Sau khi bị lộ tiếng lòng nhóc sợ xã hội được lão đại đoàn sủng
Chương 34: Giúp người mang đồ ☆
ed: junie"Tề Niệm!"Nghe thấy có người gọi mình, Tề Niệm quay đầu lại và thấy một nữ sinh kéo theo một cô gái khác, hưng phấn vẫy tay về phía cậu với vẻ mặt đầy phấn khích.Cậu ngẩn người một chút rồi dừng bước.Nữ sinh kia nhìn biểu cảm của cậu, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã: "Không phải chứ? Cậu không nhớ tôi sao?"Tề Niệm vội vàng đáp: "Nhớ chứ."Đây chính là cô gái từng đứng ra giúp cậu khi bị Lăng Vân Chí gây rắc rối. Tuy rằng Tề Niệm hơi ngại giao tiếp, nhưng cậu không phải là người quên mặt người khác.Cô gái lập tức tươi cười rạng rỡ, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tề Niệm, rồi đưa tay ra:
"Hôm trước vội quá chưa kịp giới thiệu, mình tên là Văn Ngọc."Tề Niệm bắt tay cô một cách lịch sự. Văn Ngọc lại chỉ sang cô gái bên cạnh, giới thiệu: "Đây là Thư Đồng, bạn thân nhất của mình."Thư Đồng ngơ ngác nhìn nam sinh đẹp trai trước mặt, nhất thời không biết nói gì, chỉ ngây ngốc gật đầu.Tề Niệm cũng không khá hơn, vẻ căng thẳng như học sinh tiểu học chỉ biết gật đầu đáp lại.Văn Ngọc nhìn cả hai, bật cười đến suýt đau bụng: "Hai người sao trông ngố như nhau thế này, buồn cười quá đi!"Tề Niệm xấu hổ gãi đầu: "Không... không đến mức vậy đâu."Thấy cả Tề Niệm lẫn Thư Đồng đều có chút ngại ngùng, Văn Ngọc ngừng cười, lấy điện thoại ra: "Thôi nào, chúng ta trao đổi cách liên lạc đi. Từ giờ coi như bạn bè, được chứ?"Sau khi trao đổi số điện thoại, Tề Niệm còn phải đi học nên ôm sách vở, vẫy tay chào hai người rồi rời đi.Hết một ngày học, Tề Niệm trở về ký túc xá với một quả xoài lớn trong tay – món quà từ Lữ Trạch."Tớ bị dị ứng với xoài, nhưng người ta đã tặng nên không tiện từ chối. Cậu ăn giúp đi." Lữ Trạch đưa quả xoài cho cậu, tiện miệng hỏi: "Cậu không bị dị ứng chứ?"Tề Niệm không chắc lắm: "Chắc là... không."Kiếp trước cậu vốn không bị dị ứng với xoài.Lữ Trạch ngao ngán: "Cái gì mà 'chắc là'?"Nhưng Tề Niệm vốn là một người tham ăn nên không mấy bận tâm. Nhìn quả xoài thơm ngon, cậu vừa đói bụng lại không thể cưỡng lại: "Không sao, dù sao cũng không chết được."Lữ Trạch: "......"Thấy Tề Niệm lột vỏ xoài, cắn một miếng to, mắt cậu sáng rực như con nai con, rồi nuốt xuống và cảm thán: "Xoài ngon thế này mà cậu không ăn thì đúng là quá phí! Siêu ngon luôn!"Lữ Trạch chẳng buồn đáp lại. Đúng là món ngon như vậy mà không được ăn thì thật đáng tiếc.Sau khi ăn xong quả xoài, Tề Niệm cảm thấy bụng đỡ đói hơn, cậu đi học tiết cuối cùng trong ngày. Trước khi rời khỏi, cậu vẫy tay chào Lữ Trạch rồi lên tàu điện ngầm về nhà.---"Dì ơi? Chú và Dì Ninh không về nhà sao ạ?" Tề Niệm nhìn căn nhà trống trải, quay sang hỏi bảo mẫu.Bảo mẫu mỉm cười đáp: "Thiếu chút nữa quên báo với cậu, hôm nay ông bà chủ ra ngoài ăn tối, sẽ không về."Tề Niệm gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy còn anh cháu, anh ấy có về ăn cơm không ạ?"Bảo mẫu lắc đầu: "Cái này dì cũng không rõ."Không đợi thêm, Tề Niệm quyết định tự mình nhắn tin hỏi.[Tề Niệm]: Anh, hôm nay anh có về nhà ăn cơm không?
[Tề Niệm]: Chú và dì đều không ăn ở nhà.
[Tề Niệm]: (Đính kèm hình cừu non buồn bã nhai cỏ xanh.jpg)Ở đầu kia, Chử Dung Thời nhìn hình cừu con đáng thương trên màn hình, xóa đoạn tin nhắn định trả lời ban đầu rồi gõ lại:[Chử Dung Thời]: Nửa giờ nữa anh về.[Tề Niệm]: Được rồi, để em nói với bảo mẫu!Biết sẽ không phải ăn cơm một mình, Tề Niệm vui vẻ đi báo lại cho bảo mẫu. Sau đó, cậu ngồi lại trên sofa, bất giác gãi mặt."Kỳ lạ, trong nhà đâu có muỗi, sao ngứa vậy nhỉ?" – Tề Niệm lẩm bẩm.Ban đầu chỉ ngứa ở mặt, nhưng chẳng mấy chốc cổ và tay cũng bắt đầu nổi ngứa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã nghe thấy tiếng động từ cửa.Tề Niệm lập tức nhảy lên khỏi sofa, vui vẻ chạy ra chào: "Anh, anh về rồi!"Trông cậu chẳng khác nào một chú cừu nhỏ vui mừng.Chử Dung Thời bước vào, ánh mắt dịu đi khi nhìn Tề Niệm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.Thấy vậy, Tề Niệm ngơ ngác hỏi: "Sao thế ạ?"Chử Dung Thời tiến nhanh đến, nắm lấy tay cậu: "Đừng gãi. Em bị dị ứng à?""A?" Tề Niệm sững người, nhìn Chử Dung Thời kéo tay áo mình lên. Trên cánh tay cậu chi chít những nốt đỏ li ti."Trời ơi!" – Tề Niệm giật mình, cả người nổi da gà.Vậy là bữa tối không được ăn, Tề Niệm buồn bực ngồi ở ghế phụ trên xe, lẩm bẩm: "Em chỉ ăn mỗi một quả xoài thôi mà."Chử Dung Thời vừa lái xe vừa nói: "Em bị dị ứng xoài."Tề Niệm trợn tròn mắt, trong lòng hoảng hốt. Cậu liếc nhìn anh trai một cái, sợ bị hỏi rằng tại sao biết mình dị ứng mà vẫn ăn. Nhưng đợi mãi, đối phương chẳng hỏi gì.Thở phào nhẹ nhõm, Tề Niệm thầm nghĩ: May quá, anh mình không phải kiểu người tò mò.Còn chưa kịp mừng xong, Chử Dung Thời bỗng lên tiếng: "Trừ xoài, em còn dị ứng cần tây, khói bụi, và nhựa cây nữa."Nghe vậy, Tề Niệm ngạc nhiên. Có gì đó không đúng, nhưng cậu không rõ là gì. Dù vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ những thứ cần tránh.May mắn là tình trạng dị ứng của Tề Niệm không quá nặng. Sau khi biết nguyên nhân, bác sĩ chỉ cần tiêm một mũi, kê thêm thuốc là ổn. Hai anh em lại trở về nhà.Lăn lộn một hồi, Tề Niệm bụng đói cồn cào, cùng Chử Dung Thời ăn bữa tối muộn. Uống thuốc xong, Chử Dung Thời đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ: "Em bôi lên tất cả chỗ nổi đỏ nhé."Tề Niệm ngoan ngoãn nhận lấy: "Em biết rồi."Sau đó, cậu cầm thuốc mỡ trở về phòng.---Chử Dung Thời xoay người vào thư phòng tiếp tục làm việc. Đang bận rộn thì cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Không rời mắt khỏi màn hình, anh nói: "Vào đi."Cửa mở hé một khe nhỏ, rồi một cái đầu tóc xù lén lút thò vào.Gương mặt trắng nõn của Tề Niệm giờ điểm vài nốt đỏ, nhưng lại khiến cậu thêm phần đáng yêu. Đôi mắt sáng lấp lánh trông chờ nhìn Chử Dung Thời, trong khi nhúm tóc mái mềm mại khẽ rung theo động tác của cậu.Chử Dung Thời ban đầu chẳng để ý, tiếp tục gõ máy tính. Nhưng cảm giác được ánh mắt kiên nhẫn của người em trai, anh ngẩng lên: "Có chuyện gì sao?""Anh, anh bận lắm à?" – Tề Niệm ngập ngừng hỏi.Vừa nói, cậu liền tự cảm thấy câu hỏi của mình thừa thãi. Rõ ràng anh rất bận mà!---Chử Dung Thời ngừng gõ bàn phím, ngón tay rời khỏi: "Công việc này không gấp."Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm tuýp thuốc mỡ, có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi: "Anh giúp em bôi thuốc phía sau lưng được không? Em với không tới."Chử Dung Thời khẽ cuộn tay lại trên bàn, nhưng rất nhanh thả lỏng và gật đầu: "Ừ."Trong phòng, Tề Niệm ngại ngùng quay lưng lại, từ từ cởi áo ra: "Vậy... cảm ơn anh."Cậu tìm chuyện để nói cho đỡ ngại: "Phía sau lưng em chắc nổi nhiều lắm nhỉ? Ngứa quá trời."Phần lưng trắng trẻo vốn ít khi tiếp xúc ánh nắng của Tề Niệm giờ đây xuất hiện những nốt đỏ li ti, nổi bật trên làn da sáng mịn, làm chúng trông càng rõ nét. Đôi xương bướm tinh tế như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, phía dưới là eo thon cong mượt, tạo nên một hình ảnh khiến người nhìn khó lòng rời mắt.Tề Niệm lại cảm thấy ngứa hơn, không chịu nổi liền cựa nhẹ eo, muốn xoa dịu cảm giác đó."Đừng nhúc nhích." – Chử Dung Thời cất giọng trầm, khiến Tề Niệm ngoan ngoãn ngồi yên.Lát sau, cậu cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc mỡ, theo sau là hơi ấm từ bàn tay của anh trai đang nhẹ nhàng thoa đều. Cảm giác lạnh lạnh xen lẫn sự dễ chịu làm cậu thoải mái hơn."Anh, anh giúp em gãi một chút chỗ bả vai được không? Ngứa quá!" – Tề Niệm không nhịn được cầu xin."Không được." – Chử Dung Thời đáp ngay lập tức."... Vâng, QAQ." Tề Niệm đành ngậm ngùi chịu trận.Chử Dung Thời bôi thuốc rất nhanh, hoàn thành xong thì lập tức rời khỏi phòng, để lại Tề Niệm muốn nói điều gì đó nhưng không kịp. Cậu nằm bò ra giường, trong lòng tự nhủ: "Anh ấy quả thực rất bận, nhưng dù bận như vậy mà vẫn dành thời gian bôi thuốc cho mình... Anh thật tốt!"Trong phòng tắm, Chử Dung Thời để dòng nước lạnh chảy qua tay, ánh mắt khẽ trầm xuống. Bất chợt, hình ảnh làn da trắng mịn và xương bướm của Tề Niệm hiện lên trong đầu anh. Ngón tay anh siết chặt lại theo phản xạ.Khi bước ra, anh chạm mặt Ninh Mẫn. Trên trán vẫn còn vương chút nước, thần sắc trầm tư. Dường như Chử Dung Thời không nhận ra mẹ đang nhìn, chỉ lo lắng suy nghĩ điều gì đó."Dung Thời, con làm sao vậy?" Ninh Mẫn hỏi, cảm thấy con trai có vẻ lạ.Chử Dung Thời giật mình, lấy lại vẻ điềm tĩnh: "Niệm Niệm bị dị ứng."Ninh Mẫn nghe thế lập tức lo lắng: "Dị ứng? Có nghiêm trọng không? Sao tự nhiên lại bị? Nó ở trong phòng đúng không? Để mẹ qua xem."Bà vừa nói vừa định đi về phía phòng Tề Niệm."Mẹ." – Chử Dung Thời nhắc nhở từ phía sau: "Em ấy có thể chưa mặc quần áo. Mẹ nhớ gõ cửa trước."Ninh Mẫn khựng lại, quay đầu nhìn con trai lớn. Ánh mắt sắc lạnh thoáng qua của anh khiến bà cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được là gì. Dù vậy, bà vẫn gật đầu.Quả thật, Tề Niệm chưa mặc áo. Trên người cậu vẫn còn dính thuốc mỡ nên không thể mặc đồ ngay. Khi nghe tiếng gõ cửa, Tề Niệm vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra mở cửa.Vừa thấy cậu, Ninh Mẫn đã nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà xót xa: "Niệm Niệm, sao lại thành ra thế này? Có khó chịu không?"Lần đầu tiên bị dì nắm mặt, Tề Niệm đỏ bừng cả mặt: "Con không sao đâu ạ."Thấy đứa bé ngại ngùng, Ninh Mẫn cười thả tay ra: "Có gì không thoải mái thì nhớ nói với dì, biết chưa? Ôi trời, nhìn con thế này dì đau lòng quá đi mất."Sau khi Ninh Mẫn quan tâm xong, đến lượt Chử Chấn. Hai người liên tục hỏi han, khiến ai nhìn vào cũng tưởng cậu bị bệnh gì nghiêm trọng lắm.Dù vậy, được quan tâm thế này, Tề Niệm cảm thấy rất ấm áp. Dị ứng thì sao chứ? Cậu vẫn vui vẻ vì được mọi người yêu thương.Trước khi ngủ, Tề Niệm nhắn tin cho Lữ Trạch.[Tề Niệm]: (Đính kèm hình cừu non khóc lớn.jpg)
[Lữ Trạch]: Cậu làm sao vậy?
[Tề Niệm]: (Gửi hình)
[Tề Niệm]: Tớ bị dị ứng xoài![Lữ Trạch]: Ha ha ha ha... Báo ứng đấy! Ai bảo trước đó cậu còn khoe mình ăn được xoài?[Tề Niệm]: Khóc chết mất.*!!!! Bạn Trạch đã tinh tế hỏi lại rồi mà bạn Niệm tham ăn quá mà. Hahaa, tui cười xỉu.Lữ Trạch đưa ra lời khuyên: "Nếu cậu thích ăn xoài thì trước khi ăn hãy uống thuốc dị ứng. Vậy là ổn thôi."Tề Niệm: "..." Thật sự không cần thiết đâu.---Tề Niệm nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngoài cửa, cứ ngỡ mình nghe nhầm.Cậu mở cửa bước xuống lầu, khi nhìn thấy Chử Thiên Hằng ngồi trên sô pha thì cả người cậu ngây ra: "Anh hai? Sao anh lại về đây?"* Tui chưa nói. Bạn Niệm gọi Thiên Hằng là "anh hai", còn gọi Dung Thời là "ca ca" nhé mọi người :))) Gọi chồng phải khác chứ.Chử Thiên Hằng cười lớn, vươn tay xoa rối tóc Tề Niệm: "Ha ha ha, nhìn cậu như thế này thật không uổng công anh vội vàng chạy về từ sáng sớm."Tề Niệm bĩu môi, trừng mắt: "Đừng nói với em, anh về đây chỉ để cười nhạo em thôi."Chử Thiên Hằng lập tức thay đổi thái độ, gương mặt đầy vẻ từ ái: "Đừng nói vậy, anh hai là lo cho em mà."Tề Niệm lẩm bẩm: "Tin anh thì chắc em đi tin ma quỷ."Chử Thiên Hằng búng nhẹ tai cậu, giọng điệu nửa đùa nửa dọa: "Nói gì đó? Hả?"Tề Niệm lập tức hét lớn: "Anh ơi! Anh nhìn xem anh hai kìa!"Sáng sớm, không khí trong nhà Chử gia ngập tràn tiếng cười vui vẻ."Niệm Niệm à, anh hai của con nghe tin con bị dị ứng, lo lắng đến mức sáng sớm đã vội về thăm con đấy." Ninh Mẫn như bao bà mẹ khác, cố gắng biến hành động "trêu chọc" của Chử Thiên Hằng thành một câu chuyện cảm động.Tề Niệm híp mắt, cười nham hiểm, rồi bất ngờ vươn tay làm rối tung mái tóc của Chử Thiên Hằng, khiến nó trở thành một "tổ chim". Trước khi Chử Thiên Hằng kịp bùng nổ, cậu đã nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh Chử Dung Thời, ra vẻ vô tội.Chử Thiên Hằng hét lên, giọng cực kỳ đáng sợ: "TỀ! NIỆM!"Ninh Mẫn vội vàng hòa giải: "Ai dà, em trai của con làm thế là vì thân thiết với con đó. Nhìn xem, nó trêu chọc con mà vui vẻ đến vậy kìa."Chử Thiên Hằng: "..."Tề Niệm: "Ha ha ha..."Chử Dung Thời ngồi bên cạnh, thấy Tề Niệm cười đến đỏ cả mặt, chỉ khẽ cong môi, không nói gì.---Mấy nốt đỏ trên mặt Tề Niệm đã mờ đi đôi chút, nhưng vẫn còn. Cậu nhận ra việc đeo khẩu trang quả thực là "bảo bối" cho những người ngại giao tiếp xã hội. Dạo này, mỗi lần ra ngoài, cậu đều đeo khẩu trang để che đi dấu vết dị ứng.Tuy vậy, trên trán vẫn còn vài nốt đỏ nhỏ.Sau giờ học, Tề Niệm vào nhà vệ sinh trong khi Lữ Trạch đi trước để xếp hàng lấy cơm. Đây là lúc đông người nhất tại nhà ăn, nếu đến muộn sẽ phải chờ rất lâu.Đi vệ sinh xong, Tề Niệm định đi thẳng xuống căng tin thì thấy một nữ sinh đang chạy vội lên cầu thang. Nhìn thấy cậu, cô dừng lại, ánh mắt sáng lên như tìm thấy cứu tinh, giọng đầy sốt ruột: "Bạn học, mình cần mang chút đồ nhưng nặng quá không mang nổi. Bạn có thể giúp mình một chút được không?"Nữ sinh mồ hôi ướt đẫm trán, rõ ràng là rất vội.Tề Niệm không nghĩ ngợi nhiều, hỏi: "Phòng học của bạn ở đâu?""Trên tầng 5, tầng này cao nên mang đồ rất mệt." Cô gái vội vàng giải thích, không quên cảm ơn cậu rối rít.Tề Niệm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Cậu vừa đi theo vừa cúi đầu nhắn tin cho Lữ Trạch:[Tề Niệm]: Tớ đang giúp một bạn nữ dọn đồ. Có thể đến trễ chút.
[Lữ Trạch]: Không sao. Hôm nay đông người, xếp hàng lâu lắm.
[Tề Niệm]: Tốt quá, chỉ cần cơm không bị nguội là được.
[Lữ Trạch]: ...Lên đến tầng 5, Tề Niệm nhận ra khu vực này yên tĩnh đến kỳ lạ.Cô gái dừng lại trước một phòng học ở góc khuất: "Chính là phòng này. Bạn giúp mình mang cái bàn này đi, bên mình thiếu một cái."Tề Niệm cảm thấy hơi lạ. Tại sao lại để một nữ sinh đi khuân bàn? Với lại, nếu chỉ thiếu bàn, thì cần gì phải chọn một cái ở tận tầng 5?Đến lúc nhận ra có điều bất thường thì đã muộn. Nữ sinh bất ngờ khóa cửa, ánh mắt thay đổi hoàn toàn. Sau đó, cô ta bắt đầu kéo áo của mình xuống.Tề Niệm sững người: "Cậu... cậu định làm gì?"Không trả lời, cô ta đột nhiên khóc lóc kêu cứu, giống như vừa bị bắt nạt.Tề Niệm lập tức hiểu ra tình huống, cau mày tiến đến mở cửa. Nhưng cô gái dùng toàn lực đè lên chốt cửa, khiến cậu không thể thoát ra được.Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Một nhóm người, dẫn đầu bởi một người đàn ông trung niên, xông vào. Sau lưng ông ta là vài người khác, trong đó có một người béo lùn.Người trung niên quát lớn: "Cậu định làm gì ở đây? Đây là trường học!"Tề Niệm nhận ra ông ta chính là phó hiệu trưởng.Cô gái núp sau lưng đám người, khóc lóc nói: "Hắn... hắn đột nhiên xé áo của tôi! Tôi tưởng hắn tốt bụng nên nhờ giúp mang đồ..."Tề Niệm biết nếu lúc này không tự biện minh thì cậu đúng là kẻ ngốc. Nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu, cậu nhận ra đó chính là phó hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng Lý, cô ấy tự xé quần áo mình! Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì cả!"hiệu trưởng Lý không dễ bị lừa. Ông liếc nhìn nữ sinh, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều bất thường.chủ nhiệm Dương đứng bên cạnh, trong lòng thầm rủa xui xẻo. Ban đầu, hiệu trưởng Lý vốn không có ý đi cùng nhóm bọn họ, ai ngờ lại bất ngờ muốn đến kiểm tra môi trường học tập của sinh viên. Người như hiệu trưởng Lý vốn không phải kẻ dễ qua mặt.Thấy Tề Niệm định nói thêm, chủ nhiệm Dương lập tức ngắt lời: "Cậu nói cô ấy tự xé quần áo mình? Nói ra mà ai tin được?"Ông ta cười khẩy, gương mặt béo mập rung lên vì khinh thường: "Cậu còn trẻ, không chịu học hành cho tử tế mà lại làm ra những chuyện đồi bại thế này! Giờ còn dám vu oan nữ sinh? Những học sinh như cậu chỉ làm ô nhiễm không khí trong lành của Kinh Đại!"Chủ nhiệm Dương quay sang hiệu Lý, vẻ mặt đầy chính nghĩa: "Hiệu trưởng, ngài xem, trước đây chúng ta từng gặp vụ của Lăng Vân Chí rồi, bài học còn rõ ràng ở đó. Loại học sinh này nên bị khuyên thôi học ngay, để không ảnh hưởng đến những sinh viên tốt khác."Nghe những lời của chủ nhiệm Dương, Tề Niệm cảm thấy rõ ràng mục đích của ông ta là ép mình thôi học. Cậu chỉ hy vọng hiệu trưởng Lý không hồ đồ mà nghe theo ông ta.May mắn thay, hiệu trưởng Lý giữ được sự sáng suốt. Ông xua tay: "Lão Dương, chuyện này còn chưa rõ ràng, sao ông đã vội nói đến Chuyện cho thôi học? Cần làm rõ trước đã.""Chủ nhiệm Dương khựng lại, sắc mặt cứng đờ. Ông ta biết hiệu trưởng Lý vốn không thích mình, nên sự xuất hiện của ông đã làm rối tung kế hoạch.Tuy vậy, dù hôm nay chưa thể ép Tề Niệm rời đi, chủ nhiệm Dương tin rằng khi lời đồn lan ra khắp trường, Tề Niệm sẽ tự chịu không nổi mà bỏ đi. Nghĩ đến khả năng đó, ông ta cảm thấy hài lòng."Cứ như trước đây, có sinh viên còn nghĩ quẩn đến mức tự tử..." chủ nhiệm Dương nghĩ thầm, nụ cười càng thêm nham hiểm.Khi đang mải tính toán, ông nghe thấy Tề Niệm lên tiếng: "Hiệu trưởng, tôi có thể hỏi cô ấy một câu được không?"Trước khi hiệu trưởng Lý kịp trả lời, chủ nhiệm Dương đã gắt gỏng: "Hỏi gì mà hỏi! Nữ sinh đã chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cậu còn muốn kích thích cô ấy à?"Tề Niệm bình tĩnh đáp: "Cô ấy không phải sinh viên của trường chúng ta. Lúc nãy, cô ấy nhờ tôi giúp dọn một cái bàn. Sao một người ngoài có thể tự do ra vào khu dạy học của trường được?"Câu nói của Tề Niệm khiến chủ nhiệm Dương và nữ sinh sững sờ. chủ nhiệm Dương không thể phản bác, đành quay sang nhìn nữ sinh.Nữ sinh cố gắng giữ bình tĩnh, vừa khóc vừa nói: "Cậu nói bậy! Là... là cậu lừa tôi đến đây! Cậu nói cậu là sinh viên Kinh Đại, muốn đưa tôi đi tham quan trường, nên tôi mới theo cậu!"Chủ nhiệm Dương thở phào nhẹ nhõm, thầm khen cô ta phản ứng nhanh.Nhưng Tề Niệm không hề nao núng: "Vậy sao? Rõ ràng cô vừa nói cô nhờ tôi giúp dọn đồ."Nữ sinh lập tức lúng túng: "Tôi... tôi..."Hiệu trưởng Lý nhíu mày. Ban đầu, ông có phần nghiêng về lời nữ sinh, nhưng giờ đây, những lời nói mâu thuẫn của cô gái khiến ông bắt đầu nghi ngờ.Dù lòng bàn tay Tề Niệm đã đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh để đối diện với tình huống khó khăn.Bất ngờ có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: "Em có thể chứng minh!"Lữ Trạch vừa nói vừa chạy tới, theo sau là một nhóm đông sinh viên.Lữ Trạch bước nhanh đến cạnh Tề Niệm, hỏi nhỏ: "Cậu không sao chứ?"Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: "Không sao. Nhưng sao đông người vậy?""Nghe nói cậu gặp chuyện, cả lớp kéo nhau đến đây." Lữ Trạch đáp.Tề Niệm nhìn quanh, thấy cả bạn cùng lớp và những người không quen biết. Cậu khẽ cúi đầu, tỏ vẻ áy náy với những người lạ mặt.Hiệu trưởng Lý nhìn Lữ Trạch, hỏi: "Em nói có thể chứng minh điều gì?"Lữ Trạch nói năng lưu loát hơn nhiều so với Tề Niệm: "Trước đó Tề Niệm đã nhắn tin cho em, nói rằng cậu ấy gặp một nữ sinh nhờ giúp dọn đồ. Giờ phát hiện cô ấy không phải sinh viên của trường, chẳng phải điều đó đủ để chứng minh vấn đề sao? Rõ ràng cô ta đã lừa bạn Tề Niệm đến đây, sau đó tìm cách vu khống cậu ấy."Các bạn học xung quanh cũng lên tiếng bênh vực:"Đúng vậy, Tề Niệm bình thường là người rất tốt, chỉ hơi ít nói.""Cậu ấy thậm chí không dám nhìn thẳng mặt nữ sinh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?""Hiệu trưởng, rõ ràng đây là vu khống!"Nữ sinh nghe vậy mặt tái mét. Biết tình hình đã không thể cứu vãn, cô ta tức giận nói: "Các người cùng một hội, hôm nay coi như tôi xui xẻo!"Nói xong, cô định bỏ chạy nhưng bị Lữ Trạch chặn lại: "Nếu cô muốn làm rõ sự thật, chi bằng báo cảnh sát. Họ sẽ điều tra tất cả."Nghe đến đây, nữ sinh hoảng hốt, ánh mắt theo bản năng liếc về phía chủ nhiệm Dương.Chủ nhiệm Dương không thể để chuyện này đến tai cảnh sát, nếu không chính ông ta cũng sẽ bị liên lụy. Ông ho khan, cố gắng lấp liếm: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, cũng không phải chuyện lớn, thôi thì bỏ qua đi."Hiệu trưởng Lý, từ nãy giờ vẫn im lặng, quan sát toàn bộ biểu cảm và hành động của chủ nhiệm Dương.Các lãnh đạo khác vốn có mối quan hệ tốt với chủ nhiệm Dương, cũng cố gắng giúp ông ta: "Đúng vậy, việc này không phải chuyện gì nghiêm trọng, nên bỏ qua đi."Nhưng vì Lữ Trạch từng trải qua những chuyện oan ức, càng thêm căm ghét sự bất công. Cậu lạnh giọng: "Gọi đây là việc nhỏ sao? Nếu cậu ấy không tự minh oan được, các người có biết hậu quả sẽ ra sao không? Danh tiếng của một người bị hủy hoại mà lại xem là việc nhỏ?"Đám học sinh xung quanh lập tức hùa theo: "Đúng vậy! Dựa vào đâu mà bỏ qua?""Tìm cảnh sát đi!""Em còn nghi ngờ họ là cùng một phe."Thấy số đông học sinh không sợ hãi mà đứng về phía Tề Niệm, một trong các lãnh đạo lúng túng nói: "Đám trẻ bây giờ đúng là... chẳng biết kính trên nhường dưới."Ngay lúc này, giọng nói trầm tĩnh của Tề Niệm vang lên, phá vỡ bầu không khí: "Các bạn nói đúng. Chủ nhiệm Dương và nữ sinh đó đúng là cùng một phe. Thực ra, cô ấy là do chủ nhiệm Dương tìm đến để vu khống em."Chủ nhiệm Dương sững sờ, trừng mắt nhìn Tề Niệm, không thể tin vào tai mình.Tề Niệm thản nhiên tiếp tục, như đang kể lại một câu chuyện: "Ông ta chắc nghĩ em không biết gì cả. Nhưng em không chỉ biết chuyện này, mà còn biết chủ nhiệm Dương nhận tiền từ một doanh nhân tên Cổ Hùng, đó là kẻ chuyên làm ăn bất chính. Ông ta đã nhận không ít tiền từ Cổ Hùng trong nhiều năm qua để giúp gã thực hiện những việc mờ ám."Đám học sinh ồ lên, Tề Niệm tiếp lời: "Các dự án bất động sản của Cổ Hùng, bao gồm cả khu nhà Dương Phàm, đều dùng vật liệu kém chất lượng. Với sự giúp đỡ của chủ nhiệm Dương nên không ai phát hiện ra. Nhưng nếu không cẩn thận, những công trình đó sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Em nghĩ trường học nên kiểm tra kỹ lưỡng khu nhà này, kẻo có ngày xảy ra chuyện lớn.""À, còn nữa," Tề Niệm tiếp tục, "Chủ nhiệm Dương lương không cao, gia cảnh bình thường, nhưng hiện tại ông lại sở hữu một căn biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố. Căn biệt thự đó cũng là do Cổ Hùng tặng. Thật không hiểu, ông không sợ căn nhà xây từ vật liệu kém đó sẽ đè nát cả gia đình mình sao?"Mỗi lời Tề Niệm nói như một nhát dao đâm vào chủ nhiệm Dương. Ông ta nhiều lần định ngắt lời nhưng bị hiệu trưởng Lý lạnh lùng ngăn lại.Đám học sinh bàn tán xôn xao: "Biệt thự ở trung tâm thành phố? Giá chắc phải cả chục tỷ chứ chẳng chơi!""May mà sáng nay đi học ở khu nhà Dương Phàm mà nó chưa sập!""Không phải nói lâu mới sập, nhưng ai mà biết chắc được chứ?""Đúng là ghê tởm, trước đây đã không thích ông ta, giờ thì rõ rồi!"Trong khi học sinh hóa thân thành "thánh hóng hớt," các lãnh đạo ban đầu đứng về phía chủ nhiệm Dương lập tức quay lưng, giữ khoảng cách.Hiệu trưởng Lý không còn giữ vẻ ôn hòa, giọng ông lạnh lùng:
"Chủ nhiệm Dương, ông không định giải thích gì sao?"Chủ nhiệm Dương mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt sũng. Gương mặt ông tái nhợt, không hiểu làm sao Tề Niệm lại biết được nhiều bí mật như vậy.Ông hối hận, nhưng giờ đây tất cả đã muộn.
"Hôm trước vội quá chưa kịp giới thiệu, mình tên là Văn Ngọc."Tề Niệm bắt tay cô một cách lịch sự. Văn Ngọc lại chỉ sang cô gái bên cạnh, giới thiệu: "Đây là Thư Đồng, bạn thân nhất của mình."Thư Đồng ngơ ngác nhìn nam sinh đẹp trai trước mặt, nhất thời không biết nói gì, chỉ ngây ngốc gật đầu.Tề Niệm cũng không khá hơn, vẻ căng thẳng như học sinh tiểu học chỉ biết gật đầu đáp lại.Văn Ngọc nhìn cả hai, bật cười đến suýt đau bụng: "Hai người sao trông ngố như nhau thế này, buồn cười quá đi!"Tề Niệm xấu hổ gãi đầu: "Không... không đến mức vậy đâu."Thấy cả Tề Niệm lẫn Thư Đồng đều có chút ngại ngùng, Văn Ngọc ngừng cười, lấy điện thoại ra: "Thôi nào, chúng ta trao đổi cách liên lạc đi. Từ giờ coi như bạn bè, được chứ?"Sau khi trao đổi số điện thoại, Tề Niệm còn phải đi học nên ôm sách vở, vẫy tay chào hai người rồi rời đi.Hết một ngày học, Tề Niệm trở về ký túc xá với một quả xoài lớn trong tay – món quà từ Lữ Trạch."Tớ bị dị ứng với xoài, nhưng người ta đã tặng nên không tiện từ chối. Cậu ăn giúp đi." Lữ Trạch đưa quả xoài cho cậu, tiện miệng hỏi: "Cậu không bị dị ứng chứ?"Tề Niệm không chắc lắm: "Chắc là... không."Kiếp trước cậu vốn không bị dị ứng với xoài.Lữ Trạch ngao ngán: "Cái gì mà 'chắc là'?"Nhưng Tề Niệm vốn là một người tham ăn nên không mấy bận tâm. Nhìn quả xoài thơm ngon, cậu vừa đói bụng lại không thể cưỡng lại: "Không sao, dù sao cũng không chết được."Lữ Trạch: "......"Thấy Tề Niệm lột vỏ xoài, cắn một miếng to, mắt cậu sáng rực như con nai con, rồi nuốt xuống và cảm thán: "Xoài ngon thế này mà cậu không ăn thì đúng là quá phí! Siêu ngon luôn!"Lữ Trạch chẳng buồn đáp lại. Đúng là món ngon như vậy mà không được ăn thì thật đáng tiếc.Sau khi ăn xong quả xoài, Tề Niệm cảm thấy bụng đỡ đói hơn, cậu đi học tiết cuối cùng trong ngày. Trước khi rời khỏi, cậu vẫy tay chào Lữ Trạch rồi lên tàu điện ngầm về nhà.---"Dì ơi? Chú và Dì Ninh không về nhà sao ạ?" Tề Niệm nhìn căn nhà trống trải, quay sang hỏi bảo mẫu.Bảo mẫu mỉm cười đáp: "Thiếu chút nữa quên báo với cậu, hôm nay ông bà chủ ra ngoài ăn tối, sẽ không về."Tề Niệm gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy còn anh cháu, anh ấy có về ăn cơm không ạ?"Bảo mẫu lắc đầu: "Cái này dì cũng không rõ."Không đợi thêm, Tề Niệm quyết định tự mình nhắn tin hỏi.[Tề Niệm]: Anh, hôm nay anh có về nhà ăn cơm không?
[Tề Niệm]: Chú và dì đều không ăn ở nhà.
[Tề Niệm]: (Đính kèm hình cừu non buồn bã nhai cỏ xanh.jpg)Ở đầu kia, Chử Dung Thời nhìn hình cừu con đáng thương trên màn hình, xóa đoạn tin nhắn định trả lời ban đầu rồi gõ lại:[Chử Dung Thời]: Nửa giờ nữa anh về.[Tề Niệm]: Được rồi, để em nói với bảo mẫu!Biết sẽ không phải ăn cơm một mình, Tề Niệm vui vẻ đi báo lại cho bảo mẫu. Sau đó, cậu ngồi lại trên sofa, bất giác gãi mặt."Kỳ lạ, trong nhà đâu có muỗi, sao ngứa vậy nhỉ?" – Tề Niệm lẩm bẩm.Ban đầu chỉ ngứa ở mặt, nhưng chẳng mấy chốc cổ và tay cũng bắt đầu nổi ngứa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã nghe thấy tiếng động từ cửa.Tề Niệm lập tức nhảy lên khỏi sofa, vui vẻ chạy ra chào: "Anh, anh về rồi!"Trông cậu chẳng khác nào một chú cừu nhỏ vui mừng.Chử Dung Thời bước vào, ánh mắt dịu đi khi nhìn Tề Niệm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.Thấy vậy, Tề Niệm ngơ ngác hỏi: "Sao thế ạ?"Chử Dung Thời tiến nhanh đến, nắm lấy tay cậu: "Đừng gãi. Em bị dị ứng à?""A?" Tề Niệm sững người, nhìn Chử Dung Thời kéo tay áo mình lên. Trên cánh tay cậu chi chít những nốt đỏ li ti."Trời ơi!" – Tề Niệm giật mình, cả người nổi da gà.Vậy là bữa tối không được ăn, Tề Niệm buồn bực ngồi ở ghế phụ trên xe, lẩm bẩm: "Em chỉ ăn mỗi một quả xoài thôi mà."Chử Dung Thời vừa lái xe vừa nói: "Em bị dị ứng xoài."Tề Niệm trợn tròn mắt, trong lòng hoảng hốt. Cậu liếc nhìn anh trai một cái, sợ bị hỏi rằng tại sao biết mình dị ứng mà vẫn ăn. Nhưng đợi mãi, đối phương chẳng hỏi gì.Thở phào nhẹ nhõm, Tề Niệm thầm nghĩ: May quá, anh mình không phải kiểu người tò mò.Còn chưa kịp mừng xong, Chử Dung Thời bỗng lên tiếng: "Trừ xoài, em còn dị ứng cần tây, khói bụi, và nhựa cây nữa."Nghe vậy, Tề Niệm ngạc nhiên. Có gì đó không đúng, nhưng cậu không rõ là gì. Dù vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ những thứ cần tránh.May mắn là tình trạng dị ứng của Tề Niệm không quá nặng. Sau khi biết nguyên nhân, bác sĩ chỉ cần tiêm một mũi, kê thêm thuốc là ổn. Hai anh em lại trở về nhà.Lăn lộn một hồi, Tề Niệm bụng đói cồn cào, cùng Chử Dung Thời ăn bữa tối muộn. Uống thuốc xong, Chử Dung Thời đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ: "Em bôi lên tất cả chỗ nổi đỏ nhé."Tề Niệm ngoan ngoãn nhận lấy: "Em biết rồi."Sau đó, cậu cầm thuốc mỡ trở về phòng.---Chử Dung Thời xoay người vào thư phòng tiếp tục làm việc. Đang bận rộn thì cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Không rời mắt khỏi màn hình, anh nói: "Vào đi."Cửa mở hé một khe nhỏ, rồi một cái đầu tóc xù lén lút thò vào.Gương mặt trắng nõn của Tề Niệm giờ điểm vài nốt đỏ, nhưng lại khiến cậu thêm phần đáng yêu. Đôi mắt sáng lấp lánh trông chờ nhìn Chử Dung Thời, trong khi nhúm tóc mái mềm mại khẽ rung theo động tác của cậu.Chử Dung Thời ban đầu chẳng để ý, tiếp tục gõ máy tính. Nhưng cảm giác được ánh mắt kiên nhẫn của người em trai, anh ngẩng lên: "Có chuyện gì sao?""Anh, anh bận lắm à?" – Tề Niệm ngập ngừng hỏi.Vừa nói, cậu liền tự cảm thấy câu hỏi của mình thừa thãi. Rõ ràng anh rất bận mà!---Chử Dung Thời ngừng gõ bàn phím, ngón tay rời khỏi: "Công việc này không gấp."Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm tuýp thuốc mỡ, có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi: "Anh giúp em bôi thuốc phía sau lưng được không? Em với không tới."Chử Dung Thời khẽ cuộn tay lại trên bàn, nhưng rất nhanh thả lỏng và gật đầu: "Ừ."Trong phòng, Tề Niệm ngại ngùng quay lưng lại, từ từ cởi áo ra: "Vậy... cảm ơn anh."Cậu tìm chuyện để nói cho đỡ ngại: "Phía sau lưng em chắc nổi nhiều lắm nhỉ? Ngứa quá trời."Phần lưng trắng trẻo vốn ít khi tiếp xúc ánh nắng của Tề Niệm giờ đây xuất hiện những nốt đỏ li ti, nổi bật trên làn da sáng mịn, làm chúng trông càng rõ nét. Đôi xương bướm tinh tế như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, phía dưới là eo thon cong mượt, tạo nên một hình ảnh khiến người nhìn khó lòng rời mắt.Tề Niệm lại cảm thấy ngứa hơn, không chịu nổi liền cựa nhẹ eo, muốn xoa dịu cảm giác đó."Đừng nhúc nhích." – Chử Dung Thời cất giọng trầm, khiến Tề Niệm ngoan ngoãn ngồi yên.Lát sau, cậu cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc mỡ, theo sau là hơi ấm từ bàn tay của anh trai đang nhẹ nhàng thoa đều. Cảm giác lạnh lạnh xen lẫn sự dễ chịu làm cậu thoải mái hơn."Anh, anh giúp em gãi một chút chỗ bả vai được không? Ngứa quá!" – Tề Niệm không nhịn được cầu xin."Không được." – Chử Dung Thời đáp ngay lập tức."... Vâng, QAQ." Tề Niệm đành ngậm ngùi chịu trận.Chử Dung Thời bôi thuốc rất nhanh, hoàn thành xong thì lập tức rời khỏi phòng, để lại Tề Niệm muốn nói điều gì đó nhưng không kịp. Cậu nằm bò ra giường, trong lòng tự nhủ: "Anh ấy quả thực rất bận, nhưng dù bận như vậy mà vẫn dành thời gian bôi thuốc cho mình... Anh thật tốt!"Trong phòng tắm, Chử Dung Thời để dòng nước lạnh chảy qua tay, ánh mắt khẽ trầm xuống. Bất chợt, hình ảnh làn da trắng mịn và xương bướm của Tề Niệm hiện lên trong đầu anh. Ngón tay anh siết chặt lại theo phản xạ.Khi bước ra, anh chạm mặt Ninh Mẫn. Trên trán vẫn còn vương chút nước, thần sắc trầm tư. Dường như Chử Dung Thời không nhận ra mẹ đang nhìn, chỉ lo lắng suy nghĩ điều gì đó."Dung Thời, con làm sao vậy?" Ninh Mẫn hỏi, cảm thấy con trai có vẻ lạ.Chử Dung Thời giật mình, lấy lại vẻ điềm tĩnh: "Niệm Niệm bị dị ứng."Ninh Mẫn nghe thế lập tức lo lắng: "Dị ứng? Có nghiêm trọng không? Sao tự nhiên lại bị? Nó ở trong phòng đúng không? Để mẹ qua xem."Bà vừa nói vừa định đi về phía phòng Tề Niệm."Mẹ." – Chử Dung Thời nhắc nhở từ phía sau: "Em ấy có thể chưa mặc quần áo. Mẹ nhớ gõ cửa trước."Ninh Mẫn khựng lại, quay đầu nhìn con trai lớn. Ánh mắt sắc lạnh thoáng qua của anh khiến bà cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được là gì. Dù vậy, bà vẫn gật đầu.Quả thật, Tề Niệm chưa mặc áo. Trên người cậu vẫn còn dính thuốc mỡ nên không thể mặc đồ ngay. Khi nghe tiếng gõ cửa, Tề Niệm vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra mở cửa.Vừa thấy cậu, Ninh Mẫn đã nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà xót xa: "Niệm Niệm, sao lại thành ra thế này? Có khó chịu không?"Lần đầu tiên bị dì nắm mặt, Tề Niệm đỏ bừng cả mặt: "Con không sao đâu ạ."Thấy đứa bé ngại ngùng, Ninh Mẫn cười thả tay ra: "Có gì không thoải mái thì nhớ nói với dì, biết chưa? Ôi trời, nhìn con thế này dì đau lòng quá đi mất."Sau khi Ninh Mẫn quan tâm xong, đến lượt Chử Chấn. Hai người liên tục hỏi han, khiến ai nhìn vào cũng tưởng cậu bị bệnh gì nghiêm trọng lắm.Dù vậy, được quan tâm thế này, Tề Niệm cảm thấy rất ấm áp. Dị ứng thì sao chứ? Cậu vẫn vui vẻ vì được mọi người yêu thương.Trước khi ngủ, Tề Niệm nhắn tin cho Lữ Trạch.[Tề Niệm]: (Đính kèm hình cừu non khóc lớn.jpg)
[Lữ Trạch]: Cậu làm sao vậy?
[Tề Niệm]: (Gửi hình)
[Tề Niệm]: Tớ bị dị ứng xoài![Lữ Trạch]: Ha ha ha ha... Báo ứng đấy! Ai bảo trước đó cậu còn khoe mình ăn được xoài?[Tề Niệm]: Khóc chết mất.*!!!! Bạn Trạch đã tinh tế hỏi lại rồi mà bạn Niệm tham ăn quá mà. Hahaa, tui cười xỉu.Lữ Trạch đưa ra lời khuyên: "Nếu cậu thích ăn xoài thì trước khi ăn hãy uống thuốc dị ứng. Vậy là ổn thôi."Tề Niệm: "..." Thật sự không cần thiết đâu.---Tề Niệm nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngoài cửa, cứ ngỡ mình nghe nhầm.Cậu mở cửa bước xuống lầu, khi nhìn thấy Chử Thiên Hằng ngồi trên sô pha thì cả người cậu ngây ra: "Anh hai? Sao anh lại về đây?"* Tui chưa nói. Bạn Niệm gọi Thiên Hằng là "anh hai", còn gọi Dung Thời là "ca ca" nhé mọi người :))) Gọi chồng phải khác chứ.Chử Thiên Hằng cười lớn, vươn tay xoa rối tóc Tề Niệm: "Ha ha ha, nhìn cậu như thế này thật không uổng công anh vội vàng chạy về từ sáng sớm."Tề Niệm bĩu môi, trừng mắt: "Đừng nói với em, anh về đây chỉ để cười nhạo em thôi."Chử Thiên Hằng lập tức thay đổi thái độ, gương mặt đầy vẻ từ ái: "Đừng nói vậy, anh hai là lo cho em mà."Tề Niệm lẩm bẩm: "Tin anh thì chắc em đi tin ma quỷ."Chử Thiên Hằng búng nhẹ tai cậu, giọng điệu nửa đùa nửa dọa: "Nói gì đó? Hả?"Tề Niệm lập tức hét lớn: "Anh ơi! Anh nhìn xem anh hai kìa!"Sáng sớm, không khí trong nhà Chử gia ngập tràn tiếng cười vui vẻ."Niệm Niệm à, anh hai của con nghe tin con bị dị ứng, lo lắng đến mức sáng sớm đã vội về thăm con đấy." Ninh Mẫn như bao bà mẹ khác, cố gắng biến hành động "trêu chọc" của Chử Thiên Hằng thành một câu chuyện cảm động.Tề Niệm híp mắt, cười nham hiểm, rồi bất ngờ vươn tay làm rối tung mái tóc của Chử Thiên Hằng, khiến nó trở thành một "tổ chim". Trước khi Chử Thiên Hằng kịp bùng nổ, cậu đã nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh Chử Dung Thời, ra vẻ vô tội.Chử Thiên Hằng hét lên, giọng cực kỳ đáng sợ: "TỀ! NIỆM!"Ninh Mẫn vội vàng hòa giải: "Ai dà, em trai của con làm thế là vì thân thiết với con đó. Nhìn xem, nó trêu chọc con mà vui vẻ đến vậy kìa."Chử Thiên Hằng: "..."Tề Niệm: "Ha ha ha..."Chử Dung Thời ngồi bên cạnh, thấy Tề Niệm cười đến đỏ cả mặt, chỉ khẽ cong môi, không nói gì.---Mấy nốt đỏ trên mặt Tề Niệm đã mờ đi đôi chút, nhưng vẫn còn. Cậu nhận ra việc đeo khẩu trang quả thực là "bảo bối" cho những người ngại giao tiếp xã hội. Dạo này, mỗi lần ra ngoài, cậu đều đeo khẩu trang để che đi dấu vết dị ứng.Tuy vậy, trên trán vẫn còn vài nốt đỏ nhỏ.Sau giờ học, Tề Niệm vào nhà vệ sinh trong khi Lữ Trạch đi trước để xếp hàng lấy cơm. Đây là lúc đông người nhất tại nhà ăn, nếu đến muộn sẽ phải chờ rất lâu.Đi vệ sinh xong, Tề Niệm định đi thẳng xuống căng tin thì thấy một nữ sinh đang chạy vội lên cầu thang. Nhìn thấy cậu, cô dừng lại, ánh mắt sáng lên như tìm thấy cứu tinh, giọng đầy sốt ruột: "Bạn học, mình cần mang chút đồ nhưng nặng quá không mang nổi. Bạn có thể giúp mình một chút được không?"Nữ sinh mồ hôi ướt đẫm trán, rõ ràng là rất vội.Tề Niệm không nghĩ ngợi nhiều, hỏi: "Phòng học của bạn ở đâu?""Trên tầng 5, tầng này cao nên mang đồ rất mệt." Cô gái vội vàng giải thích, không quên cảm ơn cậu rối rít.Tề Niệm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Cậu vừa đi theo vừa cúi đầu nhắn tin cho Lữ Trạch:[Tề Niệm]: Tớ đang giúp một bạn nữ dọn đồ. Có thể đến trễ chút.
[Lữ Trạch]: Không sao. Hôm nay đông người, xếp hàng lâu lắm.
[Tề Niệm]: Tốt quá, chỉ cần cơm không bị nguội là được.
[Lữ Trạch]: ...Lên đến tầng 5, Tề Niệm nhận ra khu vực này yên tĩnh đến kỳ lạ.Cô gái dừng lại trước một phòng học ở góc khuất: "Chính là phòng này. Bạn giúp mình mang cái bàn này đi, bên mình thiếu một cái."Tề Niệm cảm thấy hơi lạ. Tại sao lại để một nữ sinh đi khuân bàn? Với lại, nếu chỉ thiếu bàn, thì cần gì phải chọn một cái ở tận tầng 5?Đến lúc nhận ra có điều bất thường thì đã muộn. Nữ sinh bất ngờ khóa cửa, ánh mắt thay đổi hoàn toàn. Sau đó, cô ta bắt đầu kéo áo của mình xuống.Tề Niệm sững người: "Cậu... cậu định làm gì?"Không trả lời, cô ta đột nhiên khóc lóc kêu cứu, giống như vừa bị bắt nạt.Tề Niệm lập tức hiểu ra tình huống, cau mày tiến đến mở cửa. Nhưng cô gái dùng toàn lực đè lên chốt cửa, khiến cậu không thể thoát ra được.Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Một nhóm người, dẫn đầu bởi một người đàn ông trung niên, xông vào. Sau lưng ông ta là vài người khác, trong đó có một người béo lùn.Người trung niên quát lớn: "Cậu định làm gì ở đây? Đây là trường học!"Tề Niệm nhận ra ông ta chính là phó hiệu trưởng.Cô gái núp sau lưng đám người, khóc lóc nói: "Hắn... hắn đột nhiên xé áo của tôi! Tôi tưởng hắn tốt bụng nên nhờ giúp mang đồ..."Tề Niệm biết nếu lúc này không tự biện minh thì cậu đúng là kẻ ngốc. Nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu, cậu nhận ra đó chính là phó hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng Lý, cô ấy tự xé quần áo mình! Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì cả!"hiệu trưởng Lý không dễ bị lừa. Ông liếc nhìn nữ sinh, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều bất thường.chủ nhiệm Dương đứng bên cạnh, trong lòng thầm rủa xui xẻo. Ban đầu, hiệu trưởng Lý vốn không có ý đi cùng nhóm bọn họ, ai ngờ lại bất ngờ muốn đến kiểm tra môi trường học tập của sinh viên. Người như hiệu trưởng Lý vốn không phải kẻ dễ qua mặt.Thấy Tề Niệm định nói thêm, chủ nhiệm Dương lập tức ngắt lời: "Cậu nói cô ấy tự xé quần áo mình? Nói ra mà ai tin được?"Ông ta cười khẩy, gương mặt béo mập rung lên vì khinh thường: "Cậu còn trẻ, không chịu học hành cho tử tế mà lại làm ra những chuyện đồi bại thế này! Giờ còn dám vu oan nữ sinh? Những học sinh như cậu chỉ làm ô nhiễm không khí trong lành của Kinh Đại!"Chủ nhiệm Dương quay sang hiệu Lý, vẻ mặt đầy chính nghĩa: "Hiệu trưởng, ngài xem, trước đây chúng ta từng gặp vụ của Lăng Vân Chí rồi, bài học còn rõ ràng ở đó. Loại học sinh này nên bị khuyên thôi học ngay, để không ảnh hưởng đến những sinh viên tốt khác."Nghe những lời của chủ nhiệm Dương, Tề Niệm cảm thấy rõ ràng mục đích của ông ta là ép mình thôi học. Cậu chỉ hy vọng hiệu trưởng Lý không hồ đồ mà nghe theo ông ta.May mắn thay, hiệu trưởng Lý giữ được sự sáng suốt. Ông xua tay: "Lão Dương, chuyện này còn chưa rõ ràng, sao ông đã vội nói đến Chuyện cho thôi học? Cần làm rõ trước đã.""Chủ nhiệm Dương khựng lại, sắc mặt cứng đờ. Ông ta biết hiệu trưởng Lý vốn không thích mình, nên sự xuất hiện của ông đã làm rối tung kế hoạch.Tuy vậy, dù hôm nay chưa thể ép Tề Niệm rời đi, chủ nhiệm Dương tin rằng khi lời đồn lan ra khắp trường, Tề Niệm sẽ tự chịu không nổi mà bỏ đi. Nghĩ đến khả năng đó, ông ta cảm thấy hài lòng."Cứ như trước đây, có sinh viên còn nghĩ quẩn đến mức tự tử..." chủ nhiệm Dương nghĩ thầm, nụ cười càng thêm nham hiểm.Khi đang mải tính toán, ông nghe thấy Tề Niệm lên tiếng: "Hiệu trưởng, tôi có thể hỏi cô ấy một câu được không?"Trước khi hiệu trưởng Lý kịp trả lời, chủ nhiệm Dương đã gắt gỏng: "Hỏi gì mà hỏi! Nữ sinh đã chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cậu còn muốn kích thích cô ấy à?"Tề Niệm bình tĩnh đáp: "Cô ấy không phải sinh viên của trường chúng ta. Lúc nãy, cô ấy nhờ tôi giúp dọn một cái bàn. Sao một người ngoài có thể tự do ra vào khu dạy học của trường được?"Câu nói của Tề Niệm khiến chủ nhiệm Dương và nữ sinh sững sờ. chủ nhiệm Dương không thể phản bác, đành quay sang nhìn nữ sinh.Nữ sinh cố gắng giữ bình tĩnh, vừa khóc vừa nói: "Cậu nói bậy! Là... là cậu lừa tôi đến đây! Cậu nói cậu là sinh viên Kinh Đại, muốn đưa tôi đi tham quan trường, nên tôi mới theo cậu!"Chủ nhiệm Dương thở phào nhẹ nhõm, thầm khen cô ta phản ứng nhanh.Nhưng Tề Niệm không hề nao núng: "Vậy sao? Rõ ràng cô vừa nói cô nhờ tôi giúp dọn đồ."Nữ sinh lập tức lúng túng: "Tôi... tôi..."Hiệu trưởng Lý nhíu mày. Ban đầu, ông có phần nghiêng về lời nữ sinh, nhưng giờ đây, những lời nói mâu thuẫn của cô gái khiến ông bắt đầu nghi ngờ.Dù lòng bàn tay Tề Niệm đã đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh để đối diện với tình huống khó khăn.Bất ngờ có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: "Em có thể chứng minh!"Lữ Trạch vừa nói vừa chạy tới, theo sau là một nhóm đông sinh viên.Lữ Trạch bước nhanh đến cạnh Tề Niệm, hỏi nhỏ: "Cậu không sao chứ?"Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: "Không sao. Nhưng sao đông người vậy?""Nghe nói cậu gặp chuyện, cả lớp kéo nhau đến đây." Lữ Trạch đáp.Tề Niệm nhìn quanh, thấy cả bạn cùng lớp và những người không quen biết. Cậu khẽ cúi đầu, tỏ vẻ áy náy với những người lạ mặt.Hiệu trưởng Lý nhìn Lữ Trạch, hỏi: "Em nói có thể chứng minh điều gì?"Lữ Trạch nói năng lưu loát hơn nhiều so với Tề Niệm: "Trước đó Tề Niệm đã nhắn tin cho em, nói rằng cậu ấy gặp một nữ sinh nhờ giúp dọn đồ. Giờ phát hiện cô ấy không phải sinh viên của trường, chẳng phải điều đó đủ để chứng minh vấn đề sao? Rõ ràng cô ta đã lừa bạn Tề Niệm đến đây, sau đó tìm cách vu khống cậu ấy."Các bạn học xung quanh cũng lên tiếng bênh vực:"Đúng vậy, Tề Niệm bình thường là người rất tốt, chỉ hơi ít nói.""Cậu ấy thậm chí không dám nhìn thẳng mặt nữ sinh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?""Hiệu trưởng, rõ ràng đây là vu khống!"Nữ sinh nghe vậy mặt tái mét. Biết tình hình đã không thể cứu vãn, cô ta tức giận nói: "Các người cùng một hội, hôm nay coi như tôi xui xẻo!"Nói xong, cô định bỏ chạy nhưng bị Lữ Trạch chặn lại: "Nếu cô muốn làm rõ sự thật, chi bằng báo cảnh sát. Họ sẽ điều tra tất cả."Nghe đến đây, nữ sinh hoảng hốt, ánh mắt theo bản năng liếc về phía chủ nhiệm Dương.Chủ nhiệm Dương không thể để chuyện này đến tai cảnh sát, nếu không chính ông ta cũng sẽ bị liên lụy. Ông ho khan, cố gắng lấp liếm: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, cũng không phải chuyện lớn, thôi thì bỏ qua đi."Hiệu trưởng Lý, từ nãy giờ vẫn im lặng, quan sát toàn bộ biểu cảm và hành động của chủ nhiệm Dương.Các lãnh đạo khác vốn có mối quan hệ tốt với chủ nhiệm Dương, cũng cố gắng giúp ông ta: "Đúng vậy, việc này không phải chuyện gì nghiêm trọng, nên bỏ qua đi."Nhưng vì Lữ Trạch từng trải qua những chuyện oan ức, càng thêm căm ghét sự bất công. Cậu lạnh giọng: "Gọi đây là việc nhỏ sao? Nếu cậu ấy không tự minh oan được, các người có biết hậu quả sẽ ra sao không? Danh tiếng của một người bị hủy hoại mà lại xem là việc nhỏ?"Đám học sinh xung quanh lập tức hùa theo: "Đúng vậy! Dựa vào đâu mà bỏ qua?""Tìm cảnh sát đi!""Em còn nghi ngờ họ là cùng một phe."Thấy số đông học sinh không sợ hãi mà đứng về phía Tề Niệm, một trong các lãnh đạo lúng túng nói: "Đám trẻ bây giờ đúng là... chẳng biết kính trên nhường dưới."Ngay lúc này, giọng nói trầm tĩnh của Tề Niệm vang lên, phá vỡ bầu không khí: "Các bạn nói đúng. Chủ nhiệm Dương và nữ sinh đó đúng là cùng một phe. Thực ra, cô ấy là do chủ nhiệm Dương tìm đến để vu khống em."Chủ nhiệm Dương sững sờ, trừng mắt nhìn Tề Niệm, không thể tin vào tai mình.Tề Niệm thản nhiên tiếp tục, như đang kể lại một câu chuyện: "Ông ta chắc nghĩ em không biết gì cả. Nhưng em không chỉ biết chuyện này, mà còn biết chủ nhiệm Dương nhận tiền từ một doanh nhân tên Cổ Hùng, đó là kẻ chuyên làm ăn bất chính. Ông ta đã nhận không ít tiền từ Cổ Hùng trong nhiều năm qua để giúp gã thực hiện những việc mờ ám."Đám học sinh ồ lên, Tề Niệm tiếp lời: "Các dự án bất động sản của Cổ Hùng, bao gồm cả khu nhà Dương Phàm, đều dùng vật liệu kém chất lượng. Với sự giúp đỡ của chủ nhiệm Dương nên không ai phát hiện ra. Nhưng nếu không cẩn thận, những công trình đó sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Em nghĩ trường học nên kiểm tra kỹ lưỡng khu nhà này, kẻo có ngày xảy ra chuyện lớn.""À, còn nữa," Tề Niệm tiếp tục, "Chủ nhiệm Dương lương không cao, gia cảnh bình thường, nhưng hiện tại ông lại sở hữu một căn biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố. Căn biệt thự đó cũng là do Cổ Hùng tặng. Thật không hiểu, ông không sợ căn nhà xây từ vật liệu kém đó sẽ đè nát cả gia đình mình sao?"Mỗi lời Tề Niệm nói như một nhát dao đâm vào chủ nhiệm Dương. Ông ta nhiều lần định ngắt lời nhưng bị hiệu trưởng Lý lạnh lùng ngăn lại.Đám học sinh bàn tán xôn xao: "Biệt thự ở trung tâm thành phố? Giá chắc phải cả chục tỷ chứ chẳng chơi!""May mà sáng nay đi học ở khu nhà Dương Phàm mà nó chưa sập!""Không phải nói lâu mới sập, nhưng ai mà biết chắc được chứ?""Đúng là ghê tởm, trước đây đã không thích ông ta, giờ thì rõ rồi!"Trong khi học sinh hóa thân thành "thánh hóng hớt," các lãnh đạo ban đầu đứng về phía chủ nhiệm Dương lập tức quay lưng, giữ khoảng cách.Hiệu trưởng Lý không còn giữ vẻ ôn hòa, giọng ông lạnh lùng:
"Chủ nhiệm Dương, ông không định giải thích gì sao?"Chủ nhiệm Dương mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt sũng. Gương mặt ông tái nhợt, không hiểu làm sao Tề Niệm lại biết được nhiều bí mật như vậy.Ông hối hận, nhưng giờ đây tất cả đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me