TruyenFull.Me

Sakuatsu Mua Phun Luc Rang Dong

Buổi tập vẫn trôi qua như mọi khi. Sự ồn ào náo nhiệt trong lúc luyện tập và trong ký túc xá vẫn không có gì thay đổi. Bữa nhậu hàng tháng vào thứ Sáu tuần trước cũng chẳng khác gì.

Kiyoomi bước ra khỏi phòng gym, theo sau là Bokuto và Hinata. Nhưng... hôm nay yên tĩnh quá. Đường về ký túc xá cũng lặng lẽ hơn thường lệ, buổi tập thiếu đi sự ganh đua thường thấy và buổi tụ tập hàng tuần bỗng dưng nhạt nhẽo hơn hẳn. Đây đáng lẽ là sự bình yên mà anh luôn mong muốn suốt mấy tháng qua. Ấy vậy mà, khi nó thành hiện thực, Kiyoomi lại không cảm thấy thoải mái như mình đã tưởng.

Lần cuối cùng anh trải qua cảm giác này là khi anh và Motoya tốt nghiệp cấp ba rồi rẽ sang hai con đường riêng, theo đuổi sự nghiệp bóng chuyền trong những đội khác nhau. Motoya đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh trong hơn một thập kỷ. Việc làm quen với một cuộc sống không còn người bạn ấy bên cạnh không hề dễ dàng, dù Kiyoomi luôn tỏ là mình ổn.

Dù vậy, Motoya vẫn giữ liên lạc đều đặn, anh ấy gửi tin nhắn, ảnh, và đôi khi gọi điện để kể về đội mới của mình, về những buổi tập và cả những phi vụ tống tiền mà anh ấy hợp tác cùng "đồng minh" mới là Suna. Qua những cuộc trò chuyện với Motoya và những đồng đội xung quanh, Kiyoomi dần học cách thích nghi.

Điện thoại anh rung lên trong túi, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Một tin nhắn từ Motoya.

Komori Motoya

Kiyoomi!

Tháng sau tụi anh qua Osaka đấu tập nè!

Anh nghe Rintarou bảo Onigiri Miya sắp mở chi nhánh mới ở Osaka tháng sau đúng hông?

Nhớ dẫn anh đi chơi đó nha ~ ( )

À mà, đấu một trận luôn đi! •̀ v •́

Anh từng đến đây rồi mà, hồi năm hai trung học đó.

Chuyện đó cũng lâu lắm rồi mà...

Với lại, nó chỉ là chuyến học tập trải nghiệm thôi.

Tụi mình có được đi đâu ngoài mấy cái di tích lịch sử đâu.

[Komori Motoya đã gửi một nhãn dán]

Dẫn anh đi Universal Studios hay đâu đó vui vui đi ~ 🎢✨

Cậu cũng chưa đến đó đúng không? () 🎶

Chúng ta có còn là học sinh cấp ba nữa đâu.

)

Mấy tháng rồi không gặp mà cậu đã hành xử như ông già rồi đó!

Thế thì anh đành phải...

Lôi cậu đi thôi! ( ̀_ ́)

Kiyoomi khẽ lắc đầu, bật cười nhẹ trước loạt kaomoji tràn ngập trên màn hình rồi khóa điện thoại lại. Motoya lúc nào cũng cố chấp và bướng bỉnh khi muốn có được thứ gì đó. Anh ấy chưa bao giờ để Kiyoomi yên với những trò nhắng nhít của mình, và điều đó khiến Kiyoomi nhớ đến -

Ồ.

Ồ.

Hóa ra là vậy.

Kiyoomi đút tay vào túi áo khoác, bước chân vô thức nhanh hơn, đôi mày khẽ nhíu lại, còn đôi môi thì mím chặt sau lớp khẩu trang. Anh bước vượt qua Bokuto và Hinata mà chẳng buồn dừng lại.

"Omi-omi! Sao cậu đi vội thế?"

"Có chuyện gì sao, Omi-san?"

Không ngoảnh lại, cũng chẳng có ý định giải thích, Kiyoomi chỉ đáp ngắn gọn:

"Đừng để ý đến tôi."

Trong đầu anh bỗng dưng hiện lên hình ảnh mái tóc nhuộm vàng, đôi mắt màu mật ong và nụ cười rạng rỡ đang gọi anh bằng cái biệt danh ngốc nghếch đó.

Kiyoomi tặc lưỡi, cố xua đi hình ảnh ấy.

Có lẽ, Miya Atsumu đã vô tình len lỏi vào những kẽ hở trong cuộc sống của anh mất rồi.

----------------------------

Atsumu đặc biệt thích spam story và new feed của Instagram ngay sau kỳ phát tình của mình. Làm sao không thích cho được khi nhìn mình đẹp trai như vậy? Cái thần thái bừng sáng sau mỗi lần soi gương, đúng là không thể không yêu bản thân được mà. Atsumu biết mình đẹp, nhưng cái vẻ rạng rỡ sau kỳ phát tình thì đúng là một đẳng cấp khác.

Sáng hôm sau khi kỳ phát tình kết thúc, Atsumu ăn sáng, tắm rửa sạch sẽ rồi cố tình tạo kiểu tóc cho trông lộn xộn một cách đầy nghệ thuật. Cậu chọn một chiếc quần short màu be, sơ mi trắng, cố ý để hở mấy chiếc cúc trên cùng để khoe khéo cơ bụng săn chắc – thứ mà 394k người theo dõi của cậu chắc chắn sẽ rất thích.

Atsumu kéo rèm phòng khách sạn để điều chỉnh ánh sáng, rồi cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp ảnh trước gương. Cậu nghiêng đầu, nở nụ cười tinh nghịch, điều chỉnh góc chụp qua từng bức hình. Hai mươi tấm ảnh sau đó, Atsumu chọn ra tấm đẹp nhất, chỉnh màu một chút rồi đăng lên feed với một caption đơn giản: "Good morning!"

Lượt thích và bình luận ập đến trong chưa đầy một phút. Atsumu tận hưởng cảm giác này, vừa đọc những bình luận đáng yêu vừa cười thích thú. Ngay cả những comment đá xoáy của đám phản bội đến từ đội Inarizaki – đặc biệt là Rintarou – cũng không thể phá hỏng buổi sáng vui vẻ của anh.

Nhưng rồi, một thông báo LINE từ đội trưởng khiến mọi cảm xúc vui sướng của Atsumu bay biến trong nháy mắt.

Team Jackals

Shugo Meian: @Miya Atsumu, đừng quên chúng ta có buổi tập trong nửa tiếng nữa đấy!

Atsumu ngay lập tức liếc nhìn giờ trên điện thoại – 9:31 AM. Cậu không nhận ra mình đã mất bao lâu chỉ để chụp ảnh. Và chắc chắn là đội trưởng đã thấy bài đăng của cậu rồi.

"Chết tiệt."

Atsumu vội vã thay đồ, khoác thêm chiếc áo hoodie và quần thể thao, rồi nhét hết đồ đạc cùng với tổ của mình vào túi. Cậu nuốt vội một viên thuốc, dán miếng chặn mùi lên gáy vì không còn đủ thời gian để thuốc phát huy tác dụng. Rời khỏi phòng, Atsumu trả chìa khóa để làm thủ tục check-out rồi lao ra ga tàu, suýt thì bị kẹt khi lách qua cánh cửa đang đóng lại.

Người xung quanh nhìn cậu chằm chằm - chắc chắn là mùi hương của cậu đang len lỏi qua lớp quần áo. Atsumu nép mình vào một góc gần cửa để tránh những ánh mắt khó chịu, cố gắng điều hòa nhịp thở và nạp lại chút oxy cho hai lá phổi đang gào thét vì kiệt sức. Mới chạy ra ga thôi mà cậu đã thấy đuối rồi, không biết có khởi động nổi không.

Điểm dừng của cậu chỉ cách ba trạm, và vừa đến nơi, Atsumu đã vội vàng lao ra khỏi tàu ngay khi cửa vừa mở. Phòng tập cách ga khoảng mười phút đi bộ, nhưng nếu chạy thì cậu vẫn có thể kịp khởi động cùng mọi người.

Vừa đến nơi, Atsumu đã ném túi vào tủ đồ, cởi bớt lớp áo ngoài rồi xông thẳng vào phòng tập, đẩy cửa một cách đầy kịch tính.

"Xin lỗi, tôi tới trễ!"

Cả đội, đang giãn cơ giữa buổi tập, đồng loạt quay lại nhìn cậu chằm chằm. Cảm giác tự nhận thức bản thân bắt đầu dâng lên, trông cậu tệ lắm à?

Shouyou là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Atsumu-san, anh không đọc tin nhắn của bọn em à?"

Tin nhắn?  Atsumu cau mày. Lúc nãy cậu vội kiểm tra giờ nên đã phớt lờ hết thông báo.

"...Không?"

"Là lỗi của anh",  Meian chắp tay lại, vẻ mặt anh đầy hối lỗi. "Anh quên mất là hôm nay cậu vẫn được nghỉ."

"Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Hai mươi bảy."

Atsumu vẫn còn trong kỳ nghỉ phép sau kỳ phát tình và lẽ ra ngày mai mới quay lại tập luyện. Cậu vỗ tay lên mặt, rên rỉ. "Tôi có cảm giác như mình vừa bị chơi một vố vậy."

Cả phòng bật cười nắc nẻ.

"Nhưng giờ cậu cũng đến rồi, thôi thì tập luôn đi!"  Bokuto phấn khích reo lên.

"Ờ thì... cũng được..."  Atsumu lầm bầm, tìm một chỗ trống để bắt đầu khởi động. Anh chỉ mong miếng chặn mùi có thể cầm cự đủ lâu để không làm ảnh hưởng đến buổi tập.

Chỉ sau một tiếng tập luyện, Atsumu đã cảm thấy kiệt sức. Cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau kỳ phát tình, cả người cậu đều đau nhức, đặc biệt là phần hông. HLV Foster hiểu điều đó nên cho phép cậu nghỉ sớm. Atsumu dành chút thời gian hạ nhiệt rồi ngồi ngoài sân quan sát các đồng đội tiếp tục luyện tập, lâu lâu lại buông vài câu trêu chọc những người xui xẻo bị cậu bắt gặp mắc lỗi.

Một trong số đó, bất ngờ thay, lại là Sakusa. Atsumu chưa bao giờ thấy anh như vậy. Có lẽ hôm nay không phải ngày của anh. Trông Sakusa lơ đễnh đến mức sau buổi tập, huấn luyện viên còn phải gọi riêng anh ra để nói chuyện.

"Omi-kun, hôm nay cậu chơi tệ quá!"  Atsumu nhếch mép khi Sakusa bước ra khỏi phòng thay đồ. "Cái kiểu giao bóng tệ hại đó là gì thế?"

"Im đi, Miya."  Sakusa lườm nguýt. "Tôi không hỏi ý kiến của cậu."

"Thậm chí mấy đứa cấp ba còn chơi tốt hơn cậu nữa đó."

"Nghe người không thèm nhìn ngày tháng trước khi đăng bài lên Instagram nói kìa?"

"Câm cái miệng lại, Omi-kun!" Atsumu la lên, cảm giác xấu hổ khi sáng lại trỗi dậy.

"À, với lại cậu vẫn còn mùi đấy, Miya."

Atsumu sững người trước câu nói của Sakusa. Đó có phải là lý do hôm nay cậu ấy chơi không tốt không? Mùi hương chanh mật ong của Atsumu có thể hơi nồng với một số người, trước đây cũng từng có người góp ý về nó rồi. Atsumu ghét cái cách mà vị chanh át đi sự ngọt ngào - omega thường có mùi hương giống hoa, bánh ngọt hoặc trái cây ngọt cơ mà. Hơn nữa, Atsumu cũng không thể trách Sakusa, vì phản ứng của alpha khi tiếp xúc với mùi hương của omega là điều hoàn toàn tự nhiên, nhất là khi đó là mùi hương còn sót lại sau kỳ phát tình.

Chỉ là... cái cách Sakusa nói ra điều đó khiến lồng ngực Atsumu thoáng nhói lên, kéo theo một cảm giác bất an xen lẫn chút tội lỗi dâng trào trong lòng.

"...Tôi xin lỗi."  Atsumu lấy thêm một miếng chặn mùi khác và dán chồng lên cái đã có sẵn trên gáy. "Sáng nay tôi đã uống thuốc rồi, nên ngày mai mùi hương sẽ không bị rò rỉ nữa đâu. Còn bây giờ, hy vọng dán thêm một lớp sẽ đỡ hơn chút."

"Tôi không..."  Sakusa ngập ngừng, trong mắt lóe lên thứ cảm xúc mà Atsumu không thể đoán được. Anh xoa thái dương, thở dài, nhưng Atsumu chỉ phẩy tay gạt đi.

Bokuto và Shouyou đã đứng chờ sẵn bên ngoài, rồi cả nhóm cùng nhau đi đến quán ramen quen thuộc. Atsumu gọi phần ramen cỡ lớn với siêu nhiều topping, và ngay khi đồ ăn vừa được mang ra, cậu lập tức chén sạch không chút do dự. Lưỡi và dạ dày của Atsumu đã bị bỏ đói khỏi đồ ăn ngon suốt cả tuần, và bây giờ, bát ramen này chẳng khác gì thiên đường.

Cậu là người đầu tiên ăn xong bữa. Bokuto và Shouyou đã gọi thêm phần thứ hai, trong khi Sakusa vẫn đang ăn chậm rãi. Trong lúc chờ mọi người, Atsumu đã mở điện thoại xem lại bình luận dưới bài đăng sáng nay.

"Khoan, kéo lên chút đi!"  Sakusa lên tiếng giữa lúc đang nhai mì, mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình của Atsumu.

Atsumu làm theo, chậm rãi cuộn lên phần bình luận, rồi dừng lại khi Sakusa bảo.

"Có chuyện gì vậy, Omi-kun?"

"Nhấn vào tên tài khoản đó đi. Cái 'sk__yk11' ấy."

"Được thôi!"  Atsumu đáp, nhìn vào bình luận đơn giản của tài khoản đó: một biểu cảm 🤩. "Ủa, sao tên người này giống tên tài khoản của cậu vậy?"

Sakusa không trả lời, nhưng vẻ cau có trên mặt anh ngày càng rõ nét hơn khi trang cá nhân kia dần tải xong.

sk__yk11

107 bài đăng    2.57k người theo dõi   320 đang theo dõi.

Kyoko

Tokyo, Japan

[Follow Back]

"Đây là... Đây là chị gái của cậu, đúng không Omi?"  Atsumu hỏi, vừa lướt nhanh qua loạt bài đăng trên tài khoản đó.

"...Phải. Hình như anh chị của tôi đều đổi tên tài khoản cho giống tôi."  Sakusa nói với vẻ mặt khó tin. "Không ngờ chị ấy lại theo dõi cậu."

"Giờ cậu nói tôi mới để ý..."

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Atsumu. Cậu nhanh chóng nhấn vào trang cá nhân của mình, mở danh sách người theo dõi rồi gõ "sk__" vào thanh tìm kiếm.

sk__ym15 đang theo dõi

sk__yk11 theo dõi

Sakusa Kyoko

sk__yt04 theo dõi

Sakusa Kyoutarou

"Hình như anh trai cậu cũng theo dõi tôi luôn đấy."  Atsumu cười khúc khích rồi nhấn vào tài khoản đó. Nhưng đáng tiếc, tài khoản này đã để chế độ riêng tư.

"Cái gì."  Sakusa nói trống không, mặt anh không cảm xúc. "Đừng nói với tôi là bọn họ còn theo dõi mấy người khác nữa nhé!"

"Để tôi xem nào."

Atsumu vào tài khoản của Bokuto, tìm kiếm tên tài khoản đó, rồi tiếp tục kiểm tra của Hinata, Inunaki, Meian, Tomas và Barnes.

"Bọn họ theo dõi tôi, Bokkun với Shouyou. Chẳng lẽ... họ là fan của bọn mình?"

Sakusa lẩm bẩm điều gì đó nhưng Atsumu nghe không rõ. "Không, không phải vậy đâu. Chỉ là... cứ phớt lờ nếu họ bình luận gì đó là được."

Bokuto vui vẻ vỗ lưng Atsumu. "Tsum-tsum! Cậu chắc là không gọi thêm nữa chứ?"

"Tôi no rồi. Không thể tin được là anh đã ăn hết hai tô lớn luôn, Bokkun. Shouyou-kun, cả em cũng vậy."

"Bọn em thực sự, thực sự rất đói mà, Atsumu-san!"

"Hai người có ăn sáng đàng hoàng không đấy?"

"Ờ thì... bọn em dậy muộn quá nên lỡ mất bữa sáng."  Hinata gãi đầu cười ngượng ngùng.

"Nhưng may ghê! Bọn em đã tìm được mấy gói kintsuba trong tủ! Cứu đói kịp lúc luôn."

Atsumu đông cứng tại chỗ. Một giây sau, cậu nhớ ra mình đã quên mang hai gói kintsuba về phòng. "Mấy người - Cái gì cơ? Trả lại kintsuba cho tôi - !"

"Ể? Nó là của cậu à, Tsum-tsum?"

"Ừ."

Atsumu trừng mắt nhìn hai kẻ tội đồ trước mặt, và khi thấy họ co rúm lại, cậu lạnh lùng gọi thêm một tô ramen nữa. "Mấy người sẽ phải trả tiền cho tô này."

"Bọn em sẽ trả! Xin lỗi mà, Atsumu-san!"

Cậu sung sướng thưởng thức tô ramen miễn phí. Đúng là đồ ăn chùa lúc nào cũng ngon mà.

"Uầy, no quá đi mất!"  Atsumu vươn vai đầy thỏa mãn khi cả nhóm rời khỏi quán ăn.

Sakusa đi bên cạnh, liếc nhìn cậu và mỉa mai, "Ngạc nhiên lắm à? Cậu ăn uống cứ như hổ đói vậy."

"Phải trả đũa chứ! Ai bảo mấy người đó dám trộm đồ ăn của tôi."

"Kintsuba đó để trong tủ suốt mấy tháng trời rồi. Tôi cá là cậu cũng quên béng nó luôn rồi!"

Atsumu tròn mắt nhìn Sakusa đầy kinh ngạc. "Cậu đáng sợ quá đấy, Omi-kun!"

Sakusa bước gần cậu hơn bình thường, và với khứu giác vẫn còn nhạy cảm, Atsumu có thể thoáng ngửi thấy chút hương bạch đậu khấu hòa cùng mùi gỗ tuyết tùng đặc trưng của Sakusa, dù đã bị lấn át bởi lớp chắn mùi. Lần này là lần đầu tiên Sakusa cho cậu mượn quần áo để giúp ổn định kỳ nhiệt, và Atsumu thề rằng đó là một trong những mùi hương dễ chịu nhất mà cậu từng có trong tổ của mình. Cậu lặng lẽ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ cả nhà Sakusa có phải ai cũng sở hữu bộ gen vượt trội như anh chàng này không.

"Omi-kun, anh chị cậu là người như thế nào?"

"Họ phiền phức lắm. Càng lớn họ càng phiền. Có lẽ là do dạo gần đây tôi thân với họ hơn hồi nhỏ."

"À, tôi hiểu mà. Samu cũng là cái gai trong mắt tôi từ bé tới giờ. Nhưng hồi xưa cậu có hay cãi nhau với họ không?"

Sakusa nhún vai. "Không hẳn. Tôi là con út mà. Chị gái với anh trai tôi chạc tuổi nhau. Nhưng cả hai đều là alpha, nên hồi cấp ba cứ cãi nhau suốt ngày thôi!"

"Vậy là họ cũng chẳng chơi với cậu mấy nhỉ!"

"Ừ. Lúc tôi vào tiểu học thì họ đã tốt nghiệp cấp ba rồi, hồi đó họ cũng ít khi ở nhà. Ba mẹ tôi lại bận rộn công việc. Nên tôi qua nhà Motoya nhiều hơn là ở nhà mình."

"À, hóa ra là vậy."  Atsumu gật gù, cuối cùng cũng hiểu vì sao Sakusa lại thân thiết với anh họ đến thế. "Mà nhà cậu toàn alpha thôi à?"

"Trừ ba tôi ra. Ông ấy là omega."

"Ể, không ngờ luôn đó."  Atsumu nhớ lại bài sinh học hồi cấp ba, mấy thầy cô có nói nam omega mà sinh nhiều hơn hai đứa con thì hiếm lắm. "Ba cậu chắc là đỉnh lắm nhỉ, nuôi dạy được tận ba alpha luôn."

Ánh mắt Sakusa thoáng dịu lại, và Atsumu khao khát được nhìn thấy biểu cảm của anh sau lớp khẩu trang kia. "Có thể nói vậy."

Atsumu im lặng, tận hưởng bầu không khí dễ chịu cùng khoảng cách gần gũi giữa cả hai. Mu bàn tay họ gần như chạm vào nhau, và Atsumu phải kiềm chế lắm mới không đưa tay ra nắm lấy tay Sakusa, hay thậm chí là tựa đầu lên vai anh.

Rồi mọi suy nghĩ trong đầu Atsumu đột nhiên dừng lại. Cậu đứng khựng lại giữa đường khi nhận ra một sự thật không thể chối cãi:

Cậu thích Sakusa Kiyoomi.

Một alpha ghét vi trùng, ghét giao tiếp, nhưng lại có một mùi hương quyến rũ đến mức Atsumu chỉ muốn đắm chìm trong đó mãi. Một alpha mà có lẽ cũng ghét cả mùi của Atsumu nữa.

Cậu cảm giác một ít pheromene rịn ra, và Atsumu lập tức rủa thầm, tuyệt vọng cầu mong miếng chắn mùi có thể kìm hãm được sự đột ngột dâng trào này -

"Miya? Cậu ổn chứ?"

Atsumu muốn độn thổ ngay lập tức. Cậu ấy biết rồi.

"Tôi ổn. Kỳ phát tình cũng gần hết rồi mà."

"Nếu thấy khó chịu thì cứ nói với tôi", Sakusa nhắc nhở, giọng anh trầm ấm, mang theo chút gì đó dịu dàng hiếm có. "Tôi có ít thuốc ức chế trong túi."

"Ủa, cậu mang theo thuốc ức chế làm gì?"

"Là của Motoya. Anh ấy bỏ vào đấy, tôi lười lấy ra nên cứ để vậy luôn."

"À... Ừm. Cảm ơn nha."

Khi trở về phòng nghỉ, Atsumu cứ nằm trằn trọc mãi, đầu óc cậu toàn những suy nghĩ lộn xộn về Sakusa. Cậu đành thở dài chấp nhận số phận, miễn cưỡng lôi chiếc áo len đen của Sakusa ra khỏi túi. Atsumu ngủ thiếp đi trong vòng vài phút, bị vây quanh bởi hương bạch đậu khấu và gỗ tuyết tùng, như thể đang chìm vào một cái tổ hoàn hảo nhất mà cậu từng có.

-----------------------------

Mỗi khi có thành viên trong đội sắp đến kỳ động dục hay phát tình, những người còn lại sẽ đưa quần áo sạch thấm đẫm mùi hương của họ để giúp người kia vượt qua chu kỳ dễ dàng hơn. Điều này đặc biệt hữu ích cho những người chưa có bạn đời – bao gồm cả Kiyoomi.

Thật lòng mà nói, Kiyoomi chẳng thích thú với chuyện cho mượn hay mượn quần áo của người khác. Lần đầu tiên trải qua kỳ động dục kể từ khi gia nhập đội, anh đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị đó, chỉ dựa vào mùi hương của Motoya và cha mình để chống chọi. Nhưng sau mỗi lần giặt, mùi hương dần phai nhạt, và không đời nào anh lại lặn lội đến tận Tokyo chỉ để kiếm thêm quần áo.

Lần thứ hai bước vào kỳ rut, không có bất kỳ hương thơm an ủi nào bên cạnh, đó thực sự là địa ngục. Đến chu kỳ thứ ba, Kiyoomi đành phải nhượng bộ. Quần áo của đồng đội là sự pha trộn giữa mùi hương của alpha, beta và omega – cả những người đã có đôi lẫn chưa – và chúng giúp anh vượt qua rut tốt hơn nhiều so với chỉ một mùi hương omega đơn thuần.

Thế nhưng gần đây, có một mùi hương đặc biệt khiến Kiyoomi say đắm hơn tất thảy.

Hàng loạt áo phông và áo khoác trải dài trên giường, và trong cơn mê man vì rut, bàn tay anh vô thức vươn tới một chiếc áo len dệt kim màu be mềm mại. Kiyoomi vùi mặt vào nó, hít một hơi thật sâu. Ẩn dưới tầng hương chủ đạo của chanh mật ong là chút vani nhẹ nhàng, và anh đắm chìm trong đó như một kẻ nghiện, tay vô thức lần xuống dương vật đang căng cứng, nút đã bắt đầu hình thành dọc theo thân.

Trong trí tưởng tượng hoang dại, mái tóc vàng óng ánh trải dài trên ga giường trắng, đôi mắt màu mật ong long lanh ánh nước đầy khao khát. Hai núm vú hồng hào khẽ cương lên dưới những cái chạm của Kiyoomi, và anh sẽ thưởng thức từng đường cong mềm mại, hoàn hảo đến đáng kinh ngạc ấy. Những tiếng rên rỉ ngọt lịm sẽ bật ra từ đôi môi đỏ mọng, khi cơ thể ấy ngoan ngoãn đón nhận từng động chạm của Kiyoomi, bàn tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ, nhấn dương vật của mình vào giữa hai quả đào căng tròn, chậm rãi tiến sâu vào nơi ấm nóng chật khít, từng chút, từng chút một... cho đến khi tất cả những gì người kia có thể làm chỉ là van nài anh đánh dấu mãi mãi.

Và Kiyoomi có thể làm ngoài việc thỏa mãn cậu ấy chứ?

Kiyoomi rủa thầm khi cảm giác cao trào ập đến. Anh nhanh chóng chụp một tờ giấy để tránh làm bẩn giường, thở hổn hển khi cơn khoái cảm lên đến đỉnh điểm. Nhưng dù đã xuất ra bao nhiêu lần, anh vẫn chẳng thể nào thấy thỏa mãn. Và sẽ chẳng bao giờ có thể, chừng nào Kiyoomi vẫn chưa có bạn đời thực sự.

Anh hít một hơi sâu để ổn định nhịp tim, cơ thể mệt lả đi vì vừa giải phóng, anh tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước khi pheromone lại bùng lên và vòng lặp cứ thế tiếp diễn. Anh ném tờ giấy bẩn vào thùng rác, xoay người ôm chặt chiếc áo len như thể đó là thứ duy nhất níu giữ anh khỏi rơi vào vực thẳm, mặc kệ đống quần áo khác bị vứt lăn lóc chẳng chút đoái hoài.

Kiyoomi chẳng còn đủ sức để cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi vì đã biến nó thành nguyên liệu cho ảo tưởng tình dục của mình nữa. Anh chỉ có thể thở dài trong bất lực.

Miya Atsumu đúng là muốn lấy mạng anh mà. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me