Sasunaru Kunai Phi Loi Than Cua Uzumaki Naruto
"Vậy nên, Naruto-kun, em đã tha thứ cho anh rồi.""Không cần phải áy náy và tự trách nữa đâu, Naruto-kun, hãy đi theo đuổi hạnh phúc của anh đi."Naruto kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc lâu sau, cậu mới hỏi: "Hinata... tại sao...?"Hinata mỉm cười, thật ra đến chính cô bây giờ cũng rất ngạc nhiên, khi nói ra những lời này, trong lòng không phải là tủi thân và tức giận, mà là một cảm giác nhẹ nhõm, "Naruto-kun, cảm ơn anh vì bao nhiêu năm yêu thương và bảo vệ em."Cô lại nhìn về phía Sasuke: "Sasuke-kun, tôi nhường người yêu của tôi cho cậu, anh ấy vì cậu mà nguyện ý từ bỏ tất cả, xin cậu nhất định đừng phụ anh ấy."Lời nói của cô ấy khiến trong lòng Sasuke bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ, anh khẽ gật đầu: "Đó là điều đương nhiên," sau đó lại như thể không chịu thua kém, bồi thêm một câu: "Không cần cô nói tôi cũng biết."Hinata cũng không để ý đến sự vô lễ của anh ấy, cô lại vỗ nhẹ vào vai Boruto: "Boruto, chúng ta về thôi con."Boruto bây giờ cũng không rõ là tức giận hay là gì nữa, trong lòng có một cảm giác trống rỗng và bất lực kỳ lạ, mẹ dường như thật sự đã tha thứ cho ông già khốn kiếp đó rồi, mẹ bây giờ hẳn là đã hoàn toàn không còn để ý đến cái ông già đó nữa rồi......Cậu không phản kháng nữa, chỉ hằn học liếc nhìn hai người kia một cái, rồi quay người đi theo Hinata rời đi.Naruto lặng lẽ nhìn Hinata rời đi, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng càng nhiều cảm động và áy náy hơn. Ngay lúc sắp không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó."Hinata!" Naruto lớn tiếng gọi.Hinata dừng bước, cô quay người lại hỏi: "Sao vậy?"Naruto nhìn cô ấy một cách chân thành: "Những năm qua, em cũng là chỗ dựa của anh, có sự ủng hộ của em, anh mới có thể làm tốt vai trò Hokage này.""Cảm ơn em, Hinata."Hinata mỉm cười: "Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi."Naruto cũng cười, cậu lại nói: "Mấy ngày nữa, cùng các con trở về nhà ở làng Lá nhé, dù sao thì núi Myoboku cũng không tiện bằng làng lá. Nếu... nếu Boruto không muốn gặp anh, anh sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt thằng bé."Hinata gật đầu: "Ừm, còn chuyện gì nữa không?"Naruto lắc đầu.Hinata khẽ cúi đầu: "Jaa, sayonara - Vậy thì, tạm biệt."Naruto cũng vẫy tay: "Sayonara - Tạm biệt."---Trên đường rời khỏi núi Myoboku, cả hai người đều im lặng.Naruto chìm đắm trong mớ cảm xúc phức tạp suốt cả đoạn đường, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Uchiha bên cạnh đã tối sầm lại.Kết quả là giây trước vừa rời khỏi kết giới của núi Myoboku, giây sau Naruto đã bị Sasuke ấn mạnh vào vách đá bên cạnh và hôn tới tấp."Sa... Sasuke... ưm... cậu làm gì vậy!" Naruto vừa lo lắng cho vết thương trên người Sasuke, vừa tốn rất nhiều sức mới đẩy người kia ra được. Đùa à, đây là ngay trước cổng lớn của núi Myoboku đó, Gamakichi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy!Sasuke bị cậu đẩy ra thì sắc mặt càng đen hơn, trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu khóa sang hai bên, mặc kệ tất cả tiếp tục hôn.Naruto cố gắng nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, lúc này cậu cũng nhận ra cảm xúc của Sasuke không ổn, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật lại còn ngay trước cổng nhà người quen, cậu thật sự không làm được chuyện này!"Sasuke... cậu... ưm... cậu dừng... dừng lại đã." Naruto cố gắng lắm mới mở miệng nói được, "Tớ... chúng ta... ừm... đổi... đổi chỗ khác... ưm..."Nhưng lưỡi của Sasuke lại thừa cơ tiến vào, Naruto sợ nói nữa sẽ cắn phải anh, chỉ có thể phối hợp mở miệng mặc cho Sasuke xâm nhập, nghĩ rằng Sasuke hôn đủ rồi chắc sẽ buông cậu ra.Sasuke nghe ra cậu không từ chối, lại ngoan ngoãn phối hợp nụ hôn của anh, những cảm xúc bị kìm nén suốt cả đoạn đường mới coi như được giải tỏa một chút, hôn thêm một lúc nữa mới chịu buông người ra.Naruto cuối cùng cũng thở được một hơi, nhưng còn chưa kịp nói gì đã lại bị đè xuống.Cậu không biết rằng, trong mắt Sasuke, người yêu lúc này đang khẽ thở dốc, gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà ửng hồng, đôi mắt xanh lam phủ một tầng hơi nước, mông lung nhưng lại chăm chú nhìn mình, dáng vẻ ấy trông quyến rũ đến nhường nào, Sasuke chỉ nhìn một cái đã không thể kiềm chế được nữa.Đầu óc Naruto bị hôn đến choáng váng, giây tiếp theo lại cảm thấy vị trí bụng dưới bị một vật cứng rắn chạm vào, phản ứng kịp đó là cái gì, Naruto lập tức tỉnh táo lại, đây chính là trước cổng lớn núi Myoboku đó!Cậu cũng không rảnh lo nhiều như vậy nữa, vận chuyển năng lượng đến tay, thoát khỏi sự giam cầm của Sasuke.Sau đó liền thấy rõ ràng sắc mặt Sasuke trầm xuống.Naruto vội vàng trấn an, cậu đỏ mặt giải thích: "Sa... Sasuke, tớ không phải không cho cậu hôn, chúng ta đổi chỗ khác... ở đây... ở đây sẽ bị các cụ cóc ở núi Myoboku nhìn thấy..."Sasuke đen mặt nói: "Thấy thì thấy." Thậm chí có thể nói, giờ phút này Sasuke càng muốn bị người khác nhìn thấy, sau khi bị Hinata rộng lượng với tư thái của một người chủ nhà "nhường" Naruto cho mình, anh liền nảy sinh một loại cảm giác ghen tị âm u nhưng mãnh liệt, loại cảm xúc tiêu cực này khiến anh khát khao muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng Naruto là của mình!Naruto không biết suy nghĩ của anh, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được Uchiha lúc này đang ở bờ vực bùng nổ, cậu chỉ có thể cố gắng trấn an, cậu nắm lấy tay Sasuke: "Sasuke... tớ không muốn bị người khác nhìn thấy, chúng ta đổi chỗ khác được không?"Sasuke bị dáng vẻ nửa cầu xin nửa làm nũng (Naruto: ?) của Naruto miễn cưỡng xoa dịu, anh nắm ngược lại tay Naruto áp lên mặt mình, ánh mắt hơi dời xuống dưới, ý vị sâu xa nói: "Vậy phải làm đến khi tôi thỏa mãn mới thôi."Naruto nhận ra ý nghĩa trong câu nói của anh, xấu hổ đến mức đầu óc nổ tung, nửa ngày không phản ứng lại được.Không nhận được câu trả lời, Sasuke lại hừ nhẹ một tiếng mang theo chút uy hiếp: "Hửm?"Mặt Naruto nóng bừng như sắp bốc khói, cuối cùng lắp bắp đáp một tiếng: "Ư... ừm..." Nhưng rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó, cậu nói thêm: "Phải chữa lành vết thương cho cậu trước đã."Trên mặt Sasuke cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, vết thương của anh sớm đã không sao rồi, nhưng bộ dạng Naruto lo lắng cho mình khiến anh vô cùng hài lòng. Anh đột nhiên cúi người, một tay bế ngang Naruto lên. Anh đã muốn thử kiểu bế này từ lâu rồi, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt xanh lam kia, nhưng sau khi cánh tay hồi phục thì lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác không ngừng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua.Naruto giật mình, ngay sau đó liền giãy giụa muốn xuống, một người đàn ông trưởng thành bị người khác bế theo kiểu này, thật quá xấu hổ đi!Sasuke lại không buông tay, anh ôm chặt người kia vào lòng, lạnh nhạt uy hiếp: "Còn nhúc nhích nữa thì ở đây luôn."Vùng eo lại bị cái vật kia chạm vào, Naruto lập tức sợ đến mức không dám động đậy nữa, chỉ có thể xấu hổ che mặt, mặc cho Sasuke bế mình đi.---Ngày thứ ba, khách sạn.Sasuke mở mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng.Naruto vẫn còn đang ngủ, sự khó chịu trên cơ thể khiến ngay cả nét mặt khi ngủ của cậu cũng nhăn nhó, mí mắt khép lại ửng đỏ, môi cũng hơi sưng lên, cổ và ngực chi chít những vết đỏ, vùng eo và bụng đều là những vết bầm tím, càng không cần phải nói đến nơi đã bị sử dụng quá độ suốt cả ngày hôm qua, trông thực sự có chút thảm thương.Sasuke nhớ lại dáng vẻ Naruto khóc lóc van xin trong nửa sau, lại thấy hối hận.Hình như hơi cầm thú thật...... Sasuke hiếm khi tự phê bình bản thân một phen.Đều tại Naruto, cứ quyến rũ anh. Nhưng rất nhanh đã tìm được lý do để tha thứ cho mình.Sasuke luôn cảm thấy mình không phải là người ham muốn quá độ, bao nhiêu năm qua ngay cả việc giải tỏa cũng rất ít khi làm, cũng chỉ sau khi bày tỏ lòng mình với Naruto ở làng Lá những ngày đó mới khiến anh cảm nhận được chút khoái lạc.Nhưng tất cả những điều đó đều không sánh bằng ngày hôm qua.Anh chưa từng biết hóa ra sự kết hợp với người yêu lại vui sướng đến nhường này, cho nên hoàn toàn không thể kiềm chế mà đè người ta làm suốt một ngày một đêm.Cũng may là Naruto có sức khỏe tốt, mới có thể chống đỡ được lâu như vậy. Nhưng dù là vậy, cũng bị anh làm cho ngất lịm đi.Không được, không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ lại không nhịn được mất, Sasuke cố gắng kiềm chế bản thân.Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Naruto, những ghen tuông trong lòng sớm đã tan biến, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc tràn đầy.Naruto thật sự quá mệt mỏi, như vậy mà vẫn chưa tỉnh.Khóe miệng Sasuke cong lên, hôn một lúc rồi dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của người yêu.Không biết đã ngắm nhìn bao lâu, Naruto khẽ động đậy, rồi mở mắt ra."Ư..." Naruto nhíu mày rên rỉ một tiếng đau đớn, toàn thân đều là cảm giác nhức mỏi dữ dội, nhất thời cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.Sau đó liền cảm thấy có thứ gì đó ấm áp mềm mại lại dán lên môi mình.Naruto phản ứng lại thì nước mắt sắp trào ra, cậu loạn xạ đẩy người kia ra, giọng khàn khàn nói: "Đừng mà... đừng làm nữa mà Sasuke...", cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi, cái tên Sasuke này nhìn bộ dạng lạnh lùng như vậy mà sao làm chuyện đó lại cầm thú như thế chứ!Sasuke nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu, bản thân lại bật cười: "Đồ ngốc, không làm nữa, để tôi hôn một lát."Naruto mở to mắt nhìn anh, mắt vẫn còn ửng đỏ: "Cậu phải giữ lời đó."Sasuke cúi đầu cọ nhẹ vào chóp mũi cậu: "Ừ."Trong lúc Sasuke ôm ấp vuốt ve cậu, Naruto lại mơ màng ngủ thiếp đi.Lần nữa tỉnh lại, đã là giữa trưa.Naruto vừa mặc quần áo vừa cằn nhằn: "Cái tên nhà cậu quá đáng lắm rồi! Tớ đã bảo không được rồi mà!"Sasuke vừa giúp cậu mặc đồ vừa ừ ừ đáp lời, thừa cơ sờ mó thêm chút rồi hôn chụt chụt mấy cái.Đồ ăn là Sasuke mang về khi Naruto còn đang ngủ, bây giờ đã hơi nguội rồi. Sasuke bỏ đồ ăn nguội vào bát rồi nhét vào lò vi sóng bên cạnh để hâm nóng, vị trí hiện tại của họ là một thành phố nhỏ ở Phong Quốc trên đường trở về, kinh tế khá ổn, họ ở trong một khách sạn trông có vẻ lớn nhất ở địa phương, các loại tiện nghi trong phòng rất đầy đủ.Naruto chống tay vào eo ngồi dậy, ngưng tụ năng lượng tự nhiên tuần hoàn ở những chỗ đau nhức, rất nhanh đã hồi phục lại, vừa nhìn thấy đồ ăn Sasuke mang về, cậu lại nhăn nhó mặt mày."Tớ muốn ăn mì ramen, muốn ăn mì ramen cơ!" Naruto cầm đũa phản đối: "Tớ không muốn ăn cháo! Muốn ăn mì ramen!"Sasuke bác bỏ sự phản đối của cậu, đặt bát cháo dinh dưỡng đã hâm nóng xuống trước mặt cậu, ánh mắt ra hiệu nhìn về phía sau cậu, có ý nói: "Hôm nay chỉ được ăn cháo, ngày mai ăn mì ramen sau."Mặt Naruto bị ánh ánh mắt của anh nhìn đến đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: "Tớ khỏe rồi mà!" Đùa gì chứ, với khả năng hồi phục của cậu, năng lượng xoay chuyển vài vòng là khỏi hẳn ấy chứ!Sasuke cong khóe môi, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Khỏe thật sao? Vậy tối nay..."Naruto lập tức cứng đờ người, vội vàng cúi đầu: "Chưa khỏe... chưa khỏe... tớ ăn cháo... ha ha, ăn cháo..."Sasuke thấy vậy ý cười càng sâu, nhưng anh cũng chỉ dọa cậu thôi, vừa mới hành hạ người ta thảm như vậy, anh cũng biết kiềm chế, chỉ là cái đồ ngốc này đáng yêu quá mức khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc."À đúng rồi, đồ ngốc, cậu có thể dùng năng lượng tự nhiên để tự hồi phục mà."Mặt Naruto khổ sở, vội vàng nói dối: "Không được không được... chỗ đó... chỗ đó năng lượng tự nhiên không có tác dụng... tớ vừa thử rồi...""Không có tác dụng à," Sasuke cố ý lộ vẻ thất vọng, "Vậy thì tiếc thật.""Ừm... tớ ăn cháo..." Naruto run rẩy đáp lời, cúi gằm mặt húp sùm sụp bát cháo, chỉ sợ Sasuke lại trêu chọc cậu.Nhưng đến lúc ăn xong cơm và trả phòng, Naruto cũng đã nhận ra, cái tên khốn Sasuke đó rõ ràng là cố ý trêu cậu! Bọn họ đã dừng chân ở đây hai ngày rồi, phải nhanh chóng quay về làng Lá, làm gì có thời gian để tên đó làm tới làm lui nữa.Bước ra khỏi cửa khách sạn, Naruto bất giác đưa tay che mắt, ở trong phòng làm loạn suốt một ngày một đêm, lúc này ra ngoài có chút không quen với ánh nắng quá gắt."Tiếp theo phải tăng tốc lên mới được!" Naruto vươn vai một cái.Sasuke gật đầu, rồi lại cúi người muốn bế Naruto.Naruto vội vàng nhảy ra xa, đùa gì chứ, đây là ngay trước cửa khách sạn, người qua lại nườm nượp, sao có thể để Sasuke bế bằng cái tư thế xấu hổ kia nữa chứ.Sasuke bị từ chối cũng không cố chấp, anh hiên tại rất mãn nguyện, có thể chấp nhận sự từ chối của người yêu, cho nên chỉ đơn giản hỏi một câu: "Tự đi được không, đồ ngốc?"Mặt Naruto lại đỏ lên: "Đương nhiên là được rồi! Cái tên khốn nhà cậu đừng có coi thường tớ!" Nói xong liền nhảy vọt đi trước.Sasuke cong khóe môi, đi theo sau.Tuy nhiên, ngay khi cả hai sắp rời khỏi thành phố này, đột nhiên nhìn thấy một người không ngờ tới.Hai người nhìn nhau, ăn ý tìm chỗ ẩn nấp. Ở một sạp hàng nhỏ không xa, một thiếu niên tóc ngắn với những vệt đen trên mặt đang tò mò nhìn các loại đồ chơi trên sạp.Thiếu niên đó có một đôi mắt kỳ dị, không có mống mắt, thay vào đó là những vòng xoắn ốc. Chính là Ichibi - Thần Thụ nhân mà hai người họ đã từng gặp trong Thần Thụ, người đã được Naruto lợi dụng để tấn công Jura, bản sao con nuôi Shinki của Gaara. ———— Lên giường rồi, tác giả đã cố gắng hết sức để tắt đèn, hy vọng chương này có thể qua kiểm duyệt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me