Seulrene Chu Nhan Meo Meo Em Di
Dã chiến đu dây play
Joohyun nhanh chóng dọn khỏi nhà họ Bae, sau đó, hai người chính thức ở chung. Ở trong ngôi nhà mới mà Joohyun mua chỉ có hai người các nàng, ngoại trừ lúc đi làm thì hầu như từng giây từng phút các nàng đều quấn quýt lấy nhau.Làm trên giường, làm trong phòng tắm, làm trên thảm, làm trong bồn tắm...... Trong nhà có nơi nào thử được các nàng đều thử qua hết. Ngày qua ngày, khó tránh khỏi có chút đơn điệu.Seulgi đề nghị: "Cuối tuần này chúng ta ra ngoại ô chơi đi em."Joohyun không nghĩ nhiều, đồng ý ngay: "Dạ được, chị cứ an bài đi."Cuối tuần quả đúng như dự báo thời tiết, thời tiết rất tốt. Tiết trời đầu thu, giữa trưa vẫn nắng chói chang nhưng không khí đã không còn oi ả mà mát mẻ hợp lòng người. Đặc biệt là sau khi rời xa nội thành, nghỉ chân giữa chốn sơn thủy hữu tình làm người ta bất giác quên hết phiền muộn.Seulgi: "Sao nào, thế này có ổn không em?"Joohyun: "Quá tốt ấy chứ, gần đây tăng ca làm em ngán ngẩm muốn chết, nơi này mà so với công ty thì đúng là thế ngoại đào nguyên đó nha."Thưởng thức cảnh sắc trong chốc lát, hai người ra bờ sông trải tấm lót dã ngoại, dọn đồ ăn ra, sau đó thư thả nằm lên trên.Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, nước sông cũng trong veo thấy đáy, nơi xa núi non trùng điệp kéo dài không dứt, cây cối xanh um tươi tốt, làm người ta cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.Seulgi đưa cho Joohyun một ly rượu vang đỏ: "Con người ta, lúc nên thư giãn thì cứ thư giãn, bằng không đến lúc mình chết thế nào cũng không biết. Bae thị nhiều người như vậy chẳng lẽ không có em thì không tự xoay xở được sao?"Joohyun: "Ông nội em tính lui về nhà hẳn, trước khi ông nghỉ em phải lập được chút công trạng để ông yên lòng."Seulgi: "Em ở bên chị mà ông còn thấy không đủ yên tâm sao, cũng khó trách, dù sao ngoại trừ em ra thì người nhà họ Bae có ai nối nghiệp ông ấy được đâu."Joohyun: "Ông nội em là miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng nói không đồng ý chuyện hai ta nhưng kỳ thật trong lòng sớm đã không quản nữa rồi."Seulgi giơ ly lên chạm ly Joohyun một cái: "Tốt nhất là nên như vậy."Ăn xong, Joohyun mơ màng sắp ngủ, Seulgi lại đột nhiên đứng lên.Seulgi: "Nghỉ ngơi đủ khỏe chưa?"Joohyun ngây ngốc gật đầu: "Rồi, sao vậy ạ?"Seulgi cười chìa tay ra với nàng, "Nào, chị đưa em đi chơi cái này vui lắm."Joohyun cười vươn tay, "Cái gì vậy?"Seulgi: "Đi rồi sẽ biết."Các nàng nghe thấy hương hoa, đi vào rừng cây, đến dưới một thân cây. Trên cây có treo một cái bàn đu dây kỳ lạ.Joohyun nhìn cấu tạo của nó, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Đây là cái gì vậy?"Seulgi: "Là bàn đu dây, em ngồi lên thử đi."Joohyun xem nhẹ cấu tạo kỳ quái của chiếc bàn đu dây này, trực tiếp ngồi lên chơi. Seulgi đi ra phía sau nàng, ôn nhu đẩy cho nàng.Seulgi: "Thích bàn đu dây không bé?"Joohyun: "Thích ạ, khi còn nhỏ ba mẹ vẫn thường đẩy cho em chơi."Sau khi ba mẹ qua đời thì không còn ai đẩy cho nàng nữa, nàng cũng không còn chơi bàn đu dây nữa.Seulgi cầm lấy phụ kiện phía trên bàn đu dây nói với Joohyun: "Bắt lấy."Seulgi lại dùng đoạn dây thừa cột vào đầu gối Joohyun. Tư thế Joohyun đột nhiên trở nên kỳ cục.Joohyun chợt nhận ra mình bị lừa: "Á à, em bảo chứ sao chị lại bỗng dưng lãng mạn thế, còn chuẩn bị sẵn cả bàn đu dây, hóa ra không có ý đồ tốt đẹp gì hết á."Đã đến bước này nhưng Joohyun lại đoán không ra bàn đu dây này dùng làm gì dù nàng đã làm cùng Seulgi nhiều lần như vậy. Hóa ra những phụ kiện kỳ quái kia là để cột hai tay hai chân nàng lại, để nàng tiện bày ra tư thế, tư thế bị cắm vào.Seulgi bắt đầu tự cởi đồ: "Sông núi hữu tình thích hợp làm tình nha."Nàng cởi sạch không chút do dự, sau đó bắt đầu cởi đồ Joohyun.Joohyun tránh né theo bản năng, nhưng tay chân đều bị trói, căn bản không làm được gì: "Nè, chị điên rồi sao? Đang ở bên ngoài đó!"Seulgi: "Lần trước ngắm sao không phải cũng ở bên ngoài à?"Joohyun: "Sao mà giống nhau được, lần trước là buổi tối, lại còn ở trong xe."Trong lúc nói chuyện, quần áo Joohyun đã bị lột sạch, bởi vì bị trói khó cởi nên Seulgi đã xé luôn quần áo ra thành từng mảnh.Seulgi: "Yên tâm đi, chị cũng không muốn em bị người khác nhìn thấy, chỗ này còn hẻo lánh hơn chỗ lần trước, sẽ không có ai tới đây đâu. Em chỉ cần lo hưởng thụ là được rồi."Joohyun biết dù mình có nói gì đi nữa thì cũng vô ích, chỉ có thể nghe lời. Ai bảo nàng lại tìm về một cô bạn gái luôn đưa nàng từ bất ngờ này sang bất ngờ khác chứ.Seulgi đến bên cạnh Joohyun, nắm dây thừng bắt đầu đẩy nàng từng chút từng chút, càng đẩy càng cao, càng đẩy càng cao. Lần này nàng có thể nhìn thấy rõ cặp vú trắng tuyết của Joohyun rung rinh trước ngực, và cả vẻ mặt đáng yêu của nàng ấy nữa.Joohyun: "Đừng, Kang Seulgi ~ Cao quá, em sợ."Seulgi: "Đừng sợ, dây thừng và thân cây đều rất chắc chắn, em lại bị trói chặt như vậy, sẽ không rơi xuống đâu."Joohyun tim đập bay nhanh, ngồi bàn đu dây mà cứ như đi tàu lượn, sau này nàng sẽ không bao giờ nói thích chơi đánh đu nữa.Cảm thấy Joohyun thật sự sợ hãi, Seulgi không đẩy nàng nữa mà chờ bàn đu dây chậm lại rồi đứng phía sau, ôm Joohyun vào trong lòng, cắn lỗ tai nàng nói: "Được, không dọa em nữa, chúng ta vào việc chính."Seulgi ngậm vành tai Joohyun dùng răng nghiến nhẹ, khi thì dùng lưỡi liếm dọc theo vành tai, chọc cho Joohyun nửa người tê dại.Joohyun bất giác nâng bả vai lên đẩy Seulgi ra, nắm lấy lỗ tai: "Em có hơi lạnh."Seulgi: "Ngoan, một lát sẽ không lạnh."Đôi tay Seulgi từ phía sau duỗi ra phía trước Joohyun, nắm lấy hai vú nàng, "Ấm không em?"Joohyun: "Dạ......"Lòng bàn tay Seulgi ấm áp, xoa nàng đến ấm cả lòng. Nàng vừa xoa vừa kẹp đầu vú nàng ấy, kẹp đầu vú mềm thành đủ loại hình dạng, làm cho hạt thịt đỏ bừng trượt tới trượt lui giữa các khe hở ngón tay.Đầu vú mềm bị kích thích dần dần cương lên, Seulgi liền dùng đầu ngón tay khảy nó.Seulgi: "Làm sao bây giờ? Trái vú sữa của em chơi vui quá, chị chơi mãi mà không chán nha."Joohyun: "Ưm...... Chị thích chơi, thì em cho chị chơi chán luôn."Seulgi hôn lên mặt nàng một cái: "Sao lại khéo ăn nói ngọt ngào thế nhỉ. Chờ nhé, chị cho em xem thứ này còn ngọt ngào hơn nữa."Seulgi tìm trong quần áo rơi rụng đầy đất của nàng lấy ra một cây gậy thủy tinh, cả cây trong suốt, trên thân gậy có mấy hạt châu lớn nhỏ khác nhau, chuôi gậy còn có một trái tim hồng nhạt, thoạt nhìn quả thật rất ngọt ngào nữ tính. Nhưng Joohyun biết, thứ mà Seulgi lấy ra nhất định không đơn giản như vậy.(Là gậy biến hình thôi ko sao đâu 🤡🤡🤡)Mỗi khi nàng gặp khó khăn trong công việc, Seulgi đều có cách làm nàng quên mất phiền não, cả thể xác và tinh thần đều được sung sướng, nàng mới yêu Seulgi làm sao.Da Seulgi rất trắng, nhờ ánh mặt trời và nền cỏ mà trông nàng ấy như sáng bừng lên. Joohyun cảm thấy, Seulgi chính là ánh sáng của nàng. Cuộc sống của nàng trước đây chỉ có học tập và làm việc, bây giờ nhờ có Seulgi mà trở nên muôn màu muôn vẻ. Đặc biệt là, nếu như không có Seulgi cứu mạng có lẽ nàng đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Dù xét trên phương nào thì đối với nàng Seulgi cũng vô cùng ý nghĩa.So với Joohyun, cuộc đời của Seulgi phức tạp hơn nhiều, từ nhỏ nàng đã lớn lên dưới mũi dao, không biết tình yêu là gì. Trước kia nàng chỉ biết đến sát thủ và con mồi, nhưng Joohyun đã giúp nàng tìm được cách hòa hợp giữa người với người, tìm được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.Hiện giờ, đem đến vui sướng cho Joohyun chính là ý nghĩa tồn tại của nàng. Seulgi tăng lực độ thọc vào rút ra, nàng cắm hai ngón tay mình thật sâu vào đáy huyệt Joohyun. Nàng thích vẻ mặt hưởng thụ của nàng ấy, thích độ ấm lỗ thịt của nàng ấy, nàng thích thú mỗi khoảnh khắc Joohyun cao trào.Joohyun: "Á! Kang Seulgi! Ớ ớ ~~~ Hớ......"Joohyun tới rồi, lông mày nàng nhíu lại, môi dưới bị người nọ cắn đỏ lên. Ơi là trời, sao phụ nữ lại có thể mê người đến vậy?
......Lúc trở về, Seulgi lấy một bộ quần áo từ trong xe ra thay, Joohyun thừa biết nàng đã sớm chuẩn bị.Joohyun: "Của em đâu?"Seulgi đưa áo khoác của mình cho nàng, "Em mặc áo khoác của chị đi."Joohyun nhìn trong xe trống trơn: "Chị không chuẩn bị quần áo cho em sao?"Seulgi cười xấu xa: "Áo khoác là đủ rồi."Joohyun: "Thế còn quần đâu?"Seulgi: "Về đến nhà chị sẽ lấy cho. Trên đường cảm phiền em chịu khó một chút."Joohyun tức giận xù lông: "Đây gọi là 'chịu khó một chút' đó hả?!"Vào tới nội thành sẽ gặp bao nhiêu là người bao nhiêu là xe! Sao có thể không chuẩn bị quần cho nàng chứ!Seulgi: "Áo khoác đủ dài."Joohyun đo thử cái áo chỉ vừa che khỏi chân tâm: "Chị đùa em chắc?"Seulgi ngồi lên xe: "Hong bé ơi, chị nghiêm túc nha."Thôi xong, Joohyun đã hiểu vấn đề, đành ngồi vào trong xe. Chơi cùng Seulgi lúc nào cũng thấp thỏm bất an như vậy, chỉ mong quãng đời còn lại sau này trái tim nàng có thể chịu được.= HOÀN =
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me