Seventeen Cuoc Chien Cua Cac Vi Than
Seungkwan ngồi ở mỏm Chơi Vơi một mình.Gọi là Chơi Vơi bởi mỏm đá nằm lưng lửng giữa thiên giới và hạ giới, trên là trời cao, dưới là vực thẳm, đường lên phải đi qua những đám mây mờ lúc thực lúc ảo.Người thường không phải không lên được, mà người có bản lĩnh để lên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ chỉ những người tâm tư vô định, chẳng có chốn nào để đi, chẳng còn lại gì để mất mới có đủ dũng khí để bước lên mỏm Chơi Vơi, để chơi vơi cùng trời đất.Cảnh vật nơi đây cũng không biết phải dùng từ như thế nào mới lột tả được hết.Nơi mặt đất được trải dài bởi cánh đồng hoa bồ công anh trắng xóa, thấp hơn là những phiến đá xám xịt hình cây nấm nhấp nhô mọc lên như một ngôi làng, ẩn trong lèn đá lấp ló màu xanh của rêu phong ngàn năm, dưới cùng là thảm cỏ nhưng quanh năm suốt tháng chỉ mang một màu vàng óng.Nơi khoảng không được lấp đầy bởi sắc xanh, hồng, vàng lẫn lộn, nhìn bầu trời sẽ chẳng biết được là bình minh hay hoàng hôn, những áng mây trắng mờ ẩn hiện bao quanh mỏm đá, gió xào xạc len lỏi mang theo hơi ẩm của đất, nước và cây cỏ, chẳng có nắng và chẳng có mưa, không biết xuân hạ thu đông đến bao giờ.Mỏm Chơi Vơi không rực rỡ cũng chẳng nhạt nhòa, nói nó mang lại cảm giác bình yên cũng đúng, nhưng cái lơ lửng lưng trời, sắc màu giản đơn, dưới chân lại là đáy vực sâu hun hút khiến người ta rơi vào cô quạnh nhiều hơn.Hansol từ bao giờ đã đến, nhẹ bước trên nền cỏ vàng mượt, tới ngồi bên Seungkwan, thở một hơi thật dài rồi tựa đầu vào vai cậu.Seungkwan đang tận hưởng chơi vơi, thấy có động đã sớm nhận ra người đến là ai, khi có thứ gì nặng nặng trên vai thì vô thức đưa tay lên xoa đầu người kia vài cái.Hansol từ từ khép mắt lại, để tâm hồn cùng chơi vơi với thiên nhiên một lát, mặc kệ thế giới ngoài kia có như thế nào.Hai bàn tay tự bao giờ đã đan vào nhau, cái nắm tay nhẹ nhàng và âu yếm, vừa muốn sở hữu, vừa muốn trân trọng.Hai người cứ như vậy hồi lâu. Chẳng ai nói gì, nhưng vốn đã hiểu tâm tư trong lòng đối phương khi tới cái nơi biệt lập với thế giới thế này.Khi lòng mình đã quá mệt mỏi thì chỉ muốn nghỉ ngơi dù chỉ một chút, tâm không vướng bận điều gì, chỉ đơn giản là ở bên cạnh nhau giữa cái không gian rộng lớn. Nơi cô đơn ấy có hai người bên nhau...Cuộc chiến giữa Hội Thủ lĩnh và Phe Hắc ám cũng như bầu trời này vậy. Không có nét vẽ rõ ràng nào hết, không thể suy đoán được gì, không biết đằng sau vẻ ngoài lặng yên ấy là bão tố hay hào quang. Nhìn vào đó chẳng biết nên làm gì, vì phía trước tươi sáng hay âm u cũng không rõ, bản thân đang ở thế chủ động hay bị động lại càng không hay.Hansol mở mắt, cứ nhìn mãi nơi hai bàn tay đang đan lấy nhau, tự mình mỉm cười một cái ngây ngốc rồi đưa mắt nhìn về phía chân trời đang dần kéo xuống bức màn đêm, vu vơ:- Seungkwan à, tôi chỉ muốn là Hansol, tôi không muốn làm Thần Không gian gì đó nữa đâu.Seungkwan khẽ nhướn mày rồi bật cười, bàn tay thêm siết chặt, ngả đầu vào người kia như khẳng định:"Cho dù cậu là ai, tôi cũng luôn ở bên cậu."Hansol cười, lòng bất chợt ấm áp lạ thường."Dù cho thế giới và cuộc chiến này có mơ hồ như thế nào, luôn có một điều rõ ràng. Đó là cậu, tôi có cậu ở bên..."---------Cung điện Tình yêu---------Dino đã mất gần một ngày đi theo Jun xin xỏ để được tới tương lai, nhưng câu trả lời vẫn là không.- Chan, anh phải nói đến bao nhiêu lần nữa em mới hiểu? - Jun sắp phát cáu lên - Anh có thể cho em mượn Jerry đi khắp thế gian, nhưng Dòng thời gian thì không được.- Tại sao? Anh có thể đưa người khác vào đó, sao em lại không được?- Em là Sứ giả Linh hồn. – Jun hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh rồi quay lại, đặt hai tay lên vai Lee Chan, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói. – Em không thể biết trước tương lai, đó là luật.- Anh, luật là do thần đặt ra mà. Em thực sự chỉ muốn biết kết quả của cuộc chiến này thôi.- Không phải vị thần nào cũng đặt ra luật. Luật luân hồi chuyển thế, sinh lão bệnh tử là do Nữ thần Sinh mệnh đặt ra. Bà ấy mới thực sự là Thượng đế, nếu em đi ngược lại với vòng tròn cuộc sống, chống lại luật thì chính là chọn cái chết....Tương lai không thể tiết lộ, ngay cả anh cũng không thể biết, mọi tương lai đều xảy ra ở vô vàn chiều, không có sự nhất định. Em có vào Dòng thời gian cũng không giải quyết được việc gì cả. Huống hồ Sứ giả dẫn dắt các linh hồn là người không thể can thiệp vào tương lai, em còn là Thần Lá chắn, chưa chắc em đã nhìn thấy được những thứ mọi người nhìn thấy....Nếu em cảm thấy khó chịu thì nên về địa ngục và tiếp tục những chuyến tiễn đưa linh hồn, hoặc tôi luyện lá chắn của em cho mạnh mẽ hơn. Anh thật sự rất rất mệt mỏi rồi, đừng làm khó anh thêm nữa.- Em xin lỗi. – Dino thở dài, ngồi bệt xuống nền đá, tay vò đầu. – Mấy ngày nay ở dưới con đường người chết em đã suy nghĩ rất nhiều, em không thể đưa các linh hồn tới nơi an toàn khi bản thân đang hỗn loạn như thế này được nên đã để Shiro làm việc đó. Thực sự là em rất nóng ruột, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra. Cuộc chiến này bao giờ thì bắt đầu? Bao giờ thì kết thúc? Mọi người có được bình an hay không? Những gì em thấy trước mắt thực sự tăm tối, em chỉ sợ...- Chan à... – Jun chặn lời trước khi Dino nói ra điều gì đó tồi tệ. – Em đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi. Dù thế nào, chúng ta cũng là gia đình, sẽ không bỏ rơi nhau. Thật ra, những gì anh thấy trong các chiều tương lai cũng như vậy, mờ nhạt lắm. Chúng ta không thể biết trước điều gì, chỉ có thể cố gắng từng ngày...--------------------------------------------- Jisoo! Em không tìm thấy Thủy cung nữa! – Hansol thất thanh.- Em cũng không xem được khoảng thời gian đó. – Jun từ Dòng thời gian bước ra.- Jeonghan không trả lời những lời nhắn của em! – Seokmin cũng kêu lên từ đỉnh tháp.- Có khi nào kết giới ở nơi đó bị phá vỡ không? – Mingyu giật mình- Không đâu. – Seungcheol bước ra khỏi thư viện cùng với Jisoo. – Jeonghan có thể tạo ra ảo ảnh nhỏ, đủ để đánh lừa thời gian và không gian. Kết giới vẫn an toàn, chỉ có cậu ấy thì anh không chắc, cậu ấy không muốn bị chúng ta kiểm soát.- Trước hết, chúng ta có việc khác để lo. - Jisoo trải tấm bản đồ ra bàn đá. - Tộc Yêu tinh nói rằng kết giới của họ đang yếu dần, việc binh đao thì chưa đâu vào đâu và rất có thể Phe Hắc ám sẽ đánh vào đó.- Em nghe được rằng lần này Thần Săn bắn Sanyang ra trận. - Seokmin thêm vào. - Sẽ rất khó khăn đấy ạ.- Trước đây, khi chưa có xích mích với Haneul, Sanyang đã rất xuất sắc rồi. - Seungcheol nén một tiếng thở dài. - Anh từng đi săn cùng hắn, bách phát bách trúng, chưa kể cây cung ngàn mũi tên. Một mình hắn thôi cũng khó đối phó.- Ngàn tên thì em có thể cản. - Chan lo lắng - Vấn đề là khi hắn ngắm bắn, mũi tên vàng có thể xuyên thủng mọi thứ, kể cả lá chắn của em.- Lũ khỉ đầu chó nữa. - Mingyu rùng mình. - Tộc Ma cà rồng từng chiến tranh với chúng 10 năm trước, một nửa đội vệ binh biên giới đã hi sinh. Khỉ đầu chó thực sự là nỗi ám ảnh của tuổi thơ em. Chúng bắt chước được những chiêu thức tác chiến, sức khỏe cũng hơn người, so với yêu tinh thì không phải bàn. Đáng sợ hơn là chúng nằm dưới tay của Sanyang, chỉ nghĩ thôi em đã thấy sợ rồi.- Việc này anh Mingyu có thể yên tâm. - Seungkwan tham gia. - Em có thể thuần hóa chúng, hơn nữa khỉ đầu chó kị nước, kị tiếng cá heo nữa, có anh Jihoon và Seokmin ở đây chúng cũng không quá đáng ngại. Chỉ còn Sanyang thôi.- Sanyang chỉ có một điểm yếu duy nhất là người hắn yêu, Aleumdaun. - Soonyoung từ địa ngục tới. - Hắn theo đuổi Nữ thần Sắc đẹp suốt mười mấy năm, đòi sống đòi chết vì bà ấy. Đánh được vào điểm đó chỉ có thể là Jeonghan, nhưng giờ anh ấy không có ở đây.- Mọi người! - Hansol hoảng hốt đến lạc giọng. - Quả cầu phản chiếu của Cung điện mất rồi!- Khi nào?! - Jisoo thoáng bất ngờ.- Em không biết! Từ lần tạo kết giới xong em cũng không để ý, bận theo dõi xung quanh. Giờ tìm lại không thấy nữa. Nếu rơi vào tay kẻ khác, tức là chúng ta bị theo dõi, không nhìn thấy em không thể hủy nó đi được.- Hỏng rồi! - Jisoo nhận ra điều gì đó. - Mau tìm Jeonghan về đây!- Không cần tìm nữa đâu. - Wonwoo cùng Jihoon theo cơn gió từ cửa sổ bay vào. - Anh ấy đi rồi.- S... sao cơ? Cậu ấy... đi đâu chứ? - Seungcheol run run.- Vốn định tới đưa anh ấy về, nhưng khi tới Thủy cung chẳng còn ai cả. - Jihoon không giấu nổi nỗi buồn rầu. - Chỉ còn lại mảnh giấy này. - Chẳng trách cảnh tương lai lại một màu xám đen như vậy. - Jun lẩm bẩm."Seungcheol, là ngươi không cho ta con người lương thiện. Muốn ta thủ đoạn phải không? Để ta cho ngươi thấy thủ đoạn thực sự là như thế nào. Thủ lĩnh, ngươi cứ chờ đi...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me