TruyenFull.Me

[SasuNaru] Kunai Phi Lôi Thần của Uzumaki Naruto

Chương 5

mikkkkfnb

Tiếp nối các mẩu chuyện ngắn trong 4 chương đầu, chính truyện chính thức bắt đầu.

------------

"Naruto."

"Naruto, tỉnh dậy đi."

Tiếng gọi dịu dang vang lên trong đầu, ý thức của Naruto dần dần thức tỉnh.

Trong không gian ý thức, người đàn ông tóc vàng nhìn đứa con trai đã lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt trìu mến.

Cơ thể của Naruto lơ lửng giữa không trung, cậu khó khăn ngồi dậy, chậm rãi nói, "Cha... sao cha lại..."

"Đã xảy ra... chuyện gì vậy? Con đang ở đâu?"

Minato không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Naruto, con còn nhớ trước khi mất ý thức đã xảy ra chuyện gì không?"

Naruto xoa xoa thái dương, cậu nhớ rằng trước đó mình đang chuẩn bị bữa tối cùng Hinata, sau đó Kawaki đến...

Đúng rồi, Kawaki!

"Con nhớ ra rồi! Kawaki nói nhiều điều kỳ lạ, sau đó dùng không gian của Isshiki nhốt con và Hinata lại," Naruto nhìn xung quanh, "Đây là không gian ý thức của con, con đã mất ý thức sao? Chết tiệt! Cha ơi, Boruto đang gặp nguy hiểm, Kawaki muốn giết thằng bé!"

Nói xong, cậu định rời đi.

Minato giữ cậu lại, "Khoan đã Naruto, con hãy thử cảm nhận một chút xem."

Naruto bị cha ngăn cản, đành ngồi xuống tĩnh tâm cảm nhận thế giới bên ngoài.

Nhưng, chẳng có gì cả.

Không phải là không có gì theo nghĩa không gian, mà là ngũ quan của cậu, thông tin từ cảm nhận chakra của cậu truyền về đều là 0.

Nói cách khác, tất cả các con đường cảm nhận thế giới bên ngoài của cậu đều đã bị cắt đứt!

Naruto không cam tâm, kích hoạt trạng thái Tiên nhân, nhưng vẫn không cảm nhận được bất kỳ thông tin nào!

"Chuyện này là sao?" Naruto có chút lo lắng.

Minato nói: "Cha cũng không biết, nhưng theo suy đoán của cha, thời gian của cơ thể con bây giờ, dường như đã ngừng trôi."

"Để cảm nhận thế giới bên ngoài cần thông tin từ bên ngoài truyền đến não thông qua ngũ quan hoặc chakra, nhưng bây giờ đối với con, tất cả sự truyền tải thông tin đều đã bị dừng lại."

"Vậy là con không cảm nhận được gì cả! Và vì thời gian cơ thể con đã ngừng trôi, con thậm chí không thể rời khỏi không gian ý thức này! ''

Naruto nhíu mày, thấp giọng nói: "Vậy phải làm sao đây..."

Minato im lặng, ông cảm thấy dường như không giúp được gì cho con trai mình.

Lo lắng cũng vô ích, Naruto nhìn Minato, cố gắng nở một nụ cười, "Đúng rồi cha, sao cha lại xuất hiện ở đây?"

Minato xoa mặt cậu, "Naruto, nếu không cười được thì đừng cố."

"Vì con đã bất động trong hai năm, mảnh vỡ ý thức cảnh báo còn lại mà cha để lại trong cơ thể con đã được kích hoạt."

"Hai năm!?" Naruto kinh ngạc, đối với cậu, việc bị Kawaki phong ấn chỉ mới xảy ra trong tích tắc trước đó, sao có thể đã trôi qua hai năm!?

Vậy Boruto thì sao? Chẳng lẽ Boruto đã...

Nghĩ đến cơ thể Boruto dần lạnh đi trong vòng tay mình, tim Naruto đau nhói, cậu ôm ngực ngã xuống.

"Naruto!" Minato lo lắng ôm lấy con trai mình.

Naruto nằm trong vòng tay Minato một lúc, dần dần bình tĩnh lại.

"Cha, cảm ơn cha."

Minato nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, "Con là con trai của cha mà, không cần phải cảm ơn."

Hốc mắt Naruto hơi nóng lên, sau khi tự mình làm cha, cậu mới biết tình yêu của cha mẹ dành cho con cái sâu sắc đến nhường nào.

Những sắp xếp mà cha cậu đã làm cho cậu trước khi lâm chung, ông ấy đã làm rất nhiều điều cho cậu, nhưng bây giờ Boruto gặp nguy hiểm, cậu lại không thể làm gì được!

"Tên thằng bé là Boruto sao? Cháu trai của cha." Minato đỡ Naruto ngồi vững, dịu dàng hỏi.

"Vâng."

Naruto nói, "Thằng bé rất giống cha, thông minh hơn con nhiều, chỉ mất ba ngày là học được Rasengan."

"Tuy có hơi nghịch ngợm, nhưng nó là một đứa trẻ tốt."

Naruto nghĩ đến cơ thể Boruto bị Kawaki đâm xuyên qua vì bảo vệ mình, sống mũi cậu cay cay, "Là con, con đã không bảo vệ tốt cho nó."

Minato nhìn con trai mình như vậy, đau lòng an ủi: "Naruto, đừng tự trách mình."

Ông xoa đầu con trai, "Con đã làm rất tốt rồi."

"So với một 'ông già đã chết' như ta, người không thể ở bên con trai mình trưởng thành, con mạnh mẽ hơn nhiều."

Naruto bị chọc cười, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cậu nói: "Đừng nói vậy."

"Cha là người cha tuyệt vời nhất của con."

Minato cũng mỉm cười, ông tiếp tục an ủi: "Boruto chắc chắn cũng nghĩ như vậy."

"Yên tâm đi, Boruto là con trai của con, là cháu trai của cha, hãy tin tưởng nó."

"Hơn nữa, con vừa nói, Kawaki khống chế con rồi mới đi giết Boruto, nếu cậu ta thật sự đã thành công, thì cần gì phải khống chế con nữa?"

"Boruto chắc chắn sẽ không sao đâu."

Sau khi được cha giải thích, Naruto cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, lúc này mới có tâm trạng trò chuyện với cha.

Naruto hỏi: "Cha ơi, lần này cha xuất hiện, có thể ở lại bao lâu?"

Minato nói: "Mảnh vỡ ý thức này được thúc đẩy bởi chakra mà cha để lại trong cơ thể con. Khi chakra tiêu hao hết, cha sẽ biến mất. Nhưng nhờ thời gian ngừng trôi, sự tiêu hao chakra cũng dừng lại, vì vậy lần này, cha có thể ở lại cho đến khi con giải trừ được trạng thái thời gian ngừng trôi."

Naruto cười, "Vậy thì tốt quá!"

Trong không gian ý thức, Naruto và Minato đã thử mọi cách có thể, nhưng vẫn không tìm ra cách giải trừ thuật.

Trong khi đó, thời gian ở thế giới thực cũng trôi qua từng chút một, chớp mắt đã đến tối.

Dinh thự Hokage.

Nhìn Himawari đã ngủ say, Kawaki đóng cửa phòng rời đi, đến thư phòng.

Mặc dù đã đổi thân phận với Boruto, nhưng Kawaki không hề động vào đồ đạc trong phòng Boruto, mà vẫn như trước, ngủ trong thư phòng của Hokage Đệ Thất.

Cảm nhận thấy xung quanh không còn ai, cậu ta thuần thục kéo rèm cửa sổ, khóa trái cửa phòng từ bên trong.

Dấu ấn Karma hiện lên, khối lập phương màu đen trong tay Kawaki lập tức lớn lên bằng một người, cậu ta bước về phía trước, đi thẳng vào không gian đen kịt như thực thể - Đại Hắc Thiên (Daikokuten), thần thuật kế thừa từ Isshiki.

Trong không gian đen kịt, cơ thể của Hokage Đệ Thất Uzumaki Naruto lơ lửng bất động giữa không trung.

"Ngài Đệ Thất, tôi đã về rồi."

Kawaki bước tới, ôm chặt cơ thể của Hokage Đệ Thất vào lòng, cằm tựa lên vai người trong lòng, nhẹ nhàng cọ xát.

"Hôm nay tôi đã ngoan ngoãn nghe theo lời ngài, bảo vệ làng Lá, chăm sóc Himawari."

"Dì Hinata cũng đừng lo lắng, tôi đã giữ lời hứa, trả dì Hinata lại cho Boruto rồi."

"Tôi rất nhớ ngài."

"Ngài ôm tôi một chút đi."

Kawaki nói xong liền quỳ xuống.

Cậu ta kéo tay Naruto, đặt ra sau đầu mình, rồi dùng sức ấn đầu mình vào bụng Naruto, giống như lúc nhỏ, bàn tay ấm áp của Hokage Đệ Thất ấn cậu ta vào ngực vậy.

Cậu ta đã cao hơn cả Hokage Đệ Thất, chỉ có thể quỳ xuống mới làm được động tác này, nhưng cậu ta không hề cảm thấy nhục nhã.

Cậu ta vươn tay ôm lấy chân Naruto, đầu nhẹ nhàng cọ vào bụng Naruto, cảm nhận mình được bao bọc trong hơi ấm của Hokage Đệ Thất.

"Ngài đợi thêm chút nữa."

"Đợi tôi giải quyết xong Boruto, tôi sẽ thả ngài ra."

Trong không gian ý thức, Minato buông tay đang giữ Naruto ra, nhíu mày nhìn cảnh tượng mà cơ thể Naruto bên ngoài cảm nhận được.

Naruto cũng không giãy giụa nữa, tâm trạng phức tạp nhìn Kawaki ôm cơ thể mình phát điên.

"Naruto, thằng nhóc đó là Kawaki mà con nói sao?"

Naruto gật đầu.

"Naruto, những gì cha nói sau đây có lẽ sẽ khiến con không vui."

Minato nhíu mày, nhìn Kawaki này ông luôn có một dự cảm không lành, "Sau khi con ra ngoài, hãy tránh xa Kawaki này ra, được không?"

Naruto nhớ lại những lời Kawaki nói trước khi bị phong ấn, im lặng gật đầu.

Kawaki, sao cậu có cảm giác như Kawaki mắc chứng cuồng cha nặng hơn vậy... Mình nên tránh xa thằng nhóc một chút, có lẽ sẽ tốt hơn...

"Còn nữa, Naruto," Minato mỉm cười ôm lấy đứa con trai cao lớn hơn mình, "Đừng lo lắng, đừng sợ hãi, cha tin con nhất định sẽ giải quyết được những vấn đề này."

"Cha tự hào về con."

"Cha!" Naruto nắm chặt tay Minato, nước mắt trào ra, "Cha yên tâm, con sẽ cứu Boruto! Con sẽ bảo vệ làng Lá thật tốt!"

Minato mỉm cười lắc đầu, cơ thể dần tan biến.

"Con trai, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me