Sasusaku Tran Quy Cua Doi Anh
Mùa xuân năm ấy, trời Làng Lá ấm hơn mọi khi.Sakura thường tản bộ mỗi sáng dọc theo con đường nhỏ ven bìa rừng. Cô hay ghé hiệu thuốc cũ của mình, thăm những đứa bé học trò đang tập luyện y thuật và chuyện trò cùng vài người quen cũ. Cuộc sống yên bình, không chiến tranh, không máu lửa — chỉ có hơi thở thanh thản của một phụ nữ mang thai đang chờ đợi một tương lai mới.Thế nhưng, bình yên chưa bao giờ là thứ dễ giữ, nhất là khi lòng người nhiều lưỡi dao giấu kín.Sakura bước ra khỏi hiệu thuốc, trong tay là túi giấy đựng những thảo dược cho bữa canh tối. Cô đi chậm, thỉnh thoảng đưa tay vuốt bụng mình — nhẹ nhàng, trìu mến. Đứa trẻ chưa ra đời, nhưng nó đã là nhịp đập trong tim cô. Là kết tinh tình yêu của cô và Sasuke-kun.... Phải không.Và rồi... "Phải rồi, là cô ta đấy."Một giọng nữ vang lên, không hề che giấu sự mỉa mai. Bên kia góc tường, một nhóm phụ nữ đang tụm năm tụm ba. Họ không biết Sakura đang đứng sát vách, chỉ cách một bước chân. "Ai mà chẳng biết cô ta mê Uchiha từ hồi bé xíu. Cái kiểu đu bám đấy ai chẳng rõ." "Rồi bây giờ thì sao? Lợi dụng lúc tên Uchiha yếu lòng mà dính bầu." "Chắc tưởng mang thai là giữ chân được người ta? Thật nực cười." "Tôi nghe bảo Sasuke chẳng hề tỏ tình, chẳng cưới hỏi gì cả. Cứ như bị ép buộc vậy." "Con bé ấy... chắc nghĩ mình được thơm lây khi theo chân hai người mạnh nhất làng."Từng lời như nhát dao. Không cần hét to, cũng chẳng cần vung tay — chúng cứa vào lòng Sakura sâu đến nghẹt thở.Cô sững sờ. Tay run lên, gói thuốc trên tay rơi xuống mặt đất, tiếng vỡ vụn của mấy chiếc lọ nhỏ lăn long lóc trên đường đá.Một khoảng im lặng. Rồi tiếng cười khúc khích. "Ấy chết... nghe thấy rồi sao?"Không ai nói lời xin lỗi. Không ai cúi đầu. Bọn họ chỉ quay mặt đi, lảng tránh như thể chính Sakura mới là kẻ đáng khinh.Sakura cúi xuống, nhặt từng mảnh vỡ. Đôi mắt cô mờ đi vì nước mắt. Không phải vì mấy lọ thuốc rơi — mà vì những lời nói kia vẫn lởn vởn trong đầu. "Mình... chỉ là người đơn phương yêu Sasuke sao?" "Mình ép anh ấy ở bên chỉ vì đứa trẻ này?"Gió thổi qua, se lạnh. Cô siết nhẹ tay vào bụng — như một cách tự bảo vệ, hay là cố tìm một chút an ủi.Trên đường về, Sakura bước chậm hơn. Từng bước chân nặng nề như đá đè lên ngực. Cô không khóc. Không cho phép mình khóc — ít nhất là lúc này.Nhưng lòng cô đang rối như tơ vò.Trong đầu cô lại vang lên những hình ảnh cũ. Hai năm trước, khi rời khỏi làng, Sakura và Sasuke chỉ có nhau. Không chiến tranh, không đồng đội, không kế hoạch dài hơi. Họ ngủ trong những nhà trọ đơn sơ, ăn những bữa cơm bình dân.Khi cô bị cảm lạnh giữa mùa đông, Sasuke là người thức trắng cả đêm, đổi khăn lạnh, nấu cháo. Anh không nói lời nào, cũng không than thở. Chỉ yên lặng làm mọi việc một cách thuần thục. "Uống cái này đi."
"Cần gì thì gọi anh."
"Đừng cử động nhiều."Đó là những câu anh thường nói — ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng thực chất chứa đầy lo lắng.Cô nhớ lần trời mưa lớn ở một ngôi làng xa, Sasuke không ngần ngại dùng Susanoo chỉ để che cho cô khỏi bị ướt.Anh chưa bao giờ nói "anh yêu em." Nhưng anh luôn chọn con đường có ánh nắng cho cô đi trước, luôn đứng phía ngoài giường mỗi khi họ ngủ, và luôn nhẹ nhàng nhất khi chạm vào cô, như sợ làm cô đau.Vậy mà chỉ cần vài lời từ miệng người khác, trái tim Sakura bắt đầu rạn nứt. "Mình tưởng tượng ra tất cả sao?" "Hay là anh ấy chỉ ở bên mình vì đứa trẻ?" "Anh ấy... có từng yêu mình không?"Cô vốn mạnh mẽ. Là một kunoichi, là đệ tử Tsunade-sama, là người từng đứng giữa chiến trường không run sợ. Nhưng giờ đây, cô là một người mẹ sắp sinh, đầy lo lắng và mong manh. Lời đồn đã khoét vào đúng lúc cô yếu đuối nhất.Chiều xuống, Sakura mở cửa. Trong nhà ấm áp, mùi gừng thơm phức lan tỏa từ gian bếp.Sasuke đang đứng bên bếp lửa, tay đảo đều nồi canh. Trên bàn là cơm, rau xào và một đĩa cá hấp nóng hổi. Mọi thứ đơn giản, nhưng gọn gàng. Giống như chính con người anh.Anh quay lại khi nghe tiếng cửa. Đôi mắt đen ánh lên một tia nhìn chậm rãi. "Về rồi à."Sakura mỉm cười. Cô cố tỏ ra bình thường. Cố gắng để giọng nói không run. "Ừm... mùi thơm quá."Sasuke không đáp, chỉ nhẹ gật đầu. Anh tiến lại gần, đỡ lấy túi đồ cô cầm. Tay anh vô tình chạm vào tay cô — lành lạnh, nhưng chắc chắn.Sakura nhìn anh, muốn nói điều gì đó. Rằng hôm nay cô đã nghe những gì, đã nghĩ những gì. Nhưng rồi cô im lặng.Tối đó, Sakura vẫn giữ nụ cười. Cô lấy trái cây và bánh rồi bật tivi. Cô trông như người vợ hạnh phúc.Nhưng khi Sasuke đứng dậy dọn dẹp, chuẩn bị ăn cơm, cô mới lặng lẽ quay mặt đi.Một giọt nước mắt lăn dài trên má. "Em hiểu mà, Sasuke-kun..." "Anh vì phục hưng gia tộc... còn em, là người tự bước đến gần..."Ánh mắt cô chìm trong hoài nghi và tổn thương.Bữa tối trôi qua trong lặng lẽ. Sau khi dọn dẹp, Sasuke vẫn giữ thói quen ngồi tựa người vào khung cửa gỗ phía sau nhà, mắt nhìn xa xăm vào khu rừng phía sau làng. Gió đêm lùa qua rặng cây, xào xạc như lời thì thầm không thành tiếng.Anh cảm nhận được — từ từng cái gắp thức ăn chậm chạp, ánh mắt Sakura đôi lần tránh né, và cả nụ cười nhợt nhạt ấy — có điều gì đó không đúng.Sasuke không phải kẻ tinh tế trong ngôn từ, nhưng lại quá nhạy với sự thay đổi trong hành vi người anh quan tâm. Và người ấy, không ai khác, chính là Sakura.Anh quay đầu lại. Cô đang gấp khăn ăn, gọn gàng, nhưng ngón tay khẽ run. Ánh đèn vàng phản chiếu giọt nước lấp lánh còn vương trên khóe mắt cô, khiến lòng anh nhoi nhói.Anh không hỏi. Không phải vì không muốn, mà vì... không biết bắt đầu từ đâu.Trong lòng Sasuke là một vùng hỗn độn.Từ nhỏ, anh đã sống giữa những ánh mắt dò xét, kỳ vọng và thù hận. Yêu thương là một khái niệm mơ hồ mà anh phải đánh đổi tất cả mới chạm đến được. Ngay cả khi bên Sakura, anh vẫn chưa học được cách nói "anh yêu em" — bởi anh sợ. Sợ rằng nếu nói ra, anh sẽ mất đi sự tĩnh lặng hiếm hoi mà mình đang có. Sợ rằng, nếu thốt lên lời đó, mọi thứ lại sẽ bị cướp mất như gia đình ngày xưa.Nhưng điều Sasuke không ngờ đến, là chính sự im lặng ấy, chính việc không nói ra tình cảm, lại khiến Sakura đau lòng.Và hôm nay, anh nghe thấy.Sasuke ra ngoài ban trưa, muốn mua ít rau củ từ sạp của bà cụ ở đầu chợ — người duy nhất trong làng không nhìn anh bằng ánh mắt kỳ thị. Trên đường về, anh dừng chân khi nghe một nhóm phụ nữ xì xào bên quán trà gần đó. "Cô ta mê mẩn nó từ nhỏ mà." "Giờ dính bầu rồi, chắc tưởng trói được người." "Tôi nghe bảo... con bé đó chủ động hết."Sasuke không động đậy. Không cần Sharingan để biết từng lời đó nhắm vào ai. Anh nghe rõ đến từng chữ, từng tiếng cười khẩy.Bàn tay anh siết chặt chiếc túi lưới đựng rau. Những ngón tay trắng bệch, gân guốc hằn lên. Nhưng anh không bước đến, không dọa nạt. Anh chỉ lặng lẽ quay người, đi về — đầu óc quay cuồng với sự tức giận và lo lắng.Không phải cho mình, mà cho Sakura.Khi trở về nhà, Sasuke đã định hỏi cô. Đã định ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: "Anh nghe họ nói. Em đừng tin bất kỳ lời nào trong đó."Nhưng khi thấy Sakura đứng bên cửa, tay vuốt nhẹ bụng, mỉm cười chào anh như không có gì xảy ra, tất cả những lời chuẩn bị sẵn trong đầu anh tan biến.Anh không quen với việc an ủi. Không quen nói những điều dịu dàng.Nên thay vì nói "Em quan trọng với anh," anh chọn cách nấu món canh cô thích. Thay vì hỏi "Em có sao không?", anh chỉ âm thầm đặt thêm chiếc gối nhỏ sau lưng ghế cô thường ngồi.Sakura ngồi xuống bên cạnh, im lặng. Cô không hỏi anh sao hôm nay về trễ. Cũng không kể rằng cô nghe được những lời gì.Hai người họ — cùng yêu thương, cùng tổn thương — lại chẳng thể bày tỏ với nhau.Đêm muộn. Khi Sakura đã ngủ, Sasuke vẫn ngồi bên cạnh. Mái tóc hồng xõa nhẹ trên gối, đôi tay ôm lấy bụng như bản năng bảo vệ đứa con trong mơ.Anh vươn tay, chạm khẽ vào sợi tóc rơi trước trán cô. "Anh không cần một gia tộc phục hưng nếu không có em." "Nhưng anh không biết phải nói sao để em hiểu..."Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn qua mi mắt khép hờ của cô.Ngoài kia trăng lên, cao và lạnh.Trong căn nhà nhỏ, giữa ánh đèn vàng dịu, hai con người ngồi cạnh nhau — gần đến mức có thể chạm vào, nhưng lòng lại xa đến mức chẳng ai nghe thấy tiếng thở dài của người kia.
Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Sasuke. Đêm đó, anh không ngủ, chỉ ôm cô như sợ cô sẽ tan biến.Cô không hỏi vì sao anh như thế.Anh cũng không giải thích.Và họ lại tiếp tục ngày mới — với tất cả những điều chưa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me