Seongtak Canh Den Cua Su Gia
"Má nó, cái đệt gì vậy. Hỏng hết cả tóc."Go HyunTak gào lên trong sự bực dọc khi nhìn thấy mái tóc của mình bị thấm máu do trận đánh ban nãy. ...
Nó là một đứa thất bại trước thành công. Khi ở tuổi 14 nó được mọi người cho là hy vọng của Haenam khi có cơ hội trở thành vận động viên Taekwondo đại diện cho Hàn Quốc. Nhưng vì một lần xảy ra tai nạn trong lúc tập luyện nên nó đã bị đứt dây chằng chéo, kể từ đó nó chẳng thể khiến người ở làng tự hào và hi vọng thêm ở nó. Đã từng có một đứa nhóc ngưỡng mộ nó và lúc nào cũng đòi được gặp nó, nhưng khi tai nạn xảy ra chẳng ai còn muốn nhìn thấy nó nữa.Mà nó lạc quan lắm, đời có bao giờ tốt đâu, dằn vặt mãi thì được gì. Ba mẹ nó khóc nhiều lắm, tương lai sáng của đứa con mình đã bị dập tắt vì một tai nạn. Gia đình đã giúp nó nối lại dây chằng chéo, không phải vì muốn nó thực hiện ước mơ. Mà là vì muốn nó có thể sống một cuộc đời bình an, không gặp những trở ngại, rắc rối.Nhưng vì một lần chết hụt, quỹ đạo cuộc sống của nó đã rối tung lên.Hôm đó, bầu trời xám xịt, mây đen đặc kéo đến như nuốt trọn cả thành phố. Hạt mưa rơi lộp độp trên mặt đường, nhanh chóng biến thành màn mưa dày đặc, sương mù trắng xoá khắp nơi. Cơn gió giông ùn ùn kéo tới, rít qua những tán cây khô khốc. Khung đường lạnh lẽo, vắng vẻ. Chiếc ô ướt đẫm, ánh đèn đường vàng — yếu ớt, phản chiếu hình bóng nhỏ nhoi, cô đơn của nó.Nhưng rồi, không gian im ắng chẳng được lâu. Tiếng mưa và gió hoà quyện vào cùng nhau, đèn pha sáng, sáng đến loá mắt, lao đến hướng nó với tốc độ điên cuồng. Một chiếc xe tải điên cuồng lao đến hướng nó, mất lái sao.Vì tốc độ quá nhanh nên nó chẳng thể né. Mọi khoảnh khắc như bị ngưng động lại, hơi thở đứt quãng. Cơ thể nó bị hất tung đến bãi cỏ xanh ẩm ướt, đôi ngươi dần mờ đục đi. Tai nó ù đi chỉ còn những tiếng ồn không thể xác định. Những người dân tại đó khi thấy tiếng động lớn phát ra đã trông xem, lão tài xế khi gây ra tai nạn đã chạy trốn khỏi hiện trường. Nó được chuyển đến bệnh viện.Trời đất, chết rồi cứu làm gì nữa. Trong dòng suy nghĩ, nó tưởng mình sẽ được ngắm gà khoả thân. Phòng cấp cứu sáng chói dưới ánh đèn huỳnh quang, mùi thuốc sáng trùng hăng hắc. Tiếng máy monitor phát ra âm thanh "tút..tút..." ngắt quãng khiến ai cũng bồi hồi. Nhưng rồi, nó lẳng lặng kéo thành một đường dài như dấu chấm hết cuộc đời của nó. "Có lẽ... ta hết hi vọng rồi." Mọi hành động đều dừng lại, chất giọng trầm nhưng ảm đạm buông ra như đã đoán trước.Nhưng ngay lúc đó, trời xanh nắng vàng phút chốc xám xịt đi. Đám mây đen dày đặc kéo đến, gió cuốn theo từng đợt kéo theo những lá cây như nốt nhạc giao hưởng vang lên. Có lẽ là trời khóc thương cho nó nhỉ. Hồn đã xuất, cảm giác lạnh lẽo đến kì lạ đột nhiên xuất hiện. Khói mờ mịt tạo nên ảo ảnh khiến nó dàn chẳng thể nhìn rõ bản thân mình trên giường bệnh. Một người đàn ông cùng với bộ cánh đen xuất hiện, trông thấy nó đang ngỡ ngàng nhìn lấy mình. Mái tóc đen gọn gàng ôm lấy gương mặt hắn, vẻ mặt uy nghiêm, sắc lạnh. Cả cơ thể hắn như toát lên một vẻ u ám, tối tăm. Ánh mắt trầm lắng, sâu thẳm như chất chứa nhiều tâm tư và tội lỗi.Phía sau lưng hắn, đôi cánh đen ẩn hiện trong làn khói mờ đục. Mọi thứ từ khi hắn ta xuất hiện đều khiến mọi thứ trở nên rợn người. Hắn tiến lại gần nơi thân xác nó đang nằm, bàn tay to lớn của hắn chạm lên cổ tay đã trắng bạch kèm theo những vết trầy xước do tai nạn gây nên."Đã đến giờ đâu, quay lại đi..."Giọng nói cứng rắn, dõng dạc vang lên, khắc sâu trong tâm trí nó. Mọi thứ dần tối đi, kể từ khoảnh khắc đấy, quỹ đạo của cuộc đời nó đã đi lệch sang một hướng khác.
Nó là một đứa thất bại trước thành công. Khi ở tuổi 14 nó được mọi người cho là hy vọng của Haenam khi có cơ hội trở thành vận động viên Taekwondo đại diện cho Hàn Quốc. Nhưng vì một lần xảy ra tai nạn trong lúc tập luyện nên nó đã bị đứt dây chằng chéo, kể từ đó nó chẳng thể khiến người ở làng tự hào và hi vọng thêm ở nó. Đã từng có một đứa nhóc ngưỡng mộ nó và lúc nào cũng đòi được gặp nó, nhưng khi tai nạn xảy ra chẳng ai còn muốn nhìn thấy nó nữa.Mà nó lạc quan lắm, đời có bao giờ tốt đâu, dằn vặt mãi thì được gì. Ba mẹ nó khóc nhiều lắm, tương lai sáng của đứa con mình đã bị dập tắt vì một tai nạn. Gia đình đã giúp nó nối lại dây chằng chéo, không phải vì muốn nó thực hiện ước mơ. Mà là vì muốn nó có thể sống một cuộc đời bình an, không gặp những trở ngại, rắc rối.Nhưng vì một lần chết hụt, quỹ đạo cuộc sống của nó đã rối tung lên.Hôm đó, bầu trời xám xịt, mây đen đặc kéo đến như nuốt trọn cả thành phố. Hạt mưa rơi lộp độp trên mặt đường, nhanh chóng biến thành màn mưa dày đặc, sương mù trắng xoá khắp nơi. Cơn gió giông ùn ùn kéo tới, rít qua những tán cây khô khốc. Khung đường lạnh lẽo, vắng vẻ. Chiếc ô ướt đẫm, ánh đèn đường vàng — yếu ớt, phản chiếu hình bóng nhỏ nhoi, cô đơn của nó.Nhưng rồi, không gian im ắng chẳng được lâu. Tiếng mưa và gió hoà quyện vào cùng nhau, đèn pha sáng, sáng đến loá mắt, lao đến hướng nó với tốc độ điên cuồng. Một chiếc xe tải điên cuồng lao đến hướng nó, mất lái sao.Vì tốc độ quá nhanh nên nó chẳng thể né. Mọi khoảnh khắc như bị ngưng động lại, hơi thở đứt quãng. Cơ thể nó bị hất tung đến bãi cỏ xanh ẩm ướt, đôi ngươi dần mờ đục đi. Tai nó ù đi chỉ còn những tiếng ồn không thể xác định. Những người dân tại đó khi thấy tiếng động lớn phát ra đã trông xem, lão tài xế khi gây ra tai nạn đã chạy trốn khỏi hiện trường. Nó được chuyển đến bệnh viện.Trời đất, chết rồi cứu làm gì nữa. Trong dòng suy nghĩ, nó tưởng mình sẽ được ngắm gà khoả thân. Phòng cấp cứu sáng chói dưới ánh đèn huỳnh quang, mùi thuốc sáng trùng hăng hắc. Tiếng máy monitor phát ra âm thanh "tút..tút..." ngắt quãng khiến ai cũng bồi hồi. Nhưng rồi, nó lẳng lặng kéo thành một đường dài như dấu chấm hết cuộc đời của nó. "Có lẽ... ta hết hi vọng rồi." Mọi hành động đều dừng lại, chất giọng trầm nhưng ảm đạm buông ra như đã đoán trước.Nhưng ngay lúc đó, trời xanh nắng vàng phút chốc xám xịt đi. Đám mây đen dày đặc kéo đến, gió cuốn theo từng đợt kéo theo những lá cây như nốt nhạc giao hưởng vang lên. Có lẽ là trời khóc thương cho nó nhỉ. Hồn đã xuất, cảm giác lạnh lẽo đến kì lạ đột nhiên xuất hiện. Khói mờ mịt tạo nên ảo ảnh khiến nó dàn chẳng thể nhìn rõ bản thân mình trên giường bệnh. Một người đàn ông cùng với bộ cánh đen xuất hiện, trông thấy nó đang ngỡ ngàng nhìn lấy mình. Mái tóc đen gọn gàng ôm lấy gương mặt hắn, vẻ mặt uy nghiêm, sắc lạnh. Cả cơ thể hắn như toát lên một vẻ u ám, tối tăm. Ánh mắt trầm lắng, sâu thẳm như chất chứa nhiều tâm tư và tội lỗi.Phía sau lưng hắn, đôi cánh đen ẩn hiện trong làn khói mờ đục. Mọi thứ từ khi hắn ta xuất hiện đều khiến mọi thứ trở nên rợn người. Hắn tiến lại gần nơi thân xác nó đang nằm, bàn tay to lớn của hắn chạm lên cổ tay đã trắng bạch kèm theo những vết trầy xước do tai nạn gây nên."Đã đến giờ đâu, quay lại đi..."Giọng nói cứng rắn, dõng dạc vang lên, khắc sâu trong tâm trí nó. Mọi thứ dần tối đi, kể từ khoảnh khắc đấy, quỹ đạo của cuộc đời nó đã đi lệch sang một hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me