Serenity 15 00 Mem Nhu Banh Nhe Nhu Gio Fakenut
Chiều hôm đó, trời vừa ngả sang màu mật ong thì Han Wangho đã thấy Lee Sanghyeok từ sân sau trở vào với một chồng thùng giấy và bầu cây cẩn thận xếp trong xe cút kít. Đôi ủng cao su của anh dính bùn, vai áo cũng vương vài vệt lá xanh, nhưng ánh mắt thì sáng như nắng tháng năm.Wangho đang nằm ườn trên hiên nhà, tay ôm bụng vì ăn quá no bữa trưa, vừa thấy cảnh ấy liền chống tay ngồi dậy.“Anh đi đâu về thế? Mua cả khu vườn à?”Sanghyeok không đáp, chỉ dừng xe cút kít bên hàng rào, bắt đầu cẩn thận gỡ từng bầu cây ra. Wangho lết tới, ngồi thụp xuống bên cạnh, chống cằm nhìn anh.“Cây gì mà nhiều thế? À... cái này là cây mâm xôi? Ủa, đây là dâu tằm? Còn kia là... ơ! Lựu nè! Ủa... đây là cherry mini, hả? Ui, còn có cả cây sung nữa... trời đất, anh làm gì mua hết mấy thứ em thích vậy?!”Lee Sanghyeok nhẹ nhướng mày:“Biết em thích ăn mấy loại này.”“Biết từ bao giờ?”“Từ lần đầu em lén ăn hết mứt dâu trong lọ, tưởng anh không thấy.”Han Wangho bật cười, rồi đỏ mặt. Cậu đưa tay gãi mũi, lúng túng hỏi:“Thế... anh tính trồng hết hả?”“Không. Trồng chung.”“Hả?”Sanghyeok quay sang, đẩy nhẹ bầu mâm xôi vào tay cậu:“Phía hàng rào sau nhà còn đất. Mỗi sáng em cứ rảnh là ra chăm. Nhớ đừng tưới quá tay.”“Chuyện!” cậu rướn người lên như con mèo vừa được khen “Em sẽ làm nó lớn như cây đa làng cho coi!”“Mâm xôi không lớn tới vậy.”“Thì… em làm nó lớn tới mức chim phải xếp hàng ăn.”Sanghyeok bật cười khẽ, nụ cười hiếm hoi dịu dàng như mưa đầu hạ. Wangho ngồi xuống bên những chậu cây nhỏ, tay nâng từng bầu đất, ánh mắt rạng rỡ. Cậu không nói nữa, mà ngồi lặng, chăm chú nhìn.Trong ánh hoàng hôn, giữa hai người có gì đó lặng lẽ kết nối.Chẳng cần lời, chỉ là cây mâm xôi được đặt vào tay ai kia – cũng đã đủ cho một lời yêu.---Tối hôm đó, Wangho hí hửng đến mức chạy khắp nhà tìm chậu, bảng gỗ, cả bút lông để ghi tên từng cây. Cậu còn nằng nặc đòi viết thêm dòng “trồng bởi Han Wangho – tương lai tươi sáng” dán lên cạnh gốc.Lee Sanghyeok lặng lẽ nhìn cậu dán bảng tên cho từng bầu cây như đặt tên cho thú cưng, khóe miệng cứ thế cong lên không kìm được.“Đừng chiều quá, nó hư.” Anh nói nhỏ, nửa là nói với cái cây, nửa là nói với chính mình.---Đến một buổi chiều, ánh nắng rây như bột đường trên mái hiên nhà nhỏ. Trong vườn, trái cây bắt đầu vào độ ngọt – những chùm mâm xôi căng mọng đỏ thắm như viên ngọc, quả dâu tằm chín đen bóng rung rinh trong gió nhẹ, còn lựu cũng bắt đầu lộ ra những khe nứt đầy hạt đỏ tươi như máu trái tim. Han Wangho cột tạp dề ngang hông, tay ôm chiếc rổ tre to tướng, hí hửng đi một vòng vườn như một bà nội trợ đích thực.“Em không hái quá tay chứ?” Lee Sanghyeok đứng dưới mái hiên, tay cầm ly trà đá, mắt dõi theo cậu trai thành phố đang lom khom giữa luống cây.“Yên tâm đi! Em biết trái nào chín, trái nào chưa. Người từng đóng MV hái trái dâu chuyên nghiệp đấy nhé.” Wangho quay lại, nheo mắt cười rạng rỡ.Một lát sau, cậu trở vào bếp với chiếc rổ đầy ắp trái cây, tóc rối vì gió, má ửng vì nắng, và niềm vui thì rộn ràng như kẹo bông gòn tan trên đầu lưỡi. Wangho xắn tay áo, bột mì bay đầy bếp, còn tiếng cậu thì không ngừng vang lên:“Hôm nay em sẽ làm bánh tart trái cây! Vừa giòn vừa chua chua ngọt ngọt, ăn vào là nhớ cả đời!”Lee Sanghyeok ban đầu chỉ ngồi ngoài uống trà, đọc sách. Nhưng rồi anh lặng lẽ gấp sách lại, bước vào bếp, dựa vai bên tủ lạnh:“Em có cần người bóc vỏ trứng không?”“Anh giúp được hả?”“Anh bóc nhanh lắm. Nhưng chỉ bóc thôi, không đánh trứng.”“Ủa sao kì vậy?”“Đánh rồi, sợ lòng em tan luôn.”Wangho trừng mắt nhìn anh, suýt làm rơi thìa bột trong tay.“Anh… cái kiểu đùa ông chú của anh nên được đem đi xử lý luôn!”“Nhưng em vẫn cười đó thôi.”Cậu cố nghiêm mặt, nhưng môi thì đã cong cong. Lúc bánh nướng trong lò, căn bếp ngập mùi thơm – mùi bơ tan chảy, vỏ bánh giòn, quyện cùng mùi trái cây chín và thoang thoảng hương quế ấm. Wangho lau mồ hôi trán, tay chống nạnh:“Này, nhớ khen nhé. Em làm từ trái tim đấy.”“Vậy anh ăn bằng cả tấm lòng.”“Anh đừng nói thêm câu nào nữa, em sắp tan chảy luôn rồi!”Bánh ra lò. Lớp vỏ tart giòn tan, bên trên là lớp kem mát, cuối cùng là trái cây đầy màu sắc: đỏ của dâu, tím của mâm xôi, vàng của thanh yên, điểm xuyết chút lá bạc hà nhỏ như cố ý trang trí.Lee Sanghyeok ngồi bên bàn, nhận chiếc đĩa từ tay Wangho. Anh nhìn cậu một thoáng lâu, rồi chỉ nói một câu ngắn:“Cảm ơn.”Nhưng cách anh cầm chiếc nĩa thật nhẹ, và ăn miếng đầu tiên chậm rãi, như lưu giữ lại từng dư vị ngọt ngào mà ai đó đã hái từng trái, tự tay làm nên. Wangho nhìn phản ứng của anh, rồi chống cằm hỏi:“Ngon không?”“Ngọt lắm.”“Tại trái cây chín.”“Không. Tại người làm có tâm.”Wangho im lặng một chút, rồi gật đầu khe khẽ.Không cần thêm lời nào, bởi chiều hôm đó, giữa gian bếp nhỏ, hương bánh, nắng nhạt, và ánh nhìn ấy – mọi thứ đều vừa vặn như chiếc bánh tart trong lòng bàn tay. Nhỏ thôi, mong manh thôi, nhưng để lại vị ngọt kéo dài rất lâu sau đó.Han Wangho ngồi sát bên cạnh Lee Sanghyeok trên chiếc ghế gỗ kê ở hiên nhà, nơi chiều tà nhuộm cam mái ngói và ánh sáng len qua những tán lá dâu đã bắt đầu ngả màu cuối hạ. Mặt trời lùi dần về sau rặng đồi, chỉ còn lại tiếng côn trùng rì rầm và mùi trái cây chín thoảng trong không khí.Cậu không nói gì, chỉ khẽ thở ra, như trút hết mọi bộn bề. Mái tóc mềm xõa xuống trán, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, rồi bất chợt — như một đứa trẻ mệt nhoài sau một ngày rong chơi — cậu nhẹ nhàng nghiêng người, dụi mặt vào vai anh.Chạm khẽ.Như một chiếc lá rơi lên mặt nước.Lee Sanghyeok khựng lại trong giây lát. Hơi ấm từ cậu lan qua lớp áo sơ mi mỏng, khiến anh cảm thấy có điều gì đó rất ấm, rất sống động, và vô cùng mỏng manh.“Mệt à?” Anh hỏi, giọng thấp và dịu như hơi thở chạm vào tóc cậu.“Không...” Han Wangho đáp khẽ, mặt vẫn vùi nơi vai anh “Chỉ là... tự dưng muốn thế.”Một câu trả lời ngắn ngủi. Không phải ngọt ngào, cũng chẳng phải là thổ lộ. Nhưng Sanghyeok không cần thêm điều gì để hiểu. Bởi vì những khoảng lặng như thế, với người như Wangho, chính là cách cậu giãi bày – chân thật nhất, không màu mè, không phòng bị.Anh không xoay người, cũng không vội nói thêm. Chỉ khẽ nghiêng đầu, để má mình tựa nhẹ lên mái tóc mềm kia – như một hồi đáp âm thầm.Ở hiên nhà quê mùa ấy, nơi những ngày trước, Wangho từng vấp ngã vì bùn, từng càu nhàu vì muỗi, từng lén thở dài giữa đêm khi nhớ về ánh đèn sân khấu… Giờ đây, cậu ngồi yên như một chú mèo nhỏ mệt nhoài, chọn vai anh làm chỗ dựa. Không màu son, không ánh đèn, không ai nhìn – chỉ có Sanghyeok, và chút nắng cuối ngày còn sót lại nơi bờ vai anh.Và Sanghyeok , dẫu không giỏi nói lời yêu nên hay đùa bằng mấy câu ông chú, cũng không cần phải nói gì lúc ấy. Bởi cái nghiêng đầu thật khẽ và cánh tay lặng lẽ đưa lên, đặt hờ sau lưng cậu — đã là một câu trả lời đủ đầy.Vườn dâu vào cuối ngày lấp lánh thứ ánh sáng mỏng manh của trăng non, dịu dàng phủ lên từng phiến lá, từng trái chín căng mọng. Tiếng dế râm ran nơi góc vườn làm nền cho sự tĩnh lặng, thứ tĩnh lặng không khiến người ta thấy cô đơn, mà tựa như đang ôm lấy một điều gì đó rất dịu dàng.Han Wangho, sau một ngày rộn ràng với giỏ tre và tiếng cười, mệt nhoài bước trên lối đất nhỏ giữa hai luống dâu. Cậu quay đầu gọi tên anh, đôi mắt sáng long lanh trong màn đêm lấp loáng sương. Nhưng bước chân hơi vội, đất lại ẩm sau mưa, cậu trượt nhẹ.Và một tiếng “Ui!” nhỏ xíu vang lên, thật nhanh trước khi cả thân người gọn gàng ngã dúi vào người Lee Sanghyeok, người vẫn đang lặng lẽ thu dọn rổ trái.Anh đỡ lấy cậu theo phản xạ, nhưng tay lại không kịp chắc. Cả hai lăn xuống đám cỏ giữa vườn, cánh tay lấm lem đất, và những trái dâu chín đỏ rơi vương vãi, có vài quả vỡ nát, nhuộm lên tóc, lên áo Wangho những vệt đỏ lấp lánh dưới trăng.“Thấy chưa,” Sanghyeok thở ra, giọng pha giữa trách nhẹ và bật cười. “Bảo đi chậm rồi mà không nghe.”
Wangho nằm đó, tay ôm bụng, cười hì hì:“Thì… em đâu ngờ đất nó trơn thế đâu!”Sanghyeok lặng lẽ ngồi dậy trước, rồi cúi xuống, phủi nhẹ những vệt dâu dính đầy trên tóc cậu. Ngón tay anh thoáng chạm vào trán, mi mắt, rồi dừng lại ở gò má đã ửng lên vì gió đêm và chút mệt.Ánh trăng đổ xuống, long lanh như dòng nước bạc, trùm lên khuôn mặt đang cười kia một thứ ánh sáng không lời. Cái cười ấy – không hoàn hảo, thậm chí còn hơi bông lơn – lại khiến ngực anh vang lên một cảm xúc thật lạ.Han Wangho ngẩng lên.
“Anh nhìn gì dữ vậy? Em có dâu dính mũi hả?”Nhưng chưa kịp nói thêm, cậu đã thấy anh nghiêng người xuống – rất chậm, nhẹ nhàng như sợ gió động cũng làm vỡ mất khoảnh khắc này.Và rồi…Một nụ hôn. Nhẹ như gió.Không vội vàng. Không ràng buộc. Chỉ là một chạm rất khẽ của hai người từng cô đơn, đang chạm vào thế giới của nhau.Wangho mở mắt. Cậu không cười ngay, cũng không đỏ mặt. Chỉ nằm yên, tim đập thình thịch, ánh mắt như vừa chạm phải một điều kỳ diệu. Giữa vườn dâu, ánh trăng đêm sáng mờ, cùng những trái dâu ngọt vỡ tan trên đất… cậu vừa nhận được điều đẹp nhất từ một người đàn ông không giỏi nói lời yêu – nhưng lại biết cách khiến một nụ hôn nhỏ trở nên vô cùng nghiêm túc.Và dù trăng kia vẫn lặng lẽ trôi, dâu kia rồi sẽ chín rụng, đất kia sẽ lại khô đi sau mùa mưa – thì khoảnh khắc ấy, Han Wangho biết, nó sẽ sống mãi trong lòng cậu, như một vị ngọt không bao giờ phai.Cánh tay của Han Wangho khẽ vòng qua cổ Lee Sanghyeok, như một phản xạ tự nhiên hơn là một hành động đã được nghĩ trước. Không mạnh mẽ, không gấp gáp, cái ôm ấy mang một chút ngập ngừng – như thể chính cậu cũng không tin mình đang làm điều này, nhưng lại không thể không làm.Mùi dâu chín vương nhẹ trong không khí, hòa lẫn với mùi cỏ ẩm sau mưa và một chút mùi nắng còn sót lại trên áo Sanghyeok . Wangho dụi nhẹ trán vào vai anh, giọng cậu êm như gió giữa vườn:“Cho em ôm một chút thôi… là được.”Bờ vai Lee Sanghyeok hơi cứng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi từ từ thả lỏng, để cậu tựa vào. Anh không đáp, chỉ đưa tay lên khẽ giữ lấy cánh tay cậu đang ôm cổ mình – siết nhẹ, như muốn nói: “Ừ, cứ ôm đi. Đừng vội buông.”Trăng trên cao lặng lẽ soi sáng hai dáng người ngồi bên nhau giữa vườn dâu lấm tấm quả ngọt. Không lời nào được thốt ra thêm, nhưng mọi thứ đã rõ ràng – trong cái ôm đó, trong hơi thở chạm vai nhau, trong sự im lặng dịu dàng mà chỉ những người thực sự quan tâm mới có thể chia sẻ.Đêm không còn lạnh. Và cả hai, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình đang ở đúng nơi – bên đúng người.Han Wangho rúc người trong chiếc chăn dày, má áp vào gối, ánh mắt lười biếng mà yên bình. Mái tóc mềm xõa nhẹ, vài sợi còn vương hương gió đêm và mùi trái cây chín. Cậu vừa tắm xong trước đó không lâu, giờ nằm vùi trong ổ ấm như một con mèo nhỏ, mắt lim dim nhưng vẫn không ngủ.Tiếng cửa phòng tắm mở ra khe khẽ, từ trong làn hơi ấm mờ nhạt, Lee Sanghyeok bước ra. Ánh sáng vàng hắt lên người anh – chiếc áo thun rộng, tóc còn ướt lòa xòa trên trán, vài giọt nước lăn dài dọc theo đường xương quai xanh rồi mất hút dưới cổ áo.Wangho không lên tiếng, chỉ mỉm cười, mắt cong cong trong ánh nhìn lặng lẽ.Một nụ cười mềm và trong vắt như sương sớm.Sanghyeok liếc thấy ánh mắt đó, hơi khựng lại nơi bậu cửa, rồi chau mày — không hẳn vì khó chịu, mà lại trông như đang cố giấu một thứ cảm xúc không tên.“Sao còn chưa ngủ?” – Anh hỏi, giọng trầm khàn, có chút mỏi mệt sau một ngày dài.Wangho khẽ lắc đầu, môi mấp máy trong hơi thở mỏng:“Chờ anh ra. Nhìn anh một chút rồi ngủ.”Sanghyeok bước đến, kéo một bên chăn ra rồi ngồi xuống mép giường. Mùi bạc hà dịu nhẹ từ dầu gội còn phảng phất trong không khí.“Nhìn xong chưa?” – Anh hỏi, mắt không nhìn cậu, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc Wangho về một bên.“Chưa…” – Wangho thì thào, giọng đùa nghịch – “Vẫn đang nhìn. Có vẻ người trồng dâu hôm nay hơi đẹp trai.”Sanghyeok cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu – một nụ hôn không ồn ào, không màu mè, nhưng ấm hơn bất kỳ lời hứa mỹ miều nào.Ngoài khung cửa, vườn cây đã ngủ. Gió nhẹ khẽ lay tấm rèm trắng, để lại trên sàn bóng đổ của hai người đang ngồi cạnh nhau. Và trong căn phòng nhỏ giữa làng quê yên ả, một người đàn ông trồng dâu và một cậu ca sĩ từng bị cuốn vào giông gió của cuộc đời… cùng nhau tìm được điều giản dị nhất – là ánh nhìn ấm áp, một vòng tay vừa đủ, và một nụ cười khiến trái tim thôi thấy lẻ loi.Sáng hôm sau, mây lững thững trôi qua trời như chưa chịu thức dậy. Cả làng chìm trong lớp sương mỏng, phảng phất mùi ẩm ướt của đêm qua còn đọng lại trên những tán lá. Trong căn nhà nhỏ bên vườn dâu, tiếng ho khẽ vang lên, làm mờ đi không khí yên tĩnh vốn đã thân thuộc.Han Wangho quấn chăn đến tận cằm, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi. Cơn sốt không cao nhưng đủ khiến cậu không thể rời giường. Mỗi lần nhúc nhích, cái đầu lại đau như bị gõ vào bởi mấy cái búa. Cậu uể oải mở mắt nhìn ra phía cửa sổ, thấy Lee Sanghyeok đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc.“Anh không ở nhà với em thật hả...” – Giọng cậu khàn khàn, pha chút hờn dỗi yếu ớt, như tiếng mèo con bị bỏ lại.Sanghyeok quay lại, đến bên giường, ngồi xuống cạnh. Tay anh vén nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của cậu ra sau tai.“Ở nhà cũng không làm em hạ sốt được.” Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu lại “Anh ra đồng một lát rồi về nấu cháo. Em nằm nghỉ, đừng lăn lộn lung tung.”Wangho chun mũi, giọng rền rĩ:“Không có anh ở nhà buồn lắm. Em hắt hơi với ho không ai chứng kiến hết.”Sanghyeok bật cười, cúi xuống khẽ chạm trán mình vào trán cậu, đo nhiệt độ bằng cách cũ kỹ nhất, rồi nhẹ nhàng thì thầm:“Chút nữa anh về... sẽ nghe em ho cho bõ.”“Nhưng em không ho vì muốn gây chú ý đâu nha.”“Ừ, là cảm lạnh thôi.” Anh vẫn giữ giọng trêu chọc dịu dàng, rồi đứng dậy “Thuốc anh để sẵn trên bàn. Chút anh về sẽ có cháo nóng.”Cửa khép lại sau lưng Sanghyeok, Wangho nằm yên, nhìn theo một bóng lưng đi khuất giữa ánh sáng mờ của sớm mai. Trong lòng cậu có chút hụt hẫng, nhưng đồng thời cũng thấy ấm áp kỳ lạ. Cái cảm giác được ai đó dặn dò kỹ lưỡng, để lại thuốc và hứa về sớm – hoá ra, cũng đủ làm người đang ốm thấy như được ôm cả thế giới vào lòng.Ngoài kia, đồng dâu bắt đầu đón nắng. Những chiếc lá đẫm sương run nhẹ trong gió. Và Lee Sanghyeok, một mình bước giữa vườn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà nhỏ, nơi có một cậu trai thành phố đang nằm cuộn tròn trong chăn, ho và chờ anh về, như thể đó là điều quan trọng nhất trong một ngày.Nắng dần lên, nhẹ như tấm chăn mỏng trải qua từng luống dâu, làm sáng bừng những trái đỏ căng mọng còn đọng sương. Lee Sanghyeok cúi người hái từng quả một cách tỉ mỉ, nhưng đôi khi tay anh lại khựng lại giữa chừng, ánh mắt bất giác liếc về phía căn nhà lợp mái ngói đơn sơ khuất sau hàng cây. Căn nhà đó hôm nay yên ắng một cách bất thường – không có tiếng càm ràm quen thuộc, không có bóng người lăng xăng hỏi những câu linh tinh như “dâu xanh ăn được không?”, hay “đất có vị gì nhỉ?”Chỉ còn lại anh, và sự trống trải mơ hồ giữa một khu vườn bỗng nhiên quá yên lặng.Bước chân Sanghyeok có chút nhanh hơn thường ngày. Dẫu biết Han Wangho chỉ cảm nhẹ, nhưng trong anh vẫn có một thứ gì đó cồn cào – giống như, chỉ cần quay đi chốc lát thôi, cậu trai ấy sẽ biến mất khỏi khu vườn này, khỏi căn bếp nhỏ mà cậu từng làm đổ cả đống bột, khỏi cuộc sống vốn dĩ luôn im lặng của anh.Đến gần trưa, nắng đã đứng bóng. Sanghyeok buộc lại giỏ dâu, tay vội vã phủi bùn đất bám trên ống quần, rồi lật đật trở về nhà.
Wangho nằm đó, tay ôm bụng, cười hì hì:“Thì… em đâu ngờ đất nó trơn thế đâu!”Sanghyeok lặng lẽ ngồi dậy trước, rồi cúi xuống, phủi nhẹ những vệt dâu dính đầy trên tóc cậu. Ngón tay anh thoáng chạm vào trán, mi mắt, rồi dừng lại ở gò má đã ửng lên vì gió đêm và chút mệt.Ánh trăng đổ xuống, long lanh như dòng nước bạc, trùm lên khuôn mặt đang cười kia một thứ ánh sáng không lời. Cái cười ấy – không hoàn hảo, thậm chí còn hơi bông lơn – lại khiến ngực anh vang lên một cảm xúc thật lạ.Han Wangho ngẩng lên.
“Anh nhìn gì dữ vậy? Em có dâu dính mũi hả?”Nhưng chưa kịp nói thêm, cậu đã thấy anh nghiêng người xuống – rất chậm, nhẹ nhàng như sợ gió động cũng làm vỡ mất khoảnh khắc này.Và rồi…Một nụ hôn. Nhẹ như gió.Không vội vàng. Không ràng buộc. Chỉ là một chạm rất khẽ của hai người từng cô đơn, đang chạm vào thế giới của nhau.Wangho mở mắt. Cậu không cười ngay, cũng không đỏ mặt. Chỉ nằm yên, tim đập thình thịch, ánh mắt như vừa chạm phải một điều kỳ diệu. Giữa vườn dâu, ánh trăng đêm sáng mờ, cùng những trái dâu ngọt vỡ tan trên đất… cậu vừa nhận được điều đẹp nhất từ một người đàn ông không giỏi nói lời yêu – nhưng lại biết cách khiến một nụ hôn nhỏ trở nên vô cùng nghiêm túc.Và dù trăng kia vẫn lặng lẽ trôi, dâu kia rồi sẽ chín rụng, đất kia sẽ lại khô đi sau mùa mưa – thì khoảnh khắc ấy, Han Wangho biết, nó sẽ sống mãi trong lòng cậu, như một vị ngọt không bao giờ phai.Cánh tay của Han Wangho khẽ vòng qua cổ Lee Sanghyeok, như một phản xạ tự nhiên hơn là một hành động đã được nghĩ trước. Không mạnh mẽ, không gấp gáp, cái ôm ấy mang một chút ngập ngừng – như thể chính cậu cũng không tin mình đang làm điều này, nhưng lại không thể không làm.Mùi dâu chín vương nhẹ trong không khí, hòa lẫn với mùi cỏ ẩm sau mưa và một chút mùi nắng còn sót lại trên áo Sanghyeok . Wangho dụi nhẹ trán vào vai anh, giọng cậu êm như gió giữa vườn:“Cho em ôm một chút thôi… là được.”Bờ vai Lee Sanghyeok hơi cứng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi từ từ thả lỏng, để cậu tựa vào. Anh không đáp, chỉ đưa tay lên khẽ giữ lấy cánh tay cậu đang ôm cổ mình – siết nhẹ, như muốn nói: “Ừ, cứ ôm đi. Đừng vội buông.”Trăng trên cao lặng lẽ soi sáng hai dáng người ngồi bên nhau giữa vườn dâu lấm tấm quả ngọt. Không lời nào được thốt ra thêm, nhưng mọi thứ đã rõ ràng – trong cái ôm đó, trong hơi thở chạm vai nhau, trong sự im lặng dịu dàng mà chỉ những người thực sự quan tâm mới có thể chia sẻ.Đêm không còn lạnh. Và cả hai, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình đang ở đúng nơi – bên đúng người.Han Wangho rúc người trong chiếc chăn dày, má áp vào gối, ánh mắt lười biếng mà yên bình. Mái tóc mềm xõa nhẹ, vài sợi còn vương hương gió đêm và mùi trái cây chín. Cậu vừa tắm xong trước đó không lâu, giờ nằm vùi trong ổ ấm như một con mèo nhỏ, mắt lim dim nhưng vẫn không ngủ.Tiếng cửa phòng tắm mở ra khe khẽ, từ trong làn hơi ấm mờ nhạt, Lee Sanghyeok bước ra. Ánh sáng vàng hắt lên người anh – chiếc áo thun rộng, tóc còn ướt lòa xòa trên trán, vài giọt nước lăn dài dọc theo đường xương quai xanh rồi mất hút dưới cổ áo.Wangho không lên tiếng, chỉ mỉm cười, mắt cong cong trong ánh nhìn lặng lẽ.Một nụ cười mềm và trong vắt như sương sớm.Sanghyeok liếc thấy ánh mắt đó, hơi khựng lại nơi bậu cửa, rồi chau mày — không hẳn vì khó chịu, mà lại trông như đang cố giấu một thứ cảm xúc không tên.“Sao còn chưa ngủ?” – Anh hỏi, giọng trầm khàn, có chút mỏi mệt sau một ngày dài.Wangho khẽ lắc đầu, môi mấp máy trong hơi thở mỏng:“Chờ anh ra. Nhìn anh một chút rồi ngủ.”Sanghyeok bước đến, kéo một bên chăn ra rồi ngồi xuống mép giường. Mùi bạc hà dịu nhẹ từ dầu gội còn phảng phất trong không khí.“Nhìn xong chưa?” – Anh hỏi, mắt không nhìn cậu, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc Wangho về một bên.“Chưa…” – Wangho thì thào, giọng đùa nghịch – “Vẫn đang nhìn. Có vẻ người trồng dâu hôm nay hơi đẹp trai.”Sanghyeok cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu – một nụ hôn không ồn ào, không màu mè, nhưng ấm hơn bất kỳ lời hứa mỹ miều nào.Ngoài khung cửa, vườn cây đã ngủ. Gió nhẹ khẽ lay tấm rèm trắng, để lại trên sàn bóng đổ của hai người đang ngồi cạnh nhau. Và trong căn phòng nhỏ giữa làng quê yên ả, một người đàn ông trồng dâu và một cậu ca sĩ từng bị cuốn vào giông gió của cuộc đời… cùng nhau tìm được điều giản dị nhất – là ánh nhìn ấm áp, một vòng tay vừa đủ, và một nụ cười khiến trái tim thôi thấy lẻ loi.Sáng hôm sau, mây lững thững trôi qua trời như chưa chịu thức dậy. Cả làng chìm trong lớp sương mỏng, phảng phất mùi ẩm ướt của đêm qua còn đọng lại trên những tán lá. Trong căn nhà nhỏ bên vườn dâu, tiếng ho khẽ vang lên, làm mờ đi không khí yên tĩnh vốn đã thân thuộc.Han Wangho quấn chăn đến tận cằm, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi. Cơn sốt không cao nhưng đủ khiến cậu không thể rời giường. Mỗi lần nhúc nhích, cái đầu lại đau như bị gõ vào bởi mấy cái búa. Cậu uể oải mở mắt nhìn ra phía cửa sổ, thấy Lee Sanghyeok đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc.“Anh không ở nhà với em thật hả...” – Giọng cậu khàn khàn, pha chút hờn dỗi yếu ớt, như tiếng mèo con bị bỏ lại.Sanghyeok quay lại, đến bên giường, ngồi xuống cạnh. Tay anh vén nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của cậu ra sau tai.“Ở nhà cũng không làm em hạ sốt được.” Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu lại “Anh ra đồng một lát rồi về nấu cháo. Em nằm nghỉ, đừng lăn lộn lung tung.”Wangho chun mũi, giọng rền rĩ:“Không có anh ở nhà buồn lắm. Em hắt hơi với ho không ai chứng kiến hết.”Sanghyeok bật cười, cúi xuống khẽ chạm trán mình vào trán cậu, đo nhiệt độ bằng cách cũ kỹ nhất, rồi nhẹ nhàng thì thầm:“Chút nữa anh về... sẽ nghe em ho cho bõ.”“Nhưng em không ho vì muốn gây chú ý đâu nha.”“Ừ, là cảm lạnh thôi.” Anh vẫn giữ giọng trêu chọc dịu dàng, rồi đứng dậy “Thuốc anh để sẵn trên bàn. Chút anh về sẽ có cháo nóng.”Cửa khép lại sau lưng Sanghyeok, Wangho nằm yên, nhìn theo một bóng lưng đi khuất giữa ánh sáng mờ của sớm mai. Trong lòng cậu có chút hụt hẫng, nhưng đồng thời cũng thấy ấm áp kỳ lạ. Cái cảm giác được ai đó dặn dò kỹ lưỡng, để lại thuốc và hứa về sớm – hoá ra, cũng đủ làm người đang ốm thấy như được ôm cả thế giới vào lòng.Ngoài kia, đồng dâu bắt đầu đón nắng. Những chiếc lá đẫm sương run nhẹ trong gió. Và Lee Sanghyeok, một mình bước giữa vườn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà nhỏ, nơi có một cậu trai thành phố đang nằm cuộn tròn trong chăn, ho và chờ anh về, như thể đó là điều quan trọng nhất trong một ngày.Nắng dần lên, nhẹ như tấm chăn mỏng trải qua từng luống dâu, làm sáng bừng những trái đỏ căng mọng còn đọng sương. Lee Sanghyeok cúi người hái từng quả một cách tỉ mỉ, nhưng đôi khi tay anh lại khựng lại giữa chừng, ánh mắt bất giác liếc về phía căn nhà lợp mái ngói đơn sơ khuất sau hàng cây. Căn nhà đó hôm nay yên ắng một cách bất thường – không có tiếng càm ràm quen thuộc, không có bóng người lăng xăng hỏi những câu linh tinh như “dâu xanh ăn được không?”, hay “đất có vị gì nhỉ?”Chỉ còn lại anh, và sự trống trải mơ hồ giữa một khu vườn bỗng nhiên quá yên lặng.Bước chân Sanghyeok có chút nhanh hơn thường ngày. Dẫu biết Han Wangho chỉ cảm nhẹ, nhưng trong anh vẫn có một thứ gì đó cồn cào – giống như, chỉ cần quay đi chốc lát thôi, cậu trai ấy sẽ biến mất khỏi khu vườn này, khỏi căn bếp nhỏ mà cậu từng làm đổ cả đống bột, khỏi cuộc sống vốn dĩ luôn im lặng của anh.Đến gần trưa, nắng đã đứng bóng. Sanghyeok buộc lại giỏ dâu, tay vội vã phủi bùn đất bám trên ống quần, rồi lật đật trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me