Sau khi bị lộ tiếng lòng nhóc sợ xã hội được lão đại đoàn sủng
Chương 6: Nhớ chồng, à nhầm , nhớ anh cả quá ☆
ed: junieTề Niệm căng thẳng đẩy cửa bước vào nhà. Vừa vào cậu liền nhìn thấy một người nam nhân ngồi trên sofa. Người này sở hữu dung mạo rực rỡ và sắc sảo, ngũ quan sắc nét đầy tính công kích khiến người khác khó có thể phớt lờ. Dù xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài của hắn không hề làm người ta nhầm lẫn giới tính. Quan sát kỹ hơn, Tề Niệm nhận ra người nam nhân này có vài nét giống Chử Dung Thời, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Nếu Chử Dung Thời toát lên sự lạnh lùng, trầm tĩnh, thì người này lại tỏa ra sự phóng khoáng, tự tin, như thể sinh ra để thu hút ánh nhìn của người khác. Người nam nhân để tóc nhuộm xanh lam khiến làn da hắn càng thêm trắng bệch, như một vị vương giả sống trong thế giới băng tuyết. Mọi cử chỉ, động tác của hắn đều mang một vẻ uy nghiêm, khó có thể xem thường. Lúc này, hắn đang vắt chân tựa nghiêng trên sofa, tư thế đầy tùy ý nhưng không hề mang cảm giác lười biếng hay mất phong thái. Nhận thấy ánh mắt Tề Niệm, hắn quay sang nhìn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can người đối diện. Sau đó, hắn chậm rãi nhướng mày khiến Tề Niệm càng thêm căng thẳng như bị đóng đinh tại chỗ, không biết nên làm gì. May mắn thay, Ninh Mẫn bước tới phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Bà nhìn thấy Tề Niệm ngơ ngác đứng yên, liền ân cần nói: "Niệm Niệm về rồi à? Có nóng khôngcon. Nhìn đầu con đầy mồ hôi kìa, mau lên tắm rửa rồi thay đồ đi." Tề Niệm vội vàng gật đầu, không dám nhìn thêm người nam nhân kia, nhanh chóng chạy lên lầu. Mặc dù khí chất của Chử Dung Thời áp đảo hơn, nhưng Tề Niệm lại cảm thấy sợ người kia hơn. Có lẽ vì Chử Dung Thời giống như một con mãnh thú bị trói buộc bởi nguyên tắc và sự kiềm chế. Chỉ cần Tề Niệm không động chạm đến anh, Chử Dung Thời sẽ không chủ động làm gì cậu. Còn người nam nhân vừa nãy, có lẽ chính là Chử Thiên Hằng – anh hai của cậu. Người này lại khác hoàn toàn. Hắn như một con mãnh thú không hề bị ràng buộc, sẵn sàng xé toạc mọi thứ, bất kể người khác có làm gì hay không. Chỉ cần không vui, hắn có thể khiến kẻ khác phải chịu khổ. Dĩ nhiên, suy nghĩ này của Tề Niệm hơi phóng đại, nhưng cảm giác bị đe dọa từ Chử Thiên Hằng là thật. Vừa mang đồ đã giặt khô đi đến phòng tắm, Tề Niệm vừa nghĩ ngợi miên man trong đầu. --- Ninh Mẫn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Chử Thiên Hằng, nhíu mày nói: "Ngồi cho đàng hoàng vào. Con ngồi kiểu gì thế này? Lát nữa ba con thấy lại bị nhắc nhở đấy." Gia đình họ Chử vốn rất chú trọng quy củ, nhưng Chử Thiên Hằng lại nổi tiếng là người không chịu theo khuôn phép, hoàn toàn đối lập với sự nghiêm túc của Chử Dung Thời. "Con biết rồi." Dù không còn ở tuổi nổi loạn, nhưng Chử Thiên Hằng cũng không phải kiểu người ngoan ngoãn tranh luận với cha mẹ. Bọn họ nói gì, hắn chỉ gật đầu cho qua chuyện. Thấy hắn đã ngồi lại ngay ngắn, Ninh Mẫn không khỏi ngước lên lầu, vẫn chưa yên tâm mà nhắc nhở: "Niệm Niệm giờ đã thay đổi rồi. Con không được làm gì khiến nó sợ, biết không?" Chử Thiên Hằng nhướng mày, cười khẽ: "Con làm nó sợ? Không phải con nói chứ, mỗi lần nó 'diễn' vài ngày, mẹ lại khen là thay đổi. Lần này thì còn quá đáng hơn. Mẹ thật sự nghĩ nó là mèo nhút nhát sao?" Nói vậy, nhưng hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp và sạch sẽ của Tề Niệm vừa rồi hiện lên trong đầu hắn. Phải thừa nhận rằng, so với trước kia, Tề Niệm trông thuận mắt hơn rất nhiều. Nếu đây là lần đầu tiên Chử Thiên Hằng gặp Tề Niệm, có lẽ hắn sẽ tin những gì mẹ hắn nói về Tề Niệm. Chử Thiên Hằng và Chử Dung Thời có bản chất rất khác nhau. Khi Tề Niệm bước vào Chử gia, Chử Dung Thời đã là một đứa trẻ 7-8 tuổi, độ tuổi đã biết suy nghĩ và hiểu chuyện. Hơn nữa, Chử Dung Thời lại trưởng thành sớm, nên anh có một ký ức tốt đẹp với Tề Niệm. Nhưng Chử Thiên Hằng thì khác. Lúc đó, hắn chỉ mới hai ba tuổi, khi còn nhỏ hắn không ưa gì Tề Niệm. Tề Niệm cũng không dành nhiều thời gian với hắn, nên khi Chử Thiên Hằng đủ lớn để hiểu chuyện, tính cách Tề Niệm đã thay đổi hoàn toàn. Vì vậy, hắn không có những ký ức tốt đẹp về Tề Niệm, và càng không tin vào những lời nói mà Tề Niệm sẽ "chỉnh sửa bản thân" như mọi người vẫn nói.Chử Thiên Hằng liếc nhìn lên lầu, không biết lần này Tề Niệm lại đang làm trò gì nữa.---Tề Niệm tắm xong khá lâu, có lẽ vì không muốn đối mặt với Chử Thiên Hằng, cậu làm mọi việc rất chậm chạp.Dù vậy, cuối cùng cậu cũng tắm xong. Trong phòng tắm, cậu thổi khô tóc, lúc này mới mở cửa bước ra.Vừa bước ra, cậu đã đụng phải Chử Thiên Hằng. Tề Niệm lập tức mở to mắt, nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên."Sao, vẫn còn chưa xong à?" Chử Thiên Hằng khoanh tay, nhìn Tề Niệm với ánh mắt đầy đánh giá.Hắn nhận thấy Tề Niệm bây giờ khác xa so với hình ảnh cũ trong trí nhớ. Tuy nhiên, Chử Thiên Hằng không phải là người dễ bị vẻ ngoài làm lôi cuốn.Nhìn thấy Tề Niệm ngây ngẩn, với mái tóc hơi rối do vừa bị thổi khô, cậu trông giống như một con thú nhỏ, có chút nhút nhát.Không thể không nói, dù là diễn viên chuyên nghiệp, Chử Thiên Hằng vẫn không thể không thừa nhận rằng Tề Niệm có tài diễn xuất khá tốt. Hắn bước tới gần khiến Tề Niệm hoảng sợ, lùi lại một bước, cuối cùng áp sát vào tường, không thể lùi thêm nữa.Không biết là do nóng hay do lo lắng, Tề Niệm đỏ bừng mặt, giọng nói có chút run rẩy: "Anh hai..."Chử Thiên Hằng cảm thấy có chút lạ lùng, nhưng không hiểu sao lại thấy Tề Niệm có chút dễ thương. Nhận ra điều này, hắn lập tức nhíu mày rồi duỗi tay ra, nắm lấy mặt Tề Niệm.Làn da ấm áp, rõ ràng là da người. Chử Thiên Hằng nhìn kỹ Tề Niệm, trong ánh mắt của Tề Niệm lộ rõ sự hoảng hốt. Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay, nói: "Cậu thật sự ngu ngốc đến mức này sao?"Chử Thiên Hằng không kiềm chế được hỏi tiếp: "Không phải ai cũng nói cậu thay đổi sao? Để anh xem thử xem..."Tề Niệm hoảng hốt đến mức tim đập loạn nhịp, nhưng đúng lúc đó, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía sau Chử Thiên Hằng. Từ phía sau, một đôi mắt đầy sự quan tâm hướng về Chử Thiên Hằng. Tề Niệm vội vàng đưa tay ra phía sau, hướng về người vừa đến.Ngay sau đó, Tề Niệm nghe thấy một giọng nói trầm tĩnh: "Thiên Hằng."Lưng Chử Thiên Hằng lập tức cứng lại, rồi buông tay ra.Chử Thiên Hằng và Chử Dung Thời cách nhau năm tuổi. Vì từ nhỏ đã bị anh trai mình áp đảo, ký ức của hắn về Chử Dung Thời rất sâu sắc. Hắn không sợ cha mình, nhưng lại cực kỳ sợ Chử Dung Thời.Không hiểu sao, trong mắt hắn, Chử Dung Thời luôn toát ra khí chất "hơn người", khiến hắn cảm thấy như mình đang đối mặt với một người thầy cũ, đầy quyền lực. Chính ánh mắt của Chử Dung Thời luôn làm hắn cảm thấy mình phải vâng lời.Hắn buông tay, Tề Niệm nhân cơ hội chạy nhanh, chỉ trong vài bước đã đến đứng sau Chử Dung Thời, tay nắm chặt góc áo của anh, giống như một con thú nhỏ tìm thấy nơi trú ẩn.Chử Thiên Hằng nhìn theo, không vội vã mà chờ đợi hành động tiếp theo của Tề Niệm. Tuy nhiên, Chử Dung Thời chỉ lặng lẽ liếc nhìn, không nói gì. Anh lại nhìn về phía Chử Thiên Hằng và lên tiếng: "Thiên Hằng, em quá trớn rồi."Tề Niệm lúc này trông giống như một con cừu con bị dọa, đôi mắt xinh đẹp ngập đầy sương mù, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đây đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, vẻ đáng thương không sao tả xiết.Chử Thiên Hằng nghe thấy lời của anh mình thì có chút nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe lầm không. Trước kia, khi hắn và Tề Niệm đánh nhau, vào lần nghiêm trọng nhất là khi Tề Niệm bị gãy tay. Tất nhiên lúc đó, hắn cũng không phải là người chiến thắng. Nhưng khi đó, anh hắn chẳng nói gì, vậy mà hôm nay, hắn chỉ nhéo nhẹ mặt Tề Niệm một cái, vậy mà anh lại bảo hắn quá đáng?Chử Thiên Hằng nhìn vết đỏ trên mặt Tề Niệm, thấy thật sự rất đáng thương, hắn không ngờ em trai mình lại có thể yếu đuối đến mức này.Chử Thiên Hằng xoa xoa mũi, có chút bối rối, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không nhận sai: "Anh, đến mức này sao? Trước kia..."Chử Dung Thời bình tĩnh đáp: "Trước kia là chuyện của trước kia, bây giờ không giống vậy."Chử Thiên Hằng không hiểu lắm lời anh mình nói. Hắn liếc nhìn Tề Niệm, cảm thấy thật kỳ lạ. Hắn trước đây luôn coi thường Tề Niệm, vậy mà giờ đây lại thấy anh đang bảo vệ cậu.Tuy nhiên, Chử Thiên Hằng vẫn không nghĩ sẽ hành xử giống như anh trai mình.Hắn hừ một tiếng, lười biếng kéo tóc dài ra khỏi trán, lại liếc nhìn Tề Niệm rồi xoay người rời đi.Tề Niệm thấy hắn đi rồi, thở phào nhẹ nhõm.Nhìn Chử Dung Thời, Tề Niệm mở miệng thở hổn hển: "Anh..."Chử Dung Thời nhìn Tề Niệm, đôi mắt nhỏ đầy vẻ đáng thương, trong lòng bất giác cảm thấy mềm mại. Anh không biết vì sao, nhưng lại giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Tề Niệm. Khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tề Niệm, Chử Dung Thời thu tay lại, không nói gì thêm.Tề Niệm cho đến lúc xuống lầu ăn cơm vẫn còn choáng váng. Cậu không thể tin được, anh cậulại xoa đầu cậu! Cậu chắc chắn là đang mơ, hoặc là có ảo giác gì đó!Nhìn Chử Dung Thời, Tề Niệm càng thêm tin vào lý thuyết ảo giác của mình. Chử Dung Thời vốn luôn lạnh lùng và nghiêm túc, giờ lại đối xử với cậu như vậy, thật sự khiến Tề Niệm không thể tin nổi.Trong khi đó, Chử Thiên Hằng nhìn Tề Niệm ngồi cạnh Chử Dung Thời, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tề Niệm, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu không rõ lý do.---Mãi cho đến khi nằm trên giường, Tề Niệm mới có thời gian kiểm tra điện thoại.Cậu thấy có tin nhắn từ Trương lão sư, người tuy còn trẻ nhưng luôn khiến Tề Niệm nhớ đến những thầy cô tốt đã gặp trước đây. Tề Niệm có ấn tượng rất tốt với Trương lão sư và đã trả lời hết tất cả tin nhắn của thầy.Sau đó, Tề Niệm phát hiện có người gửi lời mời kết bạn.Cậu hơi gãi đầu, do dự một lúc rồi quyết định mở ra. Hóa ra đó là Lữ Trạch. Dù bọn họ chưa kết bạn, nhưng vì cùng học trong một lớp, Lữ Trạch hẳn là đã tìm thấy hắn qua danh sách bạn bè.Tề Niệm nghĩ một chút, quyết định chấp nhận lời mời của Lữ Trạch.Chỉ một lúc sau, Lữ Trạch đã gửi tin nhắn.Có vẻ như Lữ Trạch luôn theo dõi điện thoại, vì chưa đầy một lát, cậu đã gửi đến một thông điệp cảm ơn.Tề Niệm đọc kỹ, có chút xúc động nhưng cũng cảm thấy không thực tế, như thể hắn vừa cứu một sinh mệnh thật sự.[Lữ Trạch]: "Bây giờ tôi mới hiểu lời đồn đáng sợ đến mức nào, và cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Dù trước đây tôi không phải là người truyền bá lời đồn, nhưng tôi đã tin vào chúng. Cậu và những người trong lời đồn không hề giống nhau."Câu này khiến Tề Niệm có chút xấu hổ, hắn gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào.May mắn là Lữ Trạch nhận ra Tề Niệm không muốn nói thêm về chuyện này, nên lại gửi một tin nhắn khác, lần này là một tin tức tốt.[Lữ Trạch]: "Hàn Kiệt lần này thật sự xong rồi."Tề Niệm: "???" Ủa, chuyện gì xảy ra vậy?Khi nhìn thấy biểu hiện đầy dấu chấm hỏi trên mặt Tề Niệm, Lữ Trạch lập tức tận tình giải thích cho cậu.Tóm lại, Hàn Kiệt không biết vì lý do gì mà lại tự đưa mình vào tình huống khó xử. Hắn đăng một bài trên diễn đàn trường về việc mình là "người sói", rồi bị xóa bài ngay lập tức, sau đó còn bị đưa lên báo.Hàn Tiến Kỳ, người đã gây ra rắc rối nhanh chóng trở thành tâm điểm của dư luận làm mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn trên mạng.Tề Niệm mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, quả nhiên vụ việc đã lên top tìm kiếm. Trên các trang web có vô số tin đồn và hình ảnh mập mờ, không rõ thật giả, khiến sự việc càng thêm náo nhiệt.[Lữ Trạch]: Nghe nói vụ việc này đã thu hút sự chú ý của các cơ quan chức năng, Hàn Tiến Kỳ hiện tại đang bị đình chỉ điều tra. Hơn nữa, sau khi nhìn vào những gì Hàn Kiệt đăng, có thể khẳng định ông ta không hề bị oan. Những chứng cứ tìm được đủ để khiến Hàn Tiến Kỳ không thể thoát tội.Tề Niệm nghe xong chỉ còn biết im lặng: "......"Đây là tình huống "hố cha" trong truyền thuyết sao?Tề Niệm không biết hiện giờ Hàn Kiệt ra sao, nhưng cũng tự hỏi không biết Hàn Tiến Kỳ sẽ cảm thấy thế nào. Cậu thậm chí còn chẳng cảm thấy đồng cảm với Hàn Kiệt. Dù sao thì tất cả những chuyện này đều là do cha con nhà họ Hàn gây ra làm tổn hại rất nhiều người.---Như Tề Niệm đã nghĩ, tình hình hiện tại của Hàn Kiệt thật sự không tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng tồi tệ.Sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ báo tin muốn ly hôn, Hàn Kiệt nhanh chóng suy nghĩ và quyết định sẽ đi theo cha.Mặc dù cha hắn trước nay không quá quan tâm đến hắn, nhưng về mặt vật chất thì luôn đủ đầy. Hàn Kiệt nghĩ như vậy cũng không tệ, ít nhất không phải lo chuyện mình làm gì cũng bị hỏi tới hỏi lui.Hắn nghĩ vậy, nên khi mẹ đến gặp hôm sau, Hàn Kiệt quyết định sẽ nói rõ chuyện mình muốn đi theo cha.Mẹ Hàn trước kia luôn tỏ ra kiên cường và tinh tế, nhưng giờ đây khi gặp Hàn Kiệt, khuôn mặt bà đã không còn vẻ sắc sảo như trước, mà thay vào đó là một vẻ mệt mỏi, đầy buồn bã.Bà đến gặp Hàn Kiệt không phải để tranh cãi, mà là muốn con trai đi theo mình, bất kể cha có làm gì, Hàn Kiệt mãi mãi là đứa con bà yêu thương nhất.Tuy nhiên, bà không ngờ rằng, Hàn Kiệt lại không chút do dự mà chọn đi theo cha.Mẹ Hàn cảm thấy khó tin. Ban đầu, vì những vấn đề với chồng mà bà đã chịu rất nhiều đả kích, giờ lại phải đối mặt với sự lựa chọn này từ con trai. Cảm xúc của bà bắt đầu trở nên kích động.Mới đầu, Hàn Kiệt còn cố gắng kiềm chế, nhưng sau đó không thể nhịn được nữa, miệng lẩm bẩm: "Mẹ à, con đi theo cha là vì cha có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Còn mẹ, suốt ngày ở nhà không làm gì, lười biếng, kiếm tiền không được, con đi theo mẹ thì làm sao sống tốt được?"Hàn Kiệt rõ ràng cho rằng những lời mình nói là hợp lý. Hắn tiếp tục: "Mẹ nghĩ xem, nếu con đi theo cha, biết đâu lại còn có thể lấy tiền từ cha để giúp mẹ nữa."Mẹ Hàn nghe xong, không thể tin vào những lời từ miệng con trai mình.Bà không ngờ trong mắt Hàn Kiệt, mình lại trở thành "lười biếng", "vô dụng". Trước kia, mẹ Hàn là một người rất có năng lực, công tác rất hiệu quả, bà cũng là một lãnh đạo trực tiếp của Hàn Tiến Kỳ.Chính vì vậy, Hàn Tiến Kỳ mới cưới bà, sau khi kết hôn, họ gửi Hàn Kiệt cho bảo mẫu chăm sóc. Mặc dù bà thuê nhiều bảo mẫu, nhưng cuối cùng đều bị Hàn Kiệt đuổi đi.Bà không có cách nào, cuối cùng đành phải từ chức để ở nhà chăm sóc Hàn Kiệt. Lúc đó, sự nghiệp của bà đang trên đà thăng tiến, có thể nói là có một tương lai rất sáng lạng.Vì Hàn Kiệt, bà quyết định từ chức, trước đó còn tìm cách giúp chồng thăng chức lên cao hơn.Mẹ Hàn không hề có chút hối tiếc khi từ bỏ sự nghiệp, nhưng bà không ngờ rằng, giờ đây, những hy sinh của bà lại không được con trai ghi nhận. Hắn chỉ coi bà là gánh nặng, trong khi cha hắn lại là người có thể cho hắn một cuộc sống tốt hơn.Mẹ Hàn cảm thấy lòng mình lạnh đi, nhưng dù sao đây cũng là con trai của bà. Dù sao cũng không thể ngăn cản ý nguyện của hắn, bà quyết định tôn trọng quyết định của con. Có lẽ Hàn Tiến Kỳ sẽ cho Hàn Kiệt cuộc sống mà hắn mong muốn.Không lâu sau, Hàn Kiệt đợi đến lúc gặp Hàn Tiến Kỳ, người cha của hắn giận dữ. Khi chưa kịp vui mừng gọi một tiếng "Ba", Hàn Tiến Kỳ đã tát thẳng vào mặt hắn một cái thật mạnh.Hàn Kiệt vốn đã hơi choáng váng, nay lại bị một cái tát mạnh vào mặt. Hắn nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Hàn Tiến Kỳ, cảm thấy mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Hàn Tiến Kỳ tức giận đến mức cả người run rẩy: "Mày thật là ngu ngốc!"Hàn Kiệt chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đứng ngây ra nhìn Hàn Tiến Kỳ, cho đến khi nghe đối phương ném lại một câu: "Mày đã đủ tuổi trưởng thành rồi, từ nay tự lo liệu đi! Đừng tìm tao nữa!"Nói xong, Hàn Tiến Kỳ không hề do dự, quay người bỏ đi.Hàn Kiệt đứng đó, cảm thấy như bị bỏ lại giữa một đống hỗn độn. Ánh mắt của những người xung quanh vừa đồng cảm lại vừa khinh thường. Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết tương lai mình sẽ phải đối mặt với điều gì.---Tề Niệm thức dậy vào sáng hôm sau và nhận được một tin không mấy vui vẻ.Ninh Mẫn nói rằng trong kỳ nghỉ hè này, Tề Niệm sẽ ở nhà một mình, và vì sợ cậu sẽ cảm thấy nhàm chán nên bà đã nhờ Chử Thiên Hằng đưa Tề Niệm theo khi anh ra ngoài.Tề Niệm thật sự muốn nói: "Con không sao, con ở nhà một mình cũng không thấy buồn đâu!" Tuy nhiên, Ninh Mẫn đã quyết định xong, mà Tề Niệm lại không biết phải từ chối thế nào. Cuối cùng, cậu đành nhìn về phía Chử Thiên Hằng với ánh mắt đầy mong chờ.Anh hai này chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, vì anh ghét cậu lắm mà?Chử Thiên Hằng nhìn vào ánh mắt của Tề Niệm... Không hiểu sao, hắn chẳng đoán được đối phương đang nghĩ gì.Ban đầu, Chử Thiên Hằng định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tề Niệm, hắn lại không nỡ làm như vậy.Vì thế, dưới ánh mắt mong đợi của Tề Niệm, Chử Thiên Hằng nhàn nhạt nói: "Được rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho em trai."Nói xong, Chử Thiên Hằng mỉm cười với Tề Niệm, nhưng Tề Niệm lại cảm thấy nụ cười ấy chẳng có chút thiện chí gì.Tề Niệm tự hỏi: "Phải làm sao đây? Đột nhiên lại cảm thấy nhớ anh cả của mình quá." =))) em nó nhớ chồng đồ đó. Ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me