TruyenFull.Me

Satzu Khep Mat Lai Ta Chi Thay Nang







Chuyện Thấu Kì Sa Hạ chính thức trở thành kĩ nữ tuy không phải bố cáo thiên hạ, thông báo toàn dân nhưng mà tất cả tay chơi lớn ở Đông Đô đều đã biết rồi, trong lòng bọn họ nôn nao thế nào có trời mới rõ.

Ah không. Lâm Nhã Nghiên cũng rõ.

Bọn họ tới kiếm nàng rất rất nhiều lần, lại trùng hợp có chung một mục đích. Ví như Hà Viên, không tuần nào hắn không lui tới. Ban đầu năn nỉ, sau đó là đe dọa. Nhưng mà tất cả vẫn không xoay chuyển được Lâm Nhã Nghiên. Dưới tư cách một tú bà, nàng đều khéo léo gạt đi.

Thấu Kì Sa Hạ mỗi ngày biểu diễn đàn hát ở Hồng Thanh Lâu, cơ hồ không biết những chuyện diễn ra sau lưng mình. Ẩn trong những lời tung hô dưới khán đài, là dục vọng xấu xa muốn chiếm đoạt nàng. Mà Thấu Kì Sa Hạ vừa bước qua tuổi 16, dung mạo trở nên xinh đẹp khác thường, ngay cả thần thái gảy đàn cũng không giống trước kia, có 1 chút thuần thục, có 1 chút cao sang.

Chuyện có lẽ không ai biết, chính là trong lòng nàng đang nảy sinh thứ tình cảm không thể gọi tên. Nó như là mầm cây nhỏ, được chăm sóc bằng chính nỗi nhớ của nàng, ngày càng lớn lên.

Chu Tử Du từ sau đêm đó, cố gắng quên hết tất thảy đi. Nhưng nàng không chọn cách lao đầu vào công việc, Tử Du muốn để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên như cách vốn có. Thỉnh thoảng cùng Thái Anh dạo phố. Thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới Thấu Kì Sa Hạ, rồi chọn cách đem những lời đó như gió thoảng bên tai.

.

Tối nay diễn ra lễ hội lớn ở Đông đô, phố xa nhộn nhịp hơn bình thường, đủ các loại đèn được giăng đầy khắp nơi, khiến cho lòng người cũng nhộn nhịp phấn khởi.

Dịp vui thế này đương nhiên không thể vắng mặt Tôn công chúa, nàng như thường lệ không thèm hỏi ý Chu Tử Du cứ thế lôi nàng ta ra đường. Trên phố lớn, 1 tay cầm kẹo hồ lô, 1 tay cầm xiên thịt nướng, trên đầu là mặt nạ hình hổ mua ở ven đường, Tôn công chúa hồn nhiên vui vẻ hòa mình vào lễ hội. Nụ cười của nàng, có khi còn sáng hơn ánh đèn nơi đây.

Đột nhiên có dòng người đi ngược về phía mình, còn kháo nhau cùng tới bờ sông, Tôn Thái Anh tò mò quay đầu nhìn theo, mấy giây sau nhận ra Kim Đa Hân cũng đang trong đám người đó. Lập tức túm nàng lại.

"Các ngươi đi đâu mà vội vàng vậy?"

"Hôm nay Sa Hạ biểu diễn trên thuyền, nên là hiện tại mọi người đều đổ ra phía bờ sông?"

"Vui vậy sao? Cho ta theo với" – Tôn Thái Anh có khi cũng không hẳn muốn nghe Thấu Kì Sa Hạ đàn hát, nàng chỉ là ham vui muốn đu theo Kim Đa Hân.

"Vậy nhanh lên may ra tìm được chỗ đứng, 2 bên bờ bây giờ chắc đã đông nghịt người rồi".

"Không có thuyền sao?"

"Ha, ngươi nghĩ ta có tiền thuê thuyền?" – Kim Đa Hân bày ra vẻ mặt khinh bỉ, ta mà có tiền thuê thuyền thì đã không trốn lên ngọn cây xem hát.

"Ngươi không có nhưng ta có" – Tôn công chúa nói rồi kéo Kim Đa Hân đi, được 1 bước chợt nhớ ra cùng mình tối nay còn 1 người nữa, nàng quay đầu thấy Chu Tử Du đứng yên không nhúc nhích, cánh tay phẩy phẩy ý bảo "các nàng đi đi, ta ở đây chờ cũng được". Tôn công chúa liền dứt khoát vươn ra sau bắt lấy tay Chu Tử Du: "Ngươi không đi ai trả tiền thuê thuyền".

Như có như không lôi được cả Kim Đa Hân và Chu Tử Du ra bờ sông, Tôn công chúa nhanh tay thuê 1 chiếc thuyền lớn nhất, lệnh cho lái thuyền di chuyển gần đến chỗ Thấu Kì Sa Hạ. Tôn công chúa đứng ở mũi thuyền chỉ đạo, thần thái lấn át cả Chu Tử Du.

Kim Đa Hân khi không được hưởng phước, lại chứng kiến khí thế chưa từng có của Tôn Thái Anh, nàng ở trên thuyền cư nhiên lóng ngóng, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào. Tôn Thái Anh thấy nàng đứng mãi liền ngoác lại, Kim Đa Hân lập tức ngoan ngoãn bắt ghế ngồi bên cạnh Thái Anh.

Trên tay vẫn là que kẹo hồ lô còn ăn dở, Tôn Thái Anh nhìn 1 lúc rồi gọi "Đa Hân", đợi cho người kia quay qua, liền đút kẹo vào miệng nàng.

Vị ngọt bất ngờ tràn ngập khoang miệng, Kim Đa Hân theo phản xạ nhai kẹo, trong đầu không hiểu tại sao mỗi lần đối diện với nha đầu này đều cảm thấy bản thân thua thiệt, còn nàng, cứ vui vui vẻ vẻ mỉm cười hướng tới mình. Cho mình ăn kẹo, còn hỏi "ngon không?"

Kim Đa Hân gật đầu xong lại rối rắm, rõ ràng nàng đâu có thích kẹo hồ lô.

Đối mặt với nụ cười ngây thơ của Tôn Thái Anh, Kim Đa Hân cư nhiên không biết nên nói gì, lại không nỡ quay đi hướng khác, cứ thế bối rối đối mặt với nàng thật lâu. Mãi đến khi tiếng hát của Thấu Kì Sa Hạ cất lên, nàng mới giả bộ hô lên "Đến rồi, đến rồi" sau đó hướng về phía thuyền Sa Hạ.

Vậy mà Tôn Thái Anh vẫn cứ nhìn Kim Đa Hân.

Thấu Kì Sa Hạ hát đến nửa bài, đột nhiên Tôn Thái Anh cất tiếng: "Đa Hân, ngươi thích cô nương đằng kia sao?"

Bình thường nếu ai hỏi mình có thích Sa Hạ không, Kim Đa Hân sẽ không xấu hổ trả lời 1 tiếng "có". Ấy vậy mà khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc trong veo của Tôn Thái Anh, nàng lại lúng túng: "Ta... ta có thích Sa Hạ, là thích tiếng đàn của nàng ấy".

"Vậy nếu ta cũng hát cho ngươi nghe, liệu Đa Hân có thể nhìn ta như vậy không?"

Kim Đa Hân không nói nên lời, đôi mắt mở to nhìn Tôn Thái Anh. Hai bên bờ sông vang lên tiếng vỗ tay ồn ào không ngớt, nhưng tất cả những thanh âm đó đều không thể lọt vào tai Kim Đa Hân, nàng hiện tại đối mặt với Thái Anh, chỉ thấy tiếng trái tim rung lên thật khẽ. Giữa những ánh đèn nhập nhòa nhiều màu xung quanh, nàng nhận ra Tôn Thái Anh thật sự xinh đẹp, đôi mắt màu đen ánh lên những tia sáng như những vì sao, hướng thẳng về phía mình.

Lần đầu tiên, nàng không nghe rõ tiếng hát của Thấu Kì Sa Hạ nữa.

.

Biểu diễn kết thúc, thuyền của Sa Hạ và Tử Du gần như cập bến 1 chỗ.

Kim Đa Hân lơ ngơ bước xuống thuyền, vừa trông thấy Thấu Kì Sa Hạ lập tức lấy lại tinh thần chạy đến chỗ nàng.

"Đa Hân, hôm nay cũng đến xem à?"

"Ừ, là ta đi chung với Thái Anh" – nhắc tới Thái Anh giọng nói bỗng nhỏ đi 1 chút.

"Là Tôn cô nương?"

Kim Đa Hân gật đầu, nhìn ra phía sau Thái Anh cùng Chu Tử Du cũng vừa xuống bến.

"Sa Hạ, tối nay lễ hội rất vui, đi chơi cùng ta đi"

"Không được đâu, mama nhất định không cho phép"

Lâm Nhã Nghiên được Du Trịnh Nghiên dìu xuống thuyền, từ từ đi tới chỗ Thấu Kì Sa Hạ, nàng trông thấy Chu Tử Du, ánh mắt 2 người chạm nhau trong tích tắc rồi lập tức dời đi.

"Sa Hạ, sao còn chưa về?"

Sa Hạ thật ra cũng muốn đi chơi, nhưng nàng không có cách nào nói với Lâm Nhã Nghiên, còn Kim Đa Hân vừa thấy Lâm Nhã Nghiên đã núp ra sau lưng Sa Hạ rồi.

"Muốn đi chơi sao? Được rồi, đêm nay phá lệ, cho phép ngươi ra ngoài".

Kim Đa Hân chỉ nghe có nhiêu đó liền nắm tay Sa Hạ kéo đi. Tôn Thái Anh thấy vậy liền gọi: "Đa Hân, ta cũng muốn đi cùng"

Kim Đa Hân khựng lại, nàng nhìn Tôn Thái Anh. Trước đôi mắt lấp lánh những ánh sao kia, Kim Đa Hân hoàn toàn không có biện pháp khước từ.

.

Chu Tử Du đi phía sau âm thầm day day huyệt thái dương, cảm giác hiện tại mình giống như gà mẹ, dẫn 3 đứa con lớn xác hiếu động đi chơi. Tôn Thái Anh với Kim Đa Hân không nói đi, bình thường đã rất ồn ào rồi, chỉ không ngờ cái người vẫn mặc váy đỏ xinh đẹp, thục nữ gảy đàn tì bà làm điên đảo chúng sinh nay lại hồ nháo như một đứa trẻ. Nghĩ tới đây Chu Tử Du mới nhớ, nàng thật ra chỉ mới 16 tuổi, chẳng lớn hơn Thái Anh bao nhiêu cả.

Cúi đầu nhìn 3 đứa trẻ ngồi xổm chơi vớt cá, lúc vớt hụt lại đồng thanh hô lên, miệng cười không ngớt, Chu Tử Du thở dài tự nhủ bản thân – được rồi, hôm nay đại nhân rảnh rỗi dẫn các ngươi đi xem hội.

Trời không nóng nhưng mà Chu đại nhân vẫn cứ lấy quạt ra phe phẩy cho đỡ buồn tay, ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn tới Thấu Kì Sa Hạ, nàng vừa quay lại lập tức vung quạt cắt ngang.

Hành động này có thể gói gọn trong mấy chữ: Không có tiền đồ.

Thấu Kì Sa Hạ hỏi nhỏ Tôn Thái Anh: "Người đi sau chúng ta là..."

Vì đang tập trung chơi ném tiêu với Đa Hân nên Tôn công chúa trả lời vô cùng ngắn gọn: "Ah, nàng ta là Chu Tử Du"

Lát sau không biết Kim Đa Hân với Tôn Thái Anh bày trò thách đố gì nhau,cứ thế cắm đầu chạy đi mất, bỏ lại Thấu Kì Sa Hạ và Chu Tử Du.

Đôi bên bối rối nhìn nhau, rồi Chu Tử Du bước đến bên cạnh Thấu Kì Sa Hạ, nói: "Đi thôi".

Khác với ban nãy chạy hết chỗ này chỗ kia, hiện tại chỉ có 2 người nên cước bộ cũng thong thả hẳn. Thấu Kì Sa Hạ thỉnh thoảng bị thu hút mới mấy món đồ hay ho bên đường, nàng đi tới cầm lên xem rồi bỏ xuống.

"Không mua sao?"

Thấu Kì Sa Hạ mỉm cười lắc đầu: "Thấy lạ nên xem chút thôi"

Hai người tiếp tục im lặng rảo bước, tận hưởng không khí lễ hội cho đến khi có đám lính xuất hiện đứng chắn trước mặt Thấu Kì Sa Hạ. Bọn họ xem chừng đã uống không ít, bàn tay đen đúa bắt lấy cổ tay Sa Hạ, hơi thở đầy mùi rượu khiến nàng nhăn mặt lùi ra sau.

"Thấu cô nương, nàng thật xinh đẹp, đám lính hèn bọn ta không biết khi nào mới có cơ hội cùng nàng vui vẻ. Hay nể tình bọn ta xả thân vì đất nước, có thể giảm giá được không?"

Nói xong cả đám cười rộ lên, Thấu Kì Sa Hạ sợ hãi không nói được lời nào.

"Rầm"

Chu Tử Du bất ngờ tung cước, đá bay tên lính kia. Hắn ngã xuống đường, ôm ngực đau đớn. Nàng vội vàng đem Sa Hạ chắn ở sau lưng, bàn tay siết chặt tay Sa Hạ.

Đám lính phía sau tức giận xông lên, chính lúc ấy nhận ra Chu Tử Du, bọn họ không ai bảo ai lập tức quỳ rạp: "Chu đại nhân"

Bởi vì Chu Tử Du vừa về Đông đô chưa được bao lâu, lại suốt ngày ở trong phủ xử lí văn kiện nên người dân có khi không biết nàng, nhưng đám lính tráng này thì khác. Bình thường ở trong phủ đều ăn vận gọn gàng, tinh tươm, không hoàn toàn là đồ dành cho nữ nhân như Tôn công chúa, tóc được búi cao ở phía sau khiến Chu Tử Du trước mặt cấp dưới vẫn cường cường đại đại, lại không hề mất đi vẻ xinh đẹp nữ tính của mình.

Chu Tử Du khí thế ngút trời ở phía trên nhìn xuống, âm thanh phát ra không có chút cảm tình, lạnh như băng: "sung sức như vậy, còn muốn xả thân vì đất nước, hay ngày mai ta đều cho các người ra chiến trường"

"Chu đại nhân, xin tha mạng"

"Còn không mau cút đi"

Đám lính rời đi nhưng những người xung quanh vẫn còn đứng lại. Ai cũng nhận ra Sa Hạ, chính là người kĩ nữ đàn hát trên thuyền ban nãy, bọn họ bắt đầu bàn tán, chỉ trỏ vào nàng và cả Chu Tử Du. Trong mắt Chu Tử Du, tất thảy đều là những tạp âm khó nghe. Thấy Thấu Kì Sa Hạ đứng bất động cúi gầm mặt, lòng Chu Tử Du bỗng dưng đau âm ỉ, nàng tiến tới nắm lấy tay Sa Hạ, mạnh mẽ rẽ dòng người đưa nàng đến chỗ khác.

Thấu Kì Sa Hạ thấy cổ họng đắng nghét, dư vị của tủi nhục dâng lên tràn ngập cõi lòng, đẩy nàng vào 1 màn đêm không ánh sáng. Trước tầm nhìn mờ nhạt, ngoài bước chân của chính mình, chỉ còn bàn tay của Chu Tử Du nắm chặt lấy tay mình không buông.

"Nàng mệt không?" -- cảm thấy đã đi đủ xa, Chu Tử Du dừng cước bộ xoay người hỏi Sa Hạ.

Thấu Kì Sa Hạ rụt rè thu tay về: "Chu đại nhân ... tốt hơn không nên ở cùng ta" – tiếng Thấu Kì Sa Hạ thật nhỏ, lại cơ hồ mang theo chút đắng cay. Nàng cúi gầm mặt, khiến Chu Tử Du không đoán được biểu tình.

Thấu Kì Sa Hạ không phải không nghe thấy, đám đông ban nãy đã nói những gì. "Là Chu đại nhân ở phủ trạng nguyên?" , "Hóa ra đang bao nuôi kĩ nữ này", "không phải đều dùng tiền thuế của chúng ta sao?". Dù nàng lần đầu gặp Chu Tử Du, dù hiện tại vẫn chưa rõ thân phận thật sự của Chu Tử Du là gì, Thấu Kì Sa Hạ chỉ biết, mình và người này, xuất thân và địa vị đều quá cách xa nhau.

"Chu đại nhân là người của triều đình, có địa vị có tiếng tăm, tốt nhất không nên qua lại với ta. Nếu mọi người thấy được nhất định..." – Thấu Kì Sa Hạ chưa nói hết câu, Chu Tử Du đã lấy chiếc mặt nạ treo ở sạp bên đường đeo lên cho nàng.

"Bây giờ, không ai biết nàng là ai cả".

Chiếc mặt nạ hình cáo che hết nửa khuôn mặt Sa Hạ, tuy vậy, Chu Tử Du vẫn đoán được nàng đang rất ngạc nhiên, đôi đồng tử màu trà mở to kiên định nhìn về phía mình, phản chiếu ánh đèn nhiều màu của lễ hội trông càng thu hút.

"Dù khuôn mặt có che đi, nhưng thân phận cũng không thể rũ bỏ. Ta vốn dĩ..."

"Ta không quan tâm" – Chu Tử Du thẳng thừng cắt ngang.

----- Huống chi ta chưa từng coi nàng là kĩ nữ.

"Chu đại nhân..."

"Gọi ta là Tử Du".

Đối diện với một Chu Tử Du khí thế ngút trời, bề ngoài lạnh lùng nhưng từng lời đều mang theo ấm áp, Thấu Kì Sa Hạ có chút không quen. Nàng tránh ánh mắt đi nơi khác, ấp úng: "Chúng ta đi tiếp thôi".

.

Đến lúc từ biệt, Chu Tử Du có ý đưa Thấu Kì Sa Hạ về Hồng Thanh Lâu nhưng nàng từ chối. Cũng không muốn làm khó nàng, cả 2 đứng trên cây cầu nhỏ chào nhau quay đầu bước về 2 phía.

Chuyện cũng không có gì nếu như sau đó Thấu Kì Sa Hạ không bị đám người của Hà Viên bắt đi. Còn Chu Tử Du trên đường đi tìm Tôn Thái Anh về phủ, tình cờ nhặt được chiếc mặt nạ Thấu Kì Sa Hạ đánh rơi.

.

Chu Tử Du nhặt chiếc mặt nạ lên, trong lòng bỗng dưng thấy mất mát.

---- mặt nạ ta mua, vừa rời đi nàng đã không muốn dùng nữa?

Thấy Chu Tử Du đứng im cầm chiếc mặt nạ hình cáo, Tôn Thái Anh ở bên cạnh tò mò: "Làm sao vậy?"

"Không có gì" – Chu Tử Du lắc đầu định đem chiếc mặt nạ ném đi, bất ngờ có bé gái chừng 5 tuổi kéo góc áo nàng.

"Tỉ tỉ, nếu không cần thì cho ta chiếc mặt nạ ấy đi".

Chu Tử Du quay đầu, thấy đứa nhỏ mặt mũi bụ bẫm ánh mắt len lén nhìn mình, nàng khụy 1 chân xuống để ngang tầm đứa nhỏ kia: "Em thích cái này sao?"

Đứa nhỏ vẫn không dám nhìn thẳng vào Chu Tử Du, nhỏ giọng kể: "Thật ra ban nãy có một tỉ tỉ mặc váy đỏ đeo chiếc mắt nạ này, ta thấy thích nên chạy theo xin, tỉ tỉ đã chịu cho ta rồi, nhưng vừa lúc tỉ ấy tháo mặt nạ ra, một đám người tới bắt tỉ ấy đi. Chiếc mặt nạ này rơi ở đây, nhưng ta sợ đó là kẻ xấu, ta không dám lấy nó đi".

Đứa nhỏ kể 1 lúc thì thút thít, âm thanh phát ra không rõ ràng, đại loại tiếng có tiếng không, nhưng mà lại như sấm chớp giật đùng đùng bên tai Chu Tử Du. Nàng bắt lấy vai đứa nhỏ: "Bọn họ đưa nàng ấy đi đâu?"

Đứa nhỏ bật khóc chỉ về phía bên kia.

"Tôn Thái Anh, nàng về nhà trước đi, ta có chuyện cần giải quyết".

Tôn Thái Anh đợi cho bóng lưng Chu Tử Du biến mất trong bóng tối, liền ngồi xổm nói với đứa nhỏ kia: "Tỉ tỉ bị bắt đi trông như thế nào? Có thể kể cho ta được không? Đổi lại ta sẽ mua cho em mặt nạ em thích"

Đứa nhỏ lập tức nín khóc, giương mắt nhìn nụ cười xinh đẹp của Tôn Thái Anh.

.
.

Ngoại truyện 1:

Đưa Lâm Nhã Nghiên về Hồng Thanh Lâu, Du Trịnh Nghiên trong lòng tâm trạng không tốt, mặt mũi vô cùng khó coi. Bởi vì ban nãy, Trịnh Nghiên phát hiện, Lâm Nhã Nghiên có liếc nhìn người đi cùng thuyền với Kim Đa Hân.

Âm thầm đánh giá: có tướng mạo, có khí chất, có tài lực, cũng có thể có năng lực.

Nói chung nhìn bề ngoài không biết chê ở đâu.

Nhưng mà có thế nào cũng không được đem cái ánh mắt lén lút đó trao đổi với Nhã Nghiên.

Rốt cuộc thì cái người này ở đâu chui ra.

Du Trịnh Nghiên nghĩ mãi không tìm được câu trả lời, nàng mỗi ngày ở bên Lâm Nhã Nghiên, đến con muỗi vo ve bên cạnh nàng, đến chén trà nàng uống in mấy cái bông đều biết, hà cớ gì lại không biết cái người kia.

Càng suy nghĩ mặt mày càng khó coi, Lâm Nhã Nghiên trông thấy nhịn không được hỏi: "Ngươi làm sao thế, đau bụng ah?"

Du Trịnh Nghiên nếu không vì vai vế thiếu điều gào lên: "Ăn phải giấm, xót bụng"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me