Shatou Hen Gap Lai Vao Luc Xuan Sang
Mùa xuân năm 2028.
Một tháng trước kỳ nghỉ lễ, Tôn Dĩnh Sa đã nhận được nhiều nhiều cuộc gọi từ bà Cao và ông Tôn.
Trong điện thoại, hai người lớn tuổi vô tình nhắc nhiều lần liệu con gái có thể về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán này hay không. Hai ông bà Đông thì lân la đến chuyện con gái của dì Lý năm nay sẽ về quê tổ chức tiệc cưới, Tây lại nói về bà nội trồng cà chua bi ở ban công, còn làm dưa muối cô thích ăn ở nhà.
Tôn Dĩnh Sa hiểu được hai ông bà đây là nhớ cô, sau khi xác nhận sẽ không có nhiều nhiệm vụ hay công việc gì nặng nề vào trước Tết, cô nói cho Cao phu nhân và Tôn tiên sinh, cô đã mua xong vé xe về nhà ăn Tết vào một tuần sau.
Mấy năm nay, vì ra nước ngoài du học, sau đó ở lại Paris làm việc, cô cũng không thể kịp về nhà một chuyến vào Tết Nguyên đán. Năm nay vừa về nước làm việc, cũng cảm thấy rất nhớ nhà.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe cứ thế lướt qua, khoảnh khắc Tôn Dĩnh Sa từ trên tàu cao tốc đi xuống, rốt cục cũng có cảm giác về nhà.
Tôn tiên sinh và Cao phu nhân đã sớm chờ ở bên ngoài trạm, ở trong điện thoại nói liên miên cằn nhằn như vậy, nhưng lúc thật sự gặp mặt chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu.
"Trở về là tốt rồi."
_________
2.
Làm con một thì có rất nhiều lợi ích, ví dụ như hoa quả đồ ăn vặt trong nhà có thể mua rất nhiều thứ mình thích ăn, ví dụ như lúc Tết chỉ cần không có thân thích đi thăm, Tôn Dĩnh Sa có thể độc hưởng TV mà không cần lo lắng đến mấy đứa con nít.
Sau khi về nhà, Tôn Dĩnh Sa cùng Cao phu nhân đi siêu thị mua thức ăn và nấu cơm, cùng Tôn tiên sinh thảo luận về kỹ thuật cờ vua, cùng bà nội làm sủi cảo hấp bánh bao, hy vọng có thể tận lực bù đắp một ít thiếu sót tròn mấy năm vắng bóng.
Tôn Dĩnh Sa liên lạc với Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương, nói cho các cô biết tết năm nay mình đã trở về. Hà Trác Giai sau khi nhận được tin tức lập tức tổ chức một bữa tiệc, ba cô gái đã lâu không gặp, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến việc họ bàn luận về cuộc sống và chia sẻ những chuyện bát quái xung quanh mình.
Đêm tụ họp, Tôn Minh Dương đăng ảnh chụp chung của ba người trong nhóm bạn bè, ba người là bạn học cấp ba, bạn bè chung không tính là nhiều lắm, Tôn Dĩnh Sa không biết trong đám bạn tốt của Tôn Minh Dương có bao nhiêu người quen biết cô, nhưng cô biết, Lưu Đinh Thạc tuyệt đối là một người. Bởi vì lúc này hắn đang bình luận dưới nhóm bạn bè của Tôn Minh Dương.
"Chị Sa đã trở lại! Vừa vặn mười năm tốt nghiệp trung học cùng lớp họp mặt, mời ba người đẹp cùng tụ tập!!! 🌹🌹🌹🌹"
Hà Trác Giai bĩu môi, phàn nàn tốt nghiệp nhiều năm như vậy có cái gì mà tụ tập, Tôn Minh Dương ngược lại có vẻ rất vui vẻ, hỏi Tôn Dĩnh Sa nghĩ như thế nào. Tôn Dĩnh Sa nhún nhún vai, tỏ vẻ tùy tiện, mình sao cũng được.Vì thế Tôn Minh Dương bắt đầu nhõng nhẽo với Hà Trác Giai. Tôn Dĩnh Sa nhìn hai người náo loạn một phen, cảm khái cảnh tượng này giống như là trở lại thời học sinh năm đó, Tôn Minh Dương cơm trưa muốn ăn mì ăn liền, nhưng cô luôn không thành vấn đề, vì thế Tôn Minh Dương sẽ lôi kéo Hà Trác Giai làm nũng.Tôn Dĩnh Sa bắt đầu cảm thấy biết ơn khi cả ba người bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.Hà Trác Giai như cũ không ngăn cản được sự tấn công của Tôn Minh Dương, Tôn Minh Dương được cho phép lập tức trả lời Lưu Đinh Thạc trong nhóm bạn bè.
"OK, không có vấn đề gì."
Một lát sau Tôn Minh Dương liền xin thời gian và địa điểm tụ họp của Lưu Đinh Thạc, ba người lại bắt đầu nói chuyện khác. Tôn Dĩnh Sa nhận tin, trên mặt vẫn trò chuyện câu được câu không với hai người như trước, trong lòng lại bắt đầu có chút lơ mơ lạc lối vào cõi thần tiên.
Cô nói tùy tiện, kỳ thật cũng không phải thật sự tùy tiện. Phản ứng đầu tiên khi nghe về buổi họp lớp, cô liền nghĩ đến Vương Sở Khâm.Cô không biết Vương Sở Khâm có đến hay không, nếu như là Lưu Đinh Thạc tụ họp, xác suất Lưu Đinh Thạc gọi anh ta là rất lớn. Cô cũng không biết mình có hy vọng Vương Sở Khâm đến hay không, sau khi chia tay bọn họ không gặp lại, cũng không có phương thức liên lạc. Tin tức duy nhất cô biết về anh, chính là hai năm nay anh lập nghiệp mở công ty.Cô còn chưa chuẩn bị tốt, nếu thật nhìn sự thấy Vương Sở Khâm, cô sẽ phản ứng như thế nào, nhưng Tôn Dĩnh Toa quyết định thuận theo tự nhiên vậy. Không phải là họp lớp gặp người yêu cũ sao, tình tiết cũ rích, trong tiểu thuyết cô đã sớm thấy nhiều rồi.
Tôn Dĩnh Sa không nhắc tới, Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương đương nhiên cũng không nhắc tới, ba chị em vẫn ăn ý như năm đó, ba người đổi đề tài lại tiếp tục trò chuyện tới đêm khuya, cuối cùng là khách sạn đóng cửa mới ai về nhà nấy.
__________3. Ngày tụ họp, Tôn Dĩnh Sha và Hà Trác Giai cùng đến khách sạn, hai người tới không sớm không muộn, trong phòng giờ đại khái có hơn mười người.Lưu Đinh Thạc thấy các cô liền bắt đầu nhiệt tình chào hỏi, kéo ghế xong lại giúp hai người rót trà; Lương Tĩnh Côn cầm thực đơn hỏi Tôn Dĩnh Sha và Hà Trác Giai có muốn ăn món gì không.Bầu không khí trong phòng khá sôi nổi, các bạn học cũ nhiều năm không gặp đều tự trò chuyện về những gì đã trải qua mấy năm nay, Tôn Dĩnh Sa cùng Lương Tĩnh Côn trò chuyện, hoảng hốt cảm giác mình như quay về thời trung học trong bảy phút.Qua thời gian đã định, mọi người bắt đầu ồn ào, yêu cầu người đến muộn tự phạt ba ly rồi ngồi xuống.Từng người từng người đi vào, chỗ trống dần bị lấp đầy, Tôn Dĩnh Sa chú ý, cho đến cuối cùng chỉ còn lại vị trí cuối cùng bên tay trái cô.Vương Sở Khâm còn chưa tới.Tôn Dĩnh Sa cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt bắt đầu đập mạnh, nếu như, cô nói là nếu như thôi, Vương Sở Khâm lúc này đi tới, có thể ngồi ở bên cạnh mình hay không.Cô nhìn về phía Lưu Đinh Thạc đang mời người khác uống rượu, không biết mình có nên mở miệng hỏi anh ta hay không, hoặc là mình có nên đổi chỗ ngồi với Hà Trác Giai bên cạnh hay không.Tôn Dĩnh Sa bên này còn đang rối rắm, Lưu Đinh Thạc giống như có cảm ứng quay lại đối diện với ánh mắt của cô. Tôn Dĩnh Sa không nói gì, trầm mặc nhìn nhau hai giây, Lưu Đinh Thạc như là nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng."Đại Đầu......"Có người đẩy cửa phòng bao ra, ngắt ngang lời của Lưu Đinh Thạc, người trong phòng bao đều chuyển ánh mắt nhìn sang, hô hấp của Tôn Dĩnh Sa trì trệ trong chớp mắt.Nhưng người mở cửa là Tôn Minh Dương. Không phải Vương Sở Khâm.Lương Tĩnh Côn cầm rượu mời Tôn Minh Dương lại, bảo cô tự phạt xong rồi ngồi xuống. Tôn Minh Dương uống xong ba chén, xin lỗi mọi người trong phòng, nói trong nhà tạm thời có việc, trì hoãn một lát, rồi nhanh chóng đi tới chỗ trống bên cạnh Tôn Dĩnh Toa ngồi xuống.Thừa dịp mọi người ồn ào Tôn Minh Dương uống rượu, Tôn Dĩnh Sa lắc đầu với Lưu Đinh Thạc, ý bảo anh không cần nói hết câu kia nữa. Lưu Đinh Thạc hiểu rõ, quay đầu bắt đầu chủ trì buổi họp mặt.Cũng đúng, làm gì có chuyện như tiểu thuyết đoàn tụ như vậy, Tôn Dĩnh Sha cười thầm tự trách suy nghĩ của mình quá sinh động, chỉ lo lắng không đâu, mình rối rắm vài ngày, kết quả Vương Sở Khâm căn bản không tới.
Thức ăn lần lượt được phục vụ, mọi người đến đông đủ nên không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt, thế giới ngoài cửa là đạo lý đối nhân xử thế phức tạp của người lớn, nhưng tựa hồ trong chén rượu này, thời gian cũng có thể quay ngược trở lại.
Hai tiếng ăn cơm, toàn bộ quá trình Tôn Dĩnh Sa không uống quá nhiều rượu, cuối cùng cô đưa Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương uống đến choáng váng lên xe, sau khi an toàn đưa hai con sâu rượu về rốt cục kéo thân thể mệt mỏi về nhà.
Tối nay Cao phu nhân và Tôn tiên sinh đến nhà họ hàng, trong nhà không có ai, Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng tắm rửa thay quần áo dính đầy mùi rượu xuống giặt, ngay cả khăn quàng cổ cũng không buông tha.
Bận rộn xong một hồi đã đến mười một giờ tối, bà Cao gọi điện thoại tới nói bọn họ ở bên nhà họ hàng đánh bài muộn mới về, bảo Tôn Dĩnh Sa ở nhà ngủ sớm một chút, còn không quên dặn dò cô khóa kỹ cửa sổ chú ý an toàn.
Mặc dù nói đều là bạn học cũ, nhưng một bữa cơm vẫn khiến Tôn Dĩnh Sa có cảm giác mệt mỏi khi ăn cơm xã giao. Cô không bật đèn, cắm sạc điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.
Mặc dù nói mệt, nhưng cô nhắm mắt lại cũng không ngủ được.
Thật ra cô biết nguyên nhân dẫn đến trạng thái tồi tệ này. Sau khi ép buộc mình ngủ nửa tiếng, Tôn Dĩnh Sa rốt cuộc đã thỏa hiệp.
Cô bật đèn lên, cầm điện thoại lên chuẩn bị tìm mấy video hài hước để giảm bớt căng thẳng, mở wechat ra phát hiện trong nhóm bạn học trung học mọi người đang đăng ảnh chụp chung hôm nay, Tôn Dĩnh Sa mở ra, chọn một tấm ảnh mình đẹp nhất lưu vào album ảnh.
Cô phóng to ảnh chụp, bắt đầu nhận dạng từng người một. Hôm nay người tới không nhiều lắm, chỉ có chưa đến nửa số bạn học. Cho dù như vậy, cô vẫn có chút choáng váng, cô lơ mơ, không quá nghiêm túc lắng nghe bọn họ đang tán ngẫu cái gì.
Tôn Dĩnh Sa suy nghĩ một chút, lục lọi trong giá sách năm phút, rốt cục tìm được ảnh tốt nghiệp trung học phổ thông trong khe hở của một đống sách lớn.
Năm đó khi bọn họ tốt nghiệp trường Trung học Số 1 vẫn là một lớp chỉ có một tấm ảnh tốt nghiệp. Bắt đầu từ khóa tiếp theo của bọn họ, trường mới tìm công ty nhiếp ảnh hợp tác, chụp ảnh tốt nghiệp kiểu cách đẹp mắt cho sinh viên tốt nghiệp. Cuối cùng mỗi người đều có thể lấy được một quyển sách kỷ yếu thật dày.
Cô nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa 17 tuổi, đứng ở giữa hàng thứ nhất, cắt tóc ngắn ngủn, mỉm cười dịu dàng, hai má tròn ủm, khi đó Hà Trác Giai cùng Tôn Minh Dương thường hay bóp mặt cô, nói một cách văn vở mà lấp liếm cho hành động này thì là: Giảm bớt căng thẳng
Cô cũng nhìn thấy Vương Sở Khâm 18 tuổi, thiếu niên cao một mét tám mấy đứng ở hàng cuối cùng chụp ảnh chung của lớp, cùng Lưu Đinh Thạc Lương Tĩnh Côn đứng chung một chỗ, ba người so với bạn học bên cạnh đều cao hơn không ít, vừa nhìn chính là lặng lẽ kiễng chân ở phía sau.
Tôn Dĩnh Sa nhớ tới kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, khi đó hai người còn chưa ở bên nhau. Chuyến du lịch tốt nghiệp của Vương Sở Khâm là từ Tứ Xuyên, Tây Tạng đến Cam Túc, Nội Mông Cổ, một mình đi hơn phân nửa Trung Quốc, giằng co hơn phân nửa kỳ nghỉ hè mới kết thúc.
Khi đó cô và Vương Sở Khâm thỉnh thoảng sẽ nói chuyện trên điện thoại di động vài câu, anh sẽ gửi cho cô một ít ảnh phong cảnh lúc đi du lịch. Có lúc, cô cũng còn nhận được bưu thiếp Vương Sở Khâm gửi tới từ các nơi, nhưng trên bưu thiếp ngoại trừ tin nhắn cần thiết phải gửi qua bưu điện, Vương Sở Khâm chưa bao giờ để lại tin nhắn gì ở mặt sau.
Tôn Dĩnh Sa nói đùa cậu giống như ếch du lịch, sẽ gửi về rất nhiều ảnh chụp và bưu thiếp, nhưng không bao giờ để lại lời nhắn, bởi vì ếch không biết viết chữ. Vương Sở Khâm trả lời là, phong cảnh miền Tây tổ quốc rất đẹp, cậu thưởng thức là được rồi.
Những bức ảnh phong cảnh kia được Tôn Dĩnh Sa lưu vào một cái USB, đặt cùng một chỗ với bưu thiếp, cộng thêm tất cả đồ Vương Sở Khâm tặng cô, sau khi chia tay đều bị cô khóa vào trong ngăn tủ không bao giờ mở ra nữa.
Sau khi chia tay cô liền đi Paris, đem tất cả hồi ức cùng quá khứ đều bỏ lại phía sau, cả sáu năm ấy.
Tôn Dĩnh Sa tắt điện thoại di động, nhét ảnh tốt nghiệp vào giá sách, vào phòng tắm rửa mặt rồi trở lại giường, quyết định lần này nhất định phải ngủ.
Cô không còn nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa.
--------------
4.
Là con một, đồng thời cũng có rất nhiều bất lợi, đặc biệt là khi bạn là một người 28 tuổi "thích hợp để kết hôn" và không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào.
Càng tới gần lễ mừng năm mới, họ hàng đến thăm không thể thiếu tiết mục quan tâm một hai câu về tình trạng mối quan hệ của Tôn Dĩnh Sa. Bị ba bốn đứa nhỏ oanh tạc cướp ipad cùng máy tính đồng thời còn phải chịu đựng bốn phương tám hướng.Tôn Dĩnh Sa cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.Tệ hơn nữa là, Cao phu nhân cùng Tôn tiên sinh cũng gia nhập vào cuộc xung đột - phe "thù địch" của cô.Cuối cùng, bà Cao giải quyết dứt khoát, bảo Tôn Dĩnh Sa chiều hôm sau đi gặp mặt anh họ của con rể của dì Lý bên cạnh, cũng tuyên bố đối phương lịch sự mới 30 tuổi mà sự nghiệp thành công và làm người thành thật trung hậu vân vân mây mây.Tôn Dĩnh Sa bị lải nhải đến đầu óc choáng váng, cuối cùng bại trận dưới sự "bao vây" của người thân, đáp ứng thỉnh cầu "gặp mặt một lần" của Cao phu nhân.Đến ngày hôm sau, Tôn Dĩnh Sa nhìn người đàn ông đối diện, hiển nhiên một phen khích lệ ngày hôm qua của Cao phu nhân cũng không thể xem như bịa đặt lung tung, đối phương quả thật cử chỉ khéo léo, làm quản lý một công ty, sự nghiệp coi như là có thành tựu.Nhưng hiển nhiên, không ai nói cho Tôn Dĩnh Sa biết, đối phương đứng lên chỉ cao hơn cô nửa cái đầu. Sa Sa cảm thấy, không xứng đáng, mặc dù nghe có vẻ thô lỗ, nhưng anh ta thật sự có thể không tới một mét bảy.Thế giới này thật sự không có người lớn để ý chiều cao khi kén vợ kén chồng sao?Sau khi ăn xong đối phương đề nghị đưa cô về nhà, Tôn Dĩnh Sa lấy lý do nhà mình và đối phương không tiện đường khéo léo cự tuyệt anh, nói xong lập tức bắt một chiếc taxi nghênh ngang rời đi, đồng thời quên mất chuyện mình còn chưa thêm wechat với đối phương.Trên đường về nhà, Tôn Dĩnh Sa lập tức lấy điện thoại di động ra nói chuyện nhóm "Hoa Quả SơnSun: @Cao sơn lưu thủy Sao không ai nói cho con biết đối tượng xem mắt hôm nay chiều cao chỉ có 170?Hoàng hậu Cao: Thật sao?Hoàng hậu Cao: Cũng không ai nói cho mẹ biết.Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu cơn ác mộng của Tôn Dĩnh Sa - thất bại lần này giống như là khơi dậy ý chí chiến đấu của Cao phu nhân, bà tiếp thu kinh nghiệm thất bại lại nhanh chóng giúp Tôn Dĩnh Sa tìm kiếm mấy đối tượng vừa độ tuổi, cũng đem ý chỉ mang theo thời gian địa điểm cùng tin tức của đối phương truyền tới "Hoa Quả Sơn", Tôn Dĩnh Sa khởi nghĩa không thành, chỉ có thể ngoan ngoãn lĩnh chỉ.Sau khi trải qua các loại tra tấn kỳ lạ trong giới xem mắt, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy đây thật sự là nỗi đau không thể chịu đựng được trong đời, cô cần nói rõ ràng với Cao phu nhân và Tôn tiên sinh, cự tuyệt bất cứ cuộc xem mắt nào sau này.Cô tình nguyện chịu đựng cơn giận lôi đình và lải nhải liên tục của hai ông bà trong suốt kỳ nghỉ Tết, cũng không muốn ra ngoài gặp mặt ăn cơm với bất kỳ kẻ nào nữa.Tôn Dĩnh Sa kết thúc buổi xem mắt về đến nhà, bà Cao và ông Tôn đang ở trong bếp dọn dẹp bát đũa nói chuyện phiếm, không chú ý tới động tĩnh ở cửa. Tôn Dĩnh Sa thay giày, đánh một bụng bản thảo hy vọng có thể thuyết phục hai ông bà."Vì sao nhất định muốn Sa Sa đi xem mắt? Con bé mới 28, cần phải gấp gáp như vậy sao?"Tôn Dĩnh Sa dừng động tác đi vào trong."Đây là em quá vội vàng sao, nhìn xem con gái của anh, mấy năm nay một chút động tĩnh đều không có. Bà nội con bé lại đang cằn nhằn mong mỏi muốn gặp cháu rể, thời gian của bà giờ đâu còn bao lâu, qua một ngày thiếu một ngày..." Cao phu nhân nói liên miên vừa mở miệng lại có xu hướng không thắng lại được."Không phải là em không biết rằng sau khi Sa Sa chia tay thằng nhóc kia, cuộc sống cứ như một lão già ngồi thiền sao."Bà Cao lúc này cũng không lập tức trả lời, im lặng bao trùm."Không biết tại sao?" Tôn Dĩnh Sa dừng lại một chút khi nghe thấy tiếng ông Tôn rửa chén.Tôn Dĩnh Sa đột nhiên không muốn đi vào trong nữa.Thừa dịp hai người còn chưa chú ý tới cô đã trở về, Tôn Dĩnh Sa lại rón rén đẩy cửa xuống lầu.Tuyết vừa mới xuống phủ một lớp dấu chân trên mặt đất, Tôn Dĩnh Sa buộc chặt khăn quàng cổ, bước đi lang thang dọc khu phố.Cô không biết cô muốn đi đâu, cô chỉ biết tạm thời cô còn chưa muốn về nhà.Ban đầu cô cũng thắc mắc vì sao mẹ lại tích cực để cho cô đi xem mắt như vậy, cô nghĩ mấy năm nay mình không ở bên cạnh hai người, hiếm khi về thăm vào dịp Tết, không muốn có bất kỳ sự khó chịu nào nên mới nghe lời kiên trì đi xem mắt.Cô vốn cũng không trông cậy vào có thể thật sự tìm được khách quý động lòng gì, cơm nước xong coi như hoàn thành nhiệm vụ Cao phu nhân giao phó.Cô chỉ không nghĩ tới, xuất phát điểm của bọn họ là bởi vì trạng thái của cô sau khi cô và Vương Sở Khâm chia tay.Yêu Vương Sở Khâm hơn ba năm không phải là bí mật gì trong vòng bạn bè của cô, hai người là bạn học cấp ba, lúc đi học là bạn bè, sau khi tốt nghiệp xác định quan hệ trong kỳ nghỉ hè, ngay sau khi Vương Sở Khâm trở về sau chuyến du lịch không lâu.Vốn thành tích trung học phổ thông của hai người tương đương, có thể vào cùng một trường đại học, chỉ có điều Vương Sở Khâm đã mắc sai lầm trong kỳ thi đại học, suýt trượt vị trí trúng tuyển thấp nhất của đại học G.Để có thể có không gian lựa chọn chuyên ngành, Vương Sở Khâm từ bỏ đại học G, điền nguyện vọng một vào đại học P. Cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa theo học Trí tuệ nhân tạo của đại học G, Vương Sở Khâm thì theo học Máy tính của đại học P.Vương Sở Khâm đã nói với Tôn Dĩnh Sa về quá trình ghi nguyện vọng sau khi họ quen nhau. Tuy nhiên, ngay cả khi điền nguyện vọng Tôn Dĩnh Sa biết Vương Sở Khâm muốn từ bỏ chuyên ngành bảo hiểm G, cô cũng không có tư cách gì để ngăn cản anh.Huống hồ, cô lại càng không muốn ngăn cản Vương Sở Khâm.Kể cả sau ba năm yêu xa, khoảng cách 1352 km là khe rãnh sâu nhất giữa bọn họ.Sao cô lại vì muốn ở bên anh mà hy vọng Vương Sở Khâm ép bản thân đi học một chuyên ngành kém cỏi chứ?Mấy năm sau khi chia tay, cô từ trước đến nay cho rằng mình làm không tệ, cô xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của Vương Sở Khâm, chuyển tất cả hồi ức ra khỏi điện thoại di động của cô.Cô chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới Vương Sở Khâm, thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng giật mình, nhưng cũng không để cho người ta biết.Cô không nhắc tới Vương Sở Khâm với người nhà hay bạn bè bên cạnh nữa, chỉ là vô cùng vô cùng ngẫu nhiên, có thể nhìn thấy tình hình gần đây của anh trong nhóm bạn bè.Cô vẫn cảm thấy mình sống rất tốt.Nhưng hình như Cao phu nhân và Tôn tiên sinh không cảm thấy.Cô nhớ tới sự im lặng ăn ý của Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương, nhớ tới vẻ mặt hiểu rõ của Lưu Đinh Thạc. Sau đó cô nghĩ, có phải bọn họ cũng cảm thấy cô sống không tốt, cho nên đều nhân nhượng với cô.Có phải vì nhân nhượng với cô hay không, bọn họ thậm chí còn không nói cho Vương Sở Khâm biết sự tồn tại của buổi tụ họp này.Cô đột nhiên nghĩ mãi không ra.Gió càng thổi càng mạnh, tuyết có xu hướng dày đặc hơn.----------------5. Hai mươi chín tháng Chạp, bà Cao kéo Tôn Dĩnh Sa đi siêu thị mua sắm đồ tết lần cuối.Hai mẹ con đến siêu thị, bà Cao đến khu nguyên liệu nấu ăn, Tôn Dĩnh Sa thì đi dạo đến khu đồ ăn vặt.Vì lần trước mua đồ ăn vặt còn dư lại không ít, Tôn Dĩnh Sa chọn lựa lấy chút đồ ăn vặt yêu thích, lại dựa theo yêu cầu của Cao phu nhân cân một ít đồ ăn vặt trái cây mà trẻ con thích ăn.Lựa chọn ở đây đều gần giống nhau, Tôn Dĩnh Sa ôm một túi đồ ăn vặt lớn xoay người chuẩn bị đi tìm bà Cao, lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng đứng ở khu hải sản kia.Tôn Dĩnh Sa cảm thấy, đôi khi có một số việc phát sinh rất đột ngột, cũng rất chi vô lý.Vương Sở Khâm.Cho dù Tôn Dĩnh Sa đã tưởng tượng qua vô số cảnh tượng hai người gặp lại, nhưng cô thế nào cũng sẽ không đem địa điểm đặt ở bất cứ nơi nào có liên quan đến hải sản, huống hồ giờ này khắc này, cô có thể nhìn thấy trong tay Vương Sở Khâm hẳn là xách cá.Trong vài giây cô còn sửng sốt tại chỗ, Vương Sở Khâm đã lựa chọn xong xoay người lại.Trong nháy mắt, Vương Sở Khâm trừng to mắt, hiển nhiên cũng không ngờ tới.Phản ứng đầu tiên của Tôn Dĩnh Sa là chạy, nhưng tất nhiên dưới tình huống đối phương đã nhìn thấy mình, nếu cô cứ chạy như vậy, có khác gì chạy trối chết đâu?Người sống một đời không thể mất mặt, cho nên Tôn Dĩnh Sa quyết định nói chút gì đó, nhưng đầu óc còn chưa bắt đầu tự hỏi, lời nói đã chạy ra khỏi miệng."Con cá này không được tính là hải sản nữa sao?"Nói xong Tôn Dĩnh Sa liền hối hận, cái này còn không bằng trực tiếp chạy cho xong, đây là lời ngu xuẩn gì, cá gì có thể không tính là hải sản?Người đối diện hiển nhiên càng không ngờ tới Tôn Dĩnh Sa sẽ nói một câu mở đầu như vậy, Vương Sở Khâm nở nụ cười, theo lời Tôn Dĩnh Sa nói tiếp:"Không, cái này mua cho mẹ anh."Bầu không khí căng thẳng sau nhiều năm không gặp lại bị câu mở đầu không đầu không đuôi này của Tôn Dĩnh Sa xua tan một chút, Tôn Dĩnh Sa xấu hổ gật đầu, hiện tại cô có chút hối hận vì sao mình không học cách thu mình chui vào khe hở trốn đi.Tôn Dĩnh Sa không nói tiếp, Vương Sở Khâm quét mắt nhìn một đống lớn túi Tôn Dĩnh Sa ôm trước ngực, lựa chọn đổi đề tài trò chuyện."Đến mua đồ cho năm mới à?""Ừ, hai ngày trước mua một phần rồi, mẹ em còn phải mua chút đồ ăn tất niên.""Nhiều đồ như vậy không đẩy xe sao?""Mẹ em bên kia đẩy, vừa mới lấy xong mấy thứ này, em đang tìm bà ấy."Nói xong Tôn Dĩnh Sa lại hối hận. Người khác hỏi một câu, cô liền nói liên miên một đống, Tôn Dĩnh Sa mày giỏi lắm."Vậy em cứ đi dạo đi, anh về báo cáo kết quả công tác đây.""Được."Tôn Dĩnh Sa trả lời xong, nhìn Vương Sở Khâm chuẩn bị rời đi, cô cũng không muốn kết thúc cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này như vậy, cho nên cô lại theo bản năng mở miệng một lần nữa."Vương Sở Khâm!"Người đàn ông được gọi tên quay lại nhìn cô."Chúc mừng năm mới."Mặc dù lời chúc có phần sáo rỗng, nhưng hiển nhiên so với câu nóii có liên quan đến cá kia bình thường hơn nhiều.Vương Sở Khâm gật đầu với cô."Ừ, chúc em năm mới vui vẻ."Anh mang theo con cá và bỏ đi.Tôn Dĩnh Sa nhìn bóng lưng Vương Sở Khâm quẹo qua kệ hàng rồi biến mất trong tầm mắt. Gầy đi, cô nghĩ.Nhưng cao hơn Vương Sở Khâm mười tám tuổi không ít."Con nhìn ai vậy, mua đồ xong chưa?"Tôn Dĩnh Sa lúc này mới hoàn hồn, đem đồ ăn vặt trong lòng bỏ vào trong xe, lại thuận tay nhận lấy xe đẩy về phía trước."Không có ai, con mua xong rồi, chúng ta về thôi."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me