Sau khi bị lộ tiếng lòng nhóc sợ xã hội được lão đại đoàn sủng
Chương 68: Bọn họ có chút gì đó giống nhau ☆
edit: junie"Cái thứ sát tinh ngàn đao này, đúng là nghịch thiên mà! Nghịch thiên thật rồi!" Người phụ nữ trung niên ngồi bệt dưới đất, chân tay mềm nhũn, vừa vỗ đùi vừa chửi bới tục tĩu đến mức khó nghe nổi."Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc!" – Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh vừa rít mạnh điếu thuốc, vừa mắng: "Không mau nghĩ cách đi còn đứng đó làm gì..."Miệng thì chửi rủa, nhưng trong lòng ông ta lại thầm hối hận vì sao trước kia không bóp chết cái "con nhỏ đòi tiền" đó cho rồi, để giờ nó quay lại gieo họa lên đầu cha mẹ.Hai vợ chồng bắt đầu mắng qua mắng lại, rồi quay sang đổ lỗi cho nhau."Cũng tại bà! Trước kia không chịu nghe tôi, cứ nhất quyết đi tìm con nhỏ đó. Giờ hay rồi, con tiện nhân đó muốn ép tôi đến chết luôn rồi đây này!" – Người đàn ông gào lên."Đòi bồi thường? Thế chẳng khác gì giết tôi! Thà giết còn hơn!" Ông ta gào tiếp.Người phụ nữ cũng không chịu thua, nước mắt nước mũi tèm lem: "Sao ông lại nói như thế? Lúc đó nếu ông không đồng ý, tôi có thể một mình đi tìm nó chắc? Bây giờ lại quay sang đổ hết cho tôi, ông nói vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?"Người đàn ông hút nốt hơi thuốc cuối cùng, giẫm tắt dưới chân rồi lao vào đánh nhau với người vợ.Hai người như hận không thể đánh chết đối phương, vừa đánh vừa mắng loạn xạ.Hai đứa con trong nhà nghe thấy ầm ĩ thì bước ra xem. Thấy cha mẹ đang vật nhau như thường lệ, chúng cũng chẳng buồn để tâm, chỉ lẩm bẩm một câu rồi lại quay vào đóng cửa.Chẳng ai có ý định can ngăn.Dù hai vợ chồng ra tay dữ dằn là vậy, nhưng cuối cùng vẫn không đánh đến mức ngươi sống ta chết. Vật lộn một lúc lâu, cuối cùng người vợ bật khóc cầu xin tha thứ thì hai người mới chịu dừng tay.Bà vợ ôm lấy khuôn mặt bầm tím, vừa khóc vừa mắng: "Ông đánh tôi thì ích gì? Sao không đi đánh con tiện nhân đó, nó mới dám kiện cả cha mẹ ruột đấy!"Ánh mắt người đàn ông xoay chuyển, gương mặt trở nên gian xảo, khác hẳn vẻ thành thật ban đầu: "Đi! Chúng ta đi tìm nó! Tôi không tin, chúng ta là cha mẹ ruột của nó mà nó dám kiện? Đúng là làm phản thật rồi!"Bị lời nhắc nhở ấy khơi dậy ý chí, người phụ nữ mắt sáng lên, dường như lấy lại tinh thần, đứng bật dậy vén tay áo: "Đúng vậy! Tôi cũng không tin!"Nhìn vợ chuẩn bị lao ra làm loạn, ông chồng trừng mắt: "Bà chỉ cần giả đáng thương, cứ khóc lóc thôi là được!"Giả đáng thương? Quá dễ! Người phụ nữ lập tức gật đầu lia lịa.Hai vợ chồng đầy tự tin đi đến khu chung cư nhà Trịnh Mộ Thanh, vốn định gây một trận náo loạn. Nhưng chưa kịp bước vào cửa đã bị chặn lại.Bảo vệ chẳng thèm để họ vào.Mặc cho họ giải thích thế nào, nói rằng là cha mẹ ruột của Trịnh Mộ Thanh, bảo vệ vẫn lạnh lùng không buông.Đùa à? Ai đến cũng bảo là cha mẹ của cư dân thì tôi làm sao làm bảo vệ nữa?Không được cho vào, hai vợ chồng liền nổi khùng, la lối um sùm trước cổng. Nhưng bảo vệ vẫn không xi nhê.Cuối cùng, cả hai bị kéo ra ngoài như bao tải rách.Bên kia, điện thoại của Tề Niệm rung lên. Cậu mở ra thì thấy Lưu Ngọc gửi đến một bức ảnh, là cảnh hai vợ chồng kia bị kéo đi.【Lưu Ngọc】: Tớ vừa theo mẹ đến nhà chị Mộ Thanh, ai ngờ lại bắt gặp hai vợ chồng kia đang làm loạn ngoài cổng.【Tề Niệm】: Gì? Sao họ lại tới gây chuyện nữa vậy?【Lưu Ngọc】: Tớ không biết, chỉ nghe họ la hét "Làm phản", "Dám kiện cha mẹ ruột". Chắc là nhận được đơn kiện của tòa nên phát điên rồi.【Lưu Ngọc】: Mà buồn cười chết đi được, đến mặt chị Mộ Thanh họ còn chẳng gặp được nữa kìa.【Tề Niệm】: Bị phá như này rồi, đợi tòa xử xong chắc tức mà chết luôn quá.Tề Niệm thầm nghĩ: Ha ha, hả dạ quá!Vụ của Trịnh Mộ Thanh có đầy đủ bằng chứng nhân chứng nên tòa xử rất nhanh. Cuối cùng, hai vợ chồng trung niên bị buộc phải bồi thường tổn thất cho cô.Chuyện đó chẳng khác nào cắt thịt họ.Với họ, tiền còn quý hơn mạng.Chưa hết, không chỉ bị mất tiền, ngay cả đứa con trai cũng trở mặt. Ban đầu họ còn họa bánh vẽ, hứa với nó sẽ lấy tiền "bồi thường hóa" để lo sính lễ, mua nhà cho nó cưới vợ.Giờ thì cái gì cũng không có.Thằng con vốn được nuông chiều từ nhỏ, chẳng cần biết tình hình ra sao, chỉ biết cha mẹ hứa mà không làm, thế là nó làm loạn mỗi ngày.Hôm nay, nó lại cãi nhau to với mẹ khi đang dọn dẹp nhà. Trong cơn tức giận, nó đẩy mạnh làm mẹ ngã lăn ra đất.Người mẹ bị ngã đau điếng, mặt mày trắng bệch, rên rỉ: "Con ơi, tay mẹ đau quá, mau... mau đưa mẹ đi viện, đau quá..."Thằng con do dự một chút rồi lẩm bẩm: "Cũng đâu có chết được, con đói bụng, để con đi mua cơm cái đã."Nó nhìn qua bữa trưa đang nấu dở, vào phòng cha mẹ lục ví lấy ít tiền, mặc kệ mẹ mình đang rên la thảm thiết, rồi bỏ đi.Đến khi người ta phát hiện ra, thì bà đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.Sau đó, người mẹ chất vấn con trai vì sao không đưa mình đi viện, thằng bé lại thản nhiên đáp: "Con quên mất. Mà mẹ cũng có sao đâu, vẫn sống khỏe đấy thôi?"Người phụ nữ hoảng hốt nhìn đứa con trai vô tâm, trong lòng bất giác nghĩ đến cô con gái ngày xưa luôn quan tâm mình. Bà lắc đầu thật mạnh.Không, nó chỉ là đứa "bồi tiền hóa" vô lương tâm, sau này chỉ có con trai mới nuôi nổi bà. Bà tự an ủi chính mình.Chỉ là... khoảnh khắc ấy, trong lòng bà thoáng nảy ra một ý nghĩ – liệu mọi thứ trước kia bà tin tưởng có phải đều là sai lầm?Nhưng suy nghĩ đó vừa lóe lên, đã bị bà dập tắt. Bà không cho phép mình thừa nhận rằng thứ bà từng giữ chặt, lại là một trò cười.Mặc dù hiện tại bà đã có thể nhận ra được sự thật rằng, về sau chờ đến khi bà già, không còn khả năng hoạt động, cũng chỉ có thể nằm đó chờ chết mà không có ai chăm sóc.---Sáng sớm chưa đến tám giờ, Tề Niệm hiếm khi được ngủ nướng một chút.Vừa mới xuống lầu, Ninh Mẫn đã cười tủm tỉm gọi cậu lại."Chào buổi sáng chú dì." Tề Niệm vừa ngáp vừa đi qua."Niệm Niệm à, ngày mai con có bận gì không?" Ninh Mẫn vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi.Tề Niệm gật đầu, đang nghỉ đông nên đúng là không có việc gì."Vậy giúp dì một tay nhé. Ngày mai trường của Dương Dương có họp phụ huynh, nhưng dì nhỏ của con có chút việc gấp không đi được, con xem có thể đi thay được không..." Ninh Mẫn cười nói.Họp phụ huynh? Chẳng phải lại phải đối mặt với thầy giáo Ngụy Dương sao? Tề Niệm hít sâu một hơi.Thấy vẻ mặt Tề Niệm, Ninh Mẫn dở khóc dở cười, thầm nghĩ thôi bỏ đi, không thể ép buộc con nít, không muốn đi thì thôi."Thế hôm nay con đi đón Dương Dương giúp dì một chút được không?"Việc đi đón người đối với Tề Niệm mà nói rất nhẹ nhàng, chỉ cần không phải giao tiếp quá nhiều thì đều ổn, cậu nhanh chóng đồng ý.Chiều hôm đó, Tề Niệm lái xe đến cổng trường của Ngụy Dương.Cổng trường chen chúc xe đến đón học sinh, Tề Niệm đến hơi muộn nên đành phải đỗ xe ở một chỗ cách trường một đoạn.Nhưng vì vậy, cậu phải xuống xe chờ Ngụy Dương nếu không thì đối phương sẽ không tìm được cậu.Tề Niệm đang định mở cửa bước xuống thì thấy hai nam sinh vai kề vai đi tới. Ban đầu cậu còn tưởng là bạn bè thân thiết, nhưng rất nhanh phát hiện có điều không ổn.Không đúng, sao cậu cảm thấy nam sinh bị khoác vai kia đang giãy giụa, hơn nữa biểu cảm lại đầy sợ hãi và kháng cự?Tề Niệm nhíu mày, lập tức xuống xe rồi lặng lẽ đi theo hai người vào một con hẻm nhỏ gần đó.Quả nhiên, từ xa đã thấy nam sinh kia bất ngờ hất mạnh đối phương ra, người còn lại lập tức ngã xuống đất.Thấy tên vừa ra tay chuẩn bị giơ chân đá người, Tề Niệm liền hét lên: "Dừng chân!"Tên kia không ngờ ở đây lại có người, vội thu chân lại rồi quay sang nhìn Tề Niệm."Khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác," tên đó lạnh lùng nói.Một học sinh cấp ba mà nói chuyện đầy khí thế xã hội đen. Tề Niệm thầm cạn lời.Cậu cố làm ra vẻ người lớn, nghiêm túc nhíu mày: "Bắt nạt bạn học là sai."Dù Tề Niệm sở hữu một khuôn mặt ngây thơ xinh xắn, nhưng khi nhíu mày lại thì vẫn khá dọa người.Tên kia rõ ràng có chút do dự, lùi bước về sau định bỏ chạy.Tề Niệm chặn đường: "Xin lỗi đi."Nam sinh bị chặn lại nhìn người đối diện cao hơn mình nửa cái đầu, lại còn như tượng gỗ (do sợ giao tiếp xã hội), cắn môi cứng đầu không nói lời nào.Tề Niệm nghĩ thầm: Ai không biết còn tưởng cậu mới là người bị bắt nạt.Cậu cúi đầu nhìn vào bảng tên trước ngực nam sinh kia: "Khối 10, lớp 4 – Du Giang Bằng."Du Giang Bằng kinh hoảng, vội đưa tay che bảng tên.Tề Niệm khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ "hung dữ": "Không xin lỗi thì tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm của cậu."Du Giang Bằng: "..."Tề Niệm: "Ngày mai có họp phụ huynh đấy."Nghe vậy, Du Giang Bằng thay đổi thái độ thấy rõ, dù miễn cưỡng nhưng vẫn nói với nam sinh đang đứng dậy: "Xin lỗi."Mấy chữ này được hắn nói ra rất gượng ép, rõ ràng chẳng vui vẻ gì.Tề Niệm hài lòng gật đầu: "Bắt nạt bạn học là sai, sau này đừng như vậy nữa."Du Giang Bằng liếc nhìn Tề Niệm rồi xoay người rời đi.Tề Niệm không ngăn lại, mà quay sang nam sinh bị bắt nạt. Ánh mắt hắn dừng lại trên bảng tên đối phương, thì ngạc nhiên phát hiện cậu ta cũng họ Du.Khối 12, lớp 1 – Du Học Tài. Không phải cùng khối với Du Giang Bằng.Hơn nữa, người bị bắt nạt lại là đàn anh lớp trên.Du Học Tài trông có vẻ rất rụt rè, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."Chờ đối phương rời đi, Tề Niệm mới hoàn hồn — cậu đến đây là để đón Ngụy Dương mà!Cậu vội vàng quay lại, liền thấy Ngụy Dương đã đứng bên cạnh xe: "Anh họ, cuối cùng anh cũng tới! Em đến đây thì chỉ thấy mỗi xe anh ở đây thôi."Tề Niệm ngượng ngùng gãi đầu: "Vừa rồi có gặp chút chuyện."Ngụy Dương thắt dây an toàn, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"Tề Niệm nghĩ nghĩ rồi quyết định kể lại, chủ yếu cũng là muốn nhân cơ hội nói một chuyện với Ngụy Dương:
"Nếu em mà bị bắt nạt ở trường, đừng giữ trong lòng, nhất định phải nói với người nhà, biết không?"Chuyện bạo lực học đường trong mắt Tề Niệm là khá nghiêm trọng. Dù sao học sinh đang trong giai đoạn trưởng thành, nếu gặp chuyện như vậy, rất dễ để lại tổn thương tâm lý suốt đời."Trường em mà cũng có chuyện như vậy sao? Em phải về báo lại với cô chủ nhiệm mới được. Nhưng mà hai học sinh anh nói không cùng khối với em, em cũng không quen. Dù sao các cô chủ nhiệm đều biết nhau cả, cô chủ nhiệm em chắc chắn sẽ báo lại cho họ." — Ngụy Dương nghiêm túc nói.Tề Niệm nghĩ: Tốt quá, nhìn bộ dạng thế này chắc chắn con bé sẽ không bị bắt nạt đâu.Ừm, tiện thể còn giải quyết được luôn chuyện vừa rồi nữa.Sao em gái nào cũng lợi hại hơn mình vậy chứ QAQ...(ý chỉ bạn Trịnh nào đó)---Mấy ngày nay, Ninh Diệu đang đi công tác xa. Họ không yên tâm để Ngụy Dương ở nhà một mình nên cô tạm thời chuyển sang ở nhà họ Chử.Ban đầu, Ninh Mẫn đã sắp xếp xong việc ở cửa hàng để hôm sau đi họp phụ huynh cho Ngụy Dương.Ai ngờ đúng lúc chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi báo trong cửa hàng có việc gấp.Ninh Mẫn vừa rối rít gọi điện hỏi tình hình bên kia, Tề Niệm thấy vậy bèn nói ngay:
"Dì, nếu có việc gấp thì đi lo ở cửa hàng đi, con sẽ đi họp phụ huynh cho Dương Dương."Nếu là chuyện trong nhà thì Tề Niệm đương nhiên không thể chối từ.Ninh Mẫn thật sự không còn cách nào, nghe vậy liền vội vàng khoác balo lên:
"Vậy thì phiền con rồi, Niệm Niệm. Con cứ đi trước, nếu bên cửa hàng giải quyết xong sớm, dì sẽ tới trường thay con."Tề Niệm gật đầu, sau đó lái xe đến trường học.Vì chậm trễ một chút thời gian nên khi đến nơi, đã có không ít phụ huynh đến rồi. Từ xa, Tề Niệm đã thấy Ngụy Dương đang đứng ngoài cửa lớp, nhón chân nhìn quanh.Thấy Tề Niệm, Ngụy Dương lập tức vẫy tay, Tề Niệm cũng nhanh chân bước lại.Ngụy Dương hơi ngạc nhiên: "Ủa? Không phải dì nói là dì tới sao? Sao lại là anh họ vậy?"Tề Niệm giải thích: "Dì đột nhiên có việc gấp trong cửa hàng nên anh đi thay."Cậu nhìn vào trong lớp, rồi nói: "Anh đứng đây chờ được không?"Bởi vì vừa rồi thấy vài phụ huynh sau khi vào lớp đều phải trò chuyện với giáo viên. Lỡ đâu cậu cũng bị gọi nói chuyện thì biết làm sao?Hai người đứng ngoài lớp, Tề Niệm phát hiện Ngụy Dương rất được lòng bạn học, không ít học sinh lớp cô đi qua chào hỏi.Có một cậu nam sinh hơi ngốc ngốc thấy hai người đứng ngoài liền gãi đầu hỏi: "Ngụy Dương, sao cậu không vào lớp?"Tề Niệm: "......"Ngụy Dương nhắc nhở: "Cậu không vào đi, tớ thấy mẹ cậu đang tìm cô chủ nhiệm đấy."Cậu nam sinh giật mình hoảng sợ, sợ chủ nhiệm mách mình lắm chuyện nên vội chạy vào lớp, không còn để ý tới chuyện hai người kia đứng ngoài làm gì.Tề Niệm ho nhẹ: "Chúng ta cũng vào thôi."Chỗ ngồi của Ngụy Dương ở phía bên trong. Sau khi ngồi xuống, Mạnh Chi Chi đang nói chuyện với anh trai mình quay sang liếc nhìn Tề Niệm, sau đó kéo Ngụy Dương ra ngoài lớp.Tề Niệm chăm chú nhìn theo bóng lưng Ngụy Dương, thở phào một hơi, cúi đầu giả vờ nghiêm túc xem bài thi của cô.Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nam ôn hòa: "Chào cậu, tôi là anh trai của Chi Chi. Trước đây đã nghe Chi Chi nhắc đến cậu rồi."Tề Niệm quay sang, lúc này mới để ý đến anh trai của Mạnh Chi Chi. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đơn giản nhưng rất phong cách, trang điểm cũng rất cool.Không giống với vẻ đẹp thanh tú của Mạnh Chi Chi, anh ta có đường nét sắc sảo, mang theo khí chất tự tin, mạnh mẽ. Nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa.Tề Niệm không ngờ Mạnh Chi Chi lại còn nhắc đến mình với anh trai cô, có chút bất ngờ xen lẫn bối rối, chỉ gật đầu nhẹ: "Chào anh."Anh trai của Mạnh Chi Chi cười nói: "Tôi tên là Mạnh Chiêu Nam."Tề Niệm cũng tự giới thiệu tên mình.Không ngờ Mạnh Chiêu Nam trông thì rất "ngầu", vậy mà lại là người hay nhiều lời. Hai người trò chuyện một lúc, chủ yếu là Mạnh Chiêu Nam nói, Tề Niệm chỉ ngồi nghe.Chẳng bao lâu, Tề Niệm đã biết Mạnh Chiêu Nam là tay đua xe chuyên nghiệp, nhìn bộ dáng thì chắc là rất lợi hại. Chỉ là người nhà anh ta hình như không quá ủng hộ nghề này, cảm thấy nó quá nguy hiểm."Hửm, thời buổi này làm gì có việc gì hoàn toàn không nguy hiểm? Ba tôi hồi trẻ làm ăn buôn bán, cũng từng đắc tội người ta, suýt nữa thì bị chém đấy." — Mạnh Chiêu Nam vừa nói vừa lộ rõ vẻ bất mãn, như thể đã nhịn điều này lâu lắm rồi. Dù đối diện với người chưa thân thiết như Tề Niệm, anh ta vẫn không nhịn được mà tuôn trào cảm xúc.Tề Niệm: "......""Tôi thật sự không cảm thấy mình có thiên phú làm thương nhân. Nếu một ngày nào đó tôi khiến công ty phá sản, cả nhà phải ăn gió Tây Bắc thì biết đâu lại phải trông vào tôi đua xe kiếm tiền ấy chứ." — Mạnh Chiêu Nam nói với vẻ rất tỉnh táo, dường như cũng rất hiểu rõ bản thân.Tề Niệm không biết phải nói gì, chỉ gượng đáp: "Có khi anh lại có năng khiếu kinh doanh thì sao?"Mạnh Chiêu Nam cười: "Cảm ơn vì đã an ủi, nhưng tôi thật sự không có."Tề Niệm: ...Được rồi.---Bên kia, Mạnh Chi Chi kéo tay Ngụy Dương, kích động không thôi. Cô cứ chốc chốc lại liếc vào lớp: "Oa, anh cậu nhìn thật đẹp trai đó nha! Cậu trước giờ không hề kể với tớ!"Ngụy Dương bất lực: "Trước đây tớ nói rồi mà? Cậu quên rồi đấy chứ?"Mạnh Chi Chi: "Ừ, chắc là tớ quên thật."Ngụy Dương lại bổ sung: "Mà, anh cậu cũng đẹp trai đấy chứ."Mạnh Chi Chi lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ ghét bỏ: "Cậu... chắc chứ?"Có lẽ anh em trên đời đều có kiểu ghét bỏ lẫn nhau như vậy.Mạnh Chi Chi sờ cằm, ánh mắt nhìn vào trong lớp học nơi Mạnh Chiêu Nam đang trò chuyện với Tề Niệm. Đôi mắt cô nheo lại đầy nghi hoặc: Không phải chứ? Anh mình sẽ không thật sự thấy anh họ của Ngụy Dương đẹp trai đó chứ? Sao cứ nói chuyện mãi vậy?---Buổi họp phụ huynh cuối cùng cũng bắt đầu. Ngụy Dương là học sinh ưu tú nên được giáo viên khen ngợi.Tề Niệm vừa tự hào lại vừa thấp thỏm, chỉ mong khi giáo viên nhắc đến Ngụy Dương thì các phụ huynh xung quanh đừng quay sang nhìn mình là tốt rồi.Cuối cùng, sau bao nhiêu phút "như đứng đống lửa, như ngồi đống than", buổi họp cũng kết thúc.Trường Ngụy Dương sắp xếp khá kỳ lạ, sáng họp phụ huynh, chiều vẫn phải đi học, vậy nên Tề Niệm cũng đành rời đi trước.Mạnh Chiêu Nam cũng tiện đường nên đi cùng Tề Niệm ra cổng trường.Tề Niệm vừa rồi uống khá nhiều nước, giờ có chút ngại ngùng: "Tôi phải đi toilet trước, anh cứ đi trước đi."Mạnh Chiêu Nam đút tay vào túi quần, trông cực "ngầu": "Trùng hợp quá, tôi cũng đang muốn đi mà ngại nói."Tề Niệm thầm nghĩ: Người này đúng là ngoại hình với tính cách không hề giống nhau chút nào.Ra khỏi toilet, bước chân của Mạnh Chiêu Nam bỗng dừng lại: "Cậu có nghe thấy gì không?"Tề Niệm: "Hả? Anh đừng làm tôi sợ?"...Có tiếng gì sao?Mạnh Chiêu Nam ra hiệu im lặng, rồi chỉ tay về phía ngoài phòng vệ sinh.Tề Niệm lắng tai nghe kỹ, thật sự có âm thanh gì đó."Tao đã bảo mày chuyển trường rồi cơ mà, mày không nghe thấy sao?!" Một giọng nói thấp và đầy đe dọa vang lên.Không có tiếng đáp, kế đó là một tiếng "rầm" Hình như đối phương đã đá một cú thật mạnh.Tề Niệm lập tức nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy chữ lớn: "Bạo lực học đường."Cậu bước nhanh về phía đó, trong lòng thầm rủa: Không phải nói Nhất Trung quản lý rất nghiêm sao? Sao mới hai ngày mà mình đã chứng kiến tận hai vụ bạo lực học đường rồi?!Đi đến bên ngoài phòng học, Tề Niệm nhìn thấy một người quen, mới phát hiện thật đúng là trùng hợp quá mức. Hai lần gặp cảnh bạo lực học đường, nhân vật chính lại đều là cùng một người!Không sai, hai người đang đứng bên ngoài kia chính là Du Giang Bằng và Du Học Tài, cũng là hai người mà hôm qua Tề Niệm đã từng gặp.Du Giang Bằng khi nhìn thấy Tề Niệm thì cũng ngạc nhiên không kém, biểu cảm trên mặt rõ ràng mang theo ý "Sao anh lại như âm hồn không tan thế này?"Tề Niệm cũng chẳng ngờ trùng hợp đến thế, lại gặp lại người này lần nữa, mà lần này còn nghiêm trọng hơn. Du Giang Bằng thậm chí đang ép Du Học Tài phải chuyển trường."Lại là anh?" — Du Giang Bằng cau mày nói, chưa để Tề Niệm kịp mở miệng."Cậu quen hắn?" — Mạnh Chiêu Nam nghiêng đầu hỏi.Tề Niệm vội vàng kể sơ lại chuyện xảy ra hôm trước."Giỏi thật đấy, thế này chẳng phải đã là lần thứ hai rồi?" Mạnh Chiêu Nam khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.Đừng nhìn vẻ ngoài hắn có chút phóng khoáng bất kham, thực ra hồi đi học cũng là học sinh ngoan. Mà học sinh ngoan thì vốn chẳng ưa gì mấy loại "bá đạo học đường" thế này.Mạnh Chiêu Nam xoa tay, tiến về phía Du Giang Bằng. Đừng nghĩ hắn trông không to con, thực ra trên tay toàn cơ bắp, dù gì cũng là dân đua xe, lại cao lớn khỏe mạnh, đối phó loại như Du Giang Bằng, một thiếu niên chẳng to con gì thì quá dư sức.Cục diện lập tức đảo ngược. Du Giang Bằng vốn đang bắt nạt người khác, giờ lại lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi nhìn Mạnh Chiêu Nam: "Anh... anh muốn làm gì? Đây là trường học đấy đó!"Mạnh Chiêu Nam cười lạnh: "Cậu còn biết đây là trường học à? Khi cậu bắt nạt bạn học, có nhớ nơi này là trường học không?"Tề Niệm thấy bộ dạng Mạnh Chiêu Nam có vẻ muốn động thủ thì hơi khẩn trương, sợ anh chàng xúc động thật sự ra tay thì không ổn, lấy bạo chế bạo đâu có phải cách hay.Ngay lúc Tề Niệm còn căng thẳng nhìn theo, Mạnh Chiêu Nam đưa tay túm lấy sau gáy Du Giang Bằng. Nghe thấy Du Giang Bằng kêu lên sợ hãi, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Câm miệng!"Du Giang Bằng mở to mắt, đối phương hình như... không có ý định ra tay?Nhưng chưa kịp thở phào, Mạnh Chiêu Nam đã kéo cậu ta đi: "Cậu học lớp nào? Dẫn tôi tới gặp chủ nhiệm lớp cậu.""Không! Buông ra! Buông tôi ra!" Du Giang Bằng giãy giụa điên cuồng, nhưng dưới tay Mạnh Chiêu Nam, trông chẳng khác gì một con gà con.Tề Niệm âm thầm giơ ngón cái, sau đó quay sang nhìn Du Học Tài, lúc này mới vừa lấy lại tinh thần, dịu giọng nói: "Cậu cùng đi với bọn tôi nhé."Du Học Tài do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhà họ rất có tiền, cũng rất thế lực..."Du Học Tài từ nhỏ sống cùng mẹ và bà ngoại, tính cách cẩn thận rụt rè. Tuy hơn Du Giang Bằng tới hai tuổi, nhưng trước kiểu bắt nạt này, cậu vẫn không dám phản kháng.Cậu sợ phiền phức, sợ mang rắc rối về cho gia đình. Cậu nghĩ chỉ cần nhịn thêm chút nữa, dù sao cũng là học kỳ cuối rồi, chịu đựng xong thì coi như xong.Tề Niệm nhìn cậu bạn có phần nhút nhát này, mũi có chút cay cay, không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu, trong ánh mắt sáng ngời của cậu khẽ cười nói: "Cho dù có tiền, cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác.""Đúng thế!" — Mạnh Chiêu Nam phối hợp đập tay cái "leng keng", rồi trừng mắt nhìn Du Giang Bằng: "Nếu không phải cậu còn chưa thành niên thì tôi đã cho một trận nên thân rồi."Tuy đánh người là không đúng, nhưng nếu đối tượng là kẻ chuyên bắt nạt người khác thì... Tề Niệm cũng chẳng còn lời gì để nói. Dù sao Mạnh Chiêu Nam chỉ nói ngoài miệng, cũng đâu thật sự động thủ.Dọa cho Du Giang Bằng một trận, vậy là đủ rồi.Tề Niệm nghĩ thế, trừng mắt nhìn Du Giang Bằng vẫn còn chưa hoàn hồn.Mạnh Chiêu Nam lôi Du Giang Bằng đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chẳng bao lâu sau, chủ nhiệm lớp của Du Học Tài cũng vội vàng tới.Nghe xong toàn bộ sự việc, giáo viên chủ nhiệm của Du Học Tài đỏ cả mắt: "Tôi đã thấy dạo này em ấy có vẻ tâm trạng không ổn... Đây là học kỳ cuối lớp 12, chuyện này nhất định phải mời phụ huynh lên trường để xử lý nghiêm túc!"Chủ nhiệm lớp của Du Giang Bằng vội vàng xoa dịu, nói đã liên hệ với phụ huynh cậu ta rồi.Du Học Tài nghe nói cũng sẽ gọi mẹ mình tới, lập tức khẩn trương: "Có thể... đừng gọi mẹ em không ạ?"Cậu vẫn luôn giấu chuyện này vì sợ mẹ lo lắng.Giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng nói: "Đứa ngốc này, đừng sợ, thầy cô sẽ đứng về phía em."Du Học Tài mím môi, không nói gì thêm nữa.Ngược lại Du Giang Bằng bộ dạng vẫn rất thản nhiên, hai người hai thái độ, đối lập rõ ràng.Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, Tề Niệm lại thấy... bọn họ có chút gì đó giống nhau.
"Nếu em mà bị bắt nạt ở trường, đừng giữ trong lòng, nhất định phải nói với người nhà, biết không?"Chuyện bạo lực học đường trong mắt Tề Niệm là khá nghiêm trọng. Dù sao học sinh đang trong giai đoạn trưởng thành, nếu gặp chuyện như vậy, rất dễ để lại tổn thương tâm lý suốt đời."Trường em mà cũng có chuyện như vậy sao? Em phải về báo lại với cô chủ nhiệm mới được. Nhưng mà hai học sinh anh nói không cùng khối với em, em cũng không quen. Dù sao các cô chủ nhiệm đều biết nhau cả, cô chủ nhiệm em chắc chắn sẽ báo lại cho họ." — Ngụy Dương nghiêm túc nói.Tề Niệm nghĩ: Tốt quá, nhìn bộ dạng thế này chắc chắn con bé sẽ không bị bắt nạt đâu.Ừm, tiện thể còn giải quyết được luôn chuyện vừa rồi nữa.Sao em gái nào cũng lợi hại hơn mình vậy chứ QAQ...(ý chỉ bạn Trịnh nào đó)---Mấy ngày nay, Ninh Diệu đang đi công tác xa. Họ không yên tâm để Ngụy Dương ở nhà một mình nên cô tạm thời chuyển sang ở nhà họ Chử.Ban đầu, Ninh Mẫn đã sắp xếp xong việc ở cửa hàng để hôm sau đi họp phụ huynh cho Ngụy Dương.Ai ngờ đúng lúc chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi báo trong cửa hàng có việc gấp.Ninh Mẫn vừa rối rít gọi điện hỏi tình hình bên kia, Tề Niệm thấy vậy bèn nói ngay:
"Dì, nếu có việc gấp thì đi lo ở cửa hàng đi, con sẽ đi họp phụ huynh cho Dương Dương."Nếu là chuyện trong nhà thì Tề Niệm đương nhiên không thể chối từ.Ninh Mẫn thật sự không còn cách nào, nghe vậy liền vội vàng khoác balo lên:
"Vậy thì phiền con rồi, Niệm Niệm. Con cứ đi trước, nếu bên cửa hàng giải quyết xong sớm, dì sẽ tới trường thay con."Tề Niệm gật đầu, sau đó lái xe đến trường học.Vì chậm trễ một chút thời gian nên khi đến nơi, đã có không ít phụ huynh đến rồi. Từ xa, Tề Niệm đã thấy Ngụy Dương đang đứng ngoài cửa lớp, nhón chân nhìn quanh.Thấy Tề Niệm, Ngụy Dương lập tức vẫy tay, Tề Niệm cũng nhanh chân bước lại.Ngụy Dương hơi ngạc nhiên: "Ủa? Không phải dì nói là dì tới sao? Sao lại là anh họ vậy?"Tề Niệm giải thích: "Dì đột nhiên có việc gấp trong cửa hàng nên anh đi thay."Cậu nhìn vào trong lớp, rồi nói: "Anh đứng đây chờ được không?"Bởi vì vừa rồi thấy vài phụ huynh sau khi vào lớp đều phải trò chuyện với giáo viên. Lỡ đâu cậu cũng bị gọi nói chuyện thì biết làm sao?Hai người đứng ngoài lớp, Tề Niệm phát hiện Ngụy Dương rất được lòng bạn học, không ít học sinh lớp cô đi qua chào hỏi.Có một cậu nam sinh hơi ngốc ngốc thấy hai người đứng ngoài liền gãi đầu hỏi: "Ngụy Dương, sao cậu không vào lớp?"Tề Niệm: "......"Ngụy Dương nhắc nhở: "Cậu không vào đi, tớ thấy mẹ cậu đang tìm cô chủ nhiệm đấy."Cậu nam sinh giật mình hoảng sợ, sợ chủ nhiệm mách mình lắm chuyện nên vội chạy vào lớp, không còn để ý tới chuyện hai người kia đứng ngoài làm gì.Tề Niệm ho nhẹ: "Chúng ta cũng vào thôi."Chỗ ngồi của Ngụy Dương ở phía bên trong. Sau khi ngồi xuống, Mạnh Chi Chi đang nói chuyện với anh trai mình quay sang liếc nhìn Tề Niệm, sau đó kéo Ngụy Dương ra ngoài lớp.Tề Niệm chăm chú nhìn theo bóng lưng Ngụy Dương, thở phào một hơi, cúi đầu giả vờ nghiêm túc xem bài thi của cô.Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nam ôn hòa: "Chào cậu, tôi là anh trai của Chi Chi. Trước đây đã nghe Chi Chi nhắc đến cậu rồi."Tề Niệm quay sang, lúc này mới để ý đến anh trai của Mạnh Chi Chi. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đơn giản nhưng rất phong cách, trang điểm cũng rất cool.Không giống với vẻ đẹp thanh tú của Mạnh Chi Chi, anh ta có đường nét sắc sảo, mang theo khí chất tự tin, mạnh mẽ. Nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa.Tề Niệm không ngờ Mạnh Chi Chi lại còn nhắc đến mình với anh trai cô, có chút bất ngờ xen lẫn bối rối, chỉ gật đầu nhẹ: "Chào anh."Anh trai của Mạnh Chi Chi cười nói: "Tôi tên là Mạnh Chiêu Nam."Tề Niệm cũng tự giới thiệu tên mình.Không ngờ Mạnh Chiêu Nam trông thì rất "ngầu", vậy mà lại là người hay nhiều lời. Hai người trò chuyện một lúc, chủ yếu là Mạnh Chiêu Nam nói, Tề Niệm chỉ ngồi nghe.Chẳng bao lâu, Tề Niệm đã biết Mạnh Chiêu Nam là tay đua xe chuyên nghiệp, nhìn bộ dáng thì chắc là rất lợi hại. Chỉ là người nhà anh ta hình như không quá ủng hộ nghề này, cảm thấy nó quá nguy hiểm."Hửm, thời buổi này làm gì có việc gì hoàn toàn không nguy hiểm? Ba tôi hồi trẻ làm ăn buôn bán, cũng từng đắc tội người ta, suýt nữa thì bị chém đấy." — Mạnh Chiêu Nam vừa nói vừa lộ rõ vẻ bất mãn, như thể đã nhịn điều này lâu lắm rồi. Dù đối diện với người chưa thân thiết như Tề Niệm, anh ta vẫn không nhịn được mà tuôn trào cảm xúc.Tề Niệm: "......""Tôi thật sự không cảm thấy mình có thiên phú làm thương nhân. Nếu một ngày nào đó tôi khiến công ty phá sản, cả nhà phải ăn gió Tây Bắc thì biết đâu lại phải trông vào tôi đua xe kiếm tiền ấy chứ." — Mạnh Chiêu Nam nói với vẻ rất tỉnh táo, dường như cũng rất hiểu rõ bản thân.Tề Niệm không biết phải nói gì, chỉ gượng đáp: "Có khi anh lại có năng khiếu kinh doanh thì sao?"Mạnh Chiêu Nam cười: "Cảm ơn vì đã an ủi, nhưng tôi thật sự không có."Tề Niệm: ...Được rồi.---Bên kia, Mạnh Chi Chi kéo tay Ngụy Dương, kích động không thôi. Cô cứ chốc chốc lại liếc vào lớp: "Oa, anh cậu nhìn thật đẹp trai đó nha! Cậu trước giờ không hề kể với tớ!"Ngụy Dương bất lực: "Trước đây tớ nói rồi mà? Cậu quên rồi đấy chứ?"Mạnh Chi Chi: "Ừ, chắc là tớ quên thật."Ngụy Dương lại bổ sung: "Mà, anh cậu cũng đẹp trai đấy chứ."Mạnh Chi Chi lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ ghét bỏ: "Cậu... chắc chứ?"Có lẽ anh em trên đời đều có kiểu ghét bỏ lẫn nhau như vậy.Mạnh Chi Chi sờ cằm, ánh mắt nhìn vào trong lớp học nơi Mạnh Chiêu Nam đang trò chuyện với Tề Niệm. Đôi mắt cô nheo lại đầy nghi hoặc: Không phải chứ? Anh mình sẽ không thật sự thấy anh họ của Ngụy Dương đẹp trai đó chứ? Sao cứ nói chuyện mãi vậy?---Buổi họp phụ huynh cuối cùng cũng bắt đầu. Ngụy Dương là học sinh ưu tú nên được giáo viên khen ngợi.Tề Niệm vừa tự hào lại vừa thấp thỏm, chỉ mong khi giáo viên nhắc đến Ngụy Dương thì các phụ huynh xung quanh đừng quay sang nhìn mình là tốt rồi.Cuối cùng, sau bao nhiêu phút "như đứng đống lửa, như ngồi đống than", buổi họp cũng kết thúc.Trường Ngụy Dương sắp xếp khá kỳ lạ, sáng họp phụ huynh, chiều vẫn phải đi học, vậy nên Tề Niệm cũng đành rời đi trước.Mạnh Chiêu Nam cũng tiện đường nên đi cùng Tề Niệm ra cổng trường.Tề Niệm vừa rồi uống khá nhiều nước, giờ có chút ngại ngùng: "Tôi phải đi toilet trước, anh cứ đi trước đi."Mạnh Chiêu Nam đút tay vào túi quần, trông cực "ngầu": "Trùng hợp quá, tôi cũng đang muốn đi mà ngại nói."Tề Niệm thầm nghĩ: Người này đúng là ngoại hình với tính cách không hề giống nhau chút nào.Ra khỏi toilet, bước chân của Mạnh Chiêu Nam bỗng dừng lại: "Cậu có nghe thấy gì không?"Tề Niệm: "Hả? Anh đừng làm tôi sợ?"...Có tiếng gì sao?Mạnh Chiêu Nam ra hiệu im lặng, rồi chỉ tay về phía ngoài phòng vệ sinh.Tề Niệm lắng tai nghe kỹ, thật sự có âm thanh gì đó."Tao đã bảo mày chuyển trường rồi cơ mà, mày không nghe thấy sao?!" Một giọng nói thấp và đầy đe dọa vang lên.Không có tiếng đáp, kế đó là một tiếng "rầm" Hình như đối phương đã đá một cú thật mạnh.Tề Niệm lập tức nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy chữ lớn: "Bạo lực học đường."Cậu bước nhanh về phía đó, trong lòng thầm rủa: Không phải nói Nhất Trung quản lý rất nghiêm sao? Sao mới hai ngày mà mình đã chứng kiến tận hai vụ bạo lực học đường rồi?!Đi đến bên ngoài phòng học, Tề Niệm nhìn thấy một người quen, mới phát hiện thật đúng là trùng hợp quá mức. Hai lần gặp cảnh bạo lực học đường, nhân vật chính lại đều là cùng một người!Không sai, hai người đang đứng bên ngoài kia chính là Du Giang Bằng và Du Học Tài, cũng là hai người mà hôm qua Tề Niệm đã từng gặp.Du Giang Bằng khi nhìn thấy Tề Niệm thì cũng ngạc nhiên không kém, biểu cảm trên mặt rõ ràng mang theo ý "Sao anh lại như âm hồn không tan thế này?"Tề Niệm cũng chẳng ngờ trùng hợp đến thế, lại gặp lại người này lần nữa, mà lần này còn nghiêm trọng hơn. Du Giang Bằng thậm chí đang ép Du Học Tài phải chuyển trường."Lại là anh?" — Du Giang Bằng cau mày nói, chưa để Tề Niệm kịp mở miệng."Cậu quen hắn?" — Mạnh Chiêu Nam nghiêng đầu hỏi.Tề Niệm vội vàng kể sơ lại chuyện xảy ra hôm trước."Giỏi thật đấy, thế này chẳng phải đã là lần thứ hai rồi?" Mạnh Chiêu Nam khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.Đừng nhìn vẻ ngoài hắn có chút phóng khoáng bất kham, thực ra hồi đi học cũng là học sinh ngoan. Mà học sinh ngoan thì vốn chẳng ưa gì mấy loại "bá đạo học đường" thế này.Mạnh Chiêu Nam xoa tay, tiến về phía Du Giang Bằng. Đừng nghĩ hắn trông không to con, thực ra trên tay toàn cơ bắp, dù gì cũng là dân đua xe, lại cao lớn khỏe mạnh, đối phó loại như Du Giang Bằng, một thiếu niên chẳng to con gì thì quá dư sức.Cục diện lập tức đảo ngược. Du Giang Bằng vốn đang bắt nạt người khác, giờ lại lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi nhìn Mạnh Chiêu Nam: "Anh... anh muốn làm gì? Đây là trường học đấy đó!"Mạnh Chiêu Nam cười lạnh: "Cậu còn biết đây là trường học à? Khi cậu bắt nạt bạn học, có nhớ nơi này là trường học không?"Tề Niệm thấy bộ dạng Mạnh Chiêu Nam có vẻ muốn động thủ thì hơi khẩn trương, sợ anh chàng xúc động thật sự ra tay thì không ổn, lấy bạo chế bạo đâu có phải cách hay.Ngay lúc Tề Niệm còn căng thẳng nhìn theo, Mạnh Chiêu Nam đưa tay túm lấy sau gáy Du Giang Bằng. Nghe thấy Du Giang Bằng kêu lên sợ hãi, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Câm miệng!"Du Giang Bằng mở to mắt, đối phương hình như... không có ý định ra tay?Nhưng chưa kịp thở phào, Mạnh Chiêu Nam đã kéo cậu ta đi: "Cậu học lớp nào? Dẫn tôi tới gặp chủ nhiệm lớp cậu.""Không! Buông ra! Buông tôi ra!" Du Giang Bằng giãy giụa điên cuồng, nhưng dưới tay Mạnh Chiêu Nam, trông chẳng khác gì một con gà con.Tề Niệm âm thầm giơ ngón cái, sau đó quay sang nhìn Du Học Tài, lúc này mới vừa lấy lại tinh thần, dịu giọng nói: "Cậu cùng đi với bọn tôi nhé."Du Học Tài do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhà họ rất có tiền, cũng rất thế lực..."Du Học Tài từ nhỏ sống cùng mẹ và bà ngoại, tính cách cẩn thận rụt rè. Tuy hơn Du Giang Bằng tới hai tuổi, nhưng trước kiểu bắt nạt này, cậu vẫn không dám phản kháng.Cậu sợ phiền phức, sợ mang rắc rối về cho gia đình. Cậu nghĩ chỉ cần nhịn thêm chút nữa, dù sao cũng là học kỳ cuối rồi, chịu đựng xong thì coi như xong.Tề Niệm nhìn cậu bạn có phần nhút nhát này, mũi có chút cay cay, không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu, trong ánh mắt sáng ngời của cậu khẽ cười nói: "Cho dù có tiền, cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác.""Đúng thế!" — Mạnh Chiêu Nam phối hợp đập tay cái "leng keng", rồi trừng mắt nhìn Du Giang Bằng: "Nếu không phải cậu còn chưa thành niên thì tôi đã cho một trận nên thân rồi."Tuy đánh người là không đúng, nhưng nếu đối tượng là kẻ chuyên bắt nạt người khác thì... Tề Niệm cũng chẳng còn lời gì để nói. Dù sao Mạnh Chiêu Nam chỉ nói ngoài miệng, cũng đâu thật sự động thủ.Dọa cho Du Giang Bằng một trận, vậy là đủ rồi.Tề Niệm nghĩ thế, trừng mắt nhìn Du Giang Bằng vẫn còn chưa hoàn hồn.Mạnh Chiêu Nam lôi Du Giang Bằng đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chẳng bao lâu sau, chủ nhiệm lớp của Du Học Tài cũng vội vàng tới.Nghe xong toàn bộ sự việc, giáo viên chủ nhiệm của Du Học Tài đỏ cả mắt: "Tôi đã thấy dạo này em ấy có vẻ tâm trạng không ổn... Đây là học kỳ cuối lớp 12, chuyện này nhất định phải mời phụ huynh lên trường để xử lý nghiêm túc!"Chủ nhiệm lớp của Du Giang Bằng vội vàng xoa dịu, nói đã liên hệ với phụ huynh cậu ta rồi.Du Học Tài nghe nói cũng sẽ gọi mẹ mình tới, lập tức khẩn trương: "Có thể... đừng gọi mẹ em không ạ?"Cậu vẫn luôn giấu chuyện này vì sợ mẹ lo lắng.Giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng nói: "Đứa ngốc này, đừng sợ, thầy cô sẽ đứng về phía em."Du Học Tài mím môi, không nói gì thêm nữa.Ngược lại Du Giang Bằng bộ dạng vẫn rất thản nhiên, hai người hai thái độ, đối lập rõ ràng.Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, Tề Niệm lại thấy... bọn họ có chút gì đó giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me