Seulrene Tieu Khien Ma 18
"Kang Seulgi."Đứa trẻ mười hai tuổi mở bừng mắt, không cảm xúc ngẩng đầu nhìn con bé béo múp ở giường trên đang ló đầu xuống. Son Seungwan hồ hởi cười, lôi từ trong chăn ra một cái kẹo snicker không rõ nhân dịp nào mà giấu mang vào khươ khươ trước mặt nó."Không ăn." Seulgi xoay người vào tường, cau mày bực dọc đáp.Phía trên không phát ra âm thanh gì nữa. Kang Seulgi ôm bụng giấu đi tiếng kêu đói cồn cào, nhắm mắt đè nén chính mình, nặng nề thở một hơi rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ. Trường giáo dưỡng quân đội nhận học sinh từ độ tuổi mười một cho tới mười bốn, quân đội trải qua như thế nào thì những đứa trẻ này đều phải trải qua như thế, may ra là do da thịt non nớt xương cốt yếu mềm mới thoát được cảnh lăn lê bò toài nơi núi cao biển lớn. Ngày đầu tiên Son Seungwan đẩy ngã bạn học, do tuổi còn nhỏ kèm theo dáng vẻ ngây thơ sợ hãi phát khóc khiến người lớn tin sái cổ, chỉ bị phạt quét sân tròn một tuần. Kang Seulgi thì thảm hơn, thầy giám thị chứng kiến lúc bạn học ôm chân khóc ré thì cô bạn nhỏ này còn đang bận cười, kết quả là Kang Seulgi phải đứng úp mặt vào tường cả buổi sáng, viết bản kiểm điểm, nêu tên toàn trường, dọn nhà vệ sinh giáo viên hai tuần và nhổ cỏ sân trường một tháng.Ngay ngày hôm sau, Kang Seulgi trộm bật lửa của thầy giám thị, canh đêm tối vắng người liền đốt nhà kho cháy rụi. Một mồi lửa này khiến cho trường giáo dưỡng quân đội thiệt hại nặng nề, cháy lan qua cả kí túc xá của giáo viên, may mà chuông báo cháy kêu kịp thời nên không có người thiệt mạng. Nhưng mà nhà vệ sinh giáo viên đều đã bị thiêu đến không còn sót một mảnh.Giữa cảnh hỗn loạn nháo nhào, Kang Seulgi đi đến cạnh ngài hiệu trưởng đang tái mét cả mặt, vươn tay kéo kéo áo ông. "Thầy ơi, con thấy cái này rơi ở trước cửa nhà kho. Có phải của thầy không ạ?"Thanh âm non nớt mà trong trẻo, gương mặt ngây thơ khả ái quá đỗi khiến cho ngài hiệu trưởng vốn đang tím tái mặt mũi cũng phải dịu giọng:"Con tìm thấy gì đó?"Ông ta nhặt thứ đồ nho nhỏ trong tay lên, sắc mặt từ xanh thành đỏ, lập tức giận đến mức dồn sức mà rống lên: "Là ai dám trộm hút thuốc hả?!""Điên rồi sao! Để tôi bắt xem là ai!"Thầy giám thị nhìn thấy chiếc bật lửa mà ngài hiệu trưởng huơ lên cao, mặt cắt không còn giọt máu.Ban nãy ông ta đúng là đứng hút gần nhà kho nhưng rõ ràng đã dập hết đầu lọc, bật lửa để trong túi áo, vậy mà bây giờ sờ lại biến mất rồi."Thầy Kim, là thầy phải không?""Không, không, tôi..."Kang Seulgi nhàn nhạt cười nhìn đám người bao quanh thầy giám thị, tiếc rằng chiều cao chưa phát triển, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng vẻ mặt nghẹn khuất kinh hoàng kia của thầy Kim làm món tiêu khiển ngon lành để nhâm nhi qua tháng ngày tạm bợ ở đây.Son Seungwan không rõ lấy ở đâu một thanh kẹo đứng cạnh cô, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Tóc cậu có mùi khói.""Thì khói đang bốc lên kia kìa." Seulgi nhạt nhẽo hất đầu về phía làn khói đen nghi ngút phía xa đang được lính cứu hỏa ra sức dập tắt.Son Seungwan đong đưa cái đầu tóc tém, cười đầy ẩn ý với nó: "Cẩn thận đấy, lửa bùng lên ở nơi đó các chú lính cứu hoả không dập nổi đâu."Kang Seulgi khoanh tay nhìn đứa bé ú nu đó cười ngu ngốc, lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn ngay trước mắt, trên mặt không mang theo chút xúc cảm thừa thãi nào. Son Seungwan mò trong túi áo ra một thanh kẹo khác, đưa qua cho Kang Seulgi.Đứa bé cao hơn thản nhiên nhận lấy, bóc vỏ nhét vào miệng nhai. Cơn đói cồn cào vẫn luôn đeo bám được xoa dịu bằng vị ngọt thỉu của sô cô la, Kang Seulgi nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ.Cơn đói, đúng là không thể nhịn. Có những người bẩm sinh phải nhẫn nại chịu đựng, phải làm kẻ yếu hèn mặc người ta chà đạp, luôn luôn nằm ở đáy chuỗi thức ăn, không phải sống mà là sinh tồn.Kang Seulgi nghiêng đầu nhìn thầy giám thị oan ức tới phát khóc mà mỉm cười.Tàn thuốc được tìm thấy ở phía sau nhà kho, nơi đám cháy còn chưa lan tới. Thầy Kim bị đuổi việc và phải bồi thường cho trường một số tiền không nhỏ, lúc nghe Son Seungwan nói cái này, Kang Seulgi hưng phấn đến mức ăn thêm một bát cơm to.Thế gian này rất đơn giản, cá lớn nuốt cá bé. Không có tiền thì nhất định phải có đầu óc, không có đầu óc thì cần phải có vận may.Bản thân mình thì chẳng thiếu gì hết.Thời gian sau từng có lần Kang Seulgi bị trêu chọc là quá gầy, đứa nhỏ lúc ấy vẫn mang theo vẻ mặt không chút cảm xúc cầm chổi lau nhà nện thẳng vào người bạn học tới sái tay. Lần này là ở ngay trong giờ nghỉ giải lao, trước con mắt của vô số người chứng kiến. Sự việc lần đó khiến cho Kang Seulgi bị gọi phụ huynh tới kiểm điểm, nghe bố mẹ của bạn học kia chỉ tay thẳng mặt chửi là đứa mất dạy, sau đó lại tiếp tục nhìn bà mẹ đó cầm phong bì mà thư kí của Kang Daewon đưa cho hậm hực rời đi.Đứa bé mười hai tuổi lúc đó lập tức học được cách sinh tồn rất hay.Chỉ độc một chữ thôi.Tiền."Này." Có ngón tay chọt chọt sau lưng Kang Seulgi, nó quay đầu nhìn con bé tóc ngắn đang nhăn nhở kia, tiếp tục nghe thấy: "Cậu có anger issue* à?"Kang Seulgi nghe câu chữ tiếng anh phát ra khỏi miệng Son Seungwan rất êm tai."Nghiêm trọng quá rồi đấy." "Kệ mẹ nó.""Ui, sao lại chửi rồi? Đừng có chửi bậy chứ!"Son Seungwan hốt hoảng nói: "Khuyên thật đó, cẩn thận sau này lớn lên lại vô tình giết người bằng cái tính cục súc này."Lời của một đứa bé mười hai tuổi nói ra nghe thật chướng tai.Kang Seulgi cầm cái rẻ lau bảng phía trước ném thẳng vào mặt Son Seungwan, lầm bầm chửi một tiếng khó nghe gì đó rồi đi thẳng.Thấm thoát đã qua bảy năm, Kang Seulgi vẫn chứng nào tật nấy.Động một chút là đánh người, hơi nóng giận là đập phá đồ, quen thói sống như vua chúa trên cao, chưa bao giờ khom lưng cúi mình ghé mắt hạ cố nhìn tới kẻ thấp kém.Cũng sẽ không bao giờ ngã xuống nơi chỉ có đám dân đen tầm thường nằm ngả ngốn đó."Dạo này em gái làm tôi chướng mắt hơi nhiều đấy nhỉ, Kim Jisoo?"Kang Seulgi ấn đầu Kim Jisoo ghì vào mặt tường, khoé miệng cong cong như đang cười, trong mắt lại là một mảnh đen thẫm như mực.Kim Jisoo vội bám vào ống tay áo của cô, giọng nói run rẩy cất lên: "Em không cố ý! Chị ta tự ngã đấy chứ! Chị hỏi Bae Joohyun mà xem."Kang Seulgi quay qua nhìn người đang lồm cồm bò dậy từ mặt đất, hơi cau mày buông lỏng lực tay thả Kim Jisoo ra sau đó bước lại gần đỡ Bae Joohyun đứng lên.Người này không có cô bên cạnh một lát, dặt dẹo đi trên hành lang vắng người cũng có thể bị đẩy ngã. Dáng vẻ vừa yếu đuối bất lực vừa ngu ngốc tới không đành lòng. Nếu không phải đúng lúc bắt gặp cảnh này, chẳng rõ Bae Joohyun còn bị chèn ép tới cỡ nào.Kang Seulgi bất giác hơi buồn cười.Chính mình chèn ép chị ta thì lại là một loại phong vị khác."Chị Seulgi..." Jisoo thấp giọng thanh minh: "Em thực sự..."Kang Seulgi lùi lại một bước, vươn tay nắm lấy tóc Kim Jisoo giật về phía sau. Nụ cười trên môi xinh đẹp đến quỷ dị, ánh nắng dịu dàng bên ngoài lớp cửa kính nhuộm đồng tử thành một sắc nâu ngọt thẫm, Kim Jisoo lại chỉ thấy ớn lạnh toàn thân, đau tới thở dốc cầu xin từng hồi."Động đến Bae Joohyun một lần là tôi rạch một đường lên mặt em gái đấy." Kim Jisoo vội liếc qua dáng vẻ lấm lét của Bae Joohyun, cái đầu cúi gằm, đôi mắt đen tuyền không dám ngẩng lên nhìn thẳng, trông mới đáng thương làm sao.Cô lại thấy toàn thân mình lạnh toát vì sợ hãi."Nghe hiểu chưa?""Vâng, em biết rồi..."Kang Seulgi lạnh lùng buông tay, Kim Jisoo mất đà suýt chút nữa lao về phía trước, vừa vặn được Bae Joohyun đỡ lấy. Cô ngây người nhìn đôi mắt ngoan ngoãn như con thỏ con của Bae Joohyun, không dám nói nửa lời đã vội vã chạy mất."Chị thực sự không thể không có tôi ở bên, đúng không?" Người kia vươn tay vuốt ve đồng phục xộc xệch trên người Joohyun, nhạt giọng tiếp tục: "Nếu có người bắt nạt thì cứ thẳng tay đánh lại, tôi sẽ chịu trách nhiệm."Từ sau sinh nhật ngày hôm trước, Kang Seulgi phát hiện ra sự chiếm hữu của mình đối với Bae Joohyun càng trở nên mãnh liệt. Gần như vượt qua cả tầm kiểm soát, trở nên độc đoán đến điên cuồng.Cô thầm nghĩ, có lẽ đây là một loại bệnh thần kinh nào đó rồi. Việc muốn đoạt lấy một người, toàn bộ từ tâm hồn cho tới thể xác, đoạt trong chiếm đoạt, bởi lẽ Kang Seulgi vốn không phải người có đủ kiên nhẫn để chơi trò đồng lòng nguyện ý.Từ ngày xưa đã như vậy.Đây có lẽ cũng là một trong nhiều loại issues mà Son Seungwan nhắc tới.Đã nghiêm trọng đến thế rồi sao?Kang Seulgi nhắm mắt lại, khẽ thở dài, tiếng chuông báo giờ ăn trưa vừa vặn vang lên bên tai. Cô mở mắt nhìn người vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, hời hợt nói: "Đi ăn thôi."Bae Joohyun vội níu áo cô lắc đầu, làm ra động tác xúc cơm sau đó chỉ vào cửa lớp học, Seulgi hiểu nhưng giả bộ không biết: "Mau lên, tôi đói rồi."Thấy Joohyun chuẩn bị nói thêm lời thừa thãi nào đó, Kang Seulgi cau mày:"Đừng làm tôi mất hứng."Học sinh tản ra từ lớp học, ồn ào ríu rít chia từng nhóm lê la đi xuống nhà ăn, thấy Kang Seulgi nghênh ngang dợm bước dọc hành lang thì lùi lại phía sau nhường đường. Có một nam sinh chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, nhìn bóng dáng hai người dần khuất ở chân cầu thang mới nghiêng đầu cười khẽ."Baby I got issues, but I love myself..." Gã lầm bầm lời bài hát, duỗi vai rời khỏi chỗ ngồi, cười lớn nói với mọi người xung quanh: "Căng tin hôm nay tôi bao nhé!"Lớp học vang lên tiếng đập bàn đập ghế phấn khích, nam sinh đưa tay hất tóc, sỗ sàng nói lớn:"Hôm nay Yong Seonho bao hết!"...Park Sooyoung ngồi ở chỗ cũ nhìn cái đuôi nhỏ theo sau lưng Kang Seulgi, nén không được tiếng thở dài. Phạm vi xung quanh bàn ăn của Kang Seulgi không có đông người, chủ yếu là vì những người này đều sợ một lúc nào đó mất hứng Kang Seulgi có thể tuỳ tiện lôi một ai đó ra làm kẻ chết thay. Sooyoung cho rằng hành vi nhát cáy này của các bạn học đều là phí công vô ích, Bae Joohyun ngồi đây chính là bao cát hữu hiệu nhất rồi."Này, hôm nay cậu mua đồ ăn đấy." Sooyoung chống cằm nhìn Kang Seulgi vừa lướt điện thoại vừa ngồi xuống ở vị trí đối diện, uể oải nói: "Nhìn Yong Seonho ban 2 khao hết cả lớp kìa, chậc, đúng là nhà giàu vượt khó vươn lên."Kang Seulgi không đáp lời cũng chẳng nhìn cô, chỉ lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ màu đen đưa qua cho Bae Joohyun, nhàn nhạt nói: "Ăn gì tự mình chọn."Lời này nói ra thu về được ánh mắt vu vơ của không ít người, Joohyun bối rối nhận lấy thẻ, cầm trong tay một lúc lâu vẫn lúng túng chẳng biết phải làm gì. Park Sooyoung quay qua, cho là người kia gọi Bae Joohyun làm chân sai vặt như bình thường nên nói: "Tôi ăn Donkatsu."Người con gái ngoan ngoãn gật đầu, do dự đưa tay muốn gọi Kang Seulgi. Park Sooyoung cảm thấy Bae Joohyun lề mà lề mề quá tốn thời gian, vừa định nhoài người giật lấy chiếc thẻ đen huyền thoại thì người kia bất chợt ngẩng đầu, lạnh mắt nhìn cô:"Tôi nói chị ăn gì thì tự mình chọn, tôi tuỳ ý. Còn lại mặc kệ."Bae Joohyun rời đi rồi Park Sooyoung vẫn bị người nọ nhìn đến lạnh cả sống lưng. Sau một hồi lâu mới không chịu nổi mà oan ức mở miệng: "Rõ ràng hôm nay là cậu khao mà.""Từ lúc nào mà có cái luật đấy thế nhỉ? Tiền của tôi đâu có rảnh để dùng bao nuôi cậu?""Ai dà, đâu mà bao nuôi, chỉ bao ăn một chút thôi, sao mà nặng lời thế?""Cậu nghèo lắm sao? Sắp chết đói rồi à?"Sooyoung cười khẩy đáp: "Tôi cũng không phải là Bae Joohyun đâu."Cô không thèm nhìn hàng mày nhíu chặt của người đối diện, bình thản tiếp tục: "Nghèo đến độ mỗi ngày đều ăn bám người khác, có bữa cơm cũng không trả nổi, sống không biết nhục à."Bước chân của Bae Joohyun từ phía sau lưng Park Sooyoung chợt khựng lại, chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh liền tiếp tục đi đến rồi đặt hai khay đồ ăn lên mặt bàn. Kang Seulgi khoanh tay nhìn dáng vẻ này của người nọ, cho dù chỉ là một biểu cảm xung đột nho nhỏ cũng không thấy xuất hiện. Trong lòng cô không vui, muốn mở miệng nói gì đó với Park Sooyoung thì bỗng thấy Joohyun đem khay cơm đưa qua, còn mua thêm cả một ly sữa đậu nành vẫn còn hơi nóng. Khay còn lại thì đẩy về phía Park Sooyoung.Bae Joohyun nghiêng đầu cười với cô, bàn tay nhỏ bé nhanh thoăn thoắt giúp cô lau thìa đũa, ngay ngắn đặt trước mặt.Kang Seulgi lại càng cảm thấy tâm trạng của mình tệ hơn."Đồ ăn của chị đâu?"Bae Joohyun lắc đầu, làm một cái thủ ngữ gì đó, sau chợt nhận ra Seulgi không hiểu, nên lặp lại hành động ban nãy lúc ở hành lang của mình. Cô muốn trở về lớp ăn cơm, đã sớm chuẩn bị sẵn hộp giữ nhiệt trong cặp rồi."Để người ta đi đi, ăn cơm mà cũng phải quản nữa à." Park Sooyoung cầm đũa chọc chọc miếng thịt tẩm bột, giương mắt nhìn Joohyun: "Này, nước sốt đâu?"Bae Joohyun chỉ vào căng tin rồi lắc đầu, Park Sooyoung quăng đũa xuống bàn, bực bội quát:"Câm thì phải chạy ra tận nơi mà báo chứ! Không có nước sốt ăn thế nào hả?""Mẹ nó chứ chẳng làm được gì nên hồn hết."Seulgi nhìn vẻ mặt xám xịt của người nọ rồi thản nhiên đưa tay nhấp một ngụm sữa đậu nành. Đáy ly thuỷ tinh đặt xuống bàn phát ra âm thanh lớn như muốn vỡ toang, loang dần trong không gian, lời Park Sooyoung đang nói bỗng dưng ngưng bặt."Joohyun." Cô nhấc đũa gắp đồ ăn vào miệng, chậm rãi nói: "Về lớp ăn cơm đi.""Này..." "Về đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."Bae Joohyun thoáng quan sát nét mặt của Seulgi một chút rồi mới rời đi. Bàn ăn lúc này chỉ còn lại hai người trong bầu không khí ồn ào, Kang Seulgi cúi đầu nhìn khay cơm, ở dưới chiếc bát nhỏ là credit card ban nãy cô đưa cho người kia. Seulgi đặt đũa xuống, nhìn chiếc thẻ nằm im lìm tại đó trong giây lát rồi cười khẽ. Người đối diện khó chịu hất khay đồ ăn ra, cau có chửi thành tiếng: "Đúng là đồ vô dụng.""Park Sooyoung." Âm thanh phát ra khiến người ta lạnh cả sống lưng, chặn đứng lời Sooyoung.Kang Seulgi rời tầm mắt nhìn cô, bàn tay xoay vần ly sữa đậu nành ấm áp, cười khẩy hỏi: "Cậu biết xăng có vị thế nào không?""Cái gì?" Sooyoung bỗng thấy tim mình giật thót một cái."Cao giọng với Bae Joohyun một lần nữa..." Seulgi thong thả đứng dậy, tiện tay cầm ly sữa đậu nành lên uống thêm một ngụm cuối, sau đó trước con mắt kinh ngạc của người xung quanh đổ toàn bộ chỗ sữa còn thừa vào khay cơm của Park Sooyoung: "Tôi sẽ cho cậu nếm thử."
...*Anger issue: Không thể quản lý cơn giận của mình và thường thể hiện cơn giận của mình theo cách tiêu cực (la hét, đánh người, đập phá đồ đạc, giải toả bằng cách trút giận lên người khác, etc.)
...*Anger issue: Không thể quản lý cơn giận của mình và thường thể hiện cơn giận của mình theo cách tiêu cực (la hét, đánh người, đập phá đồ đạc, giải toả bằng cách trút giận lên người khác, etc.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me