TruyenFull.Me

Sen Tran Noi Minh Gioi

Bầu trời đêm treo đầy sao, nhưng ở Khúc Hồn Khê, bóng trăng vỡ vụn trên mặt nước lạnh như gương. Tạ Hoàng Minh ngồi bên bờ, hộp long xà văn đặt trước mặt. Hắn đã lật đi lật lại thứ này không dưới mười lần kể từ khi rời hồ Liên Đài, nhưng đáp án vẫn lẩn khuất như sương.

Hộp được chạm khắc hoa văn rồng quấn lấy xà, mắt rồng khảm hạt minh châu mờ đục, còn thân xà có những rãnh nhỏ như đường vảy—nhưng Hoàng Minh nhận ra, đó không phải là hoa văn ngẫu nhiên. Dưới ánh trăng, khi nghiêng hộp một góc nhất định, những đường vảy ấy xếp thành các ký tự cổ, giống thứ chữ được tìm thấy trên phiến đá ở Khúc Hồn Khê.

Hắn rút trong tay áo ra tấm giấy cũ, bên trên là bản chép ký tự từ phiến đá mà hắn và Lạc Vũ Thần từng thấy. Đối chiếu một hồi, Hoàng Minh khẽ nhíu mày—nửa trên hoa văn xà khớp hoàn toàn với một đoạn văn khắc ở Khúc Hồn Khê, nhưng nửa dưới thì... trống—trống một cách cố ý, như thể chờ một mảnh ghép khác.

Ánh mắt hắn dừng lại ở hạt minh châu trên mắt rồng. Bằng một lực bấm khéo léo, hạt châu bật ra, lăn trên nền đất phát ra tiếng "cạch" nhẹ. Bên trong là một cuộn lụa mỏng, nhỏ như ngón tay. Khi mở ra, hắn thấy một bức họa thủy mặc đã phai màu—một góc hồ sen mênh mông, chính là hồ Liên Đài, nhưng được vẽ từ góc độ cao, như nhìn từ trên đỉnh núi.

Trên mặt hồ, ngoài những đài sen nở trắng, còn có một chiếc đình nhỏ giữa nước, mái cong như cánh hạc. Nhưng điều khiến Hoàng Minh rùng mình là... dưới đình, phản chiếu trên mặt nước, là hình bóng một vật thể đen khổng lồ, uốn lượn—rồng hay xà, hắn không dám chắc.

Hắn lập tức nhận ra, đây không chỉ là một bức họa phong cảnh. Trên mép lụa, ai đó đã viết bằng chữ cổ:

"Khi trăng non nuốt sao, hồ sẽ mở lòng."

— "Hồ mở lòng?" — Hoàng Minh lẩm bẩm, nhớ lại đêm ở Liên Đài, khi gió lạnh nổi lên, mặt nước như tách ra... nhưng chưa kịp nhìn rõ, hắn đã bị kéo khỏi đó.

Tiếng bước chân khẽ vang sau lưng. Lạc Vũ Thần xuất hiện, trong tay nàng cũng là một chiếc hộp long xà văn... nhưng khác hẳn hoa văn trên hộp của hắn. Con xà trên hộp của nàng quay đầu sang trái, còn trên hộp của hắn, xà quay đầu sang phải.

Họ nhìn nhau. Cả hai cùng hiểu—mỗi người nắm giữ một nửa bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me