Sanrin Bat Coc
_______________________________Rindou cúp điện thoại, là cuộc gọi của Ran. Từ sau vụ án của Seishu, anh thăng tiến trong công việc và đã chuyển tới một thành phố khác công tác. Thỉnh thoảng cậu cũng đi lại giữa hai thành phố, mang cho anh ít đồ ăn. Mối quan hệ giữa hai người cũng đã dần bình thường trở lại.Rindou hiện đang làm việc cho một toà soạn, công việc không quá vất vả nhưng thu nhập cũng chỉ đủ sống. Kokonoi vẫn như xưa, chẳng mấy khi ở nhà, căn nhà lại càng thêm vắng vẻ.Cậu đứng nhìn những tín hiệu đèn đỏ đang nhấp nháy. Còn lâu nữa mới được qua đường, cũng chẳng sao, dù gì một hay hai phút cũng như nhau.Một chiếc xe màu đen vụt qua, cậu giật mình nhìn theo, bóng dáng người ngồi bên trong kia thật quen thuộc. Thỉnh thoảng Rindou vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng chiếc xe cháy rụi đó đã cướp đi Sanzu.Giống như vừa mới qua, thỉnh thoảng Rindou vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của anh đang ở rất gần. Khi đi trên đường, trong siêu thị hay ở ga tàu,…. Cái lạnh lẽo phát ra từ anh chẳng thể hoà lẫn vào cùng hơi ấm của những người xung quanh, nhưng khi cậu kịp nhận ra nó mà quay lại, nó đã lại vội lẩn lủi đi xa, bị che khuất bởi dòng người xuôi ngược. Những lúc như thế cậu lại thở dài, tự huyễn hoặc bản thân mình rằng có phải cậu đã quá nhớ anh hay không?Đèn lại báo đỏ một lần nữa, cậu vừa bỏ lỡ một cơ hội qua đường. Cậu lại tiếp tục đợi, cảm giác cô đơn đến mức không biết nên thoát ra khỏi nó thế nào.
"Không còn ai cả Haru à, chẳng còn ai bên cạnh em nữa. Bên cạnh anh giờ chắc có Inupee phải không? Anh chắc hạnh phúc rồi, từ bỏ em sau khi cứu sống em, liệu anh muốn em sống tiếp tục cô đơn như vậy đến khi nào? Em muốn có anh ở đây lúc này.”
Cậu ngước mặt lên ngăn không cho nước mắt tuôi trào. Khung cảnh trước mặt bị nước mắt làm nhoè đi vài chỗ. Phía hên kia đường, một chàng trai mặc chiếc áo thun dài tay màu trắng, làn da như muốn tan biến vào không gian. Anh đang nhìn cậu phải không? Cậu cứ nghĩ như thế trong đầu, rồi lại xua đi rằng anh không còn nữa, tất cả chỉ còn là ảo ảnh của nỗi nhớ.
Cậu chà xát mắt, hình ảnh rõ ràng hơn, mái tóc hắn, nụ cười, đôi mắt đục màu, gương mặt cũng nhỏ, dáng người cũng nhỏ sao lại chân thật đến vậy?
“Rin à! Em sống tốt chứ?”
Hắn nói thì thầm, cậu không nghe rõ trái tim thắt lại khi nhìn qua khẩu hình miệng của hân. Rindou không dám ngước lên nhìn chiếc đèn báo hiệu sợ khi nhìn lại thì anh đã đi mất. Dòng xe vẫn mải miết vụt qua không ngớt. Chiếc xe tải vừa chạy qua cũng là lúc đèn giao thông chuyển xanh, nhanh như cắt cậu lao xuống đường nhưng người bên kia đã không còn ở đó. Giữa chốn đông người cậu đứng như một hòn đá bất động. Ảo giác, chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Rindou muốn khóc, muốn quên nhưng lại không thể, muốn hận như lại quá thương yêu. Cậu đảo mắt nhìn ngược xuôi cố kiếm tìm một lần nữa trong dòng người đông đúc.
"Haru! Haruchiyo!'”
Chợt bàn tay lạnh toát của ai đó kéo cậu lại, Rindou vội vàng nắm chặt.
END.
___________________________
- tadaaaa, vậy là cuối cùng cũng đã hoàn. mình thật sự rất cảm ơn chị author (phanfanuna) đã cho phép mình chuyển ver. đâu cũng không phải chất xám của mình, mình chỉ chỉnh sửa một chút để phù hợp với hai anh bé nhà mình thôi nhưng đấy cũng là một quá trình. chắc cũng gần 1 tháng rồi, do mình lười nên dài lê thê vậy đó:(
- và cũng cảm ơn mọi người rất là nhiều vì đã ủng hộ mình, dù là 1 view, 1 vote mình cũng rất biết ơn rồi. iu các cậu nhắmm<333
- thật ra vẫn còn một chap b-side nữa nhưng mình quyết định không update. vì chap đó dành riêng cho Sanzu và Inupee và nó có hint đầy luôn. nếu tuôi up thì con dân sìn Sanrin sẽ thấy không thích lắm nên thôi hehe.
- à mà đã cùng mình trải qua 32chap và 1 ngoại truyện thì mọi người hãy nêu cảm nhận của bản thân mình về truyện xem. đối với mình thì mình cảm thấy rất tuyệt, tuôi cũng mơ ước văn phong của tuôi sẽ được như này lắm:(
- có thắc mắc, không hiểu chỗ nào thì cứ cmt nha. nếu được mình sẽ giải thích nè.
- cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ Sanrin - Abduction( Bắt Cóc)
h
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me