[SHATOU FANFIC] - MẬT ONG VÀ TRẦM HƯƠNG
CHƯƠNG 18
Đã bao lâu rồi Tôn Dĩnh Sa không còn mơ những giấc mơ kỳ lạ nữa. Vậy mà giờ đây, lại một lần nữa cô xuất hiện ở không gian tăm tối này. Bóng đêm như một bức màn nhung không thấy điểm kết lại bao vây lấy cô. Không có tiếng rì rầm ồn ã của cảm xúc hỗn loạn, chỉ có sự yên tĩnh. Cô đứng đó, cô độc. Nỗi sợ hãi ngập tràn trong cô, mắt như mất đi thị giác. Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình vang lên:"Có ai không?"Không một lời hồi đáp. Bàn tay Tôn Dĩnh Sa siết chặt, cố nén cơn run rẩy. Cô bước tới từng bước nhỏ. Hương trầm của cô đâu rồi?"Vương Sở Khâm."Cô thì thầm tên hắn. "Vương Sở Khâm anh ở đâu."Giọng nói run rẩy đầy sợ hãi hóa thành tiếng nấc nghẹn. "Vương Sở Khâm, em sợ."Tên hắn vang vọng trong bóng tối hòa lẫn trong tiếng nghẹn ngào của cô.Khi cô cảm thấy sự tuyệt vọng sắp sửa nhấn chìm mình thì trước mắt cô lại bùng lên ngọn lửa. Đốm lửa đỏ rực phá tan bóng tối rồi lan rộng. Một đường lửa sáng đỏ xuất hiện trước mắt cô. Giữa con đường ấy là chú sư tử toàn thân rực cháy, kiêu hãnh từng bước tiến đến. Chiếc bờm dày rộng của nó lung lay tiến về phía cô. Tôn Dĩnh Sa ngồi trên đất, gương mặt còn vương nước mắt, ngơ ngác ngước nhìn. Trong ánh lửa rực rỡ ấy, chàng trai như xé rách bóng đêm u ám, xua tan đi cơn lạnh xuất hiện. Hương trầm ấm áp như cơn cuồng phong quét tới, hắn lững thững bước đến. Đôi mắt hổ phách nhuốm màu vàng kim lấp lánh. "Mèo con, lại khóc rồi."Giọng nói quen thuộc vang lên, nước mắt vừa dừng lại không kìm được mà rơi xuống.Vòng tay ấm áp ôm lấy cô, giọng hắn dịu dàng:"Ngoan, anh đến rồi đây." Cô vòng tay lên cổ hắn, ghì chặt người đối diện về phía mình, sợ rằng đây chỉ là một ảo ảnh chóng tan. Vương Sở Khâm cúi đầu, áp trán lên trán cô, ngón tay thon dài đưa lên, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi. Hơi thở của hắn tràn ngập trong khoang mũi của Tôn Dĩnh Sa, cô có chút ngơ ngẩn, gương mặt đỏ ửng. Khoảnh khắc bờ môi của chàng trai ấy áp xuống cô bừng tỉnh.Đôi mắt mở bừng, Tôn Dĩnh Sa thở gấp, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng kia cô vội lấy tay che mặt mình lại, lòng thầm mắng bản thân sao có thể háo sắc đến như vậy chứ. Một giọng nói trầm thấp vang lên:"Tỉnh rồi à?"Cô giật mình ngồi bật dậy. Ở một góc phòng, trên chiếc ghế lười, người vừa xuất hiện trong giấc mơ của cô ngồi đó. Một nửa gương mặt khuất trong bóng tối, cô chỉ nhìn rõ bờ môi có phần nhợt nhạt. Đôi chân dài của hắn duỗi thẳng, vắt chồng lên nhau, toát ra dáng vẻ lười nhác."Em.... em.... sao anh lại ở đây?"Hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp ấy qua tai cô như vuốt mèo khều nhẹ. Vành tai không tự chủ được lại đỏ ửng trong nháy mắt. "Mèo con, em đang ở trong phòng anh, nằm trên giường của anh. Vậy tại sao anh lại không thể ngồi đây."Cô ngơ ngác nhìn lại xung quanh, bày trí phòng đơn giản, ga trải giường màu xanh thẫm, chăn lụa mát lạnh. Hoàn toàn không phải phòng của cô. Tôn Dĩnh Sa ôm đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tất cả là tại hắn, chắc chắn là do hắn để cô nằm trên giường riêng nên cô mới có giấc mơ kỳ quặc kia. Ngay khi cô còn đang bận chiến đấu với nội tâm thì một bên giường mềm mại đột nhiên lún xuống. Giọng nói vang lên bên tai, xung quanh cô lại một lần nữa thoảng hương trầm."Làm sao mặt lại đỏ thế này? Sốt à?"Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang sát gần bên mình có chút hốt hoảng. Hai tay hắn chống trên giường, vây cô chính giữa, cả người áp sát lại. Trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch. Giống quá, giống trong giấc mơ của cô quá. Cô lắp bắp:"Anh... anh mau xích ra, em... em.... hơi nóng thôi."Đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào cô như chú sư tư nhìn chằm chằm con mồi. Khóe môi khẽ cong."Nóng lắm sao?"Tôn Dĩnh Sa nuốt nước bọt, nhẹ gật đầu, tay nhỏ siết chặt lấy tấm chăn mỏng, muốn dịch người ra một chút. Dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, hắn nghiêng người lại gần hơn, kề sát tai cô, nhẹ nói:"Shasha, tai em, đỏ quá."Hơi thở của hắn phả lên vành tai mỏng manh của cô. Một cơn run rẩy chạy dọc theo sống lưng khiến cô có chút không kiểm soát được. Gần quá rồi.Cô đưa tay, đẩy vai hắn, yếu ớt nói:"Anh, gần quá rồi."Lực đạo của cô giống như vuốt mèo đập nhẹ lên người chủ nhân, không chút nào xoay chuyển được hắn. Vương Sở Khâm có chút trêu đùa đưa tay giữ chặt lấy tay cô, áp lên lồng ngực săn chắc của hắn."Chưa đủ."Nói rồi, không đợi cô đáp lời, hắn nhếch môi, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng và nóng rực của cô. Nơi tai nhói nhẹ xen lẫn sự ẩm ướt khiến cả người cô tê rần. Bàn tay nhỏ siết lấy chiếc áo mỏng manh nơi ngực hắn, khẽ thở dốc. Hương phermone mùi mật ong ngọt ngào không tự chủ mà lan tỏa khắp không gian. Vương Sở Khâm vẫn chưa rời đi, hắn hít lấy mùi thơm ngọt ngào kia, mũi chạm vào bên cổ của cô. Sự gần gũi của hắn, đụng chạm dịu dàng như có như không của hắn khiến lí trí cô đứt đoạn. Tất cả đọng lại chỉ có hơi thở nóng rực nơi cổ, cảm giác ẩm ướt nơi vành tai và nhịp tim của người bên cạnh.Cả hai cứ im lặng tựa vào nhau, bên ngoài kia là tiếng mưa rơi rả rít. Căn phòng nhỏ đầy ắp mùi mật ngọt hòa lẫn mùi thơm ấm của gỗ trầm. Giọng của Vương Sở Khâm khàn khàn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng:"Mèo con.""Ừm.""Anh có chút không muốn buông em ra rồi."Cô run rẩy thì thầm:"Vậy thì đừng buông."Hắn khẽ cười."Ngốc."Hắn ngồi thẳng người dậy, nâng nhẹ cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy không nói. Ánh mắt của omega trước mặt ngây ngô như chú mèo nhỏ, sạch sẽ lại trong vắt như bầu trời xanh đầy nắng ấm. Trong đôi mắt ấy chỉ có hắn, lại có chút quyến luyến, ỷ lại khiến hắn vô thức mà đắm chìm.Vương Sở Khâm biết cô thích hắn, vô thức mà phụ thuộc vào hắn. Hắn cũng biết bản thân đã bắt đầu nảy sinh lòng chiếm hữu dành cho cô. Thế nhưng, chúc phúc của thần là rào cản lớn nhất, là cái gai trong lòng hắn. Cô vì hắn mà sinh ra hắn cũng bị cô ràng buộc. Vậy nên Vương Sở Khâm không thể nào phân định được rốt cuộc tình cảm nảy sinh là tự nhiên hay bởi vì ảnh hưởng từ thứ gọi là chúc phúc của thần này.Vén sợi tóc bên má cô, hắn xoa nhẹ bờ má bầu bĩnh."Đi thôi, anh dẫn em đi học bổ túc."Nói rồi hắn đứng dậy, bước chân về phía cửa. Cô vội vàng tung chăn, đuổi theo. Níu lấy tay áo hắn, cô hỏi:"Này, em còn chưa gấp chăn lại cho anh đấy."Hắn không quay đầu, lững thứng hướng về phía thư phòng:"Gấp làm gì, tối cũng ngủ mà."Ngồi bên bàn dài, nhìn bên ngoài trời xám xịt, mưa trắng xóa, cô hỏi hắn:"Mấy giờ rồi anh?"Hắn đặt tờ đề xuống trước mặt cô, thản nhiên nói:"Ba giờ rưỡi."......Học kèm cùng Vương Sở Khâm quả thật không hề dễ dàng. Mặc dù bình thường hắn lạnh lùng khó gần là thế vậy mà tới lúc dạy kèm hắn còn nghiêm khắc hơn nữa. Tôn Dĩnh Sa đau khổ trải qua hai tiếng rưỡi làm bài tập liên tục. Cô cảm thấy mắt mình hoa cả rồi, đầu toàn số với chữ nhảy lộn xộn. Khi hắn chấm xong tờ bài tập cuối cùng, ánh mắt cô đầy sự cầu xin nhìn hắn."Được rồi. Dừng tại đây."Tôn Dĩnh Sa thở phào nhẹ nhõm, cả người trượt trên chiếc ghế da. "Thầy Sở Khâm, học kèm với anh thật căng thẳng. Em bị anh làm mệt chết rồi."Hắn liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, giọng điệu có phần nhẹ hơn, trêu chọc:"Làm mệt chết sao? Mèo con, anh chưa làm gì em đã mệt chết vậy anh làm thật em chịu nỗi sao."Cô ngơ ngác nhìn hắn, mãi một lúc sau dường như cảm thấy lời nói của hắn hình như hơi lấn cấn.Hắn đưa tay nhéo má cô."Dậy đi, đưa em về."Tôn Dĩnh Sa giật mình, vội vã mở quang não. Quả nhiên tin nhắn của bà Tôn đã gửi cách đây nửa tiếng hỏi cô khi nào thì về trời đang mưa lớn. Nhanh chóng trả lời mẹ, cô lật đật kéo hắn ra khỏi phòng."Mau mau đưa em về. Bố mẹ sẽ mắng em mất."Vương Sở Khâm mặc kệ cô kéo mình ra cửa, hắn với lấy áo khoác mỏng của cô trên sopha, nhàn nhạt nói:"Áo của em." Cô vừa mang giày, vừa khoác áo, lại nhìn hắn mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng và quần thể thao dài, lười nhác đứng bên cạnh chờ cô."Anh không mặc áo khoác à? Không sợ lạnh sao."Choàng tay lên vai cô, kéo sát người lại gần mình, hắn hờ hững đáp:"Em thấy anh có lạnh không."Tôn Dĩnh Sa cấu nhẹ eo hắn, sao cô lại quên mất cái tên này dị năng là hỏa chứ. Xe của Vương Sở Khâm xuyên màn mưa mà chạy, thoáng chốc đã đưa cô về tới nhà. Hắn thẩy cho cô một chiếc ô, im lặng không nói. "Tạm biệt. Anh về cẩn thận nhé."Hắn gật nhẹ đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô khuất sau cánh cửa mới bắt đầu khỏi động rời đi.Khoảnh khắc chiếc xe biến mất trong màn mưa, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, một bóng đen xuất hiện. Kẻ ấy mặc áo mưa dài, nón trùm đầu che khuất gương mặt, chỉ để lộ một góc cằm. Bờ môi tái nhợt của gã khẽ cong lên, ánh mắt khuất trong bóng đêm nhìn chằm chằm về phía ngôi biệt thự..........
Đôi lời tác giả: một chút chia sẻ, thành thật mà nói Mật ong và trầm hương là một câu chuyện khó viết hơn hẳn so với hai truyện trước đây. Tình tiết xây dựng đến hiện tại khá chậm vậy nên dự kiến là sẽ có khá là nhiều chương =))Trong tuần mình khá bận nên chương lên sẽ không cố định, nếu lên thì mỗi lần sẽ là một chương. Riêng T7 và chủ nhật sẽ cố gắng lên đủ 2 chương/ngày.
Đôi lời tác giả: một chút chia sẻ, thành thật mà nói Mật ong và trầm hương là một câu chuyện khó viết hơn hẳn so với hai truyện trước đây. Tình tiết xây dựng đến hiện tại khá chậm vậy nên dự kiến là sẽ có khá là nhiều chương =))Trong tuần mình khá bận nên chương lên sẽ không cố định, nếu lên thì mỗi lần sẽ là một chương. Riêng T7 và chủ nhật sẽ cố gắng lên đủ 2 chương/ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me