TruyenFull.Me

Series Moonsun Thanh

«Đừng sống một cuộc đời u mê giống như bây giờ nữa.»

×××××

Yongsun thẫn thờ đem đôi mắt mình thả vào khoảng không rộng lớn phía trước mặt, nơi giờ đây chỉ còn là một cái sàn nhà trống hoác được lát bằng loại gạch men màu nâu sậm như màu gỗ sau một buổi biểu diễn kéo dài đến tận tờ mờ sáng. Cô mệt mỏi tựa đầu vào tấm rèm đỏ đã nhàu nát được treo nơi bên phải cánh gà, cái cổ họng đã đau rát vì những tiếng hét thất thanh ban nãy khẽ hát lên vài nốt nhạc bâng quơ. Giai điệu trầm bổng từ chiếc kèn saxophone của người nhạc công vừa đứng sát cô chơi khi nãy thật sự vẫn còn ám ảnh cô quá nhiều. Không phải chỉ bởi nó buồn, mà vì nó quen thuộc đến độ khiến cô không tài nào nhớ ra được giai điệu đó đến từ bàn tay tài hoa của người nhạc sĩ nào nữa.

Cô lắc đầu một cái thật nhẹ, bất giác bật lên một nụ cười đầy mỉa mai. Cô cần phải rũ bỏ toàn bộ những giai điệu đầy thê lương đó ra khỏi đầu mình càng nhanh càng tốt, nếu như không muốn bị nó ám ảnh đến phát điên suốt cả một ngày dài tới đây.

Đối với Yongsun, một đêm tệ lậu như vừa rồi đã là quá đủ để kết thúc cái cuộc đời xướng ca vô loài chó đẻ này của cô rồi.

Yongsun thật tâm tự hỏi, tại sao hai chữ "ca sĩ" đối với cô lại là một thứ quá đỗi xa xỉ đến thế.

Mười sáu tuổi, cô rời miền quê lam lũ lên thành phố phồn hoa này lập nghiệp. Bao nhiêu mộng tưởng, bao nhiêu hoài bão đã ấp ủ suốt những tháng ngày thơ ấu đều được cô đem dồn cả vào những đêm vùi mình trong phòng luyện tập, bên những cây đàn piano đã cũ kĩ đến xiêu vẹo hay những bản nhạc đã nhòe mực vì từng giọt mồ hôi rơi. Nhưng cuối cùng thì sau những lần liều lĩnh đem cả một tương lai phía trước dồn cả vào ván bài may rủi mang tên số phận ấy, cô còn lại được những gì?

Những con điếm mua vui trong vũ trường của bọn lính đồng minh.

Yongsun vẫn ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu được làm bằng gỗ sồi cao đến ngang hông mình ấy rồi chậm rãi thu mình vào gọn trong vòng tay mà ôm trọn lấy từng nhịp vỗ về. Cô chẳng còn để tâm đến bất kì thứ gì đang diễn ra xung quanh mình nữa. Kể cả Yul, cậu bồi bàn trẻ tuổi nhất trong quán, người vừa mới giúp cô thoát khỏi gọng kìm bằng xương bằng thịt chắc nịch của mấy tên lính mắt xanh khổng lồ sau một trận cãi vã lớn tiếng và cả những lời hỏi han ân cần từ sâu trong đáy lòng mà Yul vừa vất lại cho mình. Đôi mắt khô khốc đã đỏ hoe vì kiệt sức đến độ vằn lên từng tia máu chằng chịt như mạng nhện của cô vẫn trân trân nhìn vào khoảng không vô định lấp lóa dưới những ngọn đèn chùm đủ màu xanh đỏ lờ nhờ từ phía trên cao hắt xuống, kiên định giữ vững tiêu cự không đổi dù chỉ là một li.

Yongsun mơ màng tìm kiếm chút vững vàng cuối cùng còn sót lại nơi mười đầu ngón tay đang run lên bần bật của mình, vô thức bấu víu lấy cái vạt váy đã rách toạc cả một mảng lớn đang vắt vẻo trên phần đùi trắng nõn nãy giờ mà nghẹn ngào. Đôi môi khô khốc với những vết son đã nhòe đi của cô định bật ra một câu gì đó nhưng cuối cùng rồi lại thôi.

Yul không còn muốn hỏi Yongsun nữa. Cậu nén lại một tiếng thở thật dài rồi dợm bước quay đi.

Cuối cùng thì vẫn là Yongsun tự mình nuốt hết những buồn vương vào trong lòng.

Rồi cô lại hát. Bài hát thánh ca hằng đêm vẫn khẽ lọt qua từng ô cửa kính phần phật gió lộng, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch mà hòa tan giữa ánh trăng màn bạc nay lại men theo từng nhịp chuyển động của cái cổ tay trắng ngần mà trượt dài, mà uốn lượn từ cái cổ họng khô rát đến năm đầu ngón tay đang run rẩy, tuôn trào.

Ừ thì đúng là em đã sống một cuộc đời u mê như thế đấy

Thời gian thì vẫn cứ trôi nhanh đến ngẩn ngơ như lá úa chơi vơi

Mà em thì cứ mãi ngu ngốc như vậy

Liệu có là quá muộn để quay lại cái dĩ vàng khô khốc đã nhạt màu lá úa ấy không anh?

Nếu được như vậy thì thật tuyệt biết bao nhiêu.

Yongsun chợt im bặt. Cô không hát theo những giai điệu đã bị trộn lẫn bằng thứ giọng trầm khàn chẳng rõ thanh điệu như nửa hát nửa đọc của người đang ngồi phía dưới quầy rượu kia nữa.

Cô cau mày khó chịu, không ngần ngại thể hiện sự bực bội đang dần dâng lên đến đỉnh đầu bằng một cái phập môi thật chặt. Hai chiếc răng cửa phía trên của cô khẽ ghì chặt nơi bờ môi mềm mại như để tránh khiến nó kịp thốt ra vài lời chửi thề từ tận trong cùng cái cổ họng sâu thẳm như cái giếng đã cạn khô nước của mình. Cô ghét những kẻ luôn thích chõ mũi vào cuộc sống của cô, giống như cái chất giọng khàn đặc đến vẩn đục khi nãy vừa mới làm ô uế bản thánh ca mà cô yêu thích nhất.

"Nếu muốn quay trở lại quá khứ thì cũng đơn giản thôi, đừng sống một cuộc đời u mê như bây giờ nữa."

Yongsun không ưa kẻ vừa mới kiếm cớ bắt chuyện với mình. Cô thầm nguyền rủa cho chiếc cổ dài lêu nghêu của tên nhỏ thó đang ngồi lọt thỏm giữa đống bàn ghế chất chồng với cái chất giọng trầm lặng như mặt hồ đóng băng phía trước căn nhà của cô vào mỗi mùa đông đến nên mắc nghẹn trong cái li rượu đỏ quạch như màu huyết đó mà lăn đùng ra chết luôn đi mới phải.

Chết như cái cách mà cô vẫn hằng khao khát nhất.

Tiếng hừ nhẹ chất đầy vẻ khinh bỉ của Yongsun mặc dù chẳng hề mong muốn nhưng cũng đã đủ để lọt đến tai của tên sĩ quan đáng ghét kia từ lúc nào. Hắn chậm rãi ngả người ra phía sau một chút mà phả ra khỏi lồng ngực một hơi khói thuốc thật dài trong khi đôi bàn tay vẫn không ngừng mân mê cái thành ly rượu đã ướt đẫm vì từng giọt rượu nãy giờ đã tràn ly. Hắn không nói không rằng, duy chỉ có đôi mắt sắc lẻm như đang muốn xuyên qua thứ ánh sáng xanh đỏ lờ mờ ấy là như muốn tìm đến Yongsun mà lí sự, mà chửi rủa, mà sỉ nhục cái thứ như cô không biết thân biết phận mà dám lên mặt kiêu căng phách lối với ngữ người như hắn. Còn Yongsun thì lại dám đem cả cái mạng quèn của cô ra mà cá cược rằng giờ đây chắc hẳn là phải có đến cả tá các câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối đang đua nhau chen chúc trong cái bộ não trì độn của hắn. Kiểu như: con nhãi này quả thật không hề tầm thường như những con điếm mà mình đã gặp. Nó rất có thể sẽ còn làm mình mất mặt hơn nữa, cho nên giờ thì mình lên làm gì tiếp theo mới phải đây? Mình sẽ tiếp tục ở lại đây và cho nó một bài học hay quay về đơn vị và đánh đu một giấc ngủ cho đến tận khi mặt trời lên đến giữa đỉnh đầu?

Đã là lính đồng minh mà, từ cái vóc dáng ì trệ lặc lè như cái bao tải chật lèn cát cho đến bộ óc ngu si đần độn thì thằng chó nào mà chẳng giống như nhau.

Yongsun khẽ nhếch nửa khuôn miệng lên cao thêm một chút, trong ánh mắt vẫn chẳng thể giấu nổi sự giễu cợt dành cho tên sĩ quan ngu đần kia. Cô nhanh chóng kết thúc màn trình diễn đầy ngẫu hứng đến tệ hại của mình bằng một cái liếc mắt đầy vẻ khinh bỉ rồi lững thững đi kiếm lại đôi giày cao gót mà mình đã bực tức đem quăng tận vào một góc đâu đó của sân khấu từ nãy giờ, sau đó đeo vào và sải bước đi thẳng. Đầu mũi giày màu đen bóng của cô không ngần ngại hướng về phía cửa ra vào mà vang lên từng tiếng cộc cộc đều đều như muốn phân chia cho rõ ràng cái khoảng không tĩnh mịch giữa cô và kẻ không cùng chí tuyến này thành hai nửa một cách thật rõ ràng.

"Cô không cảm thấy như vậy là quá mất lịch sự với một người đang cố gắng muốn bắt chuyện và an ủi cô hay sao? Trong khi cái quán này có thể hoạt động được trong cái thời thế hỗn loạn này là nhờ đến sự bảo hộ của quân đồng minh chúng tôi?"

"Các người có trách nhiệm phải bảo vệ và giữ gìn những gì sẽ mang lại lợi ích cho các người, đổi lại thì các người có quyền được chiếm hữu và sử dụng những thứ đó, giống như cái quán này vậy. Nhưng với tôi thì lại khác. Các người vốn chẳng có bất kì một mối liên quan nào với tôi cả cho nên đừng có mong rằng sẽ nhận được bất kì một sự cung kính hay phục tùng nào từ tôi hết, rõ chưa?"

"Nếu muốn thì cứ nói với quản lí ở đây đuổi việc tôi đi, rồi tôi sẽ mau chóng cao chạy xa bay khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này càng nhanh càng tốt."

Yongsun lùi lại phía sau vài bước sau lời thách thức vừa được bật ra đầy kiêu hãnh từ đôi môi của cô vừa xong. Cô cảm thấy có chút gì đó chộn rộn chợt cuộn lên trong dạ dày của mình. Hoá ra cái cảm giác có thể trút hết được những ủy khuất trong lòng mình ra lại tuyệt vời đến vậy.

"Tôi thật sự rất mong chờ một cuộc gọi thông báo từ quản lí của tôi vào trước buổi tối ngày mai lắm đấy."

Yongsun khẽ đặt tay lên tay nắm cửa. Cô biết rằng chỉ ngay sau khi cô bước chân ra khỏi cánh cửa này thôi, mọi chuyện sẽ dần trở lên thật khác biệt. Chỉ là khác biệt thôi, còn khác biệt đến đâu thì cô cũng chẳng rõ và cũng chẳng cần biết đến nữa.

Ôi dào. Một con điếm mua vui trong vũ trường của bọn lính đồng minh thì thế nào mà chẳng được.

2018.6.23

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me