Seulrene Photograph
Em mở điện thoại, và phát hiện tin nhắn chờ đến từ một tài khoản. Thỏ Trắng. "Xin chào Seulgi, Tên của tôi là Thỏ Trắng, như Seulgi có thể thấy ở mấy tấm polaroid. Tôi là một nhiếp ảnh gia tự do, và những bức ảnh bươm bướm cùng chiếc túi đó là của tôi. Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có thể tìm lại chúng. Một người bạn trên nhóm đã thấy bài đăng của Seulgi và gửi cho tôi. Thực lòng, tôi cảm ơn Seulgi rất nhiều. Nhưng vì một số lý do, xin Seulgi hãy cứ giữ lại những tấm ảnh đó. Coi như là món quà vì tấm lòng của Seulgi. Tôi hứa sẽ đến gặp Seulgi vào một ngày gần nhất.Thỏ Trắng." Em bấm vào trang cá nhân của Thỏ Trắng. Mở ra trước mắt em là một thế giới mộng mơ và tươi đẹp đến độ rung động. Những góc phố hàng quán, những vỉa hè bụi bặm quen thuộc hoá ra lại rất đỗi trữ tình. Những vùng quê tưởng chừng u ám thông qua ống kính của nàng bỗng hoá thành góc tuổi thơ dịu êm. Ẩn sau mỗi bức ảnh là một mảnh hồn sâu lắng, nhạy cảm và giàu chất suy tư. Em thầm cảm tạ vì đã gặp được một trái tim đồng điệu đến thế. Từ đó mỗi khi cần tâm sự, Kang Seulgi lại nhắn cho Thỏ Trắng. Khi thì em muốn kể cho nàng về một ý tưởng mới nảy, khi là về nỗi niềm trong từng con chữ sáng tác. Nàng chẳng bao giờ phàn nàn về những câu chuyện không đầu không cuối của em. Lúc nào cũng vậy, nàng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện bằng một icon nụ cười. Sau đó là một bức ảnh. Có thể là ảnh nàng chụp ngay trong ngày hôm ấy, hoặc một bức từng chụp mang năng lượng tích cực và vui tươi. Thi thoảng, Thỏ Trắng hiện thực hoá áng văn của em thành những pô ảnh sống động, và dùng chính những dòng đó làm minh hoạ. Mỗi lần như vậy, em lại bảo Thỏ Trắng làm em ngại quá, em nào có tài cán gì. Ồ không, Seulgi viết hay, rất hay là đằng khác. Tôi chẳng viết được gì nên hồn, nên sau nếu có gì Seulgi cứ gửi tôi nhé. Tôi làm độc giả trung thành cho. Ừ, miễn Thỏ Trắng cứ cho tôi xem ảnh là được. Icon cười, em cũng mỉm cười. Khi làm quen với nhau đủ lâu, Seulgi mới biết tên thật của nàng là Joohyun, năm nay hai mươi chín tuổi. Nghe giống gái ế thất nghiệp nhỉ, nàng bảo em thế. Không hề, em phản bác. Đối với em, Joohyun đang làm một nghề rất cao quý. Những bức ảnh của nàng cho thấy một cuộc đời tươi đẹp và đáng sống, thứ đánh thức con tim tưởng chừng đã cằn cỗi của em. Có những đêm, Seulgi bỗng chạnh lòng khi nhớ về mối tình đầu. Anh ta hơn em ba tuổi, là nhân viên của một tập đoàn lớn. Khác với Seulgi, anh ta coi trọng lối sống thực tế, thậm chí là có phần thực dụng. Mọi thứ với anh ta đều phải sòng phẳng và chi li. Ban đầu Seulgi không để ý, em nghĩ rằng đó cũng là lối sống của anh ta và mình nên tôn trọng. Nhưng dần dần, em thấy ngột ngạt và mệt mỏi trong mối quan hệ, khi anh ta luôn muốn kiểm soát. Nào là đi đâu, với ai, mấy giờ... tất cả đều phải thông báo. Đỉnh điểm là khi anh ta yêu cầu em từ bỏ công việc viết lách nếu muốn tiến đến hôn nhân, để dành trọn thời gian chăm sóc cho gia đình. Anh ta cho rằng phụ nữ thì phải biết xây tổ ấm, sự nghiệp và đam mê là chuyện của đàn ông. Bất chấp đã ở bên nhau bốn năm, em nhất quyết chia tay. Kể từ đó, em không mở lòng với một ai khác. Em sợ sẽ một lần nữa bị chỉ trích, soi mói và tổn thương. Em kể cho Thỏ Trắng câu chuyện của mình, kèm theo câu kết:"Em không biết em có sai hay không Joohyun ạ. Người ta bảo em cái tôi cao quá, yêu nhau lâu thế rồi thì cố nhịn để mà cưới đi. Nhưng mà em không muốn. Viết lách là thứ em luôn khao khát, nếu phải từ bỏ thì chẳng khác nào chặt tay em đi. Nhưng nhiều lúc em cũng thấy dao động. Nhỡ họ nói đúng thì sao?""Em không sai. Đúng hơn, em là một người rất can đảm. Bởi vì em đã dám sống đúng với lý tưởng của mình. Quan trọng là Seulgi phải cảm thấy hạnh phúc. Đó là thước đo để em biết mình có đang đi đúng hướng không." Em khẽ mỉm cười. Nàng lúc nào cũng chín chắn và dịu dàng. Có lẽ, nàng đã phải trải qua thật nhiều chuyện để có thể trưởng thành như ngày hôm nay. "Em cảm ơn Joohyun nhiều. Nhiều lúc em thấy lo lắng. Em không biết liệu có ai sẽ chấp nhận con người kỳ lạ như em không. Em rất muốn được yêu, nhưng cũng rất sợ hãi.""Thực ra, đôi lúc đó cũng là chuyện tốt."Em hơi ngạc nhiên trước phản hồi của Joohyun. "Đối với chị, tình yêu là thứ gì đó rất đỗi xa vời, nên chị không biết nên tiếp nhận nó thế nào. Vậy nên, chị không có quyền phán xét cách nhìn nhận của em. Nhưng chị không nghĩ sợ hãi là một điều quá tiêu cực. Ở một khía cạnh nào đó, em sẽ biết ai là người thực sự thích hợp với mình. Và nếu một ngày em có thể tìm được họ, em sẽ rất trân trọng. Nghe cũng tuyệt vời mà nhỉ?"Ừ ha, trước giờ có lẽ em sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ theo hướng này. "Thêm nữa, nếu em có thể nói rằng em sợ hãi, đó vẫn là một điều tốt. Dám chấp nhận những điều chưa hoàn thiện đã là một sự dũng cảm rồi." Joohyun thật khác với những người em từng gặp. Không khuyên bảo sáo rỗng, không kể lể chuyện bản thân dưới vỏ bọc "tôi cũng hiểu mà", không áp đặt chuyện đúng sai. Những điều nàng nói cũng chẳng phải ngôn từ hoa mỹ, nhưng lại ấm áp và khiến em cảm động biết mấy. "Vậy chị có nghĩ, em sẽ gặp được một người yêu thương em thật lòng không?""Cái này chị cũng không biết nữa. Mọi chuyện trên đời đều là duyên số, Seulgi à. Hãy cứ sống tử tế và yêu thương bản thân. Nếu chúng mình tin vào chuyện tốt, chuyện tốt cũng sẽ tin vào chúng mình." Em đọc lại những tin nhắn này rất lâu. Có lẽ Joohyun nói đúng. "Nhưng biết không, chị tin là Seulgi rồi sẽ gặp được người thích hợp. Bởi vì Seulgi là người tốt, mà người tốt thì luôn xứng đáng có được hạnh phúc." Cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, nhưng em vẫn cứ còn thao thức. Về những điều nàng nói, và cả về nàng. Seulgi không nghĩ sẽ có một ngày, em nhìn nhận lại tình yêu theo một cách tươi sáng như thế. Tất cả là nhờ một con người đôn hậu, dẫu em còn chẳng hề biết mặt nàng. Trong đêm tối, có một người bỗng tìm thấy mặt trời. Tình yêu, có lẽ cũng không đáng sợ lắm nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me