Sau Khi Phat Song Truc Tiep Toi Bi Bat Tro Thanh Dai Lao Huyen Hoc
Chương 71
Giữa trưa 11 giờ, trước cổng Đại học S, Hòa Diệp và Mục Tịch Cảnh bước xuống từ taxi. Từ xa, họ đã nhìn thấy Hiệu trưởng Trịnh cùng một lão nhân lùn đứng dưới bóng cây bên cổng lớn. Thấy hai người đi tới, bọn họ lập tức cười, tiến lên chào đón.Trải qua một lượt giới thiệu, Hòa Diệp mới biết, lão nhân thấp bé luôn cười hiền hòa kia chính là Hiệu trưởng Đại học S.Không thể không nói, đây đúng là một nhân tinh giỏi xã giao. Thấy Hòa Diệp và Mục Tịch Cảnh còn rất trẻ, tuy thoáng kinh ngạc, nhưng không hề lộ ra chút coi thường nào, thậm chí còn khen một câu: "Ông chủ Hòa, Mục trợ lý thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."Còn câu nói này có chân thành hay không, thì khó mà biết.Dù sao, hai vị hiệu trưởng đích thân dẫn đường, mặt mũi đã cho đủ lớn.Bọn họ đi một vòng quanh khuôn viên, đến khi vào tới khu giảng đường thì đã hơn nửa giờ trôi qua.Hiệu trưởng Trịnh ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nắng như thiêu đốt, lưỡng lự hỏi: "Ông chủ Hòa, nắng gắt như thế này, tiểu quỷ có thể xuất hiện không?"Hòa Diệp đáp gọn: "Dương cực sinh âm."Bọn họ tiến vào tầng một của khu giảng đường. Hòa Diệp nhận lấy ba lô từ tay Mục Tịch Cảnh, nói: "Dọn cái bàn lại đây."Hai vị hiệu trưởng quen với việc làm lãnh đạo chỉ nói mà không động tay, nghe vậy đều không nhúc nhích. Mãi cho đến khi Mục Tịch Cảnh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt hai bên chạm nhau, khiến hai người trung niên đều giật mình. Bọn họ không ngờ mình lại bị khí thế của một người trẻ tuổi áp đảo.Mục Tịch Cảnh mỉm cười, nhàn nhạt lặp lại: "Dọn một cái bàn lại đây."Giọng nói bình thản mà khiến hai vị hiệu trưởng không biết phản ứng thế nào, đành miễn cưỡng xoay người đi ra phía sau phòng học, dọn một cái bàn phủ đầy bụi, rồi lau sạch sẽ.Hòa Diệp lấy từ ba lô ra những thứ đã chuẩn bị từ hôm qua, ngọn nến còn thừa, lư hương nhỏ, dây hương, mấy lá chiêu âm phù, giấy vàng, kim nguyên bảo cùng một số vật dụng linh tinh khác.Sau đó, anh bắt đầu giúp Mục Tịch Cảnh mở ra Âm Dương Nhãn.Hòa Diệp bận rộn xong, quay đầu hỏi: "Các ông muốn nhìn không?"Hiệu trưởng Trịnh nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng xua tay: "Tôi, thôi, tôi không cần."Ánh mắt Hòa Diệp chuyển sang lão hiệu trưởng thấp bé, hỏi: "Còn hiệu trưởng thì sao?"Lão nhân thấp bé hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu: "Có thể thử xem."Hòa Diệp giúp Mục Tịch Cảnh mở Âm Dương Nhãn. Thấy anh đang cầm điện thoại quay lại tư liệu hiện trường, Hòa Diệp cũng không làm phiền, chỉ đứng sang một bên.Đợi hơn mười phút, khi kim đồng hồ vừa chỉ sang mười hai giờ, hắn bước lên thắp nến, châm hương cắm vào lư hương, rồi đốt chiêu âm phù, miệng khẽ niệm chú.Lá phù bốc cháy thành tro, lả tả rơi xuống mặt đất.Lão hiệu trưởng thấp bé đảo mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy trong phòng học chẳng khác gì bình thường, không hề có âm phong rít lên từng trận, cũng không hề đột ngột tối sầm như trong phim kinh dị. Tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.Ông theo bản năng nhìn về phía Hòa Diệp, thấy thần sắc đối phương thong dong, không hề lộ vẻ hoảng loạn.Lão hiệu trưởng thầm nghĩ: Chẳng lẽ chỉ đang giả vờ trấn định thôi sao?Ông khẽ ho một tiếng, định giúp đối phương khỏi xấu hổ, bèn nói: "Ông chủ Hòa, có phải ban ngày không tiện chiêu..."Chữ "quỷ" còn chưa kịp thốt ra, sắc mặt ông đã đột nhiên biến đổi. Bản năng khiến ông lùi nửa bước, may mà được Hiệu trưởng Trịnh nhanh tay đỡ lại.Thấy thần sắc hoảng sợ kia, Hiệu trưởng Trịnh hạ giọng hỏi: "Hiệu trưởng, ngài nhìn thấy rồi?"Lão nhân thấp bé cố ra vẻ trấn định, mím môi gật đầu, nhưng bàn tay đang bấu chặt lấy cánh tay Trịnh hiệu trưởng đã bán đứng sự căng thẳng trong lòng.Hòa Diệp lúc này cũng cảm nhận được âm khí, liền quay đầu. Đứng nơi cửa phòng học là một nữ quỷ.Hòa Diệp nhìn cô, chậm rãi nói: "Án tử của cô đã phá, hung thủ giết hại cô cũng đã bị bắt quy án."Nữ quỷ kích động, đưa ngón cái tay phải lên, liên tục điểm vài cái.Mục Tịch Cảnh giải thích: "Cô ấy nói cảm ơn em."Hòa Diệp không định hàn huyên, đi thẳng vào chủ đề: "Hiện tại tâm nguyện của cô đã xong, có thể đi đầu thai rồi."Nữ quỷ ngẩn người, sau đó lắc đầu, tay ra dấu liên hồi.Mục Tịch Cảnh dịch lại: "Cô ấy không muốn xuống địa phủ. Cô ấy muốn tiếp tục ở lại nơi này, bảo đảm sẽ không hù dọa hay làm hại học sinh."Hòa Diệp dứt khoát: "Không được."Nữ quỷ lại hiện vẻ khẩn cầu, chắp tay thi lễ liên tiếp.Hòa Diệp lạnh giọng: "Âm dương cách biệt, lưu luyến dương gian chẳng mang lại lợi ích gì cho cô."Nói rồi, cậu cầm một lá hoàng phù trên bàn, châm lửa, miệng niệm chú, triệu hoán quỷ vô thường gần đó.Nữ quỷ không nghe được lời chú, nhưng mơ hồ cảm nhận nguy hiểm, bản năng muốn lùi lại. Thế nhưng, vừa nhìn khẩu hình môi của Hòa Diệp, cô lập tức khựng bước.Cậu nói chính là: "Cô lùi thêm nửa bước nữa, tôi sẽ không khách khí."Lão hiệu trưởng thấp bé không ngờ, người trẻ tuổi ít lời này lại mang uy hiếp lớn như vậy, một câu cũng đủ khiến nữ quỷ không dám phản kháng.Chừng nửa phút sau, từ bức tường trống trơn xuất hiện hai bóng người, Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường. Khoảnh khắc đó, đừng nói nữ quỷ, ngay cả lão hiệu trưởng cũng sợ đến hai chân run rẩy, nếu không có Trịnh hiệu trưởng âm thầm đỡ, e đã ngã quỵ xuống đất."Di, cậu là ai, gọi bọn ta đến đây làm gì?" Bạch Vô Thường thấy Hòa Diệp lạ mặt, nghi hoặc hỏi.Hòa Diệp mỉm cười chào: "Chào anh, tôi họ Hòa, là người trấn Thương Tỉ."Hắc Bạch Vô Thường kinh ngạc: "Cậu chính là chủ tiệm phàm trần?"Hòa Diệp gật đầu: "Ừ.""A!" Hai người lập tức nở nụ cười hiền lành: "Đã sớm nghe nói giấy trát của Liễu Phàm Trần là nhất tuyệt Minh giới, không ngờ hôm nay có thể gặp chủ tiệm.""Không biết ông chủ Hòa gọi bọn ta đến đây là có chuyện gì?"Hòa Diệp giơ tay chỉ nữ quỷ đang đứng ở cửa: "Muốn phiền hai vị đưa cô ấy một đoạn đường."Hắc Bạch Vô Thường nhìn về phía nữ quỷ, khách khí nói: "Được, được."Hắc Vô Thường cầm khóa hồn liên, tùy ý vung nhẹ. Sợi xích như dài ra vô tận, bay thẳng tới nữ quỷ, quấn lấy thắt lưng nàng. Hắn khẽ kéo, lập tức kéo nữ quỷ đến trước mặt.Hòa Diệp cầm giấy vàng hơ trên ngọn nến, ngồi xổm xuống đất, ném mấy đồng kim nguyên bảo vào trong lửa.Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn, hóa thành tro tàn.Hắc Bạch Vô Thường nhận tế phẩm, rất vui mừng, thái độ gần như nịnh nọt: "Ông chủ Hòa thật quá khách khí. Sau này có việc, cứ trực tiếp gọi bọn ta tới, không cần phiền phức như vậy."Hòa Diệp ôn hòa: "Đáng lẽ vậy mà.""Vậy chúng tôi không khách khí nữa." Hắc Bạch Vô Thường thu tế phẩm, trước khi rời đi còn hỏi: "Ông chủ Hòa, dạo này sinh ý thế nào? Hai anh em chúng tôi cũng muốn đặt một ít đồ, ngài xem khi nào rảnh?"Hòa Diệp: "Có lẽ phải sắp xếp sau một hai tháng nữa. Nếu không ngại chờ, hoan nghênh hai vị đến tiệm đặt hàng.""Được rồi." Hắc Bạch Vô Thường sảng khoái đồng ý, rồi mang nữ quỷ rời đi.Lão nhân lùn nhìn quỷ sai mang nữ quỷ xuyên tường đi, không tự giác nuốt nước miếng. Chờ chắc chắn bọn họ đã rời xa, ông mới lên tiếng hỏi: "Ông chủ Hòa, vừa rồi đó là Hắc Bạch Vô Thường thật sao?"Hòa Diệp: "Là quỷ sai âm phủ."Lão nhân thấp lùn bước nhanh tới, kích động nắm chặt tay Hòa Diệp, thái độ vô cùng thành khẩn: "Không ngờ ông chủ Hòa còn trẻ như vậy mà bản lĩnh lớn thế, ngay cả quỷ sai cũng có thể gọi tới tùy ý. Thật sự quá lợi hại.""..." Hòa Diệp rút tay khỏi lòng bàn tay đối phương, lùi lại nửa bước: "Khách khí rồi."Lão nhân nhận ra đối phương giữ khoảng cách, chỉ đành ngượng ngùng cười, rồi tự giác lùi lại một chút: "Ngại quá, tôi hơi kích động."Tiễn nữ quỷ đi, việc coi như đã giải quyết hoàn toàn.Từ khu dãy học cũ đi ra, lão nhân thấp lùn đã bình tĩnh lại, chủ động hỏi: "Ông chủ Hòa, vừa rồi quỷ sai nhắc đến Liễu Phàm Trần, là nơi nào vậy?"Hòa Diệp đáp ngắn gọn: "Cửa hàng giấy vàng mã."Lùn lão nhân hỏi: "Chỉ bán giấy thôi à?"Hòa Diệp: "Ừ."Lão nhân hiện rõ vẻ tiếc nuối, chỉ cười vài câu rồi chuyển đề tài.Giải quyết xong, vừa đúng giờ cơm trưa, hiệu trưởng Trịnh nhiệt tình mời họ ra ngoài ăn, nhưng Hòa Diệp lấy lý do phải kịp chuyến tàu cao tốc để từ chối.Ăn cơm xã giao rất mệt, huống hồ cậu vừa ăn tại khách sạn chưa lâu, vốn không thấy đói.Sau đó, hai bên trao đổi thông tin liên lạc, Hòa Diệp nhận chuyển khoản, rồi cùng Mục Tịch Cảnh bắt xe rời đi.Mục Tịch Cảnh đổi vé chuyến sớm, hai người về lại khu Hoa Phúc.Tài xế của Mục Tịch Cảnh đã chờ sẵn. Khi đến đầu phố Thương Tỉ, Hòa Diệp xuống xe, Mục Tịch Cảnh cũng bước theo.Hòa Diệp quay đầu liếc anh: "Không về nghỉ à?"Mục Tịch Cảnh mỉm cười sáng sủa:"Cũng ổn, không mệt lắm.""Tôi thì mệt." Hòa Diệp nói thẳng.Nghe ra đây là lời tiễn khách, Mục Tịch Cảnh chỉ cười, không dây dưa: "Vậy em về nghỉ ngơi đi. Tối tôi mang cơm qua cho em."Hòa Diệp im lặng, coi như từ chối.Mục Tịch Cảnh bèn dụ dỗ: "Dì biết chúng ta về, từ trưa đã hầm nồi thịt bò nạm cà chua, nói em chắc chắn sẽ thích."Hòa Diệp: "......"Mục Tịch Cảnh lại dò hỏi lần nữa: "Đợi lát nữa tôi mang tới cho em nếm thử, được không?""Ừ." Hòa Diệp không từ chối nữa, đồng ý xong liền xoay người bước vào con ngõ nhỏ, không nhìn thấy nụ cười càng đậm nơi khóe môi người đàn ông phía sau.-Trở về cửa tiệm dán giấy trát, Hòa Diệp đi tắm rửa sạch sẽ, ném quần áo vừa thay vào máy giặt, rồi lấy điện thoại bật phim chiếu, vừa xem vừa bắt đầu buộc khung xương kiệu hoa.Cậu nhận ra dạo gần đây Mục Tịch Cảnh so với trước còn quấn quýt hơn, hận không thể 24 giờ đều ở bên cạnh cậu. Tuy rằng người này yên tĩnh, biết điều, không làm người khác thấy phiền, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác hơi dính quá mức.Công việc bận rộn, thời gian trôi qua cũng nhanh.Chớp mắt đã ba bốn tiếng trôi đi, bên ngoài trời dần sụp tối.Mục Tịch Cảnh đúng hẹn mang cà mèn tới, thấy Hòa Diệp đang loay hoay gói khung xương thì kinh ngạc nói: "Không nghỉ ngơi sao?""Ừ." Hòa Diệp cột chặt xong khớp nối trong tay, đứng dậy đi rửa tay. Khi quay lại, trên bàn trà đã bày đầy đồ ăn, hương cơm thơm lừng khắp phòng."Lại đây ăn đi." Mục Tịch Cảnh gọi.Hòa Diệp cũng không khách sáo, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn cơm.Tay nghề của dì quả thật rất tốt, khó trách Mục Tịch Cảnh được nuôi dưỡng khẩu vị tinh tế. Hai ngày nay không ăn, Hòa Diệp cũng thấy nhớ mùi vị này.Ăn xong cơm chiều, Mục Tịch Cảnh thu hồi cà mèn, chủ động dọn dẹp cửa tiệm, rồi hỏi: "Tối nay có phát sóng trực tiếp không?"Hòa Diệp nghĩ nghĩ, khẽ thở dài: "Không đâu, muốn nghỉ ngơi một đêm.""Được." Mục Tịch Cảnh gật đầu: "Đoạn video nữ sinh bị lão quỷ bám theo, tôi đã cắt nối xong rồi. Lát nữa chia cho em xem nhé?"Hòa Diệp: "Được."Tác phong làm việc của Mục Tịch Cảnh khiến Hòa Diệp thật sự cạn lời. Cậu không biết công ty của người này có phải thật sự không cần bận tâm hay không, mà lại để anh đổ cả đống thời gian vào công việc hỗ trợ phát sóng trực tiếp.Từ khi tài khoản phát sóng được Mục Tịch Cảnh tiếp quản, mỗi vòng đều đăng ít nhất ba, bốn video, tần suất cao đến mức khiến người khác líu lưỡi.Cư dân mạng thường xuyên để lại bình luận khen Mục trợ lý thật giỏi, Mục trợ lý trâu bò, v.v...Trước đây Hòa Diệp rất lâu mới cập nhật một video, hiện tại không chỉ cập nhật nhanh, mà chất lượng còn cực cao, nội dung mới mẻ, thú vị.Ngay cả Hòa Diệp xem xong cũng sinh hoài nghi: Tôi phát sóng trực tiếp thật sự thú vị vậy sao? Tôi bắt quỷ lúc nào xuất sắc đến vậy?Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu chỉ có thể đem công lao đều tính lên người Mục Tịch Cảnh.Có một nhân viên vừa giỏi vừa đỡ lo thế này, có lẽ mình nên thưởng một chút.Nhưng Hòa Diệp vốn sợ phiền phức, suy nghĩ một hồi, cảm thấy thưởng thì để thể hiện trên tiền lương là được. Dù sao ngày phát lương cũng sắp tới.--------------------
Chương 72
Xem xong video, Hòa Diệp thấy không có vấn đề gì, liền để Mục Tịch Cảnh đăng lên tài khoản.Chưa đầy mười phút, lượt thích đã vượt mười nghìn. Bình luận tràn ngập câu hỏi: "Ông chủ Hòa khi nào phát sóng tiếp?"Mục Tịch Cảnh trả lời trong phần bình luận: "Công việc vẫn chưa xong, đêm nay không phát sóng."Cư dân mạng cảm kích đoán: "Có phải đang đi trừ tà cho Trò Chơi Đồ Ăn Nhưng Ta Lớn Lên Soái không?"Những người không biết chuyện thì lại tò mò, thi nhau hỏi rốt cuộc là thế nào.Kết quả là chủ bài gốc lên sóng: Ông chủ Hòa đến giúp tôi trừ tà, kết quả lại bới ra một vụ án giết người, chắc đang hỗ trợ cảnh sát xử lý án mạng.Các cư dân mạng vừa thấy liên quan đến án mạng thì từng người đều kinh hãi, la lên: Vãi chưởng. Bởi vì tối nay không phát sóng trực tiếp, mọi người chỉ có thể tụ tập ở khu bình luận để hóng nhiệt.Hòa Diệp lật xem mấy trang bình luận, thấy lực chú ý của các cư dân mạng đã bị dời đi, không còn ai nhắc tới chuyện phát sóng, liền buông điện thoại, nhìn sang nam nhân đang ngồi trên ghế đối diện trong tiệm, cũng đang chơi điện thoại, rồi vẫy tay: "Mục Tịch Cảnh, lại đây.""Hả?" Mục Tịch Cảnh đứng dậy bước tới, thấy Hòa Diệp đang trải giấy Tuyên Thành.Hòa Diệp giải thích: "Tôi dạy anh vẽ bùa mở Âm Dương Nhãn."Cậu lấy một cốc nước, nhỏ vài giọt vào nghiên mực, cầm thỏi mực tinh xảo bắt đầu mài. Mục Tịch Cảnh đứng chếch phía sau, không lên tiếng, chăm chú quan sát. Trong tiệm chỉ có ánh đèn sáng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng mực cọ xát vào nghiên.Tuy hai người không nói gì, nhưng lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có một loại hài hòa, an nhàn khó tả.Vài phút sau, mực đã đặc sánh. Hòa Diệp đặt thỏi mực ở mép nghiên, cầm bút lông chấm mực rồi nói với Mục Tịch Cảnh: "Anh dùng điện thoại quay lại đi."Cậu không kiên nhẫn để phải dạy người nhiều lần.Mục Tịch Cảnh nghe vậy làm theo.Hòa Diệp cố tình hạ chậm tốc độ khi vẽ bùa, nhưng không hề ảnh hưởng đến độ lưu loát của nét bút.Vẽ bùa đối với cậu mà nói giống như viết chữ, mực chảy như mây trôi nước chảy, đường nét cứng cáp hữu lực, khiến người khác không nhịn được mà khen một tiếng chữ đẹp thật.Vẽ xong bùa, Hòa Diệp gác bút lên mép nghiên, đổi sang một cây bút lông sói nhỏ hơn, viết mấy hàng chữ nhỏ ở mép phải:【Thiên thanh địa minh, âm trọc dương thanh, năm sáu âm tôn, xuất u nhập minh, vĩnh tâm động địa vị, hộ chi tiên thành, chân đạp thất tinh, linh quang vĩnh tại, đèn sáng hồn ở, đèn tắt hồn tiêu, không sợ không sợ, tùy ta hiệu lệnh, càn khôn chính khí, trát trói lưu hành, sắt đá cũng mòn, chân thành sở chi, cấp tốc nghe lệnh...】Hòa Diệp nói: "Đây là chú ngữ, anh phải học thuộc."Mục Tịch Cảnh: "Được."Hòa Diệp gác bút nhỏ lên nghiên mực, đứng dậy dặn dò: "Trong kho còn giấy Tuyên Thành, dùng hết thì đi lấy thêm."Mục Tịch Cảnh: "Ừ."Hòa Diệp đi sang bên, tiếp tục làm giấy trát. Mục Tịch Cảnh ngồi lại ghế, mở video vừa quay. Nhưng ánh mắt anh không đặt vào bùa chú, mà rơi vào khuôn mặt nghiêng tinh xảo và bàn tay cầm bút của Hòa Diệp.Nam sinh mũi cao thẳng, lông mi rậm, thần sắc cực kỳ nghiêm túc khi vẽ bùa, viết chữ.Không biết có phải do ít ra nắng hay không, làn da của Hòa Diệp rất trắng, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay rõ ràng, khớp xương thon dài, móng tay hồng nhạt. Ngay cả tư thế cầm bút cũng khiến người khác thấy đẹp mắt.Mục Tịch Cảnh bấm nút tạm dừng, ngón cái khẽ vuốt màn hình, như thể muốn xuyên qua kính chạm vào gò má trắng nõn kia.Chỉ là động tác này duy trì vài giây, rồi anh đè nén sự tham luyến trong lòng, nghiêng đầu nhìn nam sinh đang nghiêm túc làm việc, khóe môi khẽ cong, thu hồi tầm mắt, tiếp tục bật video.Đêm khuya mười một giờ, Hòa Diệp chẳng những đã gói xong khung xương, mà còn phủ một lớp giấy trắng, đặt sang một bên hong khô.Cậu đứng dậy vươn vai, rồi bước ra cửa.Thật ra, việc tuần tra phố không phải ngày nào cũng bắt buộc. Trước đây, khi Hòa ba trông cửa tiệm, ông gan nhỏ, mấy năm trời chưa từng tuần tra ban đêm lần nào. Mỗi khi chiều vừa hơn năm giờ, liền vội vã đóng cửa về nhà, sợ gặp phải thứ không sạch sẽ.Chỉ có khi Hòa Diệp về nghỉ, buổi tối mới đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ.Hiện tại cậu ngày nào cũng tuần tra, cũng là thói quen dưỡng thành từ thời còn sống với ông nội. Dù sao cũng chỉ mất mười mấy, hai mươi phút, chẳng đáng phiền.Lúc trước ông nội tuần phố, cũng vì miếu Thành Hoàng liên tục xảy ra vài vụ mạng người.Trước đây, vài vụ án đầu tiên đều là lệ quỷ lấy mạng. Cảnh sát điều tra hồi lâu mới phát hiện hung thủ thực chất là những người đã chết từ vài năm, thậm chí hơn mười năm trước. Cuối cùng, những vụ án này chỉ có thể khép lại dưới dạng án treo.Không ngờ về sau lại có kẻ có tâm địa xấu, thừa dịp đêm tối, lén ném thi thể ở cửa miếu Thành Hoàng, cố ý tạo ra giả tượng như lệ quỷ lấy mạng.Trong số đó, nghiêm trọng nhất là một vụ. Một nữ sinh bị giết hại bị ném trước cửa miếu Thành Hoàng. Thi thể của cô còn bị tiểu quỷ bám vào, điều khiển rời khỏi ngõ, dẫn đến một cảnh tượng kinh hồn vào giữa đêm. Có người đi ngang qua, thấy một nữ sinh toàn thân đầy máu, dáng vẻ cứng đờ như tang thi, cúi đầu lững thững bước trên phố. Người chứng kiến hoảng sợ tột độ, lập tức báo cảnh.Sau đó, để tránh gây hoảng loạn, cảnh sát cố tình phát đi thông báo, giải thích rằng đó chỉ là một nữ sinh nghiện ma túy, tinh thần hoảng loạn, trốn ra khỏi nhà, chứ không hề có chuyện người chết sống lại.Nhưng lời giải thích ấy vẫn không thể khiến người dân xung quanh tin tưởng. Trước đó, Thương Tỉ hẻm đã xảy ra nhiều vụ án mạng, lại thêm những người thân thể yếu, bát tự nhẹ khi đi ngang thường thấy bóng quỷ lướt qua. Hơn nữa, cả con hẻm đều là các cửa hàng bán đồ tang lễ. Thế là, sau nhiều lần đồn thổi, Thương Tỉ hẻm trở thành hẻm quỷ nổi danh.Ông nội Hòa Diệp vì đề phòng việc vứt xác, cũng như ngăn tiểu quỷ gây chuyện, mới bắt đầu thói quen tuần phố mỗi tối.Từ cửa tiệm đi tới cuối hẻm, xác nhận trước cửa Điện Diêm Vương không có thi thể, Quỷ Môn Quan yên tĩnh, tiểu quỷ không quấy phá, ông mới yên tâm quay về nghỉ ngơi.Hồi đó, Hòa Diệp còn nhỏ, mỗi ngày tan học đều đến tiệm theo ông học vẽ bùa, học làm giấy trát. Buổi tối cũng sẽ đi cùng ông tuần phố, cho tới khi ông qua đời, thói quen ấy vẫn duy trì suốt nhiều năm.Dù hiện tại xã hội đã ổn định, không còn hỗn loạn như trước, Thương Tỉ hẻm cũng không còn xảy ra vụ vứt xác nào, Hòa Diệp vẫn giữ thói quen đi một vòng.Một vòng tuần tra kết thúc, Quỷ Môn Quan vẫn yên bình như thường. Vô Thường quỷ qua lại, đưa những tân quỷ mới chết vào địa phủ, còn những cô hồn dã quỷ không muốn đi thì lang thang trong ngõ. Hòa Diệp chậm rãi quay về tiệm, đóng cửa lại.Cậu nhìn sang nam nhân đang ngồi sau bàn gỗ dài, nghiêm túc luyện tập phù chú, nhắc nhở: "Đã hơn mười một giờ đêm rồi."Mục Tịch Cảnh đang vẽ bùa thì dừng động tác, ngẩng đầu hỏi: "Em muốn ngủ sao?"Hòa Diệp đáp: "Hôm nay không phát sóng, anh có thể sớm về."Mục Tịch Cảnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Thời gian vẫn sớm mà. Chờ em mệt rồi tôi sẽ đi."Hòa Diệp: "......"Biết Mục Tịch Cảnh còn chưa muốn rời đi, cậu cũng lười miễn cưỡng. Nếu đối phương muốn ở đây, cứ để anh ở, miễn không ảnh hưởng đến công việc của mình.Mãi đến ba giờ sáng, Hòa Diệp mới buông xấp giấy trong tay, lần nữa mở miệng đuổi người: "Tôi muốn nghỉ ngơi rồi."Ban ngày vừa đuổi quỷ, vừa tiếp khách, cậu quả thật cảm thấy mỏi mệt, muốn đi ngủ sớm."Được." Lần này Mục Tịch Cảnh rất sảng khoái, buông bút lông, đứng dậy nói: "Chờ chút, để tôi rửa sạch nghiên mực."Hòa Diệp không đáp, coi như đồng ý.Trong lúc Mục Tịch Cảnh vào toilet, cậu dọn dẹp gọn gàng khu vực làm việc của mình. Sau khi đối phương rời đi, cậu khóa cửa tiệm, lên giường ngủ một giấc không mộng mị.Khi mở mắt, mặt trời đã lên cao.Hòa Diệp ngồi dậy, nhìn thấy điện thoại trên tủ có tin nhắn WeChat mới, cầm lên xem.Là khách đặt giấy trát quen thuộc.Một phú bà con gái bệnh nặng vừa qua đời. Lần trước bà đặt một cây đàn dương cầm bằng giấy, sau khi thiêu, bà mơ thấy con gái nói rất thích. Lần này, bà lại đặt thêm một căn biệt thự và một công viên giải trí công chúa.Viên thái thái: 【 Ông chủ Hòa dậy chưa? Hôm nay tôi rảnh, có thể qua lấy giấy trát không? 】Tin gửi từ 8 giờ sáng, hiện đã 10 giờ 40.Hòa Diệp:【 Chiều trước 5 giờ, lúc nào cũng có thể đến. 】Viên thái thái: 【 Được. 】Viên thái thái: 【Tôi đi ngay, khoảng 20-30 phút sẽ tới. 】Hẹn xong thời gian, Hòa Diệp buông điện thoại, đứng dậy đi rửa mặt.Chờ cậu chuẩn bị xong, mở cửa tiệm chưa bao lâu, Viên thái thái đã cùng tài xế đến nơi.Như cũ vẫn là dáng vẻ mặc vàng đeo bạc, trang điểm sang trọng. Vừa thấy ông chủ Hòa, bà liền xin lỗi: "Ông chủ Hòa, thật ngại quá, dạo trước tôi đi công tác tỉnh ngoài, mãi đến giờ mới có thời gian.""Không sao." Hòa Diệp thản nhiên: "Vừa hay mấy ngày trước tôi cũng phải ra ngoài có việc."Viên thái thái cười nhẹ: "Vậy thì tốt rồi."Hòa Diệp xoay người, đem căn biệt thự và công viên giải trí công chúa bằng giấy đã hoàn thành dọn ra.Đồ giấy không nặng, nhưng kích thước rất lớn, gần bằng chiều cao một người. Viên thái thái vừa thấy liền cực kỳ hài lòng, miệng không ngừng khen: "Giống nhà thật quá""Con gái tôi từ nhỏ sống trong căn nhà này. Đốt cho con bé, nó nhất định sẽ vui lắm..."Nói đến đây, hốc mắt Viên thái thái đỏ lên. Con gái vừa mất không lâu, ban ngày bà vẫn phải giả vờ bình thản, trang điểm tinh xảo đi làm, nhưng chỉ cần nhắc tới con, nước mắt liền không kìm được mà rơi xuống.Hòa Diệp vốn không giỏi an ủi, chỉ nhàn nhạt đáp: "Rồi sẽ vậy."Cậu rút từ quầy ra một tờ giấy đưa cho bà. Viên thái thái vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào dặn tài xế mang đồ lên xe bán tải."Ông chủ Hòa lão bản." Viên thái thái xoa xoa mũi, giọng khàn đặc: "Tôi xem trên mạng, biết cậu bản lĩnh rất lớn. Cậu có thể giúp tôi gặp lại Sư Sư một lần không? Tôi thật sự rất nhớ con bé..."Hòa Diệp dịu giọng nhưng kiên quyết từ chối: "Xin lỗi, Viên thái thái, tôi không thể giúp bà.""Tôi biết con gái mất đi khiến bà rất đau lòng, nhưng sinh tử là vĩnh biệt. Gặp lại một lần, chỉ càng tăng thêm thống khổ cho cả hai."Bởi vì một lần tạm biệt, cũng không thể thay đổi kết cục, chi bằng không thấy, để thời gian làm nguôi ngoai bi thương.Viên thái thái không cam lòng, tiếp tục cầu xin: "Chỉ một lần thôi, được không? Chỉ gặp một lần thôi cũng được."Hòa Diệp nhìn bà, trầm mặc lắc đầu.Có lẽ là vì thần sắc của cậu quá bình tĩnh, ánh mắt quá lạnh nhạt, khiến Viên thái thái nhìn không thấy chút hy vọng nào, đành ủ rũ bỏ cuộc.Bà lấy điện thoại ra, giọng nghẹn lại: "Tiền còn lại tôi sẽ chuyển vào WeChat, ông chủ Hòa nhớ kiểm tra nhé."Hòa Diệp khẽ ừ một tiếng, rồi bước ra cửa tiệm, nhìn theo bóng dáng bà thất thểu rời đi.Đúng lúc này, Mục Tịch Cảnh xách cà mèn từ đầu hẻm đi tới. Bên cạnh anh là một thanh niên dáng người trung bình.Thanh niên vừa đi vừa nói chuyện với Mục Tịch Cảnh, nhưng Mục Tịch Cảnh thoạt nhìn chẳng mấy thân thiện, thậm chí gần như không đáp lại. Mãi đến khi chỉ còn cách Hòa Diệp vài mét, Mục Tịch Cảnh mới nâng cằm, giới thiệu với thanh niên: "Vị này chính là ông chủ Hòa mà cậu muốn tìm. Có chuyện gì, cứ nói với em ấy."-------------------------
Chương 73
Hòa Diệp nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"Thanh niên lập tức chào: "Chào ông chủ Hòa, tôi họ Hồ, đặc biệt lái xe tới tìm cậu để xem chuyện này."Hòa Diệp không hỏi ngay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đối phương.Giữa hai đầu mày nam nhân quấn một luồng oán khí nhàn nhạt. Hai bên thái dương hơi hõm, toàn bộ trán nổi lên từng hố lõm li ti, nhìn qua gồ ghề xấu xí.Từ ấn đường kéo đến nhật giác và nguyệt giác, còn gọi là cung cha mẹ đều ảm đạm. Điều này cho thấy cha mẹ của hắn bệnh nặng, hoặc đã qua đời.Gò má nhô cao, sống mũi thấp tẹt, khóe môi mỏng nhưng môi dày rõ ràng, tổng thể gương mặt mang một luồng tử khí, biểu hiện tính cách ích kỷ.Hòa Diệp thu hồi ánh mắt, chậm rãi hỏi: "Có liên quan đến cha mẹ cậu?"Thanh niên tròn mắt kinh ngạc: "Ông chủ Hòa sao cậu biết được?"Hòa Diệp xoay người trở lại trong tiệm: "Vào trong nói chuyện."Ba người đứng ngoài nắng mà nói chuyện, không được tiện.Hòa Diệp ngồi xuống bên bàn trà, thanh niên theo đó ngồi đối diện. Mục Tịch Cảnh im lặng rót nước, đặt trước mặt khách.Hòa Diệp hỏi: "Nói cụ thể xem nào, chuyện gì đã xảy ra?"Thanh niên: "Chuyện là gần đây không biết vì sao, ta luôn gặp ác mộng. Mà toàn là những giấc mơ kỳ quái. Nhiều khi tỉnh dậy còn chẳng nhớ nổi mơ gì, chỉ cảm giác mơ hồ hình như là ba mẹ đang mắng tôi...""Ban đầu tôi chỉ nghĩ là mơ thôi, nên cũng chẳng để tâm. Nhưng gần đây, mỗi lần tỉnh dậy trên người đều có vài vết bầm tím xanh xanh tím tím. Bình thường không chạm thì không sao, nhưng ấn vào lại rất đau."Hắn vừa nói vừa xắn tay áo trái, để lộ một mảng bầm xanh nhạt, loang lổ như dấu giày đạp.Ngoài cánh tay, sau lưng, đùi, bắp chân hắn cũng có hơn mười vết bầm to nhỏ khác nhau, chỗ đậm chỗ nhạt, hiển nhiên không phải mới xuất hiện một ngày.Hòa Diệp hỏi: "Cha mẹ cậu qua đời đã bao lâu?"Thanh niên đáp: "Chắc bảy tám năm rồi."Hòa Diệp: "Trong khoảng thời gian đó, cậu có từng về thăm mộ, đốt chút đồ cúng không?"Thanh niên trầm ngâm: "Cỡ hai, ba năm trước có đốt một lần. Còn mấy năm nay thì không. Tôi nghe nói người mất đi một thời gian là đầu thai, với lại công việc bận, quê lại xa, nên vẫn chưa về lần nào."Hòa Diệp: "Mỗi năm Đoan Ngọ, Trung Nguyên, Tết Nguyên Đán... mấy dịp này cậu cũng không về?"Thanh niên lắc đầu: "Không. Quê chẳng còn ai, về cũng không biết làm gì, nên thôi."Hòa Diệp đứng dậy, lấy giấy bút từ quầy, ngồi xuống: "Khai sinh thần bát tự của cậu ra."Thanh niên đọc một dãy số, Hòa Diệp nhanh chóng ghi lại, tính toán trên giấy.Bát tự của hắn tương hợp với tướng mạo, thương quan lộ, xử sự thiên về cảm tính, tính tình thất thường, dễ nhạy cảm và so đo. Người này có chút tài năng, tài vận nửa tốt nửa xấu, nhưng quan hệ với cha mẹ và con cái đều không mấy hòa thuận.Mệnh cách kim, thủy vượng, vận đào hoa tốt, hiện tại lại đang trong giai đoạn ngoại tình.Kim thủy quá vượng dễ mê đắm nữ sắc, khả năng tự kiềm chế kém, hôn nhân khó bền, thường để thân thể sa sút. Nhìn qua thì đúng là kiểu người dục vọng nhiều nhưng tinh lực không theo kịp.Hòa Diệp tính xong, ngẩng đầu: "Cậu nên tranh thủ về quê một chuyến. Chuyện đầu thai không đơn giản như cậu nghĩ. Nhiều năm nay cậu chưa đốt đồ cúng, có lẽ dưới âm phủ họ sống chẳng yên ổn, nên mới phải báo mộng cho cậu."Thanh niên im lặng suy tư rồi hỏi: "Ông chủ Hòa, ngoài về quê ra thì còn cách nào khác không? Gần đây công việc tôi rất bận, chắc khó mà trở về được.""Vậy tôi đốt vàng mã ở đây, bọn họ có nhận được không?"Hòa Diệp thấy hắn không hề muốn về quê, cũng chẳng buồn khuyên thêm, chỉ nói: "Có thể. Buổi tối tìm một ngã tư lớn, đốt vàng mã nhớ niệm tên người thân, hoặc ghi tên và sinh thần bát tự vào giấy, đốt cùng là được."Thanh niên vừa nghe thế thì lập tức mừng rỡ: "Được, vậy hương khói, tiền giấy trong tiệm cậu có chứ?"Hòa Diệp: "Có."Thanh niên: "Vậy bán cho tôi một phần, tối nay tôi đốt cho bọn họ. À, ngoài mấy thứ đó, tôi còn cần làm gì nữa không? Ông chủ Hòa có thể bán cho tôi một tấm bùa trừ tà không, để tôi mang theo bên người?"Hòa Diệp cau mày: "Cha mẹ ruột của cậu cũng phải phòng à?"Thanh niên cười ngượng: "Chủ yếu là tôi thường về khuya, sợ bọn họ bất ngờ dọa tôi thôi.""...Được, 500 một tấm." Hòa Diệp vốn chẳng có thiện cảm gì, báo giá thẳng thừng.Thanh niên sững sờ: "Đắt vậy sao? Tôi xem trên video, bùa trừ tà của cậu đều có hai trăm thôi mà?"Hòa Diệp không buồn dài dòng: "Cảm thấy đắt thì đừng mua.""Cậu..." Thanh niên nghẹn họng, sắc mặt sầm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Buôn bán kiểu gì kỳ cục, giá trên trời đã đành, nói chuyện còn khó nghe..."Hòa Diệp nghe rõ nhưng không phản bác. Đối phương nói không sai, hôm nay cậu quả thực cố ý ra giá cao.Bên cạnh, Mục Tịch Cảnh lại không tán thành, phản bác: "Nếu ông chủ Hòa muốn chém giá trên trời, đã trực tiếp thu của cậu 5000, chứ đâu chỉ 500.""Ông chủ Hòa vẽ bùa, trăm phần trăm linh nghiệm. Nếu cậu thật sự cảm thấy đắt, có thể đi chùa miếu khác cầu. Còn chuyện có linh hay không, thì chúng tôi không dám chắc.""Hơn nữa, ông chủ Hòa dựa vào tay nghề mà kiếm cơm, không cần phải nói lời ngon ngọt dỗ cậu vui."Nói xong, anh chỉ vào mã QR trên quầy: "Trước tiên thanh toán tiền xem bát tự."Thanh niên sững sờ: "Cậu ta vừa làm gì cho tôi mà tính tiền?""Vừa rồi đâu phải chỉ nói mấy câu, đã muốn hai trăm? Dù cậu ta là đại võng hồng thì cũng không đến mức một chữ ngàn vàng chứ!"Mục Tịch Cảnh nhíu mày, vừa định mở miệng cãi lại thì bị Hòa Diệp giơ tay ngăn.Hòa Diệp thản nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào mới tính là xem bói?"Thanh niên: "Cậu vừa rồi chỉ tính bát tự, rồi chẳng nói gì. Theo lý thì không phải nên nói về sự nghiệp, tình cảm gần đây của ta sao?""Chỉ đưa mỗi câu khuyên tôi về quê đốt vàng mã, rồi hết?"Hòa Diệp: "Có chứ.""Tôi khuyên cậu nên cắt đứt quan hệ với tình nhân, chuyên tâm với gia đình, tiết chế dục vọng, dưỡng thân cho tốt. Có lúc đừng quá tính toán chi li, giữ cảm xúc ổn định. Nếu có thời gian thì nên bồi dưỡng tình cảm với con cái, và cũng đừng quá khắt khe với cấp dưới."Thanh niên biến sắc. Vẻ phẫn nộ ban đầu giờ lẫn vài phần chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng: "Cậu nói bậy gì đó. Tôi làm sao mà ngoại tình."Hòa Diệp: "..."Cậu biết nói ra thì đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận, càng không chịu nghe.Có lẽ vì chột dạ, thanh niên nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng nói: "Thôi, hai trăm thì hai trăm. Ai bảo tôi là fan của cậu."Hắn vừa quét mã trả tiền, vừa hỏi: "Còn đốt vàng mã thì bao nhiêu tiền?"Hòa Diệp: "Năm đồng một xấp, ba mươi đồng một bó."Một bó mười xấp, tương đương mỗi xấp rẻ hơn hai đồng.Thanh niên nhíu mày: "Năm đồng một xấp? Thế thì bán luôn cho tôi một bó không phải xong à?""Không được." Hòa Diệp từ chối dứt khoát.Cuối cùng, thanh niên đành quét 205 đồng. Khi rời đi, hắn vẫn chưa từ bỏ, còn hỏi: "Bùa trừ tà thật sự không thể rẻ hơn chút nữa à?"Hòa Diệp không thèm để ý, xoay người vào toilet rửa tay chuẩn bị ăn cơm.Kết quả, vừa rửa tay xong đi ra thì thấy thanh niên vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Tôi vẫn tin cậu hơn. 500 thì 500 đi. Phiền ông chủ Hòa lấy cho tôi một lá bùa trừ tà."Hắn vừa nói vừa giơ điện thoại quét mã thêm lần nữa.Lần này, Hòa Diệp không từ chối. Có tiền thì sao không kiếm, hơn nữa cậu muốn thu thêm tiền người này là có nguyên do khác.Hòa Diệp gật về phía giấy bút trên bàn trà: "Viết tên và sinh thần bát tự của cha mẹ cậu ra đây."Thanh niên khó hiểu: "Lấy bát tự của họ làm gì?"Hòa Diệp: "Có ích."Thanh niên còn định tra hỏi: "Có ích gì?"Hòa Diệp không trả lời mà hỏi ngược: "Cậu không phải nói gần đây hay gặp ác mộng sao?""À, à, được rồi." Thanh niên tưởng ông chủ Hòa muốn giúp mình nhắn nhủ với cha mẹ, bảo họ đừng quấy rầy nữa, liền vui vẻ viết tên và sinh thần bát tự ra giấy.Hòa Diệp không giải thích thêm, rút một lá bùa từ trên bàn, gấp ngay ngắn rồi đưa qua: "Mua thêm một bao nhựa trong để đựng, đừng để dính nước."Thanh niên nghiêm túc nhận lấy, hỏi: "Ngoài mấy thứ này, còn cần chú ý gì không?"Hòa Diệp: "Không có."Thanh niên cầm bùa trừ tà, hớn hở rời đi.Hòa Diệp quay đầu, thấy Mục Tịch Cảnh đang dựa bên bàn gỗ dài, cười nhìn mình: "Cười cái gì?"Mục Tịch Cảnh đi tới, gom giấy bút trên bàn trà đem sang bàn dài, vừa dùng khăn ướt tẩm cồn lau tay, vừa mở cà mèn bày ra trên mặt bàn."Không có gì, chỉ là không ngờ em cũng biết chém người."Theo tính cách của Hòa Diệp, gặp người mình không ưa, tám phần là sẽ không bán đồ.Hòa Diệp liếc anh một cái: "Anh là đồng lõa."Mục Tịch Cảnh bật cười thành tiếng: "Tôi là thương nhân, thương nhân coi trọng lợi nhuận. Đối phó loại người tôi không ưa, so với thả đi, chém một nhát cho sướng tay còn hơn."Quả thật, nhìn anh nhẫn tâm cắt thịt người kia, tâm trạng liền tốt lên không ít.Cơm trưa xong, Hòa Diệp ăn hơi no, không muốn làm việc ngay, liền nằm trên ghế bành nghỉ ngơi, vốn định chơi một ván game.Bỗng nhớ đến chuyện tiền lương, cậu tiện tay mở máy tính, tính lương cho nhân viên duy nhất trong tiệm.Vài phút sau, người ngồi trên ghế bên cạnh xem điện thoại hơi sững sờ, quay sang nhìn Hòa Diệp.Hòa Diệp mí mắt cũng chẳng nâng, nhàn nhạt nói: "Tiền lương nửa tháng đầu của anh."Mục Tịch Cảnh thấy số tiền vài nghìn đồng hiện lên, cong môi cười: "Cảm ơn ông chủ Hòa.""Tháng đầu đã nhận được nhiều tiền như vậy, tôi có thể mời ông chủ Hòa một bữa cơm chúc mừng không?"Hòa Diệp liếc anh một cái, đối diện ánh mắt sáng rỡ kia, lại chẳng hiểu nổi.Số tiền này với Mục Tịch Cảnh mà nói, e còn chưa đủ tiền một bữa cơm, có gì đáng chúc mừng?Hòa Diệp thu hồi tầm mắt, không đáp, mở trò chơi Đấu Địa Chủ đã lâu không chơi.Mục Tịch Cảnh vẫn không bỏ cuộc: "Đây là tháng đầu tôi làm trợ lý, nên chúc mừng một chút chứ."Hòa Diệp: "Không có hứng thú."Mục Tịch Cảnh: "Vậy hay là em muốn món quà gì, tôi tặng em?"Hòa Diệp im lặng, chẳng buồn trả lời.Bị đối xử lạnh nhạt như vậy, Mục Tịch Cảnh vẫn không hề thấy mất hứng, trực tiếp mở app mua sắm, nghiêm túc lựa chọn quà.Nhưng chọn quà cho Hòa Diệp thực sự không phải chuyện dễ.Cậu hầu như không có nhu cầu vật chất, ngày thường ngoài vài món đồ sinh hoạt thiết yếu, gần như chẳng mua gì khác. Không có sở thích đặc biệt, cũng không chuộng món đồ nào cả.Quần áo, giày dép đều chọn loại đơn giản, thoải mái, giá vừa phải, hoàn toàn không quan tâm thương hiệu.Mục Tịch Cảnh lướt xem hồi lâu mà vẫn chưa chọn được món vừa ý. Đồ trên mạng cứ cảm thấy không hợp khí chất Hòa Diệp, mà mua về chưa chắc đối phương đã thích.Trầm ngâm một lúc, Mục Tịch Cảnh mở WeChat, gửi tin nhắn cho trợ lý: "Dạo này mấy hội đấu giá đồ cổ có nghiên mực đẹp không, để ý giúp tôi."Trợ lý nhanh chóng trả lời: "Mục tổng muốn tặng người ta sao?"Mục Tịch Cảnh: "Đúng vậy, tặng người."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me