Seongje X Sieun Whc Bao Mau
đã từ lâu, rất lâu về trước.hay tự bao giờ đến chính seongje còn chẳng nhớ, lần cuối cùng hắn thực sự "sống" là khi nào. chắc từ lúc hắn được bà già đẻ ra. nhưng rồi sao nữa?chỉ nhớ, bao nhiêu câu chuyện sướt mướt hồi đó, từng được seongje bé nhỏ trân quý như vàng như bạc. cậu bé ấy đáng thương gặm nhấm từng mẩu kí ức, cố gắng xoa dịu tâm hồn non nớt đang bấn loạn vì cô đơn.bố từ đầu đã chẳng có ở đấy. mẹ sau cùng cũng bỏ cậu mà đi. chỉ còn bà ngoại bên cạnh, bón cho cậu từng thìa của tình yêu và hy vọng.nhưng bỗng vào một ngày không nắng không mưa, vạn vật chảy trôi, chỉ có thời gian xung quanh đứa trẻ ấy là ngưng đọng. khi geum seongje đứng trước nấm mồ chôn bà ngoại, trong lòng hắn biết rõ hơn ai hết.
hắn mất hết lí do để "sống" rồi.———————————
"...vậy giờ, ta vào chuyện chính nhé?""các em bị phạt trực nhật khuôn viên trường trong vòng 3 tháng. ở đây bao gồm sân bóng rổ, nhà vệ sinh công cộng, hành lang các lớp học và cả tầng thượng trường học..."thầy giám thị liệt kê một hồi mà đứt cả hơi. không phải vì danh sách quá dài hay gì, mà do cái bụng bia như bầu 7 tháng của lão đã chèn hết vào phổi rồi.xong, ông ta thở dài ngước lên nhìn geum seongje đang thản nhiên móc ráy tai, vẻ mặt hết sức cam chịu"đáng lẽ chỉ có yeon si eun bị kỉ luật vì đã ra tay trước... hơn nữa em còn là học sinh mới chuyển đến, việc trực nhật chung không có vấn đề gì chứ?"seongje đợi lão huyên thuyên đến phát chán.
ấy nhưng chỉ cần trong câu có yeon si eun và hắn đứng chung một dòng, hắn liền có thể phun lại một tràng khiến người ta choáng váng"ôi trời không sao đâu thầy này. tôi đã nói bao lần rồi, là do khuôn mặt của tôi quá đỗi điển trai,điển trai đến độ khiến yeon si eun cũng điển trai không kém đây cảm thấy bị đe doạ, nên mới nhất thời mất kiểm soát thôi. há há. tôi phải chịu một phần trách nhiệm chứ, thầy cũng thấy thế phải không?"hắn tươi cười như đang khoe chiến tích, nói đoạn còn dí sát mặt mình lại gần người ngồi cạnh"si eun cưng à, phải vậy không? cậu không cố ý đâu mà, đúng không nè?"...yeon si eun nhìn hắn, lặng thinh. cậu không đáp lại, khuôn mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt vẫn cứ căng tròn nhìn hắn.chỉ nhìn mỗi mình hắn."chết tiệt, thằng chó con này..."seongje cười khẩy phun ra câu chửi yêu. nhìn trối chết vào con ngươi ậng nước ấy, cơn tự ái trong lòng hắn cứ tự nhiên không cánh mà bay.
đúng là tức chết hắn mà"vì vậy thầy à... giữa bọn tôi chỉ là hiểu lầm không đáng có thôikhông phải việc trực nhật chung này là cơ hội tuyệt vời để bọn tôi hàn gắn tình bạn hay sao?"rồi hắn liếc mắt về phía si eun, cười tinh quái"hơn nữa... bạn si eun đây có vẻ là học sinh xuất sắc đó nha. thầy chủ nhiệm đã nói vậy đó.nếu thầy cho chúng tôi thời gian riêng ở cùng nhau, không biết chừng còn rèn được thêm một nhân tài cho eunjang các thầy, quá hợp lí rồi phải không?"giám thị hết nhìn seongje đang ba hoa chích choè, lại nhìn si eun từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi đúng một tư thế, đầu không khỏi nghĩ liệu đứa nào mới là đứa bị bắt nạt.mà thôi, không phải chuyện của lão, lão cần gì phải biết."vậy nhé, trò seongje có tinh thần cầu thị như vậy là tốt...còn yeon si eun, do có tội trạng nặng hơn nên em sẽ phải chịu trách nhiệm chính cho lần trực nhật này. đây là sổ điểm danh. chỉ cần một trong hai kí thiếu một ngày, hoặc nộp muộn sổ trước 5h chiều, hoặc kí mà không trực tử tế đàng hoàng... lần trực nhật sẽ bị tính lại từ đầu, có nghĩa là trực nhật lại liên tiếp 3 tháng tính từ hôm ấy đến hết... rõ chưa..."lão lại thở hổn hển, sao nói thôi mà cũng nặng nhọc thế này"dạ~~geum seongje chỉ chờ có thế, hắn tí tởn giật lấy quyển sổ từ tay thầy giám thị, kéo theo yeon si eun còn đang ngơ ngác chạy ra khỏi cửacánh cửa đóng sầm lại, seongje vừa đi được ba bước thì bỗng khựng lại bởi một lực cản từ phía sau. quay lại nhìn, gã thấy cảnh yeon si eun không cam chịu đang cố gắng rút tay cậu ra khỏi tay gã"bỏ ra. đừng đụng vào tôi.""tại sao lại không được đụng?""bỏ ra.""aiss trả lời tao đi thằng chó con này-rầmsi eun bị seongje đè sát vào vách tường, hai tay cậu bị hắn không chế nắm chặt trên không."ức"- tấm lưng va đập mạnh với tường gạch khiến cậu đau điếng rên khẽ, chưa kịp hoàn hồn đã thấy khuôn mặt seongje phóng đại ngay trước mắt. si eun giật nảy mình, nhắm chặt mắt lại."tao không biết mày cứ phải trưng ra vẻ mặt gợi đòn đấy với tao làm gì..cậu nghe thấy giọng hắn khàn đặc sát bên tai, hơi thở hắn phả vào gáy khiến si eun không khỏi giật mình"nhưng đừng cố quyến rũ tao nữavô ích thôi."dù mày đúng gu tao thậtlời cuối cùng seongje đã kịp nuốt xuống.hắn thản nhiên thốt ra mấy câu này, xong cũng chính hắn trên mặt lại mang biểu cảm hết sức khó coi, tựa hệt mấy đứa nhóc bị mẹ chửi oantrái ngược với seongje, khuôn mặt si eun giờ chỉ toàn là sự khó hiểuai quyến rũ aitai cậu cứ ù ù khiến mọi thứ trở nên thật mơ hồcậu phó mặc cơ thể vật chất đang đối diện trực tiếp với gã, não bộ nhanh chóng chìm sâu vào khoang kí ức để tìm hiểu nguyên nhân. nhưng dù có cố đến đâu, si eun cũng không tài nào nghĩ ra được. vì quanh đi quẩn lại, cuối cùng kí ức cậu thực sự nhớ cũng chỉ có hình ảnh của ahn su hoahn su ho?khoan đãchẳng lẽ lúc ở bệnh viện....——————
seongje đang khoá chặt hai tay si eun, người hắn áp sát người cậu, cả hai ở gần đến mức hắn có thể cảm nhận hơi thở cậu ấm nóng phả xuống cần cổ hắn. nuốt nước bọt.hắn đã nói cái quái gì vậylời hắn vừa thốt ra thật quá bẩn thỉu và nhục nhã, như thể hắn đã thật sự bất lực trước yeon si eun này. như thể hắn đang cầu xin sự chú ý của yeon si eun, như thể hắn ám ảnh với yeon si eunnhưng có đúng như vậy không?nếu không tại sao hắn lại nhập học cái trường quái quỷ nàycó quá nhiều suy nghĩ dồn nén khiến geum seongje nhất thời bất động, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, cảm xúc của hắn lại xáo động được đến như vậy. và thủ phạm lại đang sờ sờ ngay trước mắt gã đây, chính là tên khốn yeon si eun này"mày...""cậu thích ahn su ho à.""há?"seongje trừng to mắt nhìn si eun khiến cậu càng thêm cảnh giác, đồng thời cũng ngầm chắc nịch hơn cái "chân lý" bản thân vừa giác ngộ kia.lúc vùng vẫy trong biển kí ức, cậu đã thoáng thấy qua một thước phim quen thuộcđó là cảnh seongje không biết từ đâu xuất hiện, một mạch đề xuất với si eun hắn sẽ bảo vệ ahn su ho đến hết đời <???> ...đúng không nhỉ? si eun ngước mắt nhìn seongje chăm chú. vẻ mặt hắn từ nhăn nhó lại chuyển sang giãn ra hết mức, từ ngơ ngác rồi lại hốt hoảng đến không thốt nên lời. bỗng đột nhiên cậu muốn cười, nhưng chỉ là một tia loé qua. geum seongje chính thức bất lực. hắn chịu thua. để đầu mình gục xuống vai cậu, khiến si eun lại giật nảy mình lần nữa. "tránh ra.""..."không thấy seongje trả lời khiến si eun có chút lo lắng, việc hắn thích ahn su ho xấu hổ đến vậy hả?
cậu muốn an ủi, nhưng chợt nhận ra mình chẳng biết cách nói chuyện."aaa thằng nhóc chết tiệt kia, cút ra khỏi người yeon si eunnnvà bốp một tiếng, quả bóng rổ phi đến như vũ bão, khéo léo đập thẳng đầu geum seongje làm hắn ngã lăn ra đấtsi eun bàng hoàng, chưa kịp phản ứng thì tay đã bị jun tae kéo đi, chạy trối chết về phía hành lang ngược lại"đợi đã-"không được."jun tae nhanh chóng chặn họng si eun lại khiến cậu có chút bất ngờ"tớ sẽ làm gì đó có ích cho cậu.nên đừng chịu trận một mình nữa.""...ừm."
hắn mất hết lí do để "sống" rồi.———————————
"...vậy giờ, ta vào chuyện chính nhé?""các em bị phạt trực nhật khuôn viên trường trong vòng 3 tháng. ở đây bao gồm sân bóng rổ, nhà vệ sinh công cộng, hành lang các lớp học và cả tầng thượng trường học..."thầy giám thị liệt kê một hồi mà đứt cả hơi. không phải vì danh sách quá dài hay gì, mà do cái bụng bia như bầu 7 tháng của lão đã chèn hết vào phổi rồi.xong, ông ta thở dài ngước lên nhìn geum seongje đang thản nhiên móc ráy tai, vẻ mặt hết sức cam chịu"đáng lẽ chỉ có yeon si eun bị kỉ luật vì đã ra tay trước... hơn nữa em còn là học sinh mới chuyển đến, việc trực nhật chung không có vấn đề gì chứ?"seongje đợi lão huyên thuyên đến phát chán.
ấy nhưng chỉ cần trong câu có yeon si eun và hắn đứng chung một dòng, hắn liền có thể phun lại một tràng khiến người ta choáng váng"ôi trời không sao đâu thầy này. tôi đã nói bao lần rồi, là do khuôn mặt của tôi quá đỗi điển trai,điển trai đến độ khiến yeon si eun cũng điển trai không kém đây cảm thấy bị đe doạ, nên mới nhất thời mất kiểm soát thôi. há há. tôi phải chịu một phần trách nhiệm chứ, thầy cũng thấy thế phải không?"hắn tươi cười như đang khoe chiến tích, nói đoạn còn dí sát mặt mình lại gần người ngồi cạnh"si eun cưng à, phải vậy không? cậu không cố ý đâu mà, đúng không nè?"...yeon si eun nhìn hắn, lặng thinh. cậu không đáp lại, khuôn mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt vẫn cứ căng tròn nhìn hắn.chỉ nhìn mỗi mình hắn."chết tiệt, thằng chó con này..."seongje cười khẩy phun ra câu chửi yêu. nhìn trối chết vào con ngươi ậng nước ấy, cơn tự ái trong lòng hắn cứ tự nhiên không cánh mà bay.
đúng là tức chết hắn mà"vì vậy thầy à... giữa bọn tôi chỉ là hiểu lầm không đáng có thôikhông phải việc trực nhật chung này là cơ hội tuyệt vời để bọn tôi hàn gắn tình bạn hay sao?"rồi hắn liếc mắt về phía si eun, cười tinh quái"hơn nữa... bạn si eun đây có vẻ là học sinh xuất sắc đó nha. thầy chủ nhiệm đã nói vậy đó.nếu thầy cho chúng tôi thời gian riêng ở cùng nhau, không biết chừng còn rèn được thêm một nhân tài cho eunjang các thầy, quá hợp lí rồi phải không?"giám thị hết nhìn seongje đang ba hoa chích choè, lại nhìn si eun từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi đúng một tư thế, đầu không khỏi nghĩ liệu đứa nào mới là đứa bị bắt nạt.mà thôi, không phải chuyện của lão, lão cần gì phải biết."vậy nhé, trò seongje có tinh thần cầu thị như vậy là tốt...còn yeon si eun, do có tội trạng nặng hơn nên em sẽ phải chịu trách nhiệm chính cho lần trực nhật này. đây là sổ điểm danh. chỉ cần một trong hai kí thiếu một ngày, hoặc nộp muộn sổ trước 5h chiều, hoặc kí mà không trực tử tế đàng hoàng... lần trực nhật sẽ bị tính lại từ đầu, có nghĩa là trực nhật lại liên tiếp 3 tháng tính từ hôm ấy đến hết... rõ chưa..."lão lại thở hổn hển, sao nói thôi mà cũng nặng nhọc thế này"dạ~~geum seongje chỉ chờ có thế, hắn tí tởn giật lấy quyển sổ từ tay thầy giám thị, kéo theo yeon si eun còn đang ngơ ngác chạy ra khỏi cửacánh cửa đóng sầm lại, seongje vừa đi được ba bước thì bỗng khựng lại bởi một lực cản từ phía sau. quay lại nhìn, gã thấy cảnh yeon si eun không cam chịu đang cố gắng rút tay cậu ra khỏi tay gã"bỏ ra. đừng đụng vào tôi.""tại sao lại không được đụng?""bỏ ra.""aiss trả lời tao đi thằng chó con này-rầmsi eun bị seongje đè sát vào vách tường, hai tay cậu bị hắn không chế nắm chặt trên không."ức"- tấm lưng va đập mạnh với tường gạch khiến cậu đau điếng rên khẽ, chưa kịp hoàn hồn đã thấy khuôn mặt seongje phóng đại ngay trước mắt. si eun giật nảy mình, nhắm chặt mắt lại."tao không biết mày cứ phải trưng ra vẻ mặt gợi đòn đấy với tao làm gì..cậu nghe thấy giọng hắn khàn đặc sát bên tai, hơi thở hắn phả vào gáy khiến si eun không khỏi giật mình"nhưng đừng cố quyến rũ tao nữavô ích thôi."dù mày đúng gu tao thậtlời cuối cùng seongje đã kịp nuốt xuống.hắn thản nhiên thốt ra mấy câu này, xong cũng chính hắn trên mặt lại mang biểu cảm hết sức khó coi, tựa hệt mấy đứa nhóc bị mẹ chửi oantrái ngược với seongje, khuôn mặt si eun giờ chỉ toàn là sự khó hiểuai quyến rũ aitai cậu cứ ù ù khiến mọi thứ trở nên thật mơ hồcậu phó mặc cơ thể vật chất đang đối diện trực tiếp với gã, não bộ nhanh chóng chìm sâu vào khoang kí ức để tìm hiểu nguyên nhân. nhưng dù có cố đến đâu, si eun cũng không tài nào nghĩ ra được. vì quanh đi quẩn lại, cuối cùng kí ức cậu thực sự nhớ cũng chỉ có hình ảnh của ahn su hoahn su ho?khoan đãchẳng lẽ lúc ở bệnh viện....——————
seongje đang khoá chặt hai tay si eun, người hắn áp sát người cậu, cả hai ở gần đến mức hắn có thể cảm nhận hơi thở cậu ấm nóng phả xuống cần cổ hắn. nuốt nước bọt.hắn đã nói cái quái gì vậylời hắn vừa thốt ra thật quá bẩn thỉu và nhục nhã, như thể hắn đã thật sự bất lực trước yeon si eun này. như thể hắn đang cầu xin sự chú ý của yeon si eun, như thể hắn ám ảnh với yeon si eunnhưng có đúng như vậy không?nếu không tại sao hắn lại nhập học cái trường quái quỷ nàycó quá nhiều suy nghĩ dồn nén khiến geum seongje nhất thời bất động, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, cảm xúc của hắn lại xáo động được đến như vậy. và thủ phạm lại đang sờ sờ ngay trước mắt gã đây, chính là tên khốn yeon si eun này"mày...""cậu thích ahn su ho à.""há?"seongje trừng to mắt nhìn si eun khiến cậu càng thêm cảnh giác, đồng thời cũng ngầm chắc nịch hơn cái "chân lý" bản thân vừa giác ngộ kia.lúc vùng vẫy trong biển kí ức, cậu đã thoáng thấy qua một thước phim quen thuộcđó là cảnh seongje không biết từ đâu xuất hiện, một mạch đề xuất với si eun hắn sẽ bảo vệ ahn su ho đến hết đời <???> ...đúng không nhỉ? si eun ngước mắt nhìn seongje chăm chú. vẻ mặt hắn từ nhăn nhó lại chuyển sang giãn ra hết mức, từ ngơ ngác rồi lại hốt hoảng đến không thốt nên lời. bỗng đột nhiên cậu muốn cười, nhưng chỉ là một tia loé qua. geum seongje chính thức bất lực. hắn chịu thua. để đầu mình gục xuống vai cậu, khiến si eun lại giật nảy mình lần nữa. "tránh ra.""..."không thấy seongje trả lời khiến si eun có chút lo lắng, việc hắn thích ahn su ho xấu hổ đến vậy hả?
cậu muốn an ủi, nhưng chợt nhận ra mình chẳng biết cách nói chuyện."aaa thằng nhóc chết tiệt kia, cút ra khỏi người yeon si eunnnvà bốp một tiếng, quả bóng rổ phi đến như vũ bão, khéo léo đập thẳng đầu geum seongje làm hắn ngã lăn ra đấtsi eun bàng hoàng, chưa kịp phản ứng thì tay đã bị jun tae kéo đi, chạy trối chết về phía hành lang ngược lại"đợi đã-"không được."jun tae nhanh chóng chặn họng si eun lại khiến cậu có chút bất ngờ"tớ sẽ làm gì đó có ích cho cậu.nên đừng chịu trận một mình nữa.""...ừm."
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me