TruyenFull.Me

[SasuNaru] Kunai Phi Lôi Thần của Uzumaki Naruto

Chương 28

mikkkkfnb

Núi Myoboku.   

"Boruto, xuống ăn cơm thôi con!" Hinata gọi vọng lên từ dưới gốc cây.

"Vâng ạ! Con xuống liền đây mẹ!" Boruto thoăn thoắt nhảy xuống khỏi cây.

Điều kiện ở núi Myoboku có hạn, Hinata chỉ có thể cố gắng làm những món ăn hợp khẩu vị, cô xới cho Boruto một bát cơm đầy, trong lòng lại thoáng có chút lo lắng, "Không biết cha con và Himawari có ăn uống đầy đủ không nhỉ?"

Boruto bất mãn, "Mẹ à, lo cho Himawari là đủ rồi, đừng quan tâm đến ông già đó nữa!"

Khuôn mặt Hinata tối sầm lại, "Boruto, mẹ đã nói với con rồi mà, không được nói cha như vậy!" Nghĩ đến đây cô lại thấy lo lắng, Boruto từ sáng sớm trở về đã mặt mày lạnh tanh, không biết lại xảy ra mâu thuẫn gì với Naruto nữa, không những không tôn trọng Naruto mà còn không cho cô nhắc đến, cứ nhắc là lại nổi giận.

"Cha con một mình ở bên ngoài vừa vất vả lại vừa nguy hiểm, chúng ta phải thông cảm cho cha..."

"Mẹ!" Boruto càng nghe càng bực bội, cậu không nhịn được đặt mạnh bát xuống, không kiểm soát được lực tay nên bát va vào mặt bàn gỗ phát ra một tiếng "cộp" lớn, "Đã bảo là đừng nhắc đến ông già khốn kiếp đó nữa mà!"

Hinata giật mình, hoàn hồn lại thì vô cùng tức giận, "Boruto! Mẹ đã dạy con như thế này sao!? Lúc ăn cơm thì có được đập bát không hả?!"

Boruto cúi gằm mặt không nói gì, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, mẹ à mẹ cứ mãi lo lắng cho cái tên khốn đó, nhưng ông ta đã có người khác rồi, không cần chúng ta nữa đâu! Boruto cảm thấy vô cùng bất bình thay cho mẹ!

"Con xin lỗi, mẹ..." Boruto khẽ nói, "Nhưng mà con thật sự không muốn nghe mẹ nhắc đến ông ta nữa..."

Hinata thấy con trai như vậy, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Boruto. "Boruto, rốt cuộc con đang giận cha chuyện gì vậy? Chúng ta là người một nhà mà, thông cảm cho nhau một chút có được không?"

Boruto nghẹn một bụng tức giận, "Ông ta không phải là người nhà của chúng ta!"

"Không được nói như vậy!" Hinata nghiêm giọng, "Cha con nghe thấy sẽ rất buồn đấy, Boruto."

"Hồi nhỏ cha không được như con, có cha có mẹ ở bên cạnh, hồi nhỏ cha con đã sống rất khổ, rất cô đơn, cho nên cha con rất coi trọng gia đình. Nếu cha nghe thấy con nói như vậy, cha sẽ rất đau lòng đấy, con biết không Boruto?"

Boruto càng nghe lại càng thấy tủi thân thay cho mẹ, không nhịn được nói: "Là cha bỏ rơi chúng ta trước! Cha căn bản không hề quan tâm đến chúng ta!"

Hinata nhíu mày, "Con đang nói gì vậy Boruto? Sao cha lại không quan tâm đến chúng ta chứ? Cha yêu con và Himawari nhất mà."

Boruto để ý thấy mẹ chỉ nhắc đến cậu và Himawari, trong lòng càng thêm bực bội, cậu nhìn thẳng vào mắt mẹ, nghiêm túc hỏi: "Vậy còn mẹ thì sao? Mẹ có cảm thấy... cha yêu mẹ không? Mẹ ơi, ở nhà, mẹ có hạnh phúc không?"

Hinata thấy vẻ mặt nghiêm túc của con trai như vậy thì không khỏi mỉm cười, cô xoa đầu Boruto, "Boruto, con đang nghĩ gì vậy, cha đương nhiên yêu mẹ rồi. Mẹ có thể trở thành vợ của cha, đó là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ."

Boruto nhìn nụ cười của mẹ, chỉ cảm thấy tức giận và tủi thân. Đồ cha già khốn kiếp, tại sao ông lại làm ra chuyện như vậy?! Ông có biết ông sẽ gây ra bao nhiêu tổn thương cho mẹ không hả?! Mẹ... yêu ông đến như vậy, tại sao ông lại đối xử với mẹ như thế?!

Boruto ôm chặt eo mẹ, gục đầu lên đùi mẹ, lặng lẽ lau đi nước mắt, "Mẹ ơi," giọng cậu nghẹn lại vì bị vướng vào quần áo, "Con yêu mẹ nhất, gấp ngàn lần tình yêu của cha! Mẹ đừng yêu cha nữa, chúng ta đều đừng yêu cha nữa, có được không? Bây giờ con rất mạnh, con sẽ bảo vệ tốt cho mẹ và Himawari, chúng ta không cần cha nữa, có được không mẹ?"

Hinata lại càng thấy kỳ lạ, "Boruto, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong lòng Boruto giằng xé dữ dội, cậu không muốn mẹ biết chuyện đó rồi đau lòng, nhưng lại không thể chịu đựng được việc mẹ vẫn còn quan tâm đến cái tên khốn đó như vậy.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hinata cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô kéo Boruto ngồi dậy, "Boruto, nói cho mẹ biết, rốt cuộc cha đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ... Naruto-kun anh ấy..." đã chết rồi sao? Nghĩ đến khả năng này, sống mũi Hinata cay xè, vành mắt đỏ hoe.

Boruto nhận ra mẹ vẫn còn lo lắng cho cái tên khốn đó, cơn giận khó khăn lắm mới kìm nén lại trào dâng, "Mẹ! Đừng quan tâm đến tên khốn đó nữa! Tên khốn đó đã..." phản bội mẹ rồi!

"Đã... không còn nữa sao?" Nước mắt Hinata lập tức rơi xuống.

Boruto lúc này quả thực tức đến muốn ngất, cậu hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Ông ta đã phản bội mẹ rồi! Mẹ ơi, ông ta đã phản bội mẹ và cả gia đình mình! Ông ta đã yêu người khác, không cần gia đình mình nữa rồi!"

"Cái gì? Con nói cái gì?" Hinata lại cảm thấy không thể tin được, Naruto-kun không thể phản bội gia đình: "Boruto, có phải con hiểu lầm rồi không? Cha con không thể yêu người khác được."

"Mẹ ơi, chính mắt con đã nhìn thấy!" Boruto gắt gỏng nói: "Ông ta và sư... và Uchiha Sasuke ở cùng nhau! Chính ông ta đã thừa nhận với con rồi mẹ!" Thà đau một lần rồi thôi, thay vì chờ tên khốn đó đến nói với mẹ, chi bằng bây giờ cậu nói toạc ra để mẹ chuẩn bị trước còn hơn.

"Sasuke-kun...?" Sắc mặt Hinata lập tức trở nên trắng bệch.

Nếu là người khác, thậm chí dù là Sakura, cô cũng dám chắc chắn là Boruto hiểu lầm, nhưng Sasuke-kun...

Cô vậy mà lại có một cảm giác, quả nhiên ngày này cuối cùng cũng đến.

"Naruto-kun và... Sasuke-kun, đã ở bên nhau rồi..." Hinata lẩm bẩm, đến nước mắt cô cũng ngừng rơi.

Cùng Uchiha Sasuke, tranh giành Naruto-kun sao?

Cô thậm chí không biết, đối đầu với Uchiha Sasuke, cô có gì để cạnh tranh với anh ta, cô có thể dựa vào điều gì để níu kéo Naruto.

---

Ba ngày sau.

"Boruto, ăn cơm thôi con!"

"Vâng ạ, mẹ, con đến liền đây!"

Boruto vừa tu luyện một vòng Tiên thuật, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng mẹ gọi thì vội vàng đáp lời. Kể từ ngày hôm đó, mẹ dường như vẫn như trước đây, vẫn nấu cho cậu những món ăn ngon lành, vẫn dịu dàng mỉm cười với cậu, chỉ là không còn nhắc đến ông già khốn kiếp đó nữa. Boruto rất vui vẻ với điều này, mấy ngày nay cậu cũng sống rất thoải mái, lúc rảnh rỗi thậm chí còn có thể nhập định, vừa hay đang ở núi Myoboku, cậu liền tranh thủ cơ hội tu luyện Tiên thuật.

Cậu mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, mẹ yêu ông già khốn kiếp đó như vậy, ban đầu cậu còn lo lắng mẹ biết chuyện sẽ kéo cậu nghĩ đủ mọi cách để níu kéo ông ta, nhưng sau đó mẹ không hề nhắc đến ông ta một lần nào nữa, mỗi ngày vẫn dọn dẹp túp lều tạm bợ của họ ở đây, chuẩn bị cơm nước cho cậu, đôi khi cậu thậm chí còn hơi lo lắng, liệu mẹ có phải đã quá đau lòng đến mức trở nên không bình thường rồi không.

Nhưng những ngày bình yên có mẹ ở bên chăm sóc như thế này thực sự quá hạnh phúc, đặc biệt là đối với Boruto, người đã phải lang thang bên ngoài suốt hai năm trời, cậu hoàn toàn không muốn phá vỡ nó, vì vậy dù cảm thấy kỳ lạ, cậu vẫn không thể hỏi ra lời.

Nhưng sự bình yên trước cơn bão tố vốn dĩ chỉ là tạm thời, vào ngày thứ tư Boruto đến đây, kết giới im lìm bấy lâu của núi Myoboku đã mở ra.

Naruto hiện tại không có chakra, hơn nữa còn mang theo Himawari, không thể dùng thuật Nghịch Triệu Hồi để trở về núi Myoboku, vì vậy đã đi theo lối vào núi Myoboku ở nhân giới, mất ba ngày mới đến được.

Ở cửa vào, Cóc Gamakichi khổng lồ đang ngồi xổm, sau khi hai người một thú chào hỏi nhau, Naruto theo lời Gamakichi chỉ dẫn đã nhanh chóng đi đến túp lều nhỏ nơi Hinata và Boruto đang ở.

Sau khi hai người đến, người đầu tiên họ nhìn thấy là Hinata, Himawari lập tức nhào tới.

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Himawari vừa khóc vừa nói.

Hinata cũng rưng rưng nước mắt, cô ôm chặt Himawari ngắm nghía mãi, giúp con gái lau khô nước mắt, "Himawari, con đã lớn thế này rồi cơ à, mẹ cũng nhớ con lắm!"

Hai mẹ con ôm nhau vừa khóc vừa nói chuyện, một lúc lâu sau, Himawari mới nhớ đến Naruto đang đứng bên cạnh.

"Mẹ ơi, cha cũng đến rồi này!" Himawari vui vẻ nói.

Naruto nhìn thấy Hinata, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với tất cả, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, cậu cũng hoàn toàn rối loạn.

Họ vốn là một gia đình hạnh phúc, nhưng tất cả, đều bị cậu phá hủy.

Cậu phải làm sao để bù đắp những tổn thương mà họ đã phải chịu đựng đây.

Cậu bước lên một bước, lời còn chưa kịp nói ra, đã bị một lực mạnh đánh bay ra xa.

Boruto đã đến.

"Đồ khốn, ông còn dám đến đây hả!?" Boruto giận dữ hét lên, chân vẫn còn chưa kịp rút về,.

"Cha!" Himawari nhìn thấy vậy cũng chẳng còn tâm trí khóc nữa, vội vàng chạy tới xem tình hình của Naruto, cô bé đỡ Naruto dậy, tức giận trừng mắt nhìn Boruto: "Boruto! Sao anh có thể đối xử với cha như vậy chứ!" Ba ngày nay tuy cha đã giải thích chuyện xảy ra hai năm trước với cô bé rồi, nhưng thói quen dưới ảnh hưởng của 'Toàn Năng' rất khó thay đổi, cô bé vẫn không thể gọi người này là anh trai.

"Himawari, đừng gọi ông ta là cha! Ông ta không còn là cha của chúng ta nữa!" Boruto bước tới, đưa tay ra: "Qua đây Himawari, đừng quan tâm đến tên khốn đó nữa!"

Himawari hoàn toàn không tin cậu, cô bé chắn trước mặt Naruto, "Anh mới không phải anh trai tôi!"

Boruto nhìn ánh mắt Himawari như nhìn kẻ thù, nhất thời chỉ cảm thấy tim đau nhói, cậu còn muốn nói gì đó, đã bị Hinata ở phía sau ngăn lại.

"Boruto, con dẫn Himawari đi chơi một lát đi, mẹ muốn nói chuyện với cha một chút được không?" Hinata dịu dàng nói.

"Mẹ!" Boruto tức giận nói, chẳng lẽ mẹ lại muốn nhẫn nhục cầu xin cha quay về sao?

"Boruto!" Hinata nghiêm túc nói: "Yên tâm đi con, mẹ sẽ không chịu ấm ức đâu, con phải tin mẹ. Hơn nữa, đây là chuyện giữa mẹ và cha con, hãy để hai chúng ta tự giải quyết, được không?"

Boruto bất đắc dĩ gật đầu.

Hinata lại nhìn Himawari, "Himawari, con đừng nói những lời như vậy với anh trai con, anh trai sẽ buồn đấy, con biết không?"

Himawari lúc này cũng có chút hối hận, nếu những gì cha nói là thật, thì anh trai có lẽ là người khó khăn nhất trong hai năm qua, cô bé khẽ gật đầu: "Xin lỗi... anh trai."

"Nhưng mà, em sẽ không để anh làm tổn thương cha đâu!" Himawari nói thêm.

Boruto gần như tức đến bật cười.

Naruto cũng đã hoàn hồn, cậu kéo Himawari lại, chậm rãi nói: "Himawari, con đi chơi với anh trai trước đi, để cha nói chuyện riêng với mẹ một lát được không?"

Himawari thấy cha cũng nói như vậy, lúc này mới đi đến bên cạnh Boruto, rồi được Boruto dẫn đi ra xa.

"Hinata..." Naruto nhìn người vợ hiền dịu của mình, nhất thời nghẹn ứ không nói nên lời, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ, "Anh xin lỗi..."

Hinata lại bình tĩnh vuốt tóc, "Naruto-kun, anh không mang Sasuke-kun đến sao?"

Naruto cười khổ, "Sao có thể mang cậu ấy đến chứ."

Hinata mỉm cười, "Sasuke-kun không đến, vậy thì tiện hơn nhiều rồi."

Byakugan trong nháy mắt được kích hoạt, gân xanh nổi lên trên hai mắt, Hinata lao thẳng đến trước mặt Naruto: "Nhu Quyền!"

"Nhị Chưởng! Tứ Chưởng! Bát Chưởng! Thập Lục Chưởng!"

"Tam Thập Nhị Chưởng!"

"Bát Quái Lục Thập Tứ Chưởng!"

Naruto mềm nhũn ngã xuống đất như một cục bột, phun ra một ngụm máu, hấp hối nói: "Hinata... em... ngày càng mạnh hơn rồi..."

Hinata khẽ thở dốc, thu quyền lại, ngồi xuống trước mặt Naruto.

Phù, quả nhiên giống như Boruto nói, có chút hả giận.

Nhưng vẫn có chút đau lòng.

Cô đỡ Naruto dậy, "Naruto-kun, anh tìm em xin lỗi, là muốn quay lại sao?"

Naruto tránh ánh mắt cô, "Anh xin lỗi..."

"Quả nhiên là như vậy mà." Hinata ngước mắt nhìn trời, "Quả nhiên, cả gia đình chúng ta cộng lại, đều không bằng Sasuke-kun nhỉ."

"Không! Không phải đâu!" Naruto vội vàng giải thích, "Hinata, em và Boruto, còn có Himawari, là những người thân quan trọng nhất trong cuộc đời anh, mãi mãi là như vậy!"

"Nhưng Sasuke-kun, là người yêu, đúng không?" Hinata nghiêng đầu nhìn cậu.

Naruto nhìn vào đôi mắt màu nhạt của cô, có cảm giác chật vật như thể bị nhìn thấu hoàn.

"Xin lỗi... Hinata..." Cậu chỉ có thể nói ra câu này.

Trong mắt Hinata dâng lên một tầng hơi nước, khóe miệng lại cố gắng mỉm cười: "Naruto-kun, anh đã từng yêu em chưa?"

Naruto ra sức gật đầu, "Đương nhiên là đã từng yêu! Hinata, anh kết hôn với em, là thật lòng yêu em!"

"Vậy bây giờ, không còn yêu nữa sao?" Nước mắt Hinata chảy dài trên má, "Naruto-kun, nếu năm xưa Sasuke-kun tỏ tình với anh, có phải em đã hoàn toàn không có cơ hội nào rồi không?"

Naruto nhìn những giọt nước mắt của cô, đau lòng đến chết lặng, nhưng lại không thể nói ra một lời phủ nhận nào.

"Xin lỗi, Hinata... Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, toàn bộ đều là lỗi của anh!"

"Anh không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp những tổn thương mà em phải chịu đựng, xin lỗi! Hinata, anh có thể cho em tất cả mọi thứ của anh, anh không dám mong em tha thứ, chỉ hy vọng em có thể vui vẻ hơn một chút, em và Boruto còn có Himawari có thể sống tốt hơn một chút, thật sự xin lỗi! Tất cả đều tại anh, toàn bộ đều là lỗi của anh..."

Hinata cười khổ một tiếng, "Nếu em bảo anh rời xa Sasuke-kun, quay về bên cạnh em thì sao?"

Naruto nhìn cô, chậm rãi cúi đầu, "Hinata... chỉ có chuyện này, anh không làm được... xin lỗi..."

Hinata nhìn vẻ kiên quyết của cậu, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, "Chuyện này không làm được, vậy em đổi cái khác, anh đi chết đi, anh chết đi em sẽ vui vẻ."

Naruto cúi đầu càng thấp hơn, "Xin lỗi... chuyện này... bây giờ cũng không được..."

"Đợi sau khi Sasuke chết, anh sẽ chết trước mặt em để tạ lỗi, nhưng bây giờ... bây giờ vẫn chưa được... anh đã phụ cậu ấy nửa đời người rồi, không thể để cậu ấy một mình nữa... xin lỗi em, Hinata..." Naruto xấu hổ đến không còn mặt mũi nào.

Hinata nghe những lời cậu nói thì cười khổ một tiếng, cô lau nước mắt, nhìn người đàn ông mà mình đã yêu cả đời, ngưỡng mộ cả đời, giờ đây lại hèn mọn như một tội nhân đang chờ phán xét.

Cô bỗng nhiên không muốn làm khó cậu nữa.

Đau lòng cũng được, nghĩ thông suốt cũng được.

Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này, vì một người không phải là mình mà trở nên hèn mọn như vậy nữa.

Chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao, vị trí của Uchiha Sasuke trong lòng người này, nặng hơn cô rất nhiều.

"Thôi vậy," cô nói, "Đợi sau khi Sasuke-kun chết rồi lấy mạng anh, chẳng phải là tác thành cho anh tuẫn tình sao?" (Tuẫn tình: chết theo vì tình)

Naruto kinh ngạc nhìn cô.

Hinata đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên người.

"Naruto-kun, anh đã phản bội gia đình chúng ta, hủy hoại hạnh phúc của em." Cô nhìn đôi mắt xanh lam vốn dĩ trong veo như bầu trời, giờ lại trở nên u ám không rõ kia.

Đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, người mà em yêu nhất.

"Nhưng anh cũng đã cho em những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời."

"Naruto-kun, cho đến giây phút này, em vẫn còn rất yêu anh." Hinata cố gắng kìm nén không rơi nước mắt.

"Nhưng em sẽ không tha thứ cho anh."

"Vì vậy em quyết định buông tay anh."

"Sau này, em sẽ không yêu anh nữa."

"Anh xin lỗi... Hinata..." Naruto nhìn dáng vẻ của cô, bỗng nhớ ra, người phụ nữ đã cùng cậu đi qua nửa cuộc đời, sinh con dưỡng cái cho cậu, cũng là một ninja từng sống sót trên chiến trường đại chiến lần thứ tư, cô ấy mạnh mẽ hơn cậu tưởng rất nhiều.

"Hinata, em xứng đáng với một người tốt hơn anh." Naruto nói.

Lần này Hinata thực sự mỉm cười.

"Đương nhiên rồi, cái tên khốn ngoại tình như anh." Cô hiếm khi chửi tục một câu.

Naruto ngượng ngùng gãi má, "Xin lỗi... anh là một tên khốn..."

Hinata nhìn bộ dạng của cậu cũng bật cười vì tức, cô đỡ Naruto dậy, "Chỗ Himawari, em sẽ nói với con bé. Sau này nếu con bé ghét anh, hận anh, hoặc giống như Boruto muốn đánh anh, em sẽ không giúp anh nói đỡ đâu."

Naruto cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, "Đương nhiên rồi, anh sẽ cố gắng giành được sự tha thứ của hai đứa con, chỉ là trong khoảng thời gian này, có lẽ chúng sẽ không muốn gặp anh, vậy thì em vất vả rồi..."

Hinata cạn lời liếc nhìn cậu, "Naruto-kun không nghĩ rằng, lúc anh đi làm bình thường, có gì khác với bây giờ sao?"

Naruto càng thêm xấu hổ, "Xin lỗi..."

"Thôi được rồi, Naruto-kun hôm nay đã nói một vạn câu xin lỗi rồi," Hinata nói, "Đi dỗ dành Boruto đi, không thể cứ gặp mặt là đánh nhau được."

"Ừm!" Naruto cuối cùng cũng dám cười một tiếng, "Cảm ơn em, Hinata!"

"Cảm ơn em làm gì, em là vì Boruto thôi, hoàn toàn chưa tha thứ cho Naruto-kun anh đâu nhé!" Hinata đẩy cậu ra. 

"Ừm," Naruto ra sức gật đầu, "Hinata, em và các con, mãi mãi là gia đình quan trọng nhất của anh!"

————  

Naruto cuối cùng đã thú nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me