Sau khi bị lộ tiếng lòng nhóc sợ xã hội được lão đại đoàn sủng
Chương 55: Đừng sợ, có anh ở đây☆
edit: junie
"Không có tại sao cả. Dù nó không ở chung nhà với chúng ta từ nhỏ, nhưng ta đã quyết định sẽ sắp xếp để nó vào công ty học tập. Các con sẽ có cơ hội tiếp xúc, là anh em thì phải giúp đỡ nhau. Đừng nghĩ đến những điều khác nữa. Quyết định của ta sẽ không thay đổi. Hiểu chưa?"Nói xong, Khương phụ không muốn nhiều lời thêm, đứng dậy rời đi chỉ để lại một câu: "Mảnh vỡ trên đất con tự quét dọn đi. Chuyện do con gây ra, hậu quả con tự gánh chịu."Khương Dịch đứng đó, sắc mặt rất khó coi, rõ ràng chẳng nghe lọt những lời ba nói.Hắn tức giận gọi người hầu vào: "Dọn sạch mấy mảnh vỡ này đi!"Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng. Trong lòng thầm nghĩ: Tao đã cảnh báo mày đừng có trở về, nếu mày không nghe thì đừng trách tao không khách khí.Khương phụ rõ ràng đã đánh giá quá cao lòng dạ của Khương Dịch. Gã từ nhỏ đến lớn vốn ích kỷ, hẹp hòi, làm sao có thể ngoan ngoãn mà không hành động gì?--- "Trời ơi! Lữ Trạch chính là con trai út bị thất lạc của Khương gia sao? Khi nào Khương gia lại có thêm một đứa con thất lạc nữa vậy?"Lưu Ngọc gần như há hốc mồm khi nghe tin này. Cô lập tức gọi điện cho Tề Niệm:
"Đừng nói với mình, mình là người cuối cùng biết chuyện này nhé!""Khụ khụ, chuyện này... tớ cũng mới biết đây thôi." Tề Niệm ấp úng, dù thật ra cậu đã biết trước Lưu Ngọc cả chục ngày rồi."Tớ không tin cậu! Tề Tiểu Niệm, cậu giỏi lắm, dám nói dối tớ. Qua điện thoại mà tớ còn nghe được giọng cậu đang chột dạ đấy!" Lưu Ngọc không chút nể nang vạch trần Tề Niệm.Tề Niệm: A? Rõ ràng thế sao? Cậu bất giác nhớ đến Chu Cảnh – người bạn có phần khờ khạo dễ bị lừa hơn nhiều. truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520Tuy nhiên Lưu Ngọc cũng chỉ nói đùa vài câu, tính cách cô vốn thoải mái, không để bụng những chuyện này. Nhưng rõ ràng,tin tức này khiến cô chấn động thật sự."Cậu nói xem, tớ có thể hỏi trực tiếp Lữ Trạch về chuyện này không?" Lưu Ngọc dù tò mò nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của bạn thân, nên mới gọi cho Tề Niệm trước thay vì hỏi thẳng Lữ Trạch."Được mà." Tề Niệm suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Trước đây cậu ấy không nói với cậu không phải cố ý giấu, mà chắc không biết phải nói thế nào thôi."Nghe thế, Lưu Ngọc lập tức cười toe: "Vậy thì tốt rồi!"Ngay sau đó, cô đã gửi tin nhắn vào nhóm chat nhỏ của ba người họ.[Lưu Ngọc]: Nếu cậu không bỏ rơi tớ, tớ nguyện nhận làm cha nuôi! @Lữ Trạch.
[Lưu Ngọc]: Cậu giàu rồi, đừng quên tớ nhé! @Lữ TrạchTề Niệm: "..."Không lâu sau, Lữ Trạch trả lời:
[Lữ Trạch]: Làm gì đến mức đó, tớ không cần có con gái lớn tuổi thế này đâu."[Lưu Ngọc]: Hu hu, lỗi không phải tại cậu, mà tại ba tớ sinh tớ quá sớm!"[Tề Niệm]: Cậu đừng quá khoa trương như vậy chứ. ( đính kèm một biểu cảm lau mồ hôi) @[ Lưu Ngọc][Lữ Trạch]: "Ngoài ra tớ cũng không làm được gì nhiều. Các cậu muốn đến dự buổi tiệc nhận thân không? @Lưu Ngọc, @Tề Niệm nhà cậu chắc chắn sẽ nhận được thư mời."[Lưu Ngọc]: "Muốn! Nghĩa huynh, mau dẫn em đi mở mang tầm mắt!"[Tề Niệm]: "Sao lại thành nghĩa huynh rồi?"Lưu Ngọc vội giải thích với giọng nịnh nọt: "Gọi cha nuôi tớ sợ sẽ làm ba Lữ bị già đi mất."Tề Niệm chỉ im lặng gửi một biểu tượng ngón tay cái, thầm nghĩ: Không hổ là cậu mà.Chử gia quả nhiên nhận được thư mời dự buổi tiệc nhận thân, lại còn thuộc loại cao cấp nhất. Nghĩa là muốn mang bao nhiêu người cũng được, dù mang cả một đoàn người cũng không sao. Tuy nhiên, không ai dám làm vậy.Dù trước đây có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng khi đã nhận được lời mời, vẫn cần giữ thể diện mà tham dự."Niệm Niệm, Lữ Trạch này là bạn con đúng không?" Ninh Mẫn ngạc nhiên che miệng. "Thật là trùng hợp nha, không trách được trước đây dì cảm thấy cái tên này quen tai như vậy, chắc là con đã từng nhắc qua."Tề Niệm cũng cảm thấy bất ngờ: "Con cũng không nghĩ lại có sự trùng hợp như vậy.""Vậy con có muốn đi cùng không?" Ninh Mẫn vui vẻ hỏi. Trước đây khi tham gia các buổi tiệc Tề Niệm thường không thích đi cùng vì không quen giao tiếp.Ninh Mẫn tuy không ép buộc, nhưng cũng không khỏi lo lắng."Có, con sẽ đi." Tề Niệm vỗ ngực, gương mặt nhỏ nhắn làm biểu cảm nghiêm nghị nhưng lại chẳng hề có chút uy hiếp nào: "Con muốn đến để làm hậu thuẫn cho Lữ Trạch!"Ninh Mẫn tò mò: "Vì sao lại nói vậy?"Tề Niệm lập tức mách lẻo: "Dì không biết đấy thôi, Khương Dịch đúng là quá đáng. Trước đây Lữ Trạch rõ ràng không muốn trở về Khương gia mà hắn còn đến tận trường tìm Lữ Trạch gây phiền phức. Lần này Lữ Trạch đi một mình, con sợ cậu ấy sẽ bị bắt nạt."Tuy Tề Niệm không giỏi đánh nhau nhưng cậu có cách khác. Nếu ai dám làm khó Lữ Trạch, đừng trách cậu không khách khí."Thật vậy sao?" Ninh Mẫn lắc đầu, không đồng tình với hành động của Khương Dịch: "Đứa trẻ này thật là..."Lúc này, Chử Dung Thời vừa về đến nhà. Anh nhìn thấy mẹ và Tề Niệm với dáng vẻ như đang hợp lực chống lại một kẻ thù chung. Đặc biệt là Tề Niệm, gương mặt nhỏ nhắn biểu cảm phong phú, đôi mắt tròn xoe đầy tức giận.Thấy anh trai về, Tề Niệm lập tức vui vẻ: "Anh, hôm nay anh tan làm sớm thế?""Ừ, công ty không quá bận nên anh về sớm." Chử Dung Thời treo áo khoác ngoài lên giá rồi ngồi xuống cạnh Tề Niệm.Ninh Mẫn nhìn đồng hồ, nhận ra hôm nay là thứ Sáu. Gần đây, cứ đến thứ Sáu, Chử Dung Thời lại tan làm rất sớm."Vừa rồi hai mẹ con đang nói gì vậy?" Chử Dung Thời ngắt lời dòng suy nghĩ của Ninh Mẫn.Không đợi Ninh Mẫn lên tiếng, Tề Niệm đã kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn hỏi: "Anh, ngày mai anh có đi dự buổi tiệc nhận thân không?""Những buổi tiệc kiểu này anh trai con thường không tham gia đâu." Ninh Mẫn cười nói.Tề Niệm nghe vậy, có chút thất vọng: "Thế à...""Ngày mai anh không bận gì." Chử Dung Thời nhấp một ngụm trà rồi bình thản đáp: "Anh sẽ đi."Ninh Mẫn sửng sốt, sau đó cười nói: "Cũng tốt, con cũng đừng chỉ biết làm việc cả ngày như vậy."Chử Dung Thời gật đầu: "Ừ."Thấy Tề Niệm cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trà trên tay mình, anh khẽ hỏi: "Muốn uống không?"Tề Niệm vội lắc đầu: "Không, em chỉ nhìn chút thôi.""Niệm Niệm, con thay đồ xong chưa?" Ninh Mẫn mặc lễ phục, đứng dưới lầu hỏi."Sắp xong rồi ạ!" Tề Niệm vừa cố mặc bộ lễ phục vừa lớn tiếng đáp: "Bộ này khó mặc quá dì ơi!"Lễ phục bó sát người khiến cậu không quen, bởi vì thường ngày cậu chỉ quen mặc quần áo rộng thùng thình."Để anh lên xem." Chử Dung Thời gõ cửa phòng Tề Niệm: "Cần anh giúp không?""Em mặc xong rồi." Tề Niệm thở phào, mở cửa phòng.Chử Dung Thời nhìn cậu, ngẩn người. Bộ lễ phục ôm sát cơ thể làm nổi bật làn da trắng mịn, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế càng thêm rạng rỡ.Thấy anh không nói gì, Tề Niệm nghịch ngợm giơ tay vẫy trước mặt anh: "Anh, em mặc xấu lắm sao?"Chử Dung Thời vội dời ánh mắt: "Không, rất hợp với em.""Thật không?" Tề Niệm nhăn mày, chỉ vào vai mình: "Nhưng em thấy chỗ này chật quá, khó chịu lắm.""Để anh xem." Chử Dung Thời chạm nhẹ vào vai cậu, sau đó nhanh chóng rút tay về: "Rất vừa vặn, chắc em chưa quen thôi.""Vậy à..." Tề Niệm gượng gạo cử động."Hay là thay áo khoác rộng hơn, đến nơi hẵng mặc bộ này." Chử Dung Thời gợi ý.Tề Niệm gật đầu, đồng ý ngay.Khi đến khách sạn tổ chức buổi tiệc, Tề Niệm thay lại lễ phục. Cậu đi bên cạnh Chử Dung Thời trông như một cái đuôi nhỏ, luôn dính sát lấy anh. Chử Dung Thời liếc nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên. truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520Bỗng Tề Niệm phát hiện ra Lữ Trạch trong đám đông. Cậu kéo tay áo Chử Dung Thời, chỉ về phía trước: "Anh, qua bên kia! Lữ Trạch ở đó!"Chử Dung Thời nhìn thoáng qua rồi dẫn cậu đi. Là nhân vật chính của buổi tiệc, Lữ Trạch tất nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng ánh mắt của nhiều người ở đây lại mang ý chờ xem trò cười.Lúc này, bên cạnh Lữ Trạch còn có vài người trung niên, nhìn dáng vẻ chắc là thân thích của Khương gia. Thấy Lữ Trạch đang nói chuyện cùng bọn họ, Tề Niệm không tiến lại quấy rầy.Tuy nhiên, dù Tề Niệm im lặng thì điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không bị chú ý, đặc biệt khi người đứng cạnh cậu lại là Chử Dung Thời.Ngay từ khi họ vừa bước vào, vài người trung niên đã nhận ra Chử Dung Thời. Một người trong số đó lên tiếng: "Chử tổng? Tôi suýt nữa không nhận ra, thật là sơ suất quá, xin lỗi!"Nhìn thấy đối phương chuẩn bị tiếp tục nói chuyện xã giao, Chử Dung Thời lịch sự ngắt lời: "Hôm nay tôi không bàn công việc, chỉ đi cùng em trai tìm bạn thôi."Lúc này, ánh mắt mấy người trung niên mới hướng về Tề Niệm. Đối phương vừa định bắt chuyện thì Chử Dung Thời đã nói thêm: "Em ấy tính cách khá hướng nội, không giỏi nói chuyện."Tề Niệm chỉ mỉm cười, trong lòng thầm thở phào: Có anh trai ở đây thật yên tâm.Người trung niên chuyển ánh mắt sang Lữ Trạch, lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ thân thiết hơn hẳn: "Ồ, hóa ra cậu là bạn của em trai Chử tổng, thật là trùng hợp!"Sau khi đám người đó rời đi, Tề Niệm nhìn Lữ Trạch không nhịn được cảm thán:
"Oa, hôm nay cậu đẹp trai quá! Suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn!"Chử Dung Thời nghe vậy, khẽ liếc nhìn Lữ Trạch, khiến đối phương bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, chỉ biết cười gượng đáp lại.Tề Niệm sau đó hỏi: "Đúng rồi, Lưu Ngọc đâu? Cậu ấy vẫn chưa tới sao?"Như được nhắc đến, không lâu sau Lưu Ngọc cũng xuất hiện, nhanh chóng nhập bọn với họ.Trước khi rời đi, Chử Dung Thời khẽ dặn dò Tề Niệm: "Có chuyện gì cứ tìm anh hoặc ba mẹ, đừng ngại."Tề Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi anh."Chử Dung Thời dừng một chút, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu sau đó mới rời đi.Nhìn theo bóng lưng Chử Dung Thời, Lưu Ngọc nở một nụ cười kỳ quặc. Tề Niệm khó hiểu hỏi: "Sao trông cậu vui vậy?"Lưu Ngọc hắng giọng, cười đáp: "Lần đầu tiên tớ được tham gia sự kiện kiểu này, hoàn toàn khác hẳn những bữa tiệc trước đây. Quả thật là đẳng cấp hơn nhiều."Tề Niệm tuy có chút nghi ngờ nhưng không tranh luận thêm.--- Khương phụ và Khương phu nhân sớm xuất hiện trên sân khấu để chào hỏi khách khứa. Theo lời giới thiệu của họ, Lữ Trạch cũng bước lên sân khấu, nhận ánh mắt chú ý của toàn bộ khách mời.Khương phụ với tài năng diễn xuất khéo léo, kể lại câu chuyện tìm kiếm đứa con thất lạc của mình một cách đầy cảm động. Nhiều khách mời không kìm được nước mắt.Tề Niệm nhỏ giọng nói với Lưu Ngọc: "Hứ, không biết còn tưởng đây là thật!"Lưu Ngọc gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, đúng là màn diễn xuất cao tay!"Ngay sau đó, Khương Dịch cũng bước lên sân khấu, nỗ lực nở nụ cười. Tuy nhiên, vẻ mặt cứng ngắc và khóe miệng run rẩy khiến biểu cảm của gã trở nên gượng gạo đến mức buồn cười.Trong lúc Khương phụ dẫn Lữ Trạch đi giới thiệu với các khách mời, Khương Dịch đứng từ xa nhìn người em trai bỗng chốc trở thành trung tâm của buổi tiệc. Sự ghen tức khiến gã siết chặt nắm tay đến mức sắc mặt trở nên khó coi.Một người bạn bên cạnh Khương Dịch, tay cầm ly rượu vang đỏ, cười mỉa mai:
"Chỉ là một cậu nhóc từ nông thôn lên mà cũng làm cậu tức đến vậy? Quả thật, gan cậu nhỏ quá rồi."Khương Dịch tức giận lườm đối phương: "Cậu đang bênh vực hắn đấy à? Nếu vậy thì tránh xa tôi ra, lượn đi!"Người bạn cười gượng, nhanh chóng xoa dịu: " Tôi chỉ đùa thôi, cậu yên tâm, tôi tất nhiên đứng về phía cậu. Hôm nay nhất định phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết vị trí của mình là ở đâu!"Lúc này, sắc mặt Khương Dịch mới dần dịu lại, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy oán hận.Nhân lúc Khương phụ và Khương phu nhân tạm thời rời đi, bạn của Khương Dịch nhanh chóng tìm cơ hội bước đến bên cạnh Lữ Trạch.Ngay sau đó, hắn giả vờ "không cẩn thận" làm đổ ly rượu vang đỏ lên người Lữ Trạch, rồi tỏ vẻ hoảng hốt xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không thấy ở đây có người."Tề Niệm và Lưu Ngọc từ đầu đã chú ý tới Lữ Trạch, lo sợ có người gây rắc rối. Vừa nhận ra có động tĩnh, hai người lập tức bước tới."Không nhìn thấy người? Mắt của anh có vấn đề à?" Không ngờ, Lữ Trạch lại trực tiếp đáp trả, giọng điệu mỉa mai không chút khoan nhượng.Tề Niệm và Lưu Ngọc liếc nhau, quyết định đứng yên quan sát, không xen vào.Nghe câu nói của Lữ Trạch, sắc mặt bạn Khương Dịch liền sa sầm, hắn thấp giọng nói:
"Quả nhiên là đến từ nông thôn, cách nói chuyện cũng thật thô tục, hoàn toàn không phù hợp với nơi này."Lữ Trạch khẽ nhướn mày, hỏi thẳng: "Anh nói nhỏ như vậy là sợ người khác nghe thấy à?""Cậu!" Bạn của Khương Dịch bị chọc giận, lập tức nổi nóng, nói không lựa lời:
"Đây là cách giáo dưỡng của cậu sao? Thật đúng là hạ tiện. Có lẽ tôi nên nói với bác Khương, bảo ông ấy tránh xa những người như cậu, kẻo lại dính phải đồ dơ bẩn, tẩy rửa cũng không sạch!"Ban đầu Lữ Trạch vốn không định chấp nhặt với kẻ như vậy. Trước đây, anh từng gặp qua nhiều loại người khó chịu hơn, nếu để ý hết thì chỉ tổ tức chết. Nhưng lời lẽ của tên này đã vượt quá giới hạn khiến ánh mắt Lữ Trạch lạnh lẽo hẳn."Nổi giận rồi à? Nếu vậy thì đi mách với bác Khương đi, xem ông ấy xử lý ra sao." Bạn của Khương Dịch cố ý khiêu khích, như thể nắm chắc Khương phụ sẽ không ưa những người hay mách lẻo.Lưu Ngọc đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Trời ạ! Tên này thật muốn chọc tớ điên lên mất! Nếu không phải giữ hình tượng, tớ đã đá hắn hai cú rồi!"Tề Niệm cũng rất tức giận, nhưng cậu biết đá vài cái cũng chẳng giải quyết được gì, vì vậy chỉ cắn răng nhẫn nhịn, tập trung "tìm dưa" của đối phương trong đầu.Quả nhiên, người này cũng không phải người an phận gì:
[Ôi trời, mình không nhìn nhầm chứ? Người này thế mà lại giới thiệu bạn gái của mình cho chính cha ruột làm tình nhân!][Đúng rồi, anh ta còn có quan hệ mập mờ với tình nhân của cha mình, nói rằng bà ấy chịu khổ vì một lão già, rồi cả hai cùng bàn kế hoạch ép cha đi tìm cái chết.][Câu nói kinh điển của hắn: 'Mẹ kế tôi đang mang thai, tôi không biết đó là em trai tôi hay con trai tôi. Nhưng không sao, đều là người một nhà. Đợi tôi chiếm được tài sản của cha, tôi sẽ chăm sóc thật tốt.']Tề Niệm vừa nghĩ tới đây, đã không nhịn được bật ra: "Anh đúng là rác rưởi!"Bạn của Khương Dịch tái mặt, lập tức gào lên: "Cậu nói cái gì? Im ngay! Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói vậy?"Hắn như phát điên lao về phía Tề Niệm. Cậu hoảng sợ lùi lại, nhưng đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy cậu, kéo ra khỏi nguy hiểm.Chử Dung Thời xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nổi giận: "Đi giải thích rõ ràng mọi chuyện với cha cậu, đừng có làm loạn ở đây."Sau đó, anh cúi đầu nhìn Tề Niệm, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu, giọng nói trấn an:
"Đừng sợ, có anh ở đây."Lưu Ngọc đứng bên cạnh há hốc miệng, mắt trợn tròn: "!!! Cứu mạng! Tôi không biết nên nhìn chỗ nào nữa!"----Đừng quên cho mình 1 vote nhé! o.<
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!!!!
--------------------------------------------------------------------------------------Gần đây, ở Kinh Thị xảy ra một chuyện lớn, Khương gia đã tìm thấy Khương Tri – người con trai út bị thất lạc từ nhỏ!Tin tức này được chính Khương phụ cố ý lan truyền, với sự thúc đẩy của ông, nó nhanh chóng được lan rộng. Khi Khương phụ tuyên bố sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, mọi người lập tức hiểu được mục đích của sự kiện này.Cả thành phố bắt đầu râm ran bàn tán. Dù là những người có quyền thế, nhưng lòng hiếu kỳ và thói quen "ăn dưa" vẫn là bản năng của con người. Người lớn tuổi có vẻ giữ vẻ ngoài điềm đạm, nhưng lớp trẻ thì không kiềm chế được, ai cũng tìm cách để biết thêm chi tiết về tình hình của Khương gia.Những người giàu có này, đừng nhìn bề ngoài họ hòa thuận, nhã nhặn. Thực chất, phần lớn họ đều được dạy dỗ để coi trọng lợi ích. Một khi chạm đến lợi ích cá nhân, ngay cả anh em ruột cũng có thể trở mặt thành thù.Trước đây, dù Khương gia có hai người con trai, nhưng khi Khương Tri bị thất lạc, chỉ còn lại Khương Dịch. Điều này khiến gã không phải lo lắng về việc tranh giành quyền thừa kế.Nhiều phú nhị đại từng ghen tị với Khương Dịch, bởi dù gã không có tài cán gì nổi bật thì vẫn dễ dàng kế thừa toàn bộ tài sản của Khương gia. Nhưng giờ đây tình hình hoàn toàn thay đổi. Khương Tri – người con trai út bị mất tích nhiều năm đã được tìm thấy. Thái độ gióng trống khua chiêng của Khương phụ khi đón Khương Tri về khiến ai cũng hiểu, Khương Dịch thực sự đang gặp nguy hiểm rồi.Những người có mối quan hệ tốt với Khương Dịch thì không nói, nhưng những kẻ không ưa gã thì không bỏ lỡ cơ hội châm chọc. Ai bảo trước đây Khương Dịch quá kiêu ngạo, đắc tội không ít người?Thế nên, khi vừa biết tin Khương phụ chuẩn bị tổ chức tiệc để đón Lữ Trạch (tức Khương Tri) về nhà, Khương Dịch chưa kịp nổi giận thì đã nhận được một cuộc gọi "hỏi thăm".Đang bực bội, Khương Dịch thậm chí không thèm nhìn tên người gọi mà trực tiếp nhấc máy. Ngay khi giọng nói khiến người ta ngứa răng vang lên ở đầu dây bên kia, hắn mới nhận ra người gọi là Thành Diệp Lỗi – một nhị thế tổ từ lâu đã không ưa mình.Thành Diệp Lỗi không buồn giấu giếm, bật cười ha hả: "Khương Dịch à? Sao nghe giọng cậu có vẻ không vui thế? Đừng vậy chứ, chẳng phải Khương gia đang có đại hỷ sự sao? Tôi còn tưởng cậu đang rất phấn khởi nên mới gọi điện đến chia vui đây!"Khương Dịch cố nén cơn giận, bình tĩnh đáp: "Thành Diệp Lỗi, tâm trạng tôi thế nào không cần cậu quan tâm!"Khương Dịch thực sự muốn mắng người, nhưng hắn hiểu rõ, nếu mắng chửi thật, chẳng mấy chốc cả cái vòng quan hệ này sẽ biết chuyện hắn tức giận vì Khương Tri được tìm về. Không chừng Thành Diệp Lỗi còn đang lén ghi âm để chờ chế giễu hắn.Trong tình huống này, Khương Dịch đành phải cố gắng giữ bình tĩnh.Phía bên kia thấy Khương Dịch không chửi bới như mong đợi, Thành Diệp Lỗi có chút thất vọng. Tuy vậy, hắn vẫn cố ý thở dài: "Sao cậu lại cáu gắt thế? Tôi đây chẳng qua chỉ quan tâm thôi mà. Em trai cậu được tìm về rồi, chắc cậu vui lắm nhỉ? Cũng đúng thôi, Khương gia nhiều tài sản như vậy, cuối cùng cũng có người chia sẻ gánh nặng với cậu. Một mình cậu quản lý cũng cực quá mà, phải không?" truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520Khương Dịch nghe thế thì nở nụ cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm: "Đúng vậy, tôi quả thực rất vất vả. Không giống như cậu – ha ha, nghe nói cậu gây dựng sự nghiệp thất bại mấy lần rồi? Bố cậu còn cắt hết tiền sinh hoạt, đến mức cậu phải bán đồ với giá rẻ đúng không?"Lúc này, nét mặt Khương Dịch như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Hắn tiếp tục: "Này, cậu nói xem, sao không nói với bạn bè chúng tôi một tiếng? Biết đâu chúng tôi có thể giúp đỡ cậu chút ít?""Giúp cái rắm!" Nếu Thành Diệp Lỗi biết tình trạng bi thảm hiện tại của mình bị Khương Dịch đem ra chế nhạo như thế này, chắc chắn sẽ tức điên lên.Không đấu khẩu nổi với Khương Dịch, Thành Diệp Lỗi tức giận cúp điện thoại, miệng vẫn lẩm bẩm: "Chờ thêm mấy ngày nữa đến tiệc nhận thân, xem mày còn có thể vui vẻ được bao lâu!"Thực tế thì không cần đợi đến ngày đó thì tâm trạng của Khương Dịch hiện giờ đã đủ tệ. Trong cơn giận, hắn đập mạnh một chiếc chén trà lên bàn khiến nó vỡ tan.Mảnh vỡ rơi đầy đất, lúc này Khương Dịch mới nhận ra đó là bộ ấm tử sa mà cha hắn yêu thích nhất.Đúng lúc Khương phụ nghe thấy động tĩnh và bước vào. Nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất và khuôn mặt giận dữ của Khương Dịch, ông nhíu mày: "Sao lại thế này? Phát điên lớn đến mức này à?"Khương phụ đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân khiến Khương Dịch tức giận nhưng vẫn cố tình hỏi.Thấy ba không hề để tâm đến việc bộ ấm trà bị vỡ, Khương Dịch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nghĩ đến chuyện ba sẽ đưa Lữ Trạch về, anh lại không vui, liền hỏi: "Ba, ba thực sự muốn nhận Lữ Trạch về sao?""Tin tức đã lan ra, còn có thể giả được à?" Khương phụ bình thản ngồi xuống ghế sô pha. Thấy người hầu đến dọn dẹp mảnh vỡ, ông khoát tay: "Nơi này không cần quét dọn."Khương phụ ngừng một lúc, nhìn Khương Dịch rồi thở dài bất đắc dĩ: "Và nữa, nó là em trai con, không phải 'tên kia'. Đừng để ba nghe thấy cách gọi đó lần nữa, rõ chưa? Tính tình của con cũng nên sửa lại đi.""Ba, tại sao..." Khương Dịch định truy vấn nhưng Khương phụ đã giơ tay ngắt lời:"Không có tại sao cả. Dù nó không ở chung nhà với chúng ta từ nhỏ, nhưng ta đã quyết định sẽ sắp xếp để nó vào công ty học tập. Các con sẽ có cơ hội tiếp xúc, là anh em thì phải giúp đỡ nhau. Đừng nghĩ đến những điều khác nữa. Quyết định của ta sẽ không thay đổi. Hiểu chưa?"Nói xong, Khương phụ không muốn nhiều lời thêm, đứng dậy rời đi chỉ để lại một câu: "Mảnh vỡ trên đất con tự quét dọn đi. Chuyện do con gây ra, hậu quả con tự gánh chịu."Khương Dịch đứng đó, sắc mặt rất khó coi, rõ ràng chẳng nghe lọt những lời ba nói.Hắn tức giận gọi người hầu vào: "Dọn sạch mấy mảnh vỡ này đi!"Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng. Trong lòng thầm nghĩ: Tao đã cảnh báo mày đừng có trở về, nếu mày không nghe thì đừng trách tao không khách khí.Khương phụ rõ ràng đã đánh giá quá cao lòng dạ của Khương Dịch. Gã từ nhỏ đến lớn vốn ích kỷ, hẹp hòi, làm sao có thể ngoan ngoãn mà không hành động gì?--- "Trời ơi! Lữ Trạch chính là con trai út bị thất lạc của Khương gia sao? Khi nào Khương gia lại có thêm một đứa con thất lạc nữa vậy?"Lưu Ngọc gần như há hốc mồm khi nghe tin này. Cô lập tức gọi điện cho Tề Niệm:
"Đừng nói với mình, mình là người cuối cùng biết chuyện này nhé!""Khụ khụ, chuyện này... tớ cũng mới biết đây thôi." Tề Niệm ấp úng, dù thật ra cậu đã biết trước Lưu Ngọc cả chục ngày rồi."Tớ không tin cậu! Tề Tiểu Niệm, cậu giỏi lắm, dám nói dối tớ. Qua điện thoại mà tớ còn nghe được giọng cậu đang chột dạ đấy!" Lưu Ngọc không chút nể nang vạch trần Tề Niệm.Tề Niệm: A? Rõ ràng thế sao? Cậu bất giác nhớ đến Chu Cảnh – người bạn có phần khờ khạo dễ bị lừa hơn nhiều. truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520Tuy nhiên Lưu Ngọc cũng chỉ nói đùa vài câu, tính cách cô vốn thoải mái, không để bụng những chuyện này. Nhưng rõ ràng,tin tức này khiến cô chấn động thật sự."Cậu nói xem, tớ có thể hỏi trực tiếp Lữ Trạch về chuyện này không?" Lưu Ngọc dù tò mò nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của bạn thân, nên mới gọi cho Tề Niệm trước thay vì hỏi thẳng Lữ Trạch."Được mà." Tề Niệm suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Trước đây cậu ấy không nói với cậu không phải cố ý giấu, mà chắc không biết phải nói thế nào thôi."Nghe thế, Lưu Ngọc lập tức cười toe: "Vậy thì tốt rồi!"Ngay sau đó, cô đã gửi tin nhắn vào nhóm chat nhỏ của ba người họ.[Lưu Ngọc]: Nếu cậu không bỏ rơi tớ, tớ nguyện nhận làm cha nuôi! @Lữ Trạch.
[Lưu Ngọc]: Cậu giàu rồi, đừng quên tớ nhé! @Lữ TrạchTề Niệm: "..."Không lâu sau, Lữ Trạch trả lời:
[Lữ Trạch]: Làm gì đến mức đó, tớ không cần có con gái lớn tuổi thế này đâu."[Lưu Ngọc]: Hu hu, lỗi không phải tại cậu, mà tại ba tớ sinh tớ quá sớm!"[Tề Niệm]: Cậu đừng quá khoa trương như vậy chứ. ( đính kèm một biểu cảm lau mồ hôi) @[ Lưu Ngọc][Lữ Trạch]: "Ngoài ra tớ cũng không làm được gì nhiều. Các cậu muốn đến dự buổi tiệc nhận thân không? @Lưu Ngọc, @Tề Niệm nhà cậu chắc chắn sẽ nhận được thư mời."[Lưu Ngọc]: "Muốn! Nghĩa huynh, mau dẫn em đi mở mang tầm mắt!"[Tề Niệm]: "Sao lại thành nghĩa huynh rồi?"Lưu Ngọc vội giải thích với giọng nịnh nọt: "Gọi cha nuôi tớ sợ sẽ làm ba Lữ bị già đi mất."Tề Niệm chỉ im lặng gửi một biểu tượng ngón tay cái, thầm nghĩ: Không hổ là cậu mà.Chử gia quả nhiên nhận được thư mời dự buổi tiệc nhận thân, lại còn thuộc loại cao cấp nhất. Nghĩa là muốn mang bao nhiêu người cũng được, dù mang cả một đoàn người cũng không sao. Tuy nhiên, không ai dám làm vậy.Dù trước đây có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng khi đã nhận được lời mời, vẫn cần giữ thể diện mà tham dự."Niệm Niệm, Lữ Trạch này là bạn con đúng không?" Ninh Mẫn ngạc nhiên che miệng. "Thật là trùng hợp nha, không trách được trước đây dì cảm thấy cái tên này quen tai như vậy, chắc là con đã từng nhắc qua."Tề Niệm cũng cảm thấy bất ngờ: "Con cũng không nghĩ lại có sự trùng hợp như vậy.""Vậy con có muốn đi cùng không?" Ninh Mẫn vui vẻ hỏi. Trước đây khi tham gia các buổi tiệc Tề Niệm thường không thích đi cùng vì không quen giao tiếp.Ninh Mẫn tuy không ép buộc, nhưng cũng không khỏi lo lắng."Có, con sẽ đi." Tề Niệm vỗ ngực, gương mặt nhỏ nhắn làm biểu cảm nghiêm nghị nhưng lại chẳng hề có chút uy hiếp nào: "Con muốn đến để làm hậu thuẫn cho Lữ Trạch!"Ninh Mẫn tò mò: "Vì sao lại nói vậy?"Tề Niệm lập tức mách lẻo: "Dì không biết đấy thôi, Khương Dịch đúng là quá đáng. Trước đây Lữ Trạch rõ ràng không muốn trở về Khương gia mà hắn còn đến tận trường tìm Lữ Trạch gây phiền phức. Lần này Lữ Trạch đi một mình, con sợ cậu ấy sẽ bị bắt nạt."Tuy Tề Niệm không giỏi đánh nhau nhưng cậu có cách khác. Nếu ai dám làm khó Lữ Trạch, đừng trách cậu không khách khí."Thật vậy sao?" Ninh Mẫn lắc đầu, không đồng tình với hành động của Khương Dịch: "Đứa trẻ này thật là..."Lúc này, Chử Dung Thời vừa về đến nhà. Anh nhìn thấy mẹ và Tề Niệm với dáng vẻ như đang hợp lực chống lại một kẻ thù chung. Đặc biệt là Tề Niệm, gương mặt nhỏ nhắn biểu cảm phong phú, đôi mắt tròn xoe đầy tức giận.Thấy anh trai về, Tề Niệm lập tức vui vẻ: "Anh, hôm nay anh tan làm sớm thế?""Ừ, công ty không quá bận nên anh về sớm." Chử Dung Thời treo áo khoác ngoài lên giá rồi ngồi xuống cạnh Tề Niệm.Ninh Mẫn nhìn đồng hồ, nhận ra hôm nay là thứ Sáu. Gần đây, cứ đến thứ Sáu, Chử Dung Thời lại tan làm rất sớm."Vừa rồi hai mẹ con đang nói gì vậy?" Chử Dung Thời ngắt lời dòng suy nghĩ của Ninh Mẫn.Không đợi Ninh Mẫn lên tiếng, Tề Niệm đã kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn hỏi: "Anh, ngày mai anh có đi dự buổi tiệc nhận thân không?""Những buổi tiệc kiểu này anh trai con thường không tham gia đâu." Ninh Mẫn cười nói.Tề Niệm nghe vậy, có chút thất vọng: "Thế à...""Ngày mai anh không bận gì." Chử Dung Thời nhấp một ngụm trà rồi bình thản đáp: "Anh sẽ đi."Ninh Mẫn sửng sốt, sau đó cười nói: "Cũng tốt, con cũng đừng chỉ biết làm việc cả ngày như vậy."Chử Dung Thời gật đầu: "Ừ."Thấy Tề Niệm cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trà trên tay mình, anh khẽ hỏi: "Muốn uống không?"Tề Niệm vội lắc đầu: "Không, em chỉ nhìn chút thôi.""Niệm Niệm, con thay đồ xong chưa?" Ninh Mẫn mặc lễ phục, đứng dưới lầu hỏi."Sắp xong rồi ạ!" Tề Niệm vừa cố mặc bộ lễ phục vừa lớn tiếng đáp: "Bộ này khó mặc quá dì ơi!"Lễ phục bó sát người khiến cậu không quen, bởi vì thường ngày cậu chỉ quen mặc quần áo rộng thùng thình."Để anh lên xem." Chử Dung Thời gõ cửa phòng Tề Niệm: "Cần anh giúp không?""Em mặc xong rồi." Tề Niệm thở phào, mở cửa phòng.Chử Dung Thời nhìn cậu, ngẩn người. Bộ lễ phục ôm sát cơ thể làm nổi bật làn da trắng mịn, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế càng thêm rạng rỡ.Thấy anh không nói gì, Tề Niệm nghịch ngợm giơ tay vẫy trước mặt anh: "Anh, em mặc xấu lắm sao?"Chử Dung Thời vội dời ánh mắt: "Không, rất hợp với em.""Thật không?" Tề Niệm nhăn mày, chỉ vào vai mình: "Nhưng em thấy chỗ này chật quá, khó chịu lắm.""Để anh xem." Chử Dung Thời chạm nhẹ vào vai cậu, sau đó nhanh chóng rút tay về: "Rất vừa vặn, chắc em chưa quen thôi.""Vậy à..." Tề Niệm gượng gạo cử động."Hay là thay áo khoác rộng hơn, đến nơi hẵng mặc bộ này." Chử Dung Thời gợi ý.Tề Niệm gật đầu, đồng ý ngay.Khi đến khách sạn tổ chức buổi tiệc, Tề Niệm thay lại lễ phục. Cậu đi bên cạnh Chử Dung Thời trông như một cái đuôi nhỏ, luôn dính sát lấy anh. Chử Dung Thời liếc nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên. truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520Bỗng Tề Niệm phát hiện ra Lữ Trạch trong đám đông. Cậu kéo tay áo Chử Dung Thời, chỉ về phía trước: "Anh, qua bên kia! Lữ Trạch ở đó!"Chử Dung Thời nhìn thoáng qua rồi dẫn cậu đi. Là nhân vật chính của buổi tiệc, Lữ Trạch tất nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng ánh mắt của nhiều người ở đây lại mang ý chờ xem trò cười.Lúc này, bên cạnh Lữ Trạch còn có vài người trung niên, nhìn dáng vẻ chắc là thân thích của Khương gia. Thấy Lữ Trạch đang nói chuyện cùng bọn họ, Tề Niệm không tiến lại quấy rầy.Tuy nhiên, dù Tề Niệm im lặng thì điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không bị chú ý, đặc biệt khi người đứng cạnh cậu lại là Chử Dung Thời.Ngay từ khi họ vừa bước vào, vài người trung niên đã nhận ra Chử Dung Thời. Một người trong số đó lên tiếng: "Chử tổng? Tôi suýt nữa không nhận ra, thật là sơ suất quá, xin lỗi!"Nhìn thấy đối phương chuẩn bị tiếp tục nói chuyện xã giao, Chử Dung Thời lịch sự ngắt lời: "Hôm nay tôi không bàn công việc, chỉ đi cùng em trai tìm bạn thôi."Lúc này, ánh mắt mấy người trung niên mới hướng về Tề Niệm. Đối phương vừa định bắt chuyện thì Chử Dung Thời đã nói thêm: "Em ấy tính cách khá hướng nội, không giỏi nói chuyện."Tề Niệm chỉ mỉm cười, trong lòng thầm thở phào: Có anh trai ở đây thật yên tâm.Người trung niên chuyển ánh mắt sang Lữ Trạch, lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ thân thiết hơn hẳn: "Ồ, hóa ra cậu là bạn của em trai Chử tổng, thật là trùng hợp!"Sau khi đám người đó rời đi, Tề Niệm nhìn Lữ Trạch không nhịn được cảm thán:
"Oa, hôm nay cậu đẹp trai quá! Suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn!"Chử Dung Thời nghe vậy, khẽ liếc nhìn Lữ Trạch, khiến đối phương bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, chỉ biết cười gượng đáp lại.Tề Niệm sau đó hỏi: "Đúng rồi, Lưu Ngọc đâu? Cậu ấy vẫn chưa tới sao?"Như được nhắc đến, không lâu sau Lưu Ngọc cũng xuất hiện, nhanh chóng nhập bọn với họ.Trước khi rời đi, Chử Dung Thời khẽ dặn dò Tề Niệm: "Có chuyện gì cứ tìm anh hoặc ba mẹ, đừng ngại."Tề Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi anh."Chử Dung Thời dừng một chút, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu sau đó mới rời đi.Nhìn theo bóng lưng Chử Dung Thời, Lưu Ngọc nở một nụ cười kỳ quặc. Tề Niệm khó hiểu hỏi: "Sao trông cậu vui vậy?"Lưu Ngọc hắng giọng, cười đáp: "Lần đầu tiên tớ được tham gia sự kiện kiểu này, hoàn toàn khác hẳn những bữa tiệc trước đây. Quả thật là đẳng cấp hơn nhiều."Tề Niệm tuy có chút nghi ngờ nhưng không tranh luận thêm.--- Khương phụ và Khương phu nhân sớm xuất hiện trên sân khấu để chào hỏi khách khứa. Theo lời giới thiệu của họ, Lữ Trạch cũng bước lên sân khấu, nhận ánh mắt chú ý của toàn bộ khách mời.Khương phụ với tài năng diễn xuất khéo léo, kể lại câu chuyện tìm kiếm đứa con thất lạc của mình một cách đầy cảm động. Nhiều khách mời không kìm được nước mắt.Tề Niệm nhỏ giọng nói với Lưu Ngọc: "Hứ, không biết còn tưởng đây là thật!"Lưu Ngọc gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, đúng là màn diễn xuất cao tay!"Ngay sau đó, Khương Dịch cũng bước lên sân khấu, nỗ lực nở nụ cười. Tuy nhiên, vẻ mặt cứng ngắc và khóe miệng run rẩy khiến biểu cảm của gã trở nên gượng gạo đến mức buồn cười.Trong lúc Khương phụ dẫn Lữ Trạch đi giới thiệu với các khách mời, Khương Dịch đứng từ xa nhìn người em trai bỗng chốc trở thành trung tâm của buổi tiệc. Sự ghen tức khiến gã siết chặt nắm tay đến mức sắc mặt trở nên khó coi.Một người bạn bên cạnh Khương Dịch, tay cầm ly rượu vang đỏ, cười mỉa mai:
"Chỉ là một cậu nhóc từ nông thôn lên mà cũng làm cậu tức đến vậy? Quả thật, gan cậu nhỏ quá rồi."Khương Dịch tức giận lườm đối phương: "Cậu đang bênh vực hắn đấy à? Nếu vậy thì tránh xa tôi ra, lượn đi!"Người bạn cười gượng, nhanh chóng xoa dịu: " Tôi chỉ đùa thôi, cậu yên tâm, tôi tất nhiên đứng về phía cậu. Hôm nay nhất định phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết vị trí của mình là ở đâu!"Lúc này, sắc mặt Khương Dịch mới dần dịu lại, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy oán hận.Nhân lúc Khương phụ và Khương phu nhân tạm thời rời đi, bạn của Khương Dịch nhanh chóng tìm cơ hội bước đến bên cạnh Lữ Trạch.Ngay sau đó, hắn giả vờ "không cẩn thận" làm đổ ly rượu vang đỏ lên người Lữ Trạch, rồi tỏ vẻ hoảng hốt xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không thấy ở đây có người."Tề Niệm và Lưu Ngọc từ đầu đã chú ý tới Lữ Trạch, lo sợ có người gây rắc rối. Vừa nhận ra có động tĩnh, hai người lập tức bước tới."Không nhìn thấy người? Mắt của anh có vấn đề à?" Không ngờ, Lữ Trạch lại trực tiếp đáp trả, giọng điệu mỉa mai không chút khoan nhượng.Tề Niệm và Lưu Ngọc liếc nhau, quyết định đứng yên quan sát, không xen vào.Nghe câu nói của Lữ Trạch, sắc mặt bạn Khương Dịch liền sa sầm, hắn thấp giọng nói:
"Quả nhiên là đến từ nông thôn, cách nói chuyện cũng thật thô tục, hoàn toàn không phù hợp với nơi này."Lữ Trạch khẽ nhướn mày, hỏi thẳng: "Anh nói nhỏ như vậy là sợ người khác nghe thấy à?""Cậu!" Bạn của Khương Dịch bị chọc giận, lập tức nổi nóng, nói không lựa lời:
"Đây là cách giáo dưỡng của cậu sao? Thật đúng là hạ tiện. Có lẽ tôi nên nói với bác Khương, bảo ông ấy tránh xa những người như cậu, kẻo lại dính phải đồ dơ bẩn, tẩy rửa cũng không sạch!"Ban đầu Lữ Trạch vốn không định chấp nhặt với kẻ như vậy. Trước đây, anh từng gặp qua nhiều loại người khó chịu hơn, nếu để ý hết thì chỉ tổ tức chết. Nhưng lời lẽ của tên này đã vượt quá giới hạn khiến ánh mắt Lữ Trạch lạnh lẽo hẳn."Nổi giận rồi à? Nếu vậy thì đi mách với bác Khương đi, xem ông ấy xử lý ra sao." Bạn của Khương Dịch cố ý khiêu khích, như thể nắm chắc Khương phụ sẽ không ưa những người hay mách lẻo.Lưu Ngọc đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Trời ạ! Tên này thật muốn chọc tớ điên lên mất! Nếu không phải giữ hình tượng, tớ đã đá hắn hai cú rồi!"Tề Niệm cũng rất tức giận, nhưng cậu biết đá vài cái cũng chẳng giải quyết được gì, vì vậy chỉ cắn răng nhẫn nhịn, tập trung "tìm dưa" của đối phương trong đầu.Quả nhiên, người này cũng không phải người an phận gì:
[Ôi trời, mình không nhìn nhầm chứ? Người này thế mà lại giới thiệu bạn gái của mình cho chính cha ruột làm tình nhân!][Đúng rồi, anh ta còn có quan hệ mập mờ với tình nhân của cha mình, nói rằng bà ấy chịu khổ vì một lão già, rồi cả hai cùng bàn kế hoạch ép cha đi tìm cái chết.][Câu nói kinh điển của hắn: 'Mẹ kế tôi đang mang thai, tôi không biết đó là em trai tôi hay con trai tôi. Nhưng không sao, đều là người một nhà. Đợi tôi chiếm được tài sản của cha, tôi sẽ chăm sóc thật tốt.']Tề Niệm vừa nghĩ tới đây, đã không nhịn được bật ra: "Anh đúng là rác rưởi!"Bạn của Khương Dịch tái mặt, lập tức gào lên: "Cậu nói cái gì? Im ngay! Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói vậy?"Hắn như phát điên lao về phía Tề Niệm. Cậu hoảng sợ lùi lại, nhưng đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy cậu, kéo ra khỏi nguy hiểm.Chử Dung Thời xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nổi giận: "Đi giải thích rõ ràng mọi chuyện với cha cậu, đừng có làm loạn ở đây."Sau đó, anh cúi đầu nhìn Tề Niệm, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu, giọng nói trấn an:
"Đừng sợ, có anh ở đây."Lưu Ngọc đứng bên cạnh há hốc miệng, mắt trợn tròn: "!!! Cứu mạng! Tôi không biết nên nhìn chỗ nào nữa!"----Đừng quên cho mình 1 vote nhé! o.<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me