TruyenFull.Me

Sau Khi Lam Cong Trong Pho Ban Ta Thanh Van Nhan Me

Edit: Jangmie

Hạ Thanh dĩ nhiên là không sợ rồi.

Bị Diệp Hà từ chối, sắc mặt thiếu niên thoáng vẻ bực mình, cứ như muốn gỡ gạc lại chút thể diện, liền hối thúc: "Đi nhanh lên."

Nhưng trong mắt Diệp Hà, điều này lại càng khẳng định chắc chắn suy đoán của cậu.

Hạ Thanh đúng là sợ ma thật!

Diệp Hà lẩm bẩm trong lòng: "Sợ ma thì cứ nhận là sợ ma đi, làm gì mà hung dữ thế? Sợ ma thì có làm sao đâu?"

Hệ thống: [Ừa, đúng là hai mặt thật.]

Chẳng hiểu sao, Diệp Hà lại nghe ra chút mỉa mai trong cái giọng máy móc của hệ thống.

Chưa kịp để Diệp Hà phản ứng, Hạ Thanh đã quay người đi tiếp về phía trước, sự dịu dàng thoáng qua ban nãy cứ như ảo giác của Diệp Hà vậy.

Vì vẫn còn ấm ức chuyện bị từ chối, nên trên đoạn đường tiếp theo, Hạ Thanh lại quay về dáng vẻ chẳng buồn để ý đến Diệp Hà. Chỉ là thỉnh thoảng hắn lại lén ngoảnh lại nhìn trộm Diệp Hà, rồi vừa chạm mắt cậu là lại hậm hực quay đi, hệt như cô bạn gái vừa giận dỗi lại vừa mong được người yêu dỗ dành.

Hai người nhanh chóng đến đại sảnh. So với hành lang, ánh sáng ở đại sảnh tốt hơn nhiều.

Còn chưa bước vào, Diệp Hà đã nghe thấy một giọng nói sang sảng: "Chủ nhân sắp đưa khách tới rồi, mong mọi người hãy phấn chấn tinh thần, làm tốt việc của mình..."

Trước cầu thang đại sảnh đã có một hàng người đứng sẵn, nam có nữ có. Các nam hầu đều mặc đồng phục giống họ, còn phụ nữ thì mặc trang phục hầu gái, váy dài chấm gót, vẻ mặt ai nấy đều vô cảm.

Trước hàng người đó là một người đàn ông trung niên, tóc đã hoa râm nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, đôi mắt xanh lam vì tuổi tác mà trở nên đục ngầu. Ông ta dường như cảm giác được điều gì, bỗng ngừng nói, quay đầu nhìn về phía Diệp Hà và Hạ Thanh, liền cau mày: "Sao mà chậm thế? Còn không mau vào hàng."

Những người khác cũng nhìn theo hướng quản gia, ánh mắt lập tức dán chặt vào Diệp Hà đang đứng ở cửa.

Hạ Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt của họ, chẳng hiểu sao thấy hơi khó chịu, liền đứng chắn trước mặt Diệp Hà, quay sang quản gia, bình thản nói: "Trên đường có chút việc nên chậm trễ ạ."

Nghe Hạ Thanh giải thích, quản gia không nói gì thêm, chỉ bảo họ mau về hàng.

Một người hầu gái né người nhường chỗ, Hạ Thanh liền bước tới đứng vào, còn Diệp Hà thì đứng cuối hàng.

Thấy hai người đã vào hàng, quản gia lại tiếp tục chủ đề đang dang dở: "Bây giờ tôi sẽ phân công nhiệm vụ..."

Hạ Thanh, Diệp Hà và hai cô hầu gái khác được điều đi đón chủ nhân và khách sắp tới, những người hầu khác thì có người được gọi đi dọn phòng cho khách, có người thì vào bếp, ra vườn làm việc.

Quản gia như sực nhớ ra điều gì, bỗng dặn thêm: "Trong số các cậu có người mới đến, có gì không hiểu thì cứ hỏi các bậc tiền bối đã làm việc lâu năm ở đây, đừng phạm phải những điều cấm kỵ của chủ nhân."

Ông ta vừa dứt lời, bên tai Diệp Hà liền vang lên giọng nói của hệ thống:

[Phải rồi, ký chủ phải nghiêm túc làm nhiệm vụ quản gia giao, cũng đừng chọc chủ nhân nổi giận, không thì có nguy cơ bị đuổi việc giữa chừng, sẽ không nhận được một xu nào đâu.]

Diệp Hà vốn đang cà lơ phất phơ lập tức nghiêm mặt: "Nói đuổi việc thì khách sáo quá rồi, sao lại không để tôi tiếp tục tỏa sáng ở vị trí này được chứ?"

Cậu định bụng lát nữa sẽ hỏi Hạ Thanh xem hắn có biết những điều cấm kỵ của chủ nhân là gì không.

Quản gia dặn dò xong liền vội vã rời đi, đám người hầu cũng tản ra. Diệp Hà để ý thấy Hạ Thanh và hai người hầu khác đang tụm lại, thì thầm to nhỏ gì đó, Diệp Hà cũng không tiện làm phiền họ.

Đang lúc Diệp Hà vắt óc suy nghĩ xem nên bắt chuyện với ai, một cô hầu gái xinh xắn bước tới, chính là người được chọn đi đón khách cùng cậu.

Đối phương cười tươi chào Diệp Hà: "Chào anh, tôi là Tô Linh Linh."

——

"Anh chắc chắn người đó là NPC à?" Một gã thanh niên cao gầy đứng đối diện Hạ Thanh, thấy vẻ mặt không vui của đối phương, lúc này mới luyến tiếc rời mắt khỏi bóng lưng Diệp Hà.

Hạ Thanh cố ý dẫn hai người kia ra hành lang, sau khi chắc chắn không thấy Diệp Hà nữa, hắn mới ném ra một món đạo cụ trông như viên bi thủy tinh.

Viên bi vừa chạm đất liền phình to ra, bao trùm lấy cả ba người, giờ thì họ có thể tha hồ mà bàn bạc, không sợ bọn NPC hay thành viên nhóm khác nghe lén.

Hạ Thanh khoanh tay trước ngực, mất kiên nhẫn nói: "Dĩ nhiên, tôi thử rồi, cậu ta đến cả bối cảnh phó bản lần này còn không biết."

Vừa rồi Hắn đột nhiên kể cho Diệp Hà nghe về chuyện phó bản ban nãy cũng là để thăm dò đối phương, mà phản ứng của Diệp Hà đã chứng minh cậu ta chỉ là một NPC chẳng biết gì.

Một cô gái khác xen vào: "Cũng phải, phó bản này làm gì có người mới. Với lại, nhìn cái vẻ lạ lẫm của con nhỏ Tô Linh Linh đó khi nhìn cậu ta thì cũng đâu phải người trong đội của bọn họ."

"Thôi được rồi, đừng quên lần này ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ chính, quan trọng nhất là phải lấy được cuốn sổ tay của Công tước Caesar, đó là một món đạo cụ đặc biệt cấp SSS, không thể để rơi vào tay đội của Tô Linh Linh."

Nhắc đến nhiệm vụ, Hạ Thanh lập tức nghiêm mặt: "Đội trưởng của con bé đó chắc đã dùng đạo cụ thay đổi thân phận rồi, tôi nghĩ khả năng cao là chủ nhân hoặc vị khách sắp tới, chúng ta phải hành động cẩn thận."

Hai người kia dĩ nhiên là gật đầu lia lịa. Ngay lúc Hạ Thanh định bảo họ đi làm nhiệm vụ quản gia giao trước, gã thanh niên cao gầy bỗng cười mờ ám: "Đội phó, anh cũng trưởng thành rồi, có muốn thử với NPC đó không?"

Hạ Thanh vốn đang mất kiên nhẫn bỗng cứng đờ người, dĩ nhiên hắn hiểu ý của gã thanh niên.

Họ vì đủ thứ lý do mà bị cuốn vào trò chơi kinh dị này, phải ngược xuôi trong các phó bản để hoàn thành nhiệm vụ, mong ngày trở về thế giới thực, vì thế không ít kẻ thần kinh căng thẳng đã trút bỏ dục vọng lên những NPC xinh đẹp.

Hạ Thanh cũng nghe không ít chuyện kiểu này, nếu là trước kia chắc chắn hắn sẽ cười khẩy khinh thường, nhưng bây giờ...

Nếu Diệp Hà là người chơi thì còn hơi khó nhằn, nhưng nếu đối phương là NPC thì Hạ Thanh cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều.

Hạ Thanh muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt Diệp Hà nhìn hắn như nhìn người tình, nửa cơ thể hắn lại bất giác mềm nhũn đi.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn, hắn muốn Diệp Hà chỉ cười với một mình hắn, lại không kìm được mà tưởng tượng xem đôi mắt đen xinh đẹp của Diệp Hà lúc ngấn lệ sẽ trông như thế nào.

Cảm giác Diệp Hà khóc trông cũng sẽ rất đẹp, hắn có thể thờ ơ dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu, rồi bắt Diệp Hà lè lưỡi ra liếm sạch. Lúc hắn giận dỗi đi tuốt ở phía trước, vô tình ngoảnh lại thấy Diệp Hà lè lưỡi, cậu chỉ thè ra một chút đầu lưỡi hồng hồng, vậy mà lại khiến đầu óc Hạ Thanh trống rỗng ngay tức khắc, mất một lúc lâu mới khó khăn dời mắt đi được.

Ánh mắt gã thanh niên như nhìn thấu tất cả, ghé sát vào tai Hạ Thanh, thì thầm: "Đội phó, anh xem da cậu ta trắng mịn thế kia, chắc chỉ cần hơi mạnh tay một chút là để lại dấu rồi, sao mà là đối thủ của anh được..."

Gã thanh niên còn chưa nói hết câu, sắc mặt Hạ Thanh đã sa sầm.

Thấy Hạ Thanh như muốn cho mình một đấm, gã thanh niên vội vàng bỏ chạy. Nhưng Hạ Thanh lại không đuổi theo bắt tội như mọi khi, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, hai má ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt.

———

Tô Linh Linh là một cô gái rất hoạt bát.

Cô ta nói thấy Diệp Hà đang ngơ ngác nhìn quanh tìm người, đoán là đối phương muốn hỏi về những điều cấm kỵ của chủ nhân. Đúng lúc cô ta cũng đã dò hỏi được một ít, nên muốn chia sẻ cho Diệp Hà.

Thấy Diệp Hà cảm ơn rồi chăm chú lắng nghe, Tô Linh Linh cười lạnh trong lòng.

Theo thông lệ của các phó bản, những điều cấm kỵ mà cô ta nghe ngóng được từ đám người hầu khác có cái thật, có cái giả. Để tránh phạm phải điều cấm kỵ mà chết, Tô Linh Linh bèn nghĩ cách lợi dụng Diệp Hà và cô hầu gái cùng đi đón khách với mình để dò đường, đằng nào thì hai người này cũng chỉ là NPC mà thôi.

Ánh mắt Tô Linh Linh dừng lại trên người Diệp Hà trước mặt, thầm nghĩ thật tiếc cho khuôn mặt này.

Nói xong những điều cấm kỵ, cô ta vuốt lại mái tóc dài, đảo mắt một vòng quanh tường, cười tủm tỉm nói: "Nói cũng lạ, chỗ này lại chẳng có bức chân dung nào của Công tước Caesar cả."

Diệp Hà hoàn toàn không biết Tô Linh Linh đang nghĩ gì, trước đó cậu đã cảm thấy đại sảnh này thiếu thiếu thứ gì đó, bây giờ được Tô Linh Linh nhắc, cậu mới nhận ra là tường nhà trống trơn, không treo tranh ảnh gì như những dinh thự khác.

Diệp Hà: "Chắc là Công tước Caesar không thích bị vẽ chăng?"

Hệ thống: [...Tôi chỉ từng nghe nói có người không thích bị chụp ảnh thôi.]

Diệp Hà vẫn mỉm cười, vờ như không nghe thấy lời của hệ thống.

"Mà thôi, công tước không có chân dung cũng đành, nhưng người tình kia cũng không có lấy một bức sao?" Diệp Hà buột miệng nói, sau khi nghe Hạ Thanh kể, cậu cũng bắt đầu tò mò về người tình của công tước.

Ngón tay Tô Linh Linh xoắn lọn tóc, mỉm cười: "Có chứ, chỉ là bị giấu đi cả rồi, dù sao thì—"

Cô ta bỗng ghé sát lại gần Diệp Hà, hơi thở thơm mát phả vào: "Đó chính là tình nhân của Công tước Caesar mà."

Diệp Hà cứng người, vừa định lùi lại để giữ khoảng cách với Tô Linh Linh thì nghe thấy một tiếng quát giận dữ: "Hai người đang làm gì đó?!"

Giọng nói quen thuộc này...

Diệp Hà còn chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy Tô Linh Linh bị kéo giật ra, thay vào đó là Hạ Thanh.

Vừa nãy Hạ Thanh dẫn mấy người kia đi đâu không biết, không ngờ bây giờ lại xuất hiện đúng lúc này.

Hạ Thanh cũng không ngờ mình vừa từ hành lang bước ra đã thấy ngay cảnh tượng đó: Tô Linh Linh và Diệp Hà đứng sát nhau, mà Diệp Hà hình như còn đỏ mặt nữa...

Diệp Hà bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Hạ Thanh, cảm thấy vẻ mặt hắn lúc này y như đang bắt gian tại trận.

Lẽ... lẽ nào Hạ Thanh thích Tô Linh Linh?

Diệp Hà giật mình, bất giác quay sang nhìn Tô Linh Linh đang đứng bên cạnh.

Khi nhận ra ánh mắt Diệp Hà chuyển sang Tô Linh Linh, Hạ Thanh cũng trừng mắt nhìn cô ta một cách hung dữ.

Tổ chức của Tô Linh Linh vốn đối đầu với tổ chức của Hạ Thanh, Tô Linh Linh muốn chuồn, nhưng Hạ Thanh vì cả thù mới lẫn hận cũ, không đời nào chịu bỏ qua cho Tô Linh Linh dễ dàng như vậy.

Thấy một trận ẩu đả sắp sửa xảy ra, Diệp Hà vội nói: "Khoan đã, chủ nhân thích yên tĩnh, hai người đừng quên điều cấm kỵ này chứ!"

Lời của Diệp Hà quả thực đã khiến Hạ Thanh bình tĩnh lại, quay lại đứng bên cạnh Diệp Hà.

Còn Tô Linh Linh cũng coi như tạm thời thoát nạn, phó bản trước cô ta đã xài gần hết đạo cụ rồi, nếu thật sự phải đánh nhau thì không phải là đối thủ của Hạ Thanh.

Hệ thống: [Chủ nhân bây giờ có ở đây đâu.]

Diệp Hà nghiêm giọng trong bụng: "Chủ nhân có ở đây hay không thì liên quan gì tới việc tôi lúc nào cũng nghĩ đến ngài ấy chứ?"

Hệ thống: [Nếu lời ngon tiếng ngọt mà đổi được ra tiền thì cậu chắc chắn là triệu phú rồi.]

Diệp Hà phấn khởi: "Thế tôi nịnh cậu thêm vài câu, cậu có giảm giá mạng sống cho tôi được không?"

Hệ thống thẳng thừng: [Không nghe, tôi bị tiểu đường.]

Diệp Hà: ".......Vậy thì sau này cậu bớt soi gương lại đi."

Dù biết rõ trong lời Diệp Hà có bẫy, nhưng hệ thống vẫn không kìm được mà mắc câu: [Tại sao?]

Diệp Hà: "Vì cậu ngọt ngào quá mà."

Hệ thống lặng đi một hồi, còn Diệp Hà thì thấy lòng khoan khoái hẳn.

Editor: Mấy sốp gthich cho tui với vẫn ch hiểu lắm 😭

Bên này, sát khí Hạ Thanh dành cho Tô Linh Linh vừa lắng xuống thì quản gia đã chẳng biết từ lúc nào đứng ngay đầu cầu thang, ánh mắt quét qua ba người, lạnh giọng nói: "Ồn ào cái gì đấy? Chủ nhân sắp tới rồi, còn không mau chuẩn bị đón chủ nhân?!"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống:...tôi cạn lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me