TruyenFull.Me

Satzu Dau Truong Ma Soi

(Hàng nóng nhân dịp AAA luôn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!) 

Trong phòng, Tử Du khui một chai rượu, Sana vào phòng tắm. Nhưng nước còn sót lại trong bình nóng lạnh đã khô kiệt, nàng vặn mãi không thấy giọt nào chảy ra. Hai người vừa lôi xác chết, cả người vừa bẩn vừa thối, bảo cứ thế đi ngủ, Sana không đời nào chịu.

Nàng kéo dép lê mở cửa, thò đầu hỏi Tử Du làm sao bây giờ.

Tử Du nhìn ra cửa sổ, mỉm cười với nàng.

Bờ biển. Ánh trăng ảm đạm, lác đác sao sáng.

Tử Du mặc đồ lót đứng dưới biển, nước ngập đến eo, ánh trăng và ánh sao mờ ảo rót xuống thân thể lấp lánh.

Đừng nhìn đừng nhìn, Sana hít thở vài lần. Hai người đều chỉ mặc đồ lót, càng nghĩ vậy, ngọn lửa ngùn ngụt trong lòng chẳng hiểu sao càng lúc càng nóng rực.

Gượng gạo tắm rửa xong, Tử Du lấy áo thun tùy tiện lau người, mặc quần áo. Sana làm theo, nhưng khi bước đi, cảm giác quần lót ướt nhẹp dính vào da thịt cọ xát với quần bò sần sần bứt rứt hết cả người.

Quay về phòng, việc đầu tiên Sana làm là lấy quần lót mới. Tử Du quay lưng về phía nàng, hí hoáy với chiếc máy quay đĩa trong phòng, tay vặn lách cách đung đưa. Sana cầm quần lót ngập ngừng một thoáng, cảm giác hai người hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, giờ tự nhiên chạy vào toilet thay quần lót hình như hơi dị, giống như là chột dạ. Nghĩ như vậy, nàng đứng bên giường, nghiến răng tụt quần.

Phía sau vọng ra tiếng đàn dương cầm khe khẽ du dương.

Sana cuống quít tròng quần lót mới, quay người lại đã thấy Tử Du khoanh tay đứng trước cửa sổ, thích thú quan sát mĩ cảnh.

Giọng nam khàn khàn chậm rãi vang lên theo chiếc kim trên máy quay đĩa, âm thanh chẳng dễ nghe chút nào, khản đặc, đục ngầu, nhưng vẫn ngấm vào lòng một cách kỳ lạ.

Tử Du bật cười vì gương mặt đỏ bừng của nàng, búng tay: "Louis Armstrong, Kiss of Fire"

Since first I kissed you, my heart was yours completely
If I'm a slave, then it's a slave I want to be

Giọng Tử Du rất du dương, âm sắc chuẩn mực lại rất phóng túng, làm Sana nghe mà nổi da gà.

Cô khẽ ngâm nga, chậm rãi bước đến bên giường. Sana vẫn chưa kịp mặc quần bò, toàn thân chỉ được che đậy bằng bộ đồ lót hai mảnh. Còn Tử Du quần áo chỉnh tề, từng giọt nước nhỏ từ lọn tóc xuống áo thun được lớp vải bông nhanh chóng hút khô.

Sana nuốt khan, ánh mắt né tránh. Tử Du ghé vào tai nàng, âm thanh hòa tan trong ý cười:

Give me your lips, the lips you only let me borrow
Love me tonight and let the devil take tomorrow
I know that I must have your kiss although it medooms
Though it consumes me the kiss of fire


Sana không thể nhịn được nữa, kéo áo Tử Du, há miệng hôn.

I touch your lips and all at once the sparks go flying
Those devil lips that know so well the art of lying
And though I see the danger, still the flame grows higher
I know I must surrender to your kiss of fire


Hai má Sana nóng như lửa đốt, tiếng nước cùng những âm sắc tròn đầy hòa tan lẫn nhau. Sana nhẹ cắn đầu lưỡi cô, bên tai phảng phất tiếng cười của Tử Du cùng giọng mũi nồng nàn, gợi cảm không gì tả nổi. Hai người hổn hển thở. Sana thoáng nhìn qua khóe mắt, thấy lồng ngực cô cũng bị lửa tình nung đỏ.

"Đợi đã, em có điều cần nói..." – Tử Du hổn hển vài lần, tươi cười kéo giãn cự ly.

Sana bất mãn cọ cọ cổ cô, khóe miệng loang loáng nước. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa hối hả:

"Gấp không, không gấp thì sáng mai nói được không?"

Nàng rướn người lên, nhẹ nhàng ma sát hai chỗ đó, cách lớp vải mỏng và lớp vải bò sần sần, vừa nhói vừa thích.

"À, tình đầu của em thôi ấy mà. Không muốn nghe cũng được."

Sana gào một tiếng, nhào lên đè cô xuống giường, dùng cả tay cả chân khóa Tử Du lại, hung ác cắn cổ, la lớn:

"Đờ mờ khai ngay!!! Khai ngay cho tôi!"

Sau một loạt động tác, làn da hai người đã dán vào nhau, thỏa thích cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau. Ánh mắt Tử Du tức khắc sâu thẳm.

Tử Du gồng sức, lật người, khóa chặt Sana bên dưới. Ánh mắt cô mang theo chút ham muốn, chút bỡn cợt. Sana nổi giận vì ánh mắt cao ngạo ấy, tranh đấu nội tâm, lồng ngực bừng bừng khí thế, không muốn chịu thua chút nào.

Nàng lờ mờ cảm giác được ẩn ý bên trong, cuộc chiến đêm nay chỉ có hai người, nhưng hình như còn liên quan mật thiết tới địa vị sau này.

Sana tự động giơ chân phải lên, cẳng chân cọ đầu gối Tử Du, từ từ hướng lên trên, Tử Du giật mình. Chính lúc này! Sana lật người lại, ôm chầm Tử Du, tiện đà lăn một vòng, khóa cô nằm sấp xuống giường, vặn tay cô ngược ra sau lưng.

"Ư..." – Tử Du cắn chặt ga giường, khe khẽ thở dốc, tấm lưng rịn mồ hôi lạnh. Giống như đang phải kiềm nén gì đó, trán cô tì lên ga giường, giấu kín biểu cảm khuôn mặt, nhưng không hề lên tiếng hô van xin.

"Đã phục chưa?" – Sana đắc ý hỏi.

Giọng Tử Du rất khẽ: "Phục rồi, chị yêu, buông tay ra."

"Em sao thế?"

Sana vốn phải sung sướng, nhưng nàng phát hiện điểm kỳ lạ. Cánh tay trái Tử Du trong vòng kìm kẹp của nàng chẳng còn chút sức lực, bị vặn ra sau lưng run lẩy bẩy. Đầu nàng như bùng nổ, sực nhớ vai trái cô đang mang thương tích, liền nàng vội vàng buông y ra.

"Xin lỗi." – Sana áy náy.

Tử Du nhổm dậy, hôn lên khóe miệng Sana, tự đưa tay cởi quần. Bụng Sana nhói lên một cái, vội vàng trợ giúp. Tử Du không thay quần lót nên vẫn còn ướt, giờ lại càng ướt thêm.

Sana nhẹ nhàng hôn lên cần cổ đang rịn mồ hôi lạnh của cô. Sana chậm rãi hôn hôn, hít ngửi hương vị nhàn nhạt trên da cô, còn mang theo chút mùi tanh của biển. Tử Du đỡ lấy đầu nàng, tay phải nắm lấy cằm nàng, đưa lưỡi vào.

"Làm nhé?" – Giọng Tử Du phảng phất chút cưng chiều. Đôi mắt cô rất đẹp, hốc mắt sâu, đáy mắt long lanh ướt át.

Sana hơi xấu hổ, vành tai đỏ rực lên. Nàng ngượng ngùng hạ mắt, mạnh miệng nói:

"Cho em lần này. Nhưng lần sau không có chuyện dễ dàng thế đâu."

Tử Du bị những lời này của nàng làm cho mất trí. Cô hung ác hôn ngấu nghiến, vừa liếm vừa cắn, cắn từ môi đến xương quai xanh. Sana ngửa cổ thở dốc, cảm giác quên hết lý trí, đắm chìm trong men say.

Tay nàng siết chặt bả vai Tử Du, tạo thành những vết bầm xanh tím trên bờ vai hoàn hảo. Trong phòng không có đèn đuốc, Tử Du chỉ nhờ ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ hắt vào để ngắm nhìn Sana. Ánh mắt nàng mê đắm, ngửa đầu thở dốc, hơi thở nóng rực phả lên ngực Tử Du, thiêu đốt lồng ngực nóng đỏ. Cô đẩy nàng xuống, Sana theo đà nằm ngửa, cổ ưỡn về phía sau, yếu ớt và đáng thương khác hẳn ngày thường.

Thân thể Sana run rẩy như say rượu, nụ hôn cũng mang theo ba phần chuếnh choáng. Tử Du cúi xuống, ngậm lấy phần thịt mềm giữa cổ nàng, chặt chẽ khóa nàng bên dưới. Sana ngượng nghịu vô cùng, hai tay chẳng biết đặt chỗ nào, run run ôm lấy bầu ngực đầy.

"Yêu em không?" – Tử Du rút ngón tay ra, hổn hển hỏi.

Sana qua loa gật đầu, giác quan toàn thân như dồn lại một chỗ, cảm nhận sức nóng và khoái cảm chưa bao giờ có.

"Nói!" – Tử Du hung ác đâm mạnh.

"Y, yêu!" – Sana bị cô dồn vào đường cùng, hai mắt thất thần ngước lên nhìn cô, run run đáp.

Ánh mắt Tử Du chợt mềm mại dịu dàng. Cô nằm trên Sana, hàm răng nhẹ nhàng căn cắn vành tai nàng. Nơi đó tụ máu, đỏ rực như hạt lựu. Ánh mắt Tử Du tuy mềm mại, nhưng nơi nào đó vẫn không ngừng mạnh mẽ di chuyển. Sana há miệng thở, không nói nổi một lời, không phát ra một âm thanh nào.

"Thích thì kêu lên đi." – Tử Du hung hãn.

Sana lắc đầu, cắn chặt răng, không nói một tiếng. Nhưng khi tiếng lép nhép vang vọng rõ khắp phòng, nàng chịu hết nổi, rên rỉ nghèn nghẹt từ xoang mũi.

"Thích không?" – Tử Du vẫn ép hỏi.

Khóe mắt Sana đỏ hoe, đôi mắt rũ xuống làm bộ đáng thương, rồi nàng thẳng lưng ngẩng đầu lên, cắn cổ Tử Du. Ngón tay thúc vào càng thêm sâu, hai người cùng đau đớn kêu một tiếng. Sana bấu chặt lưng Tử Du, hàm răng nghiến vào cổ cô tạo thành một vết thương tròn trịa.

Sana lên đỉnh, há miệng thét lên một tiếng. Tử Du thình lình rút tay ra, vùi đầu vào giữa hai chân nàng uống lấy mật ngọt. Sana khẽ rên một tiếng. Trước mắt nàng loe lóe ánh sáng, nhịp thở nặng nề. Tử Du cũng đạt cao trào, cắn phần thịt mềm nơi bắp đùi nàng tới bật máu. Mười ngón đan cài, hai người lại nồng nàn trao nhau nụ hôn.

Chậm rãi ổn định nhịp thở, Sana nằm ngửa, đầu chìm trong gối mềm, vẻ mặt thoả mãn và biếng nhác.

Tử Du đứng dậy đi lấy khăn bông lau người, lồng ngực bóng loáng mồ hôi, trên cổ còn dấu răng rướm máu, băng vải quanh vai trái bị mồ hôi thấm ướt, sắc đỏ lan ra, sau lưng cũng chi chít vết máu và dấu tay xanh tím. Tất nhiên Sana biết rõ là ai gây ra, nàng hơi chột dạ, tựa vào đầu giường.

"Không có nước." – Tử Du thở dài, tiện tay mở chai rượu đổ lên khăn bông trắng, nhấc một chân Sana lên, úp khăn vào lau – "Chị chịu khó chút."

"Mẹ kiếp... Á!" – Sana vừa xót vừa thích. Rượu lạnh như băng phủ lên, vừa đau vừa nhột, còn cả nóng rát

Đột nhiên nàng sực nhớ, thấp giọng bảo:

"Giờ thì kể đi, cái mối tình đầu chó má ấy."

"Không phải mối tình đầu chó má, là mối tình đầu chó cưng." – Tử Du cười đáp, ý cười lan tỏa từ lồng ngực, sau đó khe khẽ hát như ru ngủ.

Đầu óc Sana lập tức bị tác dụng, nhanh chóng trở nên mơ màng. Nàng lẩm bẩm, cũng không ý thức được mình đã nói gì:

"Bỏ mẹ, giờ hai đứa quen nhau từ bé thì như phim nhỉ? Tiếc là chị chẳng nhớ được cái quái gì hết."

Tử Du trả lời thế nào, nàng đã không nghe rõ. Trận làm tình vừa rồi khiến nàng mệt quá, chẳng mấy chốc đã chìm trong mộng đẹp ngọt ngào. Giữa mông lung, nàng nghe Tử Du ghé vào tai nàng ngâm nga một bài hát.

__________________________

Lúc Sana tỉnh dậy thì đã là sáng sớm, Tử Du vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến dịu dàng. Sana đắm chìm trong ánh mắt ấy, ngọt ngào tới biếng nhác, dường như sắp hòa tan trong nắng sớm.

Đồng hồ trong góc phòng gõ tám tiếng.

Hai người nắm tay đi xuống nhà, chẳng biết tại sao, lòng bàn tay Tử Du vã mồ hôi.

"Cuối cùng cũng kết thúc!" – Sana ngáp một cái.

Hai người quẹt vân tay lên chiếc máy, đợi Nayeon đến phút cuối cùng. Nhưng không ai đi xuống. Họ đều lờ mờ đoán được tình cảnh, thở dài.

Sana bồn chồn nghịch nghịch ngón tay Tử Du, chờ chiếc máy tuyên bố trò chơi kết thúc.

"Bình minh, xin thức giấc, số người còn sống hiện tại: 2 người."

Trò chơi đã kết thúc, nói đi! Sana nghĩ bụng.

Chiếc máy tạm dừng một lát, như thể đang tính toán cái gì. Sau đó tuyên bố: "Trò chơi, tiếp tục."

Sana không kịp phản ứng, đứng sững tại chỗ. Nàng cảm giác ngón tay Tử Du trong tay mình chợt nặng trĩu, rồi một vật nhọn hoắt, lạnh lẽo chĩa vào sau lưng nàng.

Nàng nghe thấy giọng Tử Du vang lên phía sau nàng, rất khẽ, chỉ nhẹ như hơi thở: "Chị yêu, em xin lỗi."

"Cái gì?"

Sana đờ mặt, mãi không nhúc nhích, vẫn bất động đứng trước chiếc máy. Tử Du cúi đầu không nói, tay phải cầm cây bút máy đồng thau, ngòi bút chọc vào hông Sana.

Sana hít sâu một hơi, chống đỡ cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trước mắt chỉ còn mờ mịt, nàng không thấy rõ gì cả. Nàng muốn nói chuyện, nhưng hít mấy hơi vẫn chưa thể lên tiếng.
 
Ngón tay Tử Du lẳng lặng đưa tấm thẻ bài thực sự ra ánh sáng. Trên thẻ viết hai chữ "Sói trắng".

"Độc sói của em đâu?" – Sana nghe thấy mình hỏi, thứ âm thanh này rất kỳ quặc, khác hẳn chất giọng thường ngày của nàng.

Tử Du ném cuốn sổ và thẻ bài trong tay, vặn bút máy. Ống mực trong bút máy không chứa mực, mà chứa một chất lỏng trong suốt, sóng sánh, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Thì ra là vậy.

Chẳng trách khi soát phòng không ai tìm thấy thuốc độc của Tử Du, độc sói của cô vẫn để lộ liễu trên bàn, đường hoàng trước mặt mọi người ra ra vào vào.

"Ba ống còn lại cũng trong bút?" – Sana cười cười.

"Không phải ba ống. Hai đêm sói trắng mới được giết một người. Tôi chỉ có một nửa số lượng độc, tôi chỉ có hai ống." – Tử Du đáp.

"Một ống dùng để giết Chaeryeong?"

"Đúng."

"Thẻ tiên tri cũng là của Chaeryeong?"

"Đúng."

Sana nghe thấy tiếng một sợi dây đứt đoạn trong lòng mình. Có lẽ không cần hỏi tiếp nữa, tất cả những điểm kỳ quặc đều đã có giải thích hợp lý. Thẻ dân làng trong xác Chaeryeong chắc chắn cũng là trò quỷ của Tử Du.

"Trên người Ryujin có thẻ dân làng, tôi chôn nó thì tiện tay cầm đi, nhét vào xác Chaeryeong."

Tử Du chưa bao giờ soi người trước mặt nàng.

Tử Du từng nói "Đừng tin bất cứ ai, nhất là tôi."

Tử Du hay đóng mở nắp bút máy.

Tử Du trúng độc sói, tựa vào vai nàng, khẽ cười bảo: "Thôi."

"Cho nên." – Sana nghẹn lời – "Ngay từ ban đầu, em đã lừa chị. Ngay từ ban đầu, em đã khiến liên minh cả lớp tan rã."

Tử Du vẫn mỉm cười, không hề thanh minh, chỉ đáp: "Đúng."

"Tôi biết các người sợ nhất thứ gì, tôi biết các người tuyệt vọng muốn sống sót, tôi còn muốn các người tuyệt vọng mà chết đi, đem theo ác ý lớn nhất đối với thế giới này, giống như tôi một năm trước."

Không phải! Sana gào thét trong lòng, không phải thế!

"Còn bây giờ." – Tử Du nhoẻn miệng cười, âm thanh khàn khàn, nhưng dịu dàng bất tận – "Chị yêu, lấy thuốc độc ra đi, hai chúng ta đường hoàng đánh một trận."

"Chị biết em định làm gì rồi. Tử Du không lừa được chị đâu."

Sana móc ống thuốc độc trong túi quần, mở nắp ra. Nàng mỉm cười, tay phải vung lên, ống thuốc độc bị quẳng vào cửa sổ, tiếng thủy tinh nát vụn, mảnh thủy tinh li ti lấp lánh phản chiếu ánh mắt trời.

Tử Du nhìn vụn thủy tinh lửng lơ trong không khí, sững sờ ngay tại trận.

"Nói cho em biết, trên đời này vẫn có một đứa ngu xuẩn như chị. Cứ giết chị đi, nhưng chị cho em hay. Mẹ kiếp! Dù có một lần nữa thắng trò chơi này thì em mãi mãi cũng không chứng minh được bản tính tà ác của loài người đâu. Em mới là kẻ thua cuộc!"

Sana ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tử Du, khóe miệng cong lên thành nụ cười đầy phẫn nộ: "Đến đây, đâm chết chị yêu đi!"

Tử Du gượng cười, thầm nghĩ: "Em đã thua lâu rồi, từ cái đêm chị vì em nhảy xuống, em đã thua cam tâm tình nguyện, không oán trách, không hối hận."

Sắc mặt cô lạnh lùng, nhưng vẫn đứng tại chỗ bởi chỉ như vậy, nàng mới không phát hiện ra đôi mắt đang dần ngấn lệ.

Sana bước lên, để ngòi bút chạm tới cổ mình. Ngòi bút nhọn hoắt bằng thép ròng nhắm thẳng phần da thịt mềm mại của nàng, chỉ cần tiến thêm một bước là đâm thủng da, tiêm nọc độc vào.

Tử Du lùi lại theo phản xạ, Sana nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nghẹn ngào nhưng đôi mắt lại bướng bỉnh không cho nước mắt lăn xuống:

"Lúc nào cũng vậy. Giả bộ lạnh lùng xa cách, toan tính đủ đường. Nếu thật sự muốn giết chị, em có lên giường với chị không? Mẹ kiếp em là đang ép chị ra tay, phải không? Mẹ kiếp em là muốn chị giết em. Phải! Không!"

Tử Du cúi đầu cười thảm, hai tay buông thõng.

Ầm. Một tiếng súng vang. Sana sợ hãi giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me