Seiyaxminato To Luon Ben Cau
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Gió của mùa đông len lỏi vào từng khe hở nhỏ, lùa qua cổ áo, chạm vào da thịt và để lại cảm giác tê buốt như muối rắc lên vết thương. Minato kéo chiếc khăn choàng cao hơn, tay đút sâu vào túi áo khoác, bước chân vô thức hướng về dojo, nơi mọi ngày vẫn là điểm dừng quen thuộc sau giờ học. Nhưng hôm nay, từng bước chân của cậu lại có gì đó nặng nề và lạc lõng.Cậu đã mất ngủ gần như cả đêm hôm qua. Không hẳn là vì điều gì quá lớn lao, chỉ là... không thể ngừng nghĩ đến câu nói của Seiya.Câu nói ấy "Tớ... luôn ở đây" cứ lặp đi lặp lại trong đầu Minato, như một âm vang dịu dàng nhưng đầy ám ảnh. Cậu đã nghe vô số lời quan tâm trong đời, từ bạn bè, người thân, thậm chí từ cả những người chỉ quen sơ qua. Nhưng vì lý do nào đó, lời nói ấy, từ chính Seiya, lại khiến cậu bối rối đến mức không thể lý giải nổi.Có lẽ bởi vì Seiya không phải người dễ dàng nói ra những điều như thế. Cậu ấy luôn trầm tĩnh, ít lời, gần như xa cách với mọi thứ xung quanh. Nhưng với Minato thì Seiya lại khác. Luôn lặng lẽ ở bên. Luôn kịp có mặt mỗi khi Minato cần một ai đó hỗ trợ. Không ồn ào, không áp đặt, chỉ đơn thuần là sự hiện diện, bình yên đến mức khiến người ta quên mất rằng nó thật sự quý giá.Khi Minato đẩy cánh cửa gỗ của dojo, sương sớm vẫn còn lơ lửng trong không khí. Ánh sáng đầu ngày lọt qua khung cửa, chiếu lên sàn gỗ nhẵn bóng phản chiếu lại thứ ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông.Và như một thói quen không tên, Seiya đã có mặt từ trước.Cậu ngồi ở góc quen thuộc, đang lau chùi cung, những động tác chậm rãi, cẩn thận đến mức gần như nghi thức. Minato dừng lại một chút trước khi bước vào, chỉ để ngắm nhìn Seiya dưới ánh sáng mờ nhạt ấy. Có điều gì đó trong khung cảnh này khiến tim cậu khẽ se lại. Một cảm giác... vừa thân quen, vừa xa lạ."Cậu đến sớm vậy." Seiya cất tiếng khi nhận ra Minato. Giọng cậu không thay đổi vẫn thấp, trầm và yên ả như mọi lần."Ừ." Minato bước lại, ngồi xuống bên cạnh. "Tớ muốn bắn sớm một chút."Cả hai chìm vào sự im lặng thoải mái mà chỉ những người thân thiết thật sự mới có thể chia sẻ. Không cần phải nói nhiều. Không cần phải giải thích. Nhưng hôm nay, chính Minato là người phá vỡ sự yên tĩnh đó."Hôm qua... cậu nói cậu sẽ luôn ở đây."Seiya khựng lại. Đôi tay vẫn giữ chặt cây cung, nhưng ánh mắt cậu dần hướng về phía Minato, sâu và yên lặng như mặt hồ buổi sớm."Ừ" cậu đáp.Minato cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như là lời thì thầm. "Tớ không biết vì sao, nhưng câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tớ cả đêm qua."Seiya không vội trả lời. Cậu chỉ ngồi đó, im lặng lắng nghe, cho đến khi Minato ngẩng đầu, ánh mắt như tìm kiếm một điều gì đó giữa khoảng không mờ sương."Nếu như... tớ không chắc mình cần gì, không biết mình đang cảm thấy thế nào... nhưng tớ vẫn muốn cậu ở đó. Vậy thì sao?"Seiya đặt cung xuống một cách nhẹ nhàng. Không có tiếng động lớn, không có cử chỉ thừa thãi. Cậu chỉ quay người đối diện với Minato, mắt chạm mắt."Vậy thì tớ vẫn sẽ ở đó." Giọng cậu không run, không ngập ngừng. Chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng mang theo một sức nặng khiến Minato không thể ngăn được cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực."Dù cậu không biết mình muốn gì," Seiya nói tiếp, "tớ vẫn muốn ở bên cạnh cậu. Không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là... vì tớ muốn như thế."Lời nói ấy, thẳng thắn đến mức Minato không thể trốn tránh. Tim cậu đập nhanh hơn, không phải vì bối rối mà vì lần đầu tiên, cậu cảm thấy một ai đó đang thực sự chọn ở bên cậu. Không vì cậu hoàn hảo, không vì cậu cần giúp đỡ, mà vì con người cậu—đơn thuần như chính cậu đang làm.Cậu đứng dậy, không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng ánh mắt cậu lúc rời đi không còn hoang mang như trước. Có thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng Minato bắt đầu hiểu: có những điều không cần phải gọi tên, chỉ cần lắng nghe trái tim mình thôi cũng đủ rồi.Buổi tập hôm đó diễn ra như thường lệ. Nhưng với Minato, không có điều gì là "thường lệ" nữa. Cậu cảm nhận ánh nhìn của Seiya ở từng khoảnh khắc, không xâm lấn, không nặng nề, nhưng luôn hiện hữu. Như một sợi dây vô hình, kết nối họ lại gần nhau hơn một chút sau mỗi lần im lặng được chia sẻ.Khi buổi tập kết thúc, mọi người lục tục ra về. Minato vẫn đứng lại trong sân, tay siết chặt quai túi."Cậu định về thế nào?" Cậu quay sang hỏi, như một cách giữ Seiya lại thêm một chút nữa."Tớ sẽ ở lại thêm. Có vài việc cần làm." Seiya đáp, nhẹ như gió.Minato gật đầu. "Tớ đi bộ về. Muốn đi chậm một chút."Seiya không nói gì, chỉ dõi theo. Đến khi Minato gần rời khỏi dojo, giọng cậu vang lên, đủ lớn để vượt qua cả khoảng cách và cái lạnh đầu đông:"Minato..."Minato dừng lại, quay đầu nhìn cậu."Nếu có lúc nào đó... cậu thấy không ổn. Hoặc chỉ đơn giản là không muốn ở một mình. Cậu có thể gọi tớ. Dù là bất cứ lúc nào."Minato đứng lặng vài giây. Một cơn gió lạnh quét qua, làm tấm khăn trên cổ cậu khẽ tung bay."Ừ," cậu đáp, rất khẽ. "Cảm ơn cậu..."Khi bước ra khỏi dojo, Minato không biết phải gọi cảm xúc trong lòng mình là gì. Nhưng có một điều cậu biết chắc, Seiya không chỉ là một người bạn nữa. Không phải vì Seiya thay đổi, mà vì Minato bắt đầu muốn nhìn cậu ấy dưới một ánh sáng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me