Seungin Stray Kids Camera Hanh Phuc Va The Gioi Trong Mo
Bang Chan ngồi xuống ghế gỗ , cười trừ . Minho mắng : - Chuyện đến nước này rồi mà anh còn cười được nữa à ? Có điên không đấy ? - Xui thôi mà , em làm gì căng quá vậy . Anh ta vẫn cười , chắc để cho bầu không khí bớt căng thẳng bởi nãy giờ chẳng ai nói với ai câu nào . - Thôi kệ đi nào mọi người ơi , mai là được về rồi , lo gì . Sáng mai tháo cái camera xuống là bình thường lại mà - Seungmin nói , chẳng nhẽ trong tám người chỉ có mỗi anh là đủ tỉnh táo để hiểu được qua đêm nay mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu ? - Ừ ha , Seungmin không nói là tôi quên mất luôn rồi ... Thế thôi căng thẳng làm gì cả nhà ơi , đứng dậy nấu cơm thôi nào , em sắp chết đói rồi đây . Hyunjin nói , cậu ta đứng dậy cầm theo túi gạo chạy vào bếp . Bảy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau một lúc rồi từng người một mới đứng dậy chạy theo Hyunjin vào bếp . Cơm hôm nay không thịnh soạn như bữa ở nhà Hyunjin nên chuẩn bị cũng không tốn quá nhiều thời gian . Yongbok vừa nhặt rau vừa thì thầm : - Tiếc quá đi ! Cuộc sống ở đây đang tươi đẹp tự nhiên phải gỡ cái camera đó xuống . Minho thấy Yongbok nói vậy thì cau mày , anh cằn nhằn : - Chẳng nhẽ em định đợi tới lúc Hyunjin bị đánh gãy chân mới tin là thế giới này nguy hiểm ? Em ngây ngô quá Yongbok ơi , sao đến giờ vẫn cho là cuộc sống này tươi đẹp ? - Ý em không phải như vậy mà , kiểu cuộc sống đang tươi đẹp thì tự nhiên tai họa ấp đến , kiểu vậy á . Yongbok nói xong thì quay ra thấy Bang Chan đang khập khiễng đi đến , anh ta đến chỗ Minho rồi ngồi thấp xuống , ngả đầu vào vai anh . Minho nhăn nhó , mắng yêu : - Mẹ nhà anh ! Chân đã vậy rồi còn lết ra đây , biến vào trong nhà ngồi đi ! - Để em ngoài này anh không yên tâm tí nào - Chan nói , dụi đầu vào vai Minho . Mắt anh xịu xuống , trông khá buồn rầu . - Anh sợ Yongbok đánh chửi em hả ? Ủa Yongbok , em làm gì mà ổng nghĩ như vậy ? - Không phải mà ... Chan bất lực cười gượng . Sau đó anh vẫn cứ ngồi đấy đến khi Minho nhặt rau xong và đi vào nhà . Ở trong bếp , Seungmin và Jeongin đang ngồi canh nồi cơm . Lát cơm chín còn phải để ý nồi canh nữa ; cái bếp nhà Changbin tối um , không có nổi một cái đèn dầu , thành ra Jeongin cứ ngồi co rúm cạnh anh vì sợ . Cả hai vừa canh vừa nói chuyện , chủ yếu là nói về cái camera . Jeongin hỏi vu vơ : - Không biết mình bị thế này là do camera lỗi hay là sao ta ? - Anh không nghĩ nó lỗi đâu , mà cũng chẳng biết thế nào . - Anh tính tháo nó xuống thật ạ ? - Jeongin thắc mắc , thật ra chắc chắn Seungmin sẽ tháo nó xuống rồi , em cũng chỉ hỏi cho có thôi , vì cũng không có gì để nói nữa .
- Tháo xuống thôi , không nên để lại làm gì . Mình cũng biết rõ tác hại của nó rồi ; giá mà nó vô hại đi , thì còn tận hưởng được mấy ngày tháng tươi đẹp ở đây cho đỡ áp lực , nhưng nó còn tạo cho mình thêm áp lực thì giữ lại cũng chỉ phiền thân thôi . Jeongin gật đầu , em cũng không hỏi thêm gì nữa . Thú thật em vẫn cứ tiếc , nếu mấy ngày tháng ở đây cứ đẹp mãi như những ngày đầu thì tốt biết bao nhiêu . Bỗng nhiên em nhớ ra một cái gì đó , liền nói : - Seungmin nè , anh đọc hướng dẫn sử dụng của cái camera đó lần nào chưa ? - Chưa , có chuyện gì sao Innie ? - Anh đáp khi cẩn thận bỏ nồi cơm ra khỏi bếp rồi bắc nồi nước lên . - Em thấy người ta kêu đọc kĩ hướng dẫn sử dụng và thông tin sản phẩm trước khi dùng á . - Ôi dào ! Mua cái gì người ta chả nói như vậy , đấy là văn mẫu của mấy người bán hàng mà . Seungmin gạt đi câu nói của Jeongin , em thấy anh nói cũng hợp lí nên thôi không nghĩ nữa . Cả hai lại tiếp tục ngồi trông bếp chờ Minho mang rau đã rửa sạch vào rồi nấu canh . Nấu cơm xong xuôi thì Changbin dọn cơm ra . Mọi người ngồi trong nhà để ăn , Changbin xới cho mỗi người một vực bát cơm . Hyunjin mãi không ăn cơm , cứ ngồi nhìn bát cơm mãi , Changbin thấy vậy thì hỏi :
- Kìa , Hyunjin ăn đi , ngồi nhìn lâu quá lát mọi người ăn xong hết mà em chưa ăn xong . Nãy em vừa bảo sắp chết đói mà . - Tự nhiên em lại thấy chả muốn ăn gì cả . Mọi người cứ ăn đi , ai đói ăn hộ em luôn cũng được . - Ơ thế là cậu chê cơm nhà anh Changbin hả ? Kén ăn thế ? - Seungmin hỏi . - Không , nãy đến đây với Yongbok tôi ăn nhiều mấy cái bánh bán ở chợ quá nên no . Seungmin này , lẽ ra cậu phải gọi tôi là " chú " chứ , không nên xưng hô ngang bằng như vậy . Hyunjin nói , cậu ta lại trêu chọc người khác rồi cười rõ to . Cậu ta gợi lại lời nhắc nhở của người lạ ở chợ , rồi mang ra đùa cợt . Bang Chan cười : - Ừ đúng rồi ha , nếu xét theo giai cấp thì cả bọn phải gọi Hyunjin với Yongbok là " chú " nhỉ . Yongbok người trừ , nhéo tay Hyunjin để cậu ta bớt bớt lại . Mọi người lại tiếp tục ăn . Ăn cơm xong thì Yongbok xung phong rửa bát , nó còn định kéo thêm Jisung vào rửa cho vui nhưng Changbin không cho , thế là Yongbok và Hyunjin lại lần nữa tự nguyện rửa bát hộ mọi người . Seungmin thì dắt Jeongin về nhà để đi tắm . Còn Minho lại ngồi thêu thùa hộ Jisung mấy hình hoa lá cành lên quần áo , Bang Chan thì ngồi đó hát vu vơ . Rửa bát xong thì Yongbok chạy vào nhà trước , thấy Jisung đang ngồi nhìn Minho thêu áo thì chạy vào xem cùng . Hyunjin thì lôi bộ bài tam cúc từ hôm trước ra định rủ Bang Chan và Changbin chơi cùng ; nhưng chưa rủ được Chan đã bị Minho lườm cho một cái , cậu ta rén quá nên chỉ rủ mỗi Changbin thôi còn để Chan ngồi cùng để trộn bài và thu bài . Seungmin và Jeongin tắm xong liền chạy lại nhà Changbin , chạy vào đã thấy mọi người dọn chỗ ngủ xong hết rồi , thấy cả hai Hyunjin lại đùa : - Hai người sống chậm quá vậy , cứ đến lúc mọi người làm xong hết việc rồi mới xuất hiện . Seungmin , nhập hội không ? Hyunjin nói rồi cười hì hì , cậu ta vỗ vỗ vào khoảng chiếu còn trống ra hiệu cho Seungmin vào chơi . Nhưng Seungmin từ chối , anh nghĩ đến giờ này còn không quan tâm tới Jeongin thì những ngày sau khi tháo cái camera đó sẽ chẳng thể ôm ấp em được nữa ( vì cả hai đều đi làm từ sáng đến tối muộn ) . Hyunjin nghe thấy vậy thì cũng chỉ bĩu môi rồi quay mặt lại đối diện Changbin để chơi tiếp . Seungmin cho Jeongin ngồi xuống chiếu rồi anh cũng ngồi xuống luôn . Anh nói : - Ước gì thế giới này cứ màu hồng mãi để anh được ôm ấp em thoải mái nhỉ . - Anh vừa nói cái gì vậy ? - Jeongin ngơ ngác , bình thường anh có bao giờ nói mấy thứ dở hơi thế này đâu . - Thì anh cũng muốn yêu thương em lắm á ; mà anh bận , em cũng bận , nên anh có mấy khi được ôm em đâu . Nhưng ở đây thì khác , anh được tan làm lúc sáu giờ chứ không phải chín rưỡi , nên anh với em có thể tâm sự với nhau nhiều hơn nè , yêu thương nhau nhiều hơn nè . Jeongin ngẩn người ra , em tự hỏi vì sao sau khi chuyển sang thế giới này sáu ngày tự nhiên anh lãng mạn hẳn ra . Em nói : - Anh vẫn ôm em khi đi ngủ đấy thôi , có phải không yêu thương nhau được tí nào đâu mà anh tiếc . - Ở kia em toàn chê nóng xong không cho anh ôm , trong khi ở đây nóng hơn gấp tỉ lần thì em lại cho ... - Thì từ giờ em không thế nữa là được m... Jeongin chưa dứt câu , cả hai đã nghe thấy tiếng cười của Hyunjin : - Ba xe mã pháo đỏ ! Đè ! Em thắng rồi nhá . Vừa nói cậu ta vừa cười ha hả , Changbin buông bài xuống , nói : - Thôi không chơi nữa đâu , thua hoài anh nản quá . Anh ta nói rồi cười cùng Hyunjin , sau đó đứng dậy chuẩn bị đồ để đi ngủ . Chan thấy Changbin đứng dậy thì cũng kêu mọi người đi ngủ , vì giờ cũng khá muộn rồi . Chan nói xong thì định đứng dậy , nhưng chắc chân anh ta lại nhói lên nên anh lại phải đánh mắt sang Minho cầu cứu . Minho chạy đến , anh cằn nhằn : - Đấy , khổ chưa ? Thế mà còn bảo không sao . Changbin thấy mọi người dọn chỗ nằm xong hết thì tắt đèn dầu . Rồi anh ta quay lại chỗ nằm cạnh Jisung , nó vẫn ngủ sớm hơn mọi người , nãy giờ đã thiu thiu ngủ rồi . Seungmin ôm Jeongin đi ngủ , đúng thật là em không đẩy anh ra nữa , không biết là do đang ở chỗ đông người hay em đã thực hiện đúng như câu nói " không thế nữa " mà em đã nói ban nãy .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me