TruyenFull.Me

Series Drabble Lee Jeno X Fictional Girl My Teddy Bear

"Khai thật đi Jeno. Cậu thích cô ấy phải không?"- Jaemin, đồng nghiệp của Jeno, tò mò nhướng mày trêu chọc.

"Có cảm tình, không phải thích."

"Cảm tình thì cảm tình,"- Jaemin bĩu môi, "Nhưng tôi không hiểu Y/n có gì thu hút. Cô ấy lúc nào cũng vạch ra ranh giới rõ ràng; đến nụ cười cũng tỏ vẻ Tôi thuần túy tôn trọng anh, không hơn không kém. Người gì mà lạnh như băng Nam cực, ai yêu cho nổi."

Jeno gật đầu, thừa nhận một phần lời nói của Jaemin. Anh biết cô ấy là một người khó gần, luôn giữ mình trong một vùng an toàn. Anh cũng không dám hy vọng quá nhiều khi tiếp xúc với cô ấy- anh chỉ sợ làm cô tổn thương. Càng tiếp xúc nhiều với Y/n (dù chỉ nói chuyện công việc), Jeno dần mong anh có thể trở thành bạn của cô, thấu hiểu cô, và cùng cô chia sẻ những điều vui buồn trong cuộc sống. Điều anh không đồng ý với Jaemin là nhận xét "Y/n không thu hút". Cô ấy rất thu hút! Cực kì, vô cùng, chắc chắn thu hút anh.

Và ai bảo Y/n lạnh như băng không ai yêu nổi?

-----

Sau buổi họp, Jeno và Jaemin lục đục chuẩn bị ra về cùng công ty. Y/n đã đẩy cửa bước ra từ lúc nào. Jeno nhìn cô hối hả về chỗ mở điện thoại, hoàn toàn đắm chìm trong điều mình xem đến mức nở nụ cười (gần như) tươi tắn nhất mà anh lần đầu nhìn thấy.

"Hey, cô đang xem gì thế?"

Y/n ngước lên, bất ngờ nhìn thấy Jeno- kẻ đang nhìn cô bằng đôi mắt nâu hazel long lanh đầy mật ngọt. Cô vội vã ấn nút home và giấu điện thoại sau lưng.

"Tôi đọc báo thôi."- Cô thẳng thừng, "Anh chưa về à?"

Jeno là ngơ ý tứ đuổi khách của Y/n. Anh bật cười, nhân lúc cô không chú ý chộp lấy điện thoại cô. Màn hình hiện video của một chú chó con đang cố gắng gây sự chú ý chủ bằng sự đáng yêu tự nhiên của nó. Hóa ra, cô nàng lạnh như băng Nam cực cũng thích những thứ đáng yêu dễ mến thế này.

"Chà, tôi thấy bài báo của cô cũng dễ thương phết."

Y/n (giả vờ) bực bội đảo mắt. Bình thường, Y/n chắc chắn sẽ buông lời "đắng cay" khi có người dám xen ngang vào phút giây giải trí của cô nhưng với anh cô không thể làm được. Một góc nhỏ trong tim Y/n không muốn anh mất hứng. Tại sao cô lại quan tâm anh nghĩ gì chứ? Y/n thở dài, lén nhìn Jeno thêm lần nữa, vẫn bắt gặp ánh mắt kì lạ của anh khóa chặt trên người cô không chút lơ là. Tình huống thay đổi chóng mặt; nó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Y/n.

"Tôi mời cô đi ăn tối được chứ?"

Trước khi Y/n có thể lý trí để nói không, cảm xúc đã giúp cô quyết định thật nhanh bằng cái gật đầu.

"Được."

"Không nói chuyện công việc."

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me