Series Sanayeon The Fool In Love
Nayeon bật mở cửa phòng, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, không vội bật đèn, nàng hơi thẩn thờ ánh mắt như vô định nhìn về một điểm. Tiếng ting từ điện thoại vang lên báo hiệu tin nhắn đến. Nàng thoáng ngừng một lúc mới mở điện thoại, ánh sáng như ngọn lửa bùng lên giữa đêm tối, tiếng gõ chữ nặng nề phát ra phá vỡ không gian yên tĩnh.Đối phương rất nhiệt tình, phản hồi nàng chỉ trong vài giây, có lẽ là không hề thoát ứng dụng mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy tin nhắn nàng gửi qua thì nhắn lại ngay."Không thèm bật đèn luôn sao? Nhắn với ai mà hăng hái vậy?"Tiếng nói đột ngột cất lên, không thấy bóng người mà chỉ nghe được âm thanh. Nếu ai ngoài Nayeon ở trong phòng lúc này chắc chắn nghe xong sẽ tưởng ông bà của ai vừa hiển linh.Nhưng là một chủ nhà có thâm niên, Nayeon thừa biết giọng nói ấy từ đâu, thậm chí là vô cùng quen thuộc vị trí nó phát ra. Là cô hàng xóm cách vách nhà nàng.Bức tường bên phải bỗng lịch sự "cộc cộc" vài tiếng, sau đó từ bức tường đó hiện lên một lỗ nhỏ bằng nắm tay, ánh sáng vàng nhạt nhanh chóng tràn vào căn phòng tối mịt.Sana vừa vén cái khăn caro xanh da trời nàng đóng trên tường, thò mặt vào đấy. Nơi ấy hệt như cái hố sụt, cô chỉ đưa mỗi con mắt trái vào cái lỗ nhỏ, vừa đủ thêm được cái mũi cao kều cùng một bên môi, cô chớp chớp mắt, hé môi lộ hàm răng trắng bóng."Hi."Nayeon chợt có dục vọng muốn sập màn cửa, tối thui thủi như vậy lại có một cái đầu ló ra. Hệt như cảnh phim hoạt hình Nhật mà Nayeon và Sana cùng nằm trên giường xem với nhau hôm trước, bức tường thành vỡ ra một mảnh lộ ra nửa gương mặt của người khổng lồ nằm ngay ngắn trong tường, thấy mỗi mắt và hai hàm trắng tinh thôi cũng đã sợ ngu người.Bộ ấy không phải phim kinh dị, chỉ là Sana sợ cảnh máu me, sợ cảnh nhân vật yêu thích chết như rạ nên mỗi lần xem sẽ nằng nặc đòi Nayeon qua nhà cô xem cùng. Sana sẽ la tán loạn, tiện thể rục đầu vào cổ nàng, cũng tiện thể dùng hai tay ôm nàng cứng ngắt.Nayeon đột ngột bật đèn lên làm người kia loá mắt, "á" một tiếng."Trừ tà." Nayeon mỉm cười, huơ huơ điện thoại."Chủ nhật chị sẽ đến phố Shinhwa một chuyến."Sana đã rời khỏi cái lỗ ấy, miếng vải caro lặng lẽ bay xuống, lắp lại cái lỗ vừa khít."Chị đến đó làm gì? Đi chơi với bạn?"Nàng nghe thấy tiếng bịch bịch chậm rãi ở bên kia, sau đó là âm thanh vật thể nặng nề rơi trên giường, kẽo kẹt vài tiếng."Hẹn hò."Bên kia bỗng lặng thinh, đến cả tiếng lăn lộn trên nệm quen thuộc cũng không nghe thấy.Nayeon vờ bình tĩnh, cười khẽ, "Ghen tị đến thốt không nên lời sao?"Hàng xóm hôm nay hơi ít nói, đợi một lúc mới có tiếng rầm rì, "Ừm, ghen tị. Ghen tị đến mức muốn sang phòng chị đấm chị một phát.""Ai đó?"Sana lần này phản hồi nhanh hơn một chút, chỉ là hơi ủ rũ.Nayeon hơi nhếch môi, "Anh JeongHo khoa truyền thông năm tư."Nayeon không cần nói rõ ràng Sana cũng biết đó là ai. Hai người học cùng một trường đại học, Sana cũng học khoa truyền thông, anh ta lại thuộc dạng hot face, cô không biết cũng khó."À..." Sana thở ra một hơi, đột nhiên cáu kỉnh."Năm cuối rồi còn thảnh thơi vậy trời. Người ta ai ai cũng lo chạy đồ án tốt nghiệp sấp mặt còn anh ta lại tận dụng thời gian đi cua gái."Nayeon phì cười, hai tay khoanh lại, di chuyển đến cái hố nhỏ đã đóng rèm. Cái hố cách sàn nhà khoảng 30cm, nếu đứng thẳng người thì chỉ đến cẳng chân nàng. Thế nên mỗi lần muốn giao tiếp với nhau, hai người đều phải ngồi bệt xuống sàn, hơi ngả người ra sau để đối phương có thể thấy toàn diện chân dung. "Em có thành kiến với anh ta hả?"Nayeon giọng đều đều, nếu không nhìn vẻ mặt của nàng có lẽ sẽ cho rằng nàng chỉ tùy tiện hỏi ra. "Bắt đầu từ bây giờ sẽ có thành kiến." Tiếng đối phương vọng qua.Nayeon nhịp nhịp chân, chuyển chủ đề, "Em thì sao? Không tính yêu đương?"Không nghe thấy người kia đáp lại, Nayeon cũng rất kiên nhẫn, rũ mắt nhìn xuống.Chờ một lúc, nàng chợt thấy cái bóng đen ở phía đối diện vén lên màn cửa sọc tím của cô, sau đó chậm chạp vén đến màn cửa xanh biếc của nàng. Sana nhẹ giọng gọi, "Chị.""Ừ.""Chị ngồi xuống chút đi."Nayeon nghe theo cô, không nhanh không chậm ngồi xuống, để tư thế xếp bằng. "Ghé sát vào em kể."Nayeon bất đắc dĩ, "Làm gì có ai nghe em nói ngoài chị đâu."Sana xì một tiếng, "Vậy không kể nữa.""Được rồi."Nayeon thật sự tò mò Sana muốn nói chuyện gì, có lẽ là muốn chia sẻ tâm tư tình cảm tuổi mới lớn. Tim nàng bỗng đập hơi mau, gương mặt tiến gần đến cái lỗ be bé kia. Nàng vốn định áp tai vào nghe người kia tỉ tê, cái má tròn trịa sượt qua một chút, một vật gì đó mềm mại âm ấm bỗng va vào má, nàng chưa kịp ghé tai cũng liền bất động, để nguyên cái má ở vị trí cũ, sửng sốt.Giọng Sana từ từ truyền sang, "Đừng đi nha."Nayeon không quay qua đối diện với Sana, đôi lông mi dày thoáng rung động.Người kia thấy nàng chưa rời khỏi, còn tỉnh bơ lấy ngón trỏ chọt chọt bên má đang nóng lên của nàng. Lúc này Nayeon mới như bừng tỉnh, xoay mặt sang Sana, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà."... Biết rồi."Đáp một câu gọn lỏn, thế nhưng Sana hiểu ý của Nayeon, cười khúc khích, "Ngoan quá."Nayeon trừng mắt nhìn Sana, hừ một tiếng."Cuối tuần đi chơi không?""... Đi đâu?"Sana nhướng mày, vuốt cầm ra vẻ suy tư sau đó hơi nghiêng đầu hỏi nàng, "Phố Shinhwa?"Nayeon cười ha hả, "Đi mình em đi.""Được rồi, hiện tại em cũng chưa nghĩ ra đi đâu hết. Không thì mấy ngày nghỉ sang nhà em xem phim đi."Nghĩ đến cảnh người kia sướt mướt hôm nọ, dù biết đối phương chỉ giả vờ thôi nhưng Nayeon cảm thấy không tệ lắm. Ít nhất thì người Sana thơm tho, ôm cũng dễ chịu. Nàng không chần chờ mà đáp ứng ngay, "Ừ, vậy đi.""Vậy, ngủ ngon?"Nayeon nhìn lên đồng hồ, thế mà đã nói nhăng nhít suốt nửa giờ, cũng không còn sớm nữa."Ngủ ngon."Vệ sinh cá nhân xong, Nayeon nằm trên giường, cảm thấy hôm nay thật kì diệu, diễn biến mọi việc có trong dự tính mà cũng không có trong dự tính của nàng.Nàng khẽ vuốt ve má mình, không còn nóng hầm hập như khi nãy nhưng dường như nhiệt độ bên trong vẫn chưa nguôi.Bỗng tiếng trống từ đâu phát lên dồn dập. Nayeon bị tiếng nhạc cắt đứt dòng suy nghĩ, theo bản năng nhìn sang bức tường bên kia dù biết mình cũng chẳng thấy gì."Bật nhạc cho chị dễ ngủ." Nhạc người kia mở với âm lượng cao nhất, đành phải nói lớn theo chen chúc với tiếng nhạc.Nói là để cho nàng dễ ngủ nhưng lại bật nhạc rock, hay thật. Nayeon phì cười, nhưng thật ra bài hát này rất đặc biệt với nàng, cái hồi trẻ trâu nàng hai tay đút túi quần, đeo tai nghe trong rất ngầu lòi đều nghe bài này. Face Down của The Red Jumpsuit Apparatus. Sana không thích nghe thể loại này, thế nhưng nhờ phúc của hàng xóm cách vách, ngày này qua ngày nọ đều bật nhạc tra tấn lỗ tai cô, không hiểu sao dần dần cô cũng thích nó luôn. Đến đoạn cao trào, một âm thanh của phụ nữ cũng không kém cạnh giọng ca chính cất lên từ nhà Sana, vang dội đến tận góc phòng của nàng."Đêm khuya rồi không để cho ai ngủ hả?"Sana cũng lập tức hét lên, "Người ta đang yêu đương lãng mạn đó, mẹ thông cảm chút nha." "Hả?" Lại là giọng phụ nữ quen thuộc, âm thanh ồn ào khiến cô ấy không nghe con gái nói gì, đành la lên hỏi lại, có vẻ rất là mất kiên nhẫn."Con nói là..."Nayeon tưởng tượng đến cảnh người kia làm khùng làm điên sắp bị mẹ tiễn ra đường, bỗng dưng vui sướng kì lạ.___Chuyện hồi tiểu học.Sana lớp ba đọc đề văn: "Hãy miêu tả người bạn thân nhất của em."Đặt bút viết: Em có một người bạn rất thân là hàng xóm cách vách nhà em. Chị ấy lớn hơn em một tuổi. Mỗi khi rảnh em đều đến nhà chị ấy chơi, lúc lười thì em đút đầu vào cái lỗ trên tường để tám chuyện với chị ấy. Tiện quá phải không ạ? Còn nữa (...)Chuyện hồi tiểu học 2.Ba Im sau khi dịch chuyển cái tủ quần áo của chủ nhà cũ để lại mới phát hiện ra cái lỗ kì lạ thông qua nhà hàng xóm, Nayeon ở bên cạnh cũng thấy, nằm xuống nhìn sang bên kia, bất ngờ thấy em hàng xóm cũng đang nằm xuống, tò mò nhìn qua."A, Sana!"... Ba Im bất đắc dĩ nhìn con gái đang ôm cứng tay mình, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem, ướt hết tay áo."Ba đừng có lấp cái lỗ đi mà! Đừng mà! Con muốn chơi với em hàng xóm! Ba ơiiii!"Cùng với sự phối hợp ăn ý của đồng đội cách vách vừa khóc vừa ăn vạ với nhị vị phụ huynh, cái hố nhỏ thành công được giữ lại. Để giữ sự riêng tư cần thiết, hai bên đã đóng một cái khăn nhỏ lên tường như màn cửa sổ.Và thế là chuyện tình cái lỗ choá bắt đầu từ đó.___P.s: À trong trường hợp quý dị không mường tượng được cảnh Sana ló đầu vào mà Nayeon chê thấy gớm thì
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me