. Tao sẽ nghiền nát Tobio-kun và đứng trên đỉnh vinh quang." Osamu bật cười khinh khỉnh. "Làm sao để tao quên được đây?" "Tao chịu. Toàn bộ những gì mày làm hồi đó chỉ là khóc lóc suốt năm ngày liền sau khi Arai-senpai đá mày."Arai là omega xinh đẹp và mạnh mẽ của đội bóng chuyền nữ trường Inarizaki. Chị ấy là chủ công và át chủ bài mà Atsumu từng hẹn hò. Arai chia tay cậu ngay sau khi Inarizaki thua tại giải quốc gia năm hai vì một alpha trong đội bóng chày để ý đến chị ấy. Arai là người yêu đầu tiên, cũng là mối tình đầu của cậu. Trong lần đầu tiên cậu nếm trải cảm giác đau khổ vì thất tình, Atsumu đã khóc rất nhiều. Osamu đã chán ngấy cái đống sụt sùi ấy từ ngày thứ ba và phớt lờ cậu vì muốn được ngủ yên. Nhưng một ngày nọ, khi Suna đến chơi, cậu ta đã hùa với Osamu ăn hết sạch đồ ăn vặt của Atsumu. Sau đó, ba đứa đã lao vào đánh nhau túi bụi, trầy xước khắp người và bị mẹ mắng một trận. Vào tối đó, niềm khao khát muốn siết cổ Osamu đã làm cậu quên cả khóc. Atsumu búng tay, reo lên. "À, tao nhớ rồi! Chính là nhờ mày! Lúc đó tao tức mày với Rintarou ăn hết đồ ăn vặt của tao đến mức quên luôn chuyện buồn." Osamu bình thản. "Không có gì đâu." "Mà hai đứa bây đến giờ vẫn chưa trả lại số đồ ăn đó cho tao đâu nhé!""Nhưng mày vẫn phải gặp cậu ấy mỗi ngày đúng không?" Osamu nói tiếp, cố tình phớt lờ Atsumu. "Dù gì thì cậu ấy cũng là đồng đội của mày. Hai đứa vẫn phải nói chuyện với nhau.""Nói chuyện gì cơ?""Nói về cảm xúc của mày. Nhận một lời từ chối đàng hoàng hay gì đó."Atsumu khựng lại đôi chút. Hiếm khi nào Osamu nói được một câu nào tử tế và có lý như vậy."Mày biết không, những lúc thế này mày đúng là một người em trai tốt đó Samu."Osamu khịt mũi. "Tao luôn như thế mà? Tao đâu phải mày.""Không đâu, phần lớn thời gian mày chỉ toàn làm tao phát cáu thôi.""Tao không muốn nghe câu đó từ mày."Từ đầu dây bên kia, Atsumu nghe tiếng Osamu loạt soạt làm gì đó, sau đó là âm thanh kim loại va vào nhau leng keng. Cái đồng hồ báo thức bên cạnh giường cậu nhấp nháy. 10:08 tối."Mày vẫn đang ở quán hả, Samu?""Ừ. Đang thử mấy công thức mới. Tao định đưa thêm một số nguyên liệu địa phương vào thực đơn cho gian hàng ở lễ hội mùa hè.""Nói đến đồ ăn, tao thèm cái onigiri gấp đôi cá ngừ béo đặc biệt của mày ghê. Khi nào mày mới ghé Kobe vậy?""Chắc tuần sau. Mẹ cũng đi cùng đấy!"Tiếng bếp ga bật lên, tiếng dao va chạm với mặt thớt, tiếng nước chảy trong bồn rửa. Những âm thanh bình dị, quen thuộc khiến Atsumu thư giãn hơn chút. Cả hai im lặng, nhưng không ai tắt máy.Cuối cùng, Atsumu phá vỡ sự yên lặng trước. "Thôi, tao không làm phiền mày nữa. Ngủ ngon nha, Samu.""Ừ. Ngủ ngon, Tsumu."Atsumu kết thúc cuộc gọi. Cậu mở đoạn chat của mình và tìm đến khung trò chuyện với Shouyou, rồi nhắn tin.
Shouyou<3
Shouyou-kun(^ 0 ^) ノ
Bây giờ em rảnh không?
Có!
Em chỉ đang xem vài trận đấu thôi!Đi uống gì đó với anh không?
Anh muốn nói chuyện với em một chút ( ・ ω ・ )
Okay!Bây giờ luôn hả?Ừ.
Anh đợi em dưới nhà nhé.
[Bạn đã gửi một sticker]
Okay, Atsumu san!Em sẽ xuống liền trong 5 phút nữa! Atsumu nhanh chóng thay đồ, lấy ví rồi đi xuống. Khi đi ngang qua cầu thang, cậu tình cờ gặp Sakusa đang đi lên."Chào nha, Omi-kun.""Miya." Sakusa đáp gọn lỏn rồi tiếp tục bước đi.Atsumu đứng chờ trước genkan. Cậu không phải đợi lâu trước khi nghe thấy giọng nói vui vẻ quen thuộc."Xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi, Atsumu-san!""Không sao đâu, Shouyou-kun."Thay vì đến quán Izakaya quen thuộc của cả đội, Atsumu dẫn cả hai đến một quán nhỏ yên tĩnh, cách ký túc xá không xa.Và rồi, họ đã trò chuyện với nhau.--------------------------
Kiyoomi tỉnh giấc giữa đêm khuya, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả quần áo. Có gì đó không ổn. Đã lâu lắm rồi anh mới phải trải qua cái cảm giác đáng sợ này – cơn nghẹn cồn cào ở cổ họng, cùng với dạ dày cuộn lên từng cơn. Cơn nóng rát trào ngược lên từ dạ dày, và trước khi mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn, Kiyoomi vội chộp lấy khăn tay rồi lao ngay về phía nhà vệ sinh. Anh không mong gặp ai vào giờ này, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên khi đụng phải Miya nửa tỉnh nửa mê lảo đảo bước ra từ nhà vệ sinh. "Omi-kun?" Miya gọi anh với giọng ngái ngủ. Nhưng Kiyoomi không dừng lại, cũng không đáp lời, chỉ vội vã đóng sầm cửa buồng vệ sinh lại. Chỉ một giây sau, cơn bỏng rát từ dạ dày trào lên, kéo theo tất cả mọi thứ trong bụng anh tuôn ra."Omi-kun, cậu ổn không đấy?" Giọng Miya vang lên từ bên ngoài, lần này là sự lo lắng rõ rệt. Chắc chắn cậu đã nghe thấy tiếng Kiyoomi nôn thốc nôn tháo vọng ra. Sau vài đợt nôn đến rút ruột, cuối cùng khi chắc chắn không còn gì để trào ra nữa, Kiyoomi lau miệng bằng khăn tay rồi giật nước. Nhưng cái vị đắng chát, khủng khiếp đó vẫn còn đọng lại trong khoang miệng. Khi anh mở cửa ra, Miya vẫn đứng đó, cầm trên tay một cốc nước và vài tờ khăn giấy. "Này." Cậu chìa cốc nước ra. Kiyoomi không nói gì, nhận lấy rồi súc miệng. "Tôi sẽ đi làm gì đó cho cậu uống. Đợi ở đây nhé." Miya rời đi, còn Kiyoomi thì nhanh chóng quay về phòng – lấy bàn chải, kem đánh răng và nước súc miệng – rồi nhanh chóng làm sạch khoang miệng. Anh ngẫm lại xem mình đã ăn gì hôm nay. Bữa sáng là cơm, trứng, cá và súp miso được nấu theo tiêu chuẩn của nhà bếp ký túc xá. Bữa trưa là cà ri từ một quán quen cả đội vẫn hay ăn. Còn bữa tối là udon ở một quán nhỏ trong con hẻm lạ hoắc, nơi mà họ chưa từng ghé qua trước đây. Chắc chắn là do udon. Ngay từ lúc bước vào quán, Kiyoomi đã hoài nghi rồi, và có lẽ... anh đúng thật. Cơ thể rệu rã, đầu óc lơ lửng, điều duy nhất Kiyoomi muốn lúc này là trở về giường, vùi mặt xuống gối và quên hết tất cả. "Trời đất, tôi bảo cậu chờ rồi mà." Giọng Miya vang lên ngay khi Kiyoomi vừa chạm tay vào tay nắm cửa. "Này. Đường với muối đây. Chắc sẽ giúp được chút ít sau trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi."Một ly dung dịch bù nước. Atsumu... biết mấy thứ này sao? Kiyoomi thoáng bất ngờ, nhưng vẫn nhận lấy cốc nước ấm. "Tôi không nghĩ cậu thực sự biết mấy chuyện này đấy." "Thôi nào!", Miya nhăn mặt lườm anh, "Tới giờ cậu vẫn coi thường tôi vậy hả, Omi-kun? Chúng ta là vận động viên chuyên nghiệp đó. Tôi không tin nổi cậu vẫn có thể chọc ngoáy tôi trong lúc đang bệnh như này."Kiyoomi nhấp một ngụm nhỏ. Vị mằn mặn xen lẫn chút ngọt lan ra khắp đầu lưỡi, xoa dịu cổ họng bỏng rát. Anh cảm thấy dễ chịu hơn ngay tức thì. "Cậu bị gì thế? Sốt hả?" Kiyoomi áp mu bàn tay lên trán, rồi lên cổ. "Không phải đâu. Chắc là ngộ độc thực phẩm thôi." "Tôi biết mà. Do udon đúng không? Tối qua tôi cũng thấy bụng dạ nhộn nhạo lúc đi ngủ.""Ừ, là do udon." Kiyoomi đưa lại chiếc cốc rỗng cho Atsumu. "Tôi không nên làm phiền cậu vào đêm muộn như vậy.""Không sao." Miya nhún vai, kèm theo đó là một cái nháy mắt trêu chọc. "Cứ coi như tôi trả ơn vì cậu đã nghe tôi lải nhải hôm nọ đi!"À, cái đêm đó. Kiyoomi nhớ lại khoảnh khắc bắt gặp Miya ở cầu thang, với đôi mắt sưng húp vì khóc. Ngày hôm sau, mọi thứ giữa Miya và Hinata đã trở lại bình thường. Có vẻ như cuộc trò chuyện đêm ấy đã diễn ra suôn sẻ."Ừ, chắc vậy.""Ngủ ngon, Omi-kun. Mau khỏe lại nhé!""Cảm ơn." Miya đứng đợi đến khi Kiyoomi đóng cửa. Có lẽ Miya nói đúng. Anh nên bắt đầu công nhận cậu ta là một người tử tế thôi. Kiyoomi thả mình xuống giường, mí mắt dần trĩu nặng và tâm trí lơ lửng giữa những dòng suy nghĩ về lần cuối cùng có ai đó chăm sóc cho mình khi bị bệnh. Cũng đã lâu lắm rồi.----------------------------
Bốn người – Atsumu, Bokuto, Shouyou và Sakusa – thường ngồi ăn cùng nhau, nhưng Atsumu cứ thấy chỗ nào có người là ngồi xuống liền. Nếu hội bạn thân không có mặt, cậu cũng chẳng ngại tìm bạn mới để ăn cùng.Nói trắng ra thì, Atsumu rất thích làm phiền những ai ăn một mình. "Nạn nhân" quen thuộc của cậu thường là đội trưởng Meian, người hay ăn muộn hơn mọi người một chút, hay dạo gần đây là Sakusa. Năm nay, MSBY Black Jackals đã xuất sắc giành chiến thắng tại V.League – một kết quả đầy bất ngờ khi đội có đến hai thành viên mới. Sau ba năm liên tiếp thống trị các giải đấu, Schweiden Adlers cuối cùng cũng bị lật đổ. Sau khi mùa giải kết thúc, cả đội được nghỉ khoảng hai tuần rưỡi và Atsumu đã tranh thủ về Hyogo thăm mẹ, Osamu và đồng đội cũ ở Inarizaki. Khi quay lại Osaka, Huấn luyện viên Foster bắt đầu phân tích lại trận đấu bằng cách chiếu các video và chỉ ra những điểm cần cải thiện cho các giải đấu mùa hè sắp tới. Trở lại guồng quay tập luyện, Atsumu thường ở lại phòng tập muộn hơn và Sakusa cũng hay ở lại cùng cậu, thế là hai người có thói quen ăn tối trễ cùng nhau. "Hôm nay có cá thu nướng nè. Xịn ghê." Atsumu bê khay thức ăn ra bàn, phấn khích nhìn phần cơm của mình được bọc cẩn thận trong lớp màng nhựa. Sakusa thì không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện cậu, cầm đũa lên, lẩm bẩm "itadakimasu" rồi gắp một miếng cơm cho vào miệng. Atsumu húp một ngụm súp miso nóng hổi, và đúng lúc đó, cậu trông thấy thứ gì đó... vừa động đậy trên bàn phía sau Sakusa.Nó có màu nâu và to cỡ bằng ngón tay cái. Một con gián, đang bò qua bò lại, có lẽ là gặm nhấm vụn thức ăn còn sót lại trên bàn. Trong khi đó, Sakusa vẫn ung dung thưởng thức bữa ăn của mình, hoàn toàn chẳng mảy may hay biết - và tốt nhất là cứ để anh ấy như vậy. Atsumu quay lại với phần ăn của mình, thầm mong Sakusa không phát hiện ra con gián cho đến khi cả hai rời khỏi căng tin. Và cũng mong con gián cứ an phận trên bàn kia, đừng có bò sang bàn của họ. Đến lúc Atsumu ăn xong, con gián đã biến mất. Cậu chỉ có thể hy vọng nó không ở đâu đó gần đây. "Omi-kun, ăn xong chưa? Để tôi đem khay của cậu đi chung luôn nè." Bình thường Atsumu đâu có sốt sắng giúp người khác dọn dẹp như vậy. Nên cũng không có gì lạ khi Sakusa lập tức tỏ vẻ nghi ngờ. "Cậu lại định giở trò gì hả, Miya?" "Tôi có định làm gì đâu." Atsumu chối bay chối biến, chỉ mong Sakusa đừng truy hỏi thêm nữa. "Hôm nay tự nhiên tôi nổi hứng tốt bụng thôi mà." Sakusa nheo mắt nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy và bê khay đi theo. "Tôi tự làm được." "À... ok..." Atsumu lặng lẽ đi sau, mắt đảo liên tục, cảnh giác xem con gián có xuất hiện lại không. Khi cả hai đã bỏ được khay ra vào bồn rửa mà không thấy con côn trùng đáng sợ đâu, cậu thở phào nhẹ nhõm. Giờ chỉ cần nhanh chóng rời khỏi đây là – "CÁI ĐÉO GÌ VẬY—?!" Atsumu đâm sầm vào lưng Sakusa, nhưng chỉ trong tích tắc, cậu đã không còn thấy Sakusa đâu nữa. Thay vào đó, hai bàn tay run rẩy đang siết chặt lấy vai Atsumu từ phía sau và cố đẩy cậu về phía trước. Ngay giữa lối đi, con gián đang nằm chình ình như thể nơi này là lãnh địa của nó, khiến Sakusa hoảng loạn đến mức buột miệng chửi thề. "Miya, giết ngay cái thứ kinh tởm đó đi. Nhưng đừng có đập nó, vi khuẩn và ký sinh trùng sẽ văng ra khắp nơi đấy!!!" Nếu là người khác, chắc chắn Atsumu đã phá lên cười rồi. Nhưng đây là Sakusa - người sẵn sàng đốt cả ký túc xá chỉ để tiêu diệt một con gián. Lần trước ở trại Huấn luyện Thanh Thiếu niên, Sakusa còn có Hoshiumi bên cạnh để xử lý con gián. Còn bây giờ, Atsumu chỉ có một mình. Và cậu cũng không chắc mình có đủ sức để ngăn một alpha trong cơn hoảng loạn...Atsumu huých nhẹ vào vai Sakusa, ra hiệu cho anh lùi xa thêm chút nữa. "Rồi, rồi, lùi lại đi, Omi." Rồi cậu cúi xuống gần con gián, chộp lấy nó nhanh gọn rồi đập mạnh xuống sàn - giết gọn lẹ tại chỗ mà không để lại dấu vết gì. "Miya, cậu bị điên rồi hả?! Dám dùng tay không để giết nó - !" Vi khuẩn với ký sinh trùng cái gì chứ. Atsumu giết gián cùng Osamu hoài mà có bị gì đâu. "Ủa chứ tôi giết bằng gì? Cậu dặn đừng dẫm lên nó mà." Atsumu nhấc con gián lên bằng râu của nó, rồi thẳng tay ném vào thùng rác. Xong xuôi, cậu lập tức đi rửa tay với xà phòng. Sakusa đứng chờ sẵn, rót một lượng lớn nước rửa tay vào lòng bàn tay Atsumu. Nhìn cái vẻ nhẹ nhõm của Sakusa, cứ như thể Atsumu vừa cứu mạng anh vậy. "Cảm ơn. Nhưng đừng lại gần tôi. Cầm lấy, xịt chỗ cậu vừa đập nó đi." Atsumu nhận chai cồn sát khuẩn, rồi cười khúc khích làm theo. "À mà tôi thắc mắc lâu rồi", Atsumu hỏi, "sao cậu lại sợ mấy con này dữ vậy, Omi-kun?" Sắc mặt Sakusa lập tức trở nên u ám. Dù có đeo khẩu trang cũng chẳng che nổi biểu cảm vì anh có thể truyền đạt cảm xúc qua đôi mắt. "Gián mang vi khuẩn gây bệnh và ký sinh trùng, chúng bò rất nhanh, ẩn nấp trong những nơi bẩn thỉu. Kinh tởm. Tôi thề, con người cần học thêm về vấn đề vệ sinh đi. Chứ mấy chỗ sạch sẽ thì không có gián đâu!" Atsumu không thể nào đồng cảm với nỗi sợ này của Sakusa, nhưng mà... bỏ qua cái nỗi ám ảnh đó đi, có phải dạo này Sakusa nói nhiều hơn không ta? "Vậy dạy họ đi, Omi-kun." Atsumu chợt nhớ lại lần Sakusa âm thầm nhét đầy giỏ hàng của mình bằng nước rửa tay với khăn khử trùng khi đi siêu thị. "Giống như cách cậu đã dạy tôi vậy đó." "Chắc tôi nên làm thế thật." Và từ đó, Atsumu nghiễm nhiên trở thành chuyên gia diệt côn trùng riêng của Sakusa.--------------------------
Nhậu nhẹt sau giờ làm là một phần trong văn hóa công sở ở Nhật Bản, nhưng đó chưa bao giờ là điều Kiyoomi yêu thích. Quán Izakaya lúc nào cũng đông đúc với những tiếng hò hét vang lên khắp nơi, người say xỉn nằm la liệt trên sàn, chưa kể đến mùi thuốc lá nồng nặc đến ngột ngạt. Kiyoomi thích bia ngon và mồi nhậu, nhưng những buổi tụ tập sau giờ làm đôi khi quá sức chịu đựng của anhMùa giải đang đến gần và Huấn luyện viên Foster thì đang ép cả đội vào guồng luyện tập không ngừng nghỉ. Chuyện này nghiêm trọng đến mức ngay cả hai người tràn đầy năng lượng như Bokuto và Hinata cũng bị vắt kiệt sức. Kiyoomi đã chắc mẩm rằng mình sẽ ngất trong 15 phút cuối của buổi tập, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, anh vẫn sống sót vượt qua được. Vì vậy, một buổi tụ tập nho nhỏ tại quán nhậu yêu thích để xả hơi là hoàn toàn hợp lý. Dù bia nghe có vẻ hấp dẫn, Kiyoomi cũng không còn chút sức lực nào để lết xác ra ngoài."Cậu không đi thật hả, Omi-kun?" Miya hỏi. Lúc nào cũng thế. Cậu ta không chịu rời đi mà không hỏi cho ra lẽ, như thể câu trả lời của Kiyoomi sẽ thay đổi trong vòng vài giây ngắn ngủi vậy."Không. Tôi về đây."Cả đội nhanh chóng tạm biệt anh và Kiyoomi cũng trở về khu ký túc xá trống trải. Anh tắm nước lạnh, sau đó mở tủ lạnh tìm bia của mình. Đáng tiếc thay, chỉ còn đúng một lon cuối cùng. Anh lấy lon bia ra, lau sạch bằng khăn khử trùng, rồi ngồi xuống ghế sofa. Lướt qua mấy kênh truyền hình, cuối cùng anh dừng lại ở một bộ phim trinh thám nước ngoài.Kiyoomi khẽ ngân nga khi ngụm bia đầu tiên tràn xuống cổ họng. Cái vị đắng nhẹ, cùng cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi khiến anh cảm thấy khoan khoái và anh muốn uống thêm chút nữa. Nhưng phim còn chưa chiếu được nửa tập, lon bia đã cạn sạch, làm anh cảm thấy hơi hụt hẫng.Tập phim đã kết thúc, trong khi chờ tập tiếp theo, Kiyoomi tranh thủ đọc và trả lời email. Đúng lúc đó, một mùi thuốc lá và rượu phảng phất trong không khí, kèm theo đó là tiếng bước chân đến gần."Đang coi gì đó, Omi-kun?"Mới hơn tám giờ tối, còn quá sớm để có người quay về. Miya đứng cách anh khoảng hai mét, trên tay cầm theo một lốc bia không cồn và một túi giấy trắng."CSI", Kiyoomi trả lời, trong khi khó chịu bịt mũi. "Người cậu nồng nặc mùi rượu. Đi tắm ngay!""Tôi còn đem bia tới cho cậu, vậy mà mới vào nhà đã bị đuổi thế này à?""Tôi đâu có bắt cậu làm vậy.""Wow!" Atsumu bĩu môi đầy kịch tính, rồi đặt bịch bia và túi đồ lên bàn. "Cảm ơn Atsumu nha. Không có chi, Omi-omi."Miya nhanh chóng đi lên cầu thang. Ban đầu, Kiyoomi tưởng cậu sẽ ra cửa trước để quay lại quán nhậu. Nhưng không, chắc là đi tắm rồi.Bia đã bớt lạnh, nên Kiyoomi lấy ra hai cái ly, bỏ thêm đá rồi rót bia vào. Anh mở túi giấy một cách tò mò, phát hiện ra bên trong là mấy hộp đồ chiên mua ở cửa hàng tiện lợi, vẫn còn ấm, cùng với một túi đậu nành edamame ăn liền.Cũng chu đáo phết nhỉ.Vài phút sau, Miya đã quay lại với mái tóc ướt và khăn tắm vắt hờ hững trên vai. Cậu ngồi xuống sofa, chừa lại một khoảng trống giữa hai người, rồi lấy đồ ăn trong túi ra. Cậu chìa một đôi đũa gỗ dùng một lần cho Kiyoomi."Không có đồ nhắm thì uống mất ngon, đúng không?"Miya gắp một miếng karaage, nhai ngon lành rồi tu liền một hơi bia. Kiyoomi chần chừ một chút rồi cũng gắp một miếng. Không phải Miya thích quẩy cả đêm, rồi tới khuya mới vác xác về nhà sao? Ký túc xá yên tĩnh này không có không khí náo nhiệt của quán nhậu, cũng chẳng có rượu mạnh hay đồ ăn nóng hổi mới ra lò. Không lý nào cậu ta rời đi sớm như vậy."Cậu làm gì ở đây?"Miya nhún vai, mắt vẫn dán vào màn hình TV. "Nhìn cậu có vẻ đang cần một ly bia, Omi-kun. Nên tôi đem ít đồ tới cho cậu, coi như bù đắp cho việc cậu vắng mặt.""Ừm... cảm ơn. Nhưng cậu không cần phải làm thế đâu, Miya.""Ủa, tôi nghe nhầm hả? Omi-kun vừa cảm ơn tôi sao? Cậu có phải Omi-kun thật không đấy?" Miya trợn mắt giả vờ kinh ngạc, khiến Kiyoomi cau mày khó chịu. "Không có chi. Mà tôi nói rồi, Omi-kun, uống một mình thì chán lắm!"Chán sao? Kiyoomi chưa bao giờ thấy uống một mình chán cả. Anh vẫn thường làm vậy, cũng giống như cách anh quen làm mọi thứ một mình."Tôi đã quen rồi.""Nhưng quen rồi không có nghĩa là cậu phải cô đơn. Có ai đó bên cạnh vẫn tốt hơn là một mình chứ, đúng không?"Miya mỉm cười - một nụ cười tự nhiên và chân thành. Vừa nhìn thấy nó, lồng ngực Kiyoomi thoáng chốc xao động. Anh bất giác nhìn lâu cậu hơn một chút.Khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhỏ, Kiyoomi vui vẻ đáp lại. "Ừ."-----------------------------
Phòng khách sạn thường được sắp xếp theo giới tính thứ hai, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số trường hợp ghép phòng ngẫu nhiên để nâng cao tinh thần đồng đội. Bằng một cách thần kỳ nào đó, mỗi lần không ở chung với Shouyou, Atsumu đều trở thành bạn cùng phòng với Sakusa. Lý do có lẽ là vì Sakusa và Atsumu lúc nào cũng "cơm không lành, canh không ngọt". Việc xếp phòng này sẽ buộc họ ở cạnh nhau nhiều hơn, và có lẽ ban huấn luyện cùng đội trưởng hy vọng rằng họ sẽ thân thiết hơn theo cách đó. "Coi bộ tụi mình lại chung phòng nữa rồi, Omi-kun." Sakusa nhìn chằm chằm vào thẻ phòng trong tay Atsumu. Sau bốn lần phải chung phòng với nhau, Sakusa đã không còn trừng mắt với cậu nữa. Chắc anh cũng đã quen rồi. Atsumu cũng đã rút ra bài học rằng chỉ cần tránh cái giường ở gần cửa sổ và nhường cho Sakusa vào phòng tắm trước thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. "Tầng mấy?" "Tầng ba." Cả hai cùng bước vào thang máy. Atsumu ấn nút giúp luôn vì Sakusa sẽ không đụng vào nó nếu không cần thiết. "Phòng nào?" "304. Hướng bên... phải." Atsumu đi trước, nhận nhiệm vụ quẹt thẻ và mở cửa phòng. "Rửa tay - " "Rồi, biết rồi, Omi-kun. Và tôi cũng sẽ thay giày sau đó nữa. Không cần phải nhắc mãi đâu", Atsumu nói, rồi đặt hành lý sang một bên. "Không lẽ tôi còn chưa đủ hiểu thói quen của cậu à?" "Tôi không tin cậu...""...Và bất cứ người nào cả." Atsumu khịt mũi. Sakusa luôn "hành hạ" bất cứ ai xui xẻo phải ở chung phòng với anh bằng một danh sách những nghi thức dài dằng dặc: rửa tay, thay dép đi trong khách sạn, xịt khử trùng hành lý và tắm rửa sau khi anh ta đã tắm xong. Atsumu đã quen làm bạn tâm sự bất đắc dĩ của Bokuto mỗi khi bị kéo ra ngoài chơi và suốt ngày phải nghe anh ta than vãn về chuỗi ngày bi kịch khi chung phòng với Sakusa. Kiểu như: "Omi xịt thẳng nước khử trùng vào anh chỉ vì anh chưa đi tắm!" hay "Anh lỡ vào phòng tắm trước mất rồi!" hay "Tsum-tsum ơi, anh không biết làm gì luôn, mỗi lần anh luyên thuyên chút là Omi lại lườm anh! Cậu ta đáng sợ lắm!" Mà cũng đâu phải Atsumu chưa từng dặn dò anh ta từng li từng tí. 'Cậu đợi Sakusa ra khỏi phòng tắm, rửa tay với bánh xà phòng khách sạn còn nguyên seal – bởi vì dĩ nhiên, Sakusa sẽ mang theo xà phòng riêng – xỏ dép trắng vào, rồi rời giường. Sakusa liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy ghê tởm, như mọi lần, vì tội dám nằm lên giường khi chưa tắm. Lúc Atsumu bước ra sau khi tắm xong, Sakusa đã yên vị trên giường với quyển sách trong tay. "Bokkun với Shouyou-kun sắp đi Lawson nè", Atsumu nói khi có thông báo LINE hiện lên. "Muốn nhờ họ mua gì không, Omi-kun?" "Không", Sakusa trả lời mà chẳng thèm liếc cậu lấy một cái. Atsumu bấm vào nhóm chat và nhắn nhờ mua một bát oden. "Cậu không đi chung hả?""Thôi. Đi về lại phải thay đồ lần nữa, lười lắm. Với lại, tôi không muốn bị cậu càm ràm đâu." Sakusa cau mày, nhưng không phản bác. Atsumu mở app xem phim, không thèm cắm tai nghe mà chỉnh âm lượng ở mức vừa phải – đủ để nghe nhưng không đến làm phiền Sakusa. "Với lại, hôm nay có tập mới của bộ phim tôi đang coi." Cả hai rơi vào im lặng và tập trung vào việc riêng của mình. Không khí như thế này cũng bình thường thôi, họ vẫn luôn ở cạnh nhau như thế mà không cần nói gì nhiều. Một sự yên tĩnh dễ chịu, trái ngược với bầu không khí ồn ào náo nhiệt của cả đội. Khi chuông cửa reo lên, Atsumu với lấy ví và ra mở cửa. Hinata đang đứng ngay trước cửa và không thấy bóng dáng Bokuto đâu. "Atsumu-san! Oden của anh đây!" "Cảm ơn nha, Shouyou-kun! Bao nhiêu vậy?""400 yên ạ!" Atsumu đưa cho cậu hai đồng 200 yên. "Bokkun đâu rồi?""À! Akaashi-san vừa gọi cho anh ấy trên đường về, nên ảnh đang ở trong phòng gọi video rồi!""Chia buồn với cậu nha, Shouyou-kun." Atsumu nở nụ cười đầy cảm thông. Bokuto mà gọi video với Akaashi thì đảm bảo còn ồn hơn bình thường gấp mấy lần. Chưa kể hai người đó còn vô tư tình tứ như thể không ai nghe thấy. "Anh ta đúng là may mắn khi có tụi mình làm hàng xóm sát vách. Cậu có mang theo tai nghe không? Bật nhạc lên đi, hoặc gọi cho bạn trai cậu cũng được. Nhớ hét lên cho đã nha." Shouyou bật cười. "Em biết rồi!""Vậy nhé. Ngủ ngon, Shouyou-kun." "Ngủ ngon, Atsumu-san! Cả Omi-san nữa!" Sakusa chỉ đáp lại bằng một cái vẫy tay, còn Atsumu thì đóng cửa lại, đặt bát oden lên bàn rồi húp một ngụm nước nóng. "Bokuto mà hét lớn thêm chút nữa chắc tường sẽ rung mất!" Sakusa bình luận, đánh dấu trang rồi đóng sách lại. "Nếu mấy phòng kế bên Bokkun không phải của tụi mình, chắc anh ta đã bị kiện từ lâu rồi." "Tôi mà là quản lý khách sạn, tôi đã đuổi anh ta ra ngoài rồi!"Atsumu cười lớn, suýt nữa thì nghẹn miếng konnyaku. "Sao cậu chịu đựng được anh ta vậy, Omi – kun""Bịt tai, tất nhiên rồi. Nó là vật bất ly thân mà." Đứng giữa nghe hai phía than phiền thế này thật sự rất buồn cười. "Thừa nhận đi, Omi-kun, ở chung phòng với tôi vẫn tốt hơn ha?" Sakusa chỉ hừ mũi, đảo mắt rồi tắt đèn đầu giường và quay lưng về phía Atsumu. "Cậu nói gì cũng được!" "Đi ngủ sớm vậy?"Sakusa không trả lời. Rõ là đang cố tình phớt lờ cậu. "Thôi được rồi. Ngủ ngon, Omi-kun.""... Đừng ngủ ngay sau khi ăn, Miya.""Rồi rồi, coi như tôi vừa nhận được lời chúc ngủ ngon từ cậu đi." Sakusa có lẽ không nhận ra, nhưng càng ngày anh càng chủ động trò chuyện với Atsumu hơn. Cậu chắc chắn mình đã phá vỡ được bức tường phòng thủ ngoài cùng của Sakusa. Thực ra, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng và khó chịu đó, Sakusa lại là một người khá mềm yếu Chỉ là hầu hết mọi người đều sợ hãi hoặc căm ghét anh trước khi có cơ hội thực sự hiểu về con người này – giống như Atsumu trước kia. Nhưng giờ thì cậu đã biết rồi. Và thành thật mà nói, ở bên Sakusa cũng không tệ chút nào. Bất giác, khóe môi Atsumu khẽ cong lên. Đây sẽ là bí mật nhỏ của cậu, ít nhất là bây giờ.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me