TruyenFull.Me

[Shatou] Hẹn gặp lại vào lúc xuân sang

11

Sao_a1210

1.

Lúc Vương Sở Khâm chạy tới nhà Tôn Dĩnh Sa, trên người còn mặc áo sơ mi từ buổi xã giao hồi sáng, trên tay xách một hộp quà.

Anh vốn định về nhà tắm rửa thay quần áo trước, nhưng bởi vì thời tiết xấu nên chuyến bay lúc hạ cánh đã chậm hơn dự tính một tiếng. Mưa Bắc Kinh tuy rằng đã ngừng, nhưng mùi ẩm ướt trộn lẫn bụi bặm trong không khí vẫn tranh nhau vọt vào xoang mũi anh.

Vương Sở Khâm sợ Tôn Dĩnh Sa đợi lâu, chỉ có thể gọi công ty hỗ trợ lái xe đến sân bay, vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới nhà Tôn Dĩnh Sa.

Theo địa chỉ Tôn Dĩnh Sa gửi tới tìm đến nhà cô, Vương Sở Khâm hít sâu một hơi rồi giơ tay gõ cửa, sau ba giây, cửa từ bên trong bị mở ra.

Tôn Dĩnh Sa mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng nhạt, trong tay còn cầm một thanh chocolate, thấy anh đến, nhẹ nhàng cười chào hỏi anh.

"Đến rồi, sớm thật đó, em còn tưởng ít nhất cỡ sáu giờ anh mới tới."

Nói xong cô liền lui về phía sau hai bước nhường chỗ cho Vương Sở Khâm, miệng ngậm thanh chocolate, nửa ngồi xổm từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép nam chưa mở.

"Chuẩn bị cho ba em, còn chưa dùng qua, anh đeo trước đi."

Bởi vì trong miệng ngậm thứ gì đó, Tôn Dĩnh Sa nói chuyện không rõ, âm tiết như dính vào nhau.

Nhưng cô không nói dối, đây đúng là cô vừa mới mua vào tháng trước. Trong điện thoại ba cô nói có thời gian rảnh muốn tới Bắc Kinh chơi một chuyến, vì thế cô liền chu đáo đi siêu thị mua một ít đồ dùng sinh hoạt về chuẩn bị.

Chỉ là mãi cho đến ngày mồng một tháng năm, Tôn Dĩnh Sa cũng không có một kỳ nghỉ dài hạn nào, cũng không có cách nào chiêu đãi cha mẹ, cô cũng không ngờ Vương Sở Khâm sẽ dùng trước.

Vương Sở Khâm đi vào thay giày, thuận tay đặt hộp quà trong tay lên ngăn tủ, nhẹ nhàng đẩy về phía Tôn Dĩnh Sa.

"Đặc sản Ma Cao, cảm ơn đã chăm sóc mèo giúp anh."

Ánh mắt Tôn Dĩnh Sa sáng lên, ăn xong miếng chocolate cuối cùng liền ngẩng đầu nhìn chữ trên hộp quà, là bánh hạnh nhân.

"Cái này anh nghe người trong công ty nói qua, ăn rất ngon."

Cô cười toe toét với Vương Sở Khâm, đưa tay cầm hộp đi vào trong phòng

"Em không khách khí đâu nhé, hai tuần nay hầu hạ thằng nhóc này làm em mệt muốn chết rồi."

Vương Sở Khâm gật đầu, ý thức được người đã rời đi không nhìn thấy động tác của mình, anh lại nói tiếp.

"Ừ. Ăn ngon là được."

Vương Sở Khâm đi vào phòng khách, mới phát hiện Tôn Dĩnh Sa đã đóng gói xong toàn bộ thức ăn dụng cụ cho mèo, giống như anh gom thành hai túi lớn nhỏ, thậm chí túi đều là hai cái anh dùng lúc trước. Chỉ là trong lồng vẫn trống không, anh quét mắt nhìn xung quanh, nhất thời không thấy mèo ở đâu.

Tôn Dĩnh Sa cất kỹ hộp quà từ trong phòng đi ra, lại rót cho Vương Sở Khâm ly nước, liền thấy anh đang tìm mèo.

Cô vỗ vỗ cánh tay Vương Sở Khâm từ phía sau, đợi anh xoay lại, một tay đưa nước qua, tay kia chỉ chỉ góc tủ TV trong phòng khách.

"Chỗ đó, ở dưới sô pha cả buổi sáng, lại ở đó cả buổi chiều."

Vương Sở Khâm đến gần hai bước, mới nhìn thấy Đô Đô đang nằm sấp trong góc. Mèo dùng chân trước che đầu, chắc hẳn đang ngủ say, căn bản không phát hiện có người đến.

Vương Sở Khâm do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng gọi tên giả.

"Đô Đô."

Đô Đô không nhúc nhích, vẫn không có ý định quan tâm đến người khác, nhưng Vương Sở Khâm rõ ràng nhìn thấy lỗ tai nó run lên, rõ ràng là không muốn để ý đến anh.

"Đô Đô."

Tiểu tổ tông này, nuôi hơn hai năm Vương Sở Khâm vẫn không hiểu tính tình của nó. Theo lý thuyết thú cưng nhà người ta hai tuần không gặp chủ nhân, sớm đã nhào tới ôm một cái, chỉ có chủ tử nhà anh vẫn bất động như núi, đối với anh so với cái gì cũng lạnh lùng hơn.

Anh lại dịch về phía trước hai bước ngồi xổm xuống bên cạnh tổ tông, vừa đưa tay sờ đầu nó, vừa dùng giọng điệu tức giận mà Tôn Dĩnh Sa không nghe thấy kêu một câu.

"Đậu Bao, dậy đi."

Có thể là hai tuần nay lần đầu tiên nghe được có người gọi tên mình, tổ tông rốt cục cũng chịu ngẩng đầu lên. Nó nhìn Vương Sở Khâm một cái, lại nhẹ nhàng quay đầu, há miệng giả bộ muốn cắn bàn tay đang làm loạn trên đầu nó.

Vương Sở Khâm bị nó dọa nhảy dựng, lập tức thu tay về, lúc này tổ tông mới mở miệng "meo" một tiếng.

"Hai người làm gì vậy?"

Tôn Dĩnh Sa vừa rồi một mực ở phía sau nhìn một người một mèo tương tác, chỉ là âm thanh nói chuyện của Vương Sở Khâm càng ngày càng nhỏ, cô hoàn toàn nghe không rõ. Lúc này thấy Vương Sở Khâm đột nhiên rút tay về, nhịn không được mới đi lên hỏi một câu.

"Không có việc gì, nó tỉnh dậy thì hơi tức giận."

Vương Sở Khâm quay đầu thuận miệng nói dối trả lời Tôn Dĩnh Sa.

"Muốn giúp không?"

Tôn Dĩnh Sa lại dịch về phía trước một bước, tầm mắt lướt qua Vương Sở Khâm nhìn về phía Đô Đô đã nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi trong góc.

"Không cần, nó tỉnh dậy anh liền trực tiếp nhét vào trong lồng là được."

Vương Sở Khâm nói xong liền quay đầu lại vươn hai tay nhấc mèo lên khỏi mặt đất, Tôn Dĩnh Sa mắt thấy Đô Đô từ một đống mèo biến thành một con mèo, cuối cùng bị Vương Sở Khâm vỗ mông nhét vào lồng.

Có thể là biết Vương Sở Khâm tới đón nó về nhà, Đô Đô ở trong lồng cũng không giãy dụa gào thét, chỉ im lặng nằm sấp.

Vương Sở Khâm làm xong một loạt động tác đứng dậy, đúng lúc đối mặt với Tôn Dĩnh Sa.

Vừa rồi tâm tư hai người đều đặt ở trên con mèo thì không sao, lúc này bắt xong mèo, không khí đột nhiên có chút gượng gạo.

"Vậy......"

Tôn Dĩnh Sa quay đầu cầm thanh chocolate trên bàn trà đưa tới, cắt ngang lời Vương Sở Khâm.

"Anh còn chưa ăn cơm tối sao, ăn miếng này lót dạ trước đã."

Vương Sở Khâm rũ mắt, giơ tay nhận lấy thanh chocolate.

"Cảm ơn."

Anh xé một nửa bao bì bên ngoài, cắn một miếng.

Anh bình thường thói quen tăng ca, không có thời gian ăn cơm, trong ngăn kéo liền để những thanh năng lượng này, đói bụng liền lấy ra ăn đối phó.

Thanh sô cô la mà Tôn Dĩnh Sa đưa cho anh lẽ ra sẽ thỏa mãn cơn đói của anh, nhưng khi lớp vỏ sô cô la tan chảy trong miệng, vị ngọt tràn ngập trong miệng lại ngon hơn nhiều so với những thanh năng lượng anh thường ăn.

"Cùng đi ăn cơm không? Đón gió cho anh(*), gần nhà em có nhà hàng ăn cũng ổn."

(*) Bản gốc là 给你接风: ngụ ý mời khách từ xa trở về ăn bữa cơm, bày tỏ sự quan tâm đối với hành trình vất vả của họ.

Tôn Dĩnh Sa ngập ngừng mở miệng, Vương Sở Khâm nhìn cô đầy mong đợi, động tác ăn chocolate dừng một chút, theo bản năng liền nhìn về phía lồng.

Chỉ liếc mắt một cái, Tôn Dĩnh Sa lập tức hiểu được băn khoăn của anh.

"Đô Đô có thể để ở đây trước, hoặc anh cũng có thể đưa nó về nhà trước, chúng ta cũng có thể ăn ở gần nhà anh."

Có thể là sợ Vương Sở Khâm từ chối, ngay sau đó cô lại nói tiếp một câu. Cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Vương Sở Khâm, đồng thời cũng hồi hộp về kế hoạch tối nay của mình.

Cô đứng đó, bất giác vặn vẹo ngón tay, chờ đợi câu trả lời của Vương Sở Khâm.

"Được." Cuối cùng cô nghe thấy Vương Sở Khâm mở miệng.

"Vậy anh đưa Đô Đô về trước, em chọn chỗ đi, lát nữa anh tới đón em."

2.

Tôn Dĩnh Sa chọn một quán lẩu.

Dù sao cô còn chưa nghĩ ra lúc ăn cơm sẽ nói chuyện gì với Vương Sở Khâm, nếu trong tay luôn có việc làm thì cũng không đến mức xấu hổ.

Cô không làm phiền Vương Sở Khâm quay đầu lại đón, tự mình đi tàu điện ngầm tới khách sạn trước. Lý do là tình trạng giao thông ở Bắc Kinh quá tệ, đặc biệt là vào những ngày mưa Vương Sở Khâm không biết mình sẽ phải lái xe tới lui trong bao lâu.

Khách sạn ở tầng mười, cô chọn một cái bàn bốn người trong góc, kế bên cửa sổ kính trong suốt, bên ngoài là thành phố Bắc Kinh mới lên đèn rực rỡ.

Vương Sở Khâm đến muộn hơn cô mười phút, đi theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ tìm được cô, câu nói đầu tiên trước khi ngồi xuống chính là xin lỗi vì đến muộn.

Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy trong tay anh cầm hai cái ô, một cái nhìn giống như còn chưa mở ra lần nào. Nhưng lúc cô ra ngoài trời không mưa, Tôn Dĩnh Sa mở dự báo thời tiết trên điện thoại lên, thấy trên đó thông báo nửa tiếng sau sẽ có mưa to.

Cho nên, Vương Sở Khâm đoán được cô trước sau như một không xem dự báo, cũng sẽ không mang ô.

Tôn Dĩnh Sa tắt điện thoại, lắc đầu nói không sao, mình cũng không đợi lâu, tiếp theo đẩy thực đơn qua.

"Em đã gọi một vài món, anh có muốn gọi thêm không?"

Vương Sở Khâm rút lời muốn cô gọi trước, lại gọi thêm hai món phụ.

Đáy nồi uyên ương được bưng lên, sau khi mở công suất lớn nhất sau khi sôi thì ùng ục nổi bong bóng. Tôn Dĩnh Sa đứng lên bắt đầu bỏ thức ăn vào trong nồi, nhìn chằm chằm hết sức chuyên chú, chọn giọng điệu thoải mái mở miệng hỏi người đối diện.

"Chuyến công tác lần này có thuận lợi không?"

"Ừm, đối phương rất hài lòng với kết quả, đẩy mạnh mấy hạng mục hợp tác."

Cô ngồi xuống, tầm mắt nhìn về phía đối diện, hơi nước từ trong nồi tràn lên, hình dáng khuôn mặt Vương Sở Khâm trở nên mơ hồ.

Cô cười tươi sáng, chân thành chúc mừng anh.

"Phát triển không ngừng, sếp Vương."

Vương Sở Khâm mỉm cười, cầm ấm trà chỉ vào ly của cô.

"Dự án của công ty và câu lạc bộ tiến triển thế nào rồi?"

Anh nhận lấy ly Tôn Dĩnh Sa đưa qua, rất cẩn thận không đụng vào ngón tay cô.

"Cảm ơn."

"Cũng tạm được, Phiên bản mới đã gần hoàn thành được một nửa rồi."

Nhận lấy ly trà Vương Sở Khâm đưa qua, Tôn Dĩnh Sa thuận thế nhấp một ngụm, chẳng qua cô chưa bao giờ là người hiểu về trà, cũng uống không ra vị gì.

Hình như là có chút đắng, lại có chút ngọt.

Thịt viên trong nồi nổi lên, hai người bắt đầu động đũa.

"Hiệu suất của các em rất nhanh."

"Câu lạc bộ đang thúc giục rất nhiều và bọn họ hy vọng có thể chính thức đưa vào sử dụng trước khi học sinh nghỉ hè, cũng có thể coi là một chiêu trò quảng cáo."

"Anh tưởng họ chỉ sử dụng nó trong các trận đấu."

"Đó là một khoản chi phí lớn nên tất nhiên phải được tận dụng hết mức."

......

"Nuôi mèo cũng mệt lắm, mỗi ngày phải hầu hạ nó làm không ít chuyện."

"Đúng vậy, nó không có việc gì còn làm rơi ly của anh."

"Anh bận rộn như vậy, mỗi ngày có đủ thời gian chăm sóc Đô Đô không?"

"Cho nên anh đã không nhặt một con chó về."

"Cái gì?"

"Không có thời gian đi dạo."

......

"Thêm trà nhé?"

"Cám ơn, không nghĩ tới đáy nồi này còn rất cay."

"Cho vào canh trắng nấu chút đồ ăn đi."

......

Hai người câu được câu không trò chuyện, hai tuần qua Đô Đô đã làm chuyện gì và vụn vặt trong cuộc sống, thỉnh thoảng mở ra hai trò đùa không đến nơi đến chốn, lại ngầm hiểu mà cười giả lả.

Tôn Dĩnh Sa nhìn lướt qua túi xách của mình, nghĩ đến đồ trong túi, bình tĩnh lại tiếp tục giả vờ như không có việc gì.

Cuối cùng là Tôn Dĩnh Sa nhất quyết đòi thanh toán hóa đơn nên khi Vương Sở Khâm đưa cô về, cô không từ chối nữa.

Một bữa cơm bình an vô sự, giống như thật sự là đang diễn vở kịch bạn cũ gặp lại, đón gió tẩy trần. Mãi cho đến cuối cùng, trận mưa trong dự báo thời tiết kia không xuất hiện, Vương Sở Khâm tùy ý ném hai chiếc ô ở ghế sau, Tôn Dĩnh Sa nhìn động tác của anh, lại giả vờ mình không phát hiện.

Có thẻ ra vào của Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm lần này một đường thẳng lái xe đến dưới lầu nhà Tôn Dĩnh Sa. Chỉ là sau khi anh thuần thục quay xe vào khu đậu xe tắt máy, Tôn Dĩnh Sa lại không hành động ngay.

"Anh vẫn thích sưu tầm bưu thiếp khi đi du lịch chứ?"

Cô mở miệng không hề báo trước, ngước mắt nhìn Vương Sở Khâm qua gương xe.

Thật ra đây xem như là một đề tài nhạy cảm, ít nhất giữa hai người bọn họ, đây là chuyện hai người bọn họ tối nay đều cố gắng tránh nhắc tới.

Tay cầm tay lái của Vương Sở Khâm trong nháy mắt nắm chặt, anh ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô trong gương.

Anh khẽ lắc đầu.

"Đi làm không có thời gian, không hay đi du lịch nữa."

Tôn Dĩnh Sa nhớ lại ngày tháng bưu thiếp nhìn thấy trong album, Vương Sở Khâm nói thật, chẳng qua không trực tiếp trả lời vấn đề của Tôn Dĩnh Sa.

Chỉ là cô còn chưa chuẩn bị buông tha anh.

"Em cũng không thường xuyên mua bưu thiếp."

Vương Sở Khâm mơ hồ ừ một tiếng, miễn cưỡng xem như đáp lại.

"Vì vậy."

Với giọng điệu có vẻ như đã hiểu, Tôn Dĩnh Sa mở túi, từ bên trong lấy ra thứ mình đã chuẩn bị sẵn, đưa qua cho người bên cạnh. Cô tiếp tục chỉ nhìn chằm chằm vào gương.

"Chưa kịp chuẩn bị chu đáo, quà sinh nhật cho anh."

Một phong bì màu trắng, niêm phong dán một cái vợt bóng bàn - món quà tặng từ câu lạc bộ.

Vương Sở Khâm không nhận ngay, anh nhìn thoáng qua phong thư Tôn Dĩnh Sa đưa tới, trong giọng nói không có cảm xúc gì.

"Lâu lắm rồi anh chưa tổ chúc sinh nhật."

"Ừ, vậy nên em tặng cho anh."

Tôn Dĩnh Sa nói không cần nghĩ ngợi, và giọng điệu của cô ấy không thể bác bỏ được.

"Hôm qua đã nói sinh nhật vui vẻ rồi. Cho nên, chúc mừng ngày đầu tiên của tuổi 29, Vương Sở Khâm."

Tôn Dĩnh Sa cười rạng rỡ, âm cuối cao lên, giọng điệu trang trọng, giống như vô số mũi kim nhỏ đang đâm vào trái tim Vương Sở Khâm.

Nhìn anh nửa ngày không động đậy, cô nhẹ nhàng quơ quơ phong thư trong tay, tờ giấy cắt không khí, phát ra tiếng lách tách nhỏ.

Vương Sở Khâm vĩnh viễn sẽ không thắng được Tôn Dĩnh Sa khi có ý kiến phản đối với một vấn đề nào đó.

"Cảm ơn em."

Vương Sở Khâm rốt cục cũng đưa tay nhận lấy phong thư.

"Cảm ơn anh đã đưa em về, trên đường về cẩn thận."

Tôn Dĩnh Sa cuối cùng mỉm cười với anh, xuống xe rời đi.

Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn cô đi vào cửa lớn rồi biến mất , mãi cho đến khi phòng khách nhà cô sáng đèn, mới lái xe rời đi.

Đến khi đặt phong bì xuống trước khi lái xe, anh mới nhìn thấy một góc bị anh vô thức vò nát.

Trên đường về luôn có đèn đỏ.

Thời gian đèn đỏ ở mỗi giao lộ Bắc Kinh luôn đặc biệt dài, Vương Sở Khâm trong lúc chờ đợi một cách nhàm chán, không thể khống chế ánh mắt của mình nhìn về phía phong bì kia.

Trắng tinh, không tì vết, hoặc là chói mắt.

Khi anh gặp đèn đỏ thứ tư, mưa to không hề báo trước trút xuống, muộn hơn dự báo thời tiết hai tiếng.

Vương Sở Khâm lựa chọn nhượng bộ cho dục vọng trong lòng mình, vươn tay cầm lấy phong thư. Anh cẩn thận xé mở miếng dán ở chỗ niêm phong, nương theo một chút ánh mặt trời còn chưa tắt hoàn toàn, thấy rõ tấm thẻ đặt bên trong.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy thứ bên trong chứa không phải giấy viết thư, anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Hoặc có thể đó là một khoảnh khắc thất vọng.

Anh rút tấm thẻ ra và nhìn thấy, trên tấm thẻ có in hình tháp Eiffel.

Ai đó bước qua cánh cửa ký ức của anh.

Anh lật tấm thẻ lại.

Vậy là anh đã xác nhận được suy nghĩ bên trong của mình, đó là một tấm bưu thiếp.

Mặt sau viết rõ ràng bốn chữ - Sinh nhật vui vẻ.

Chữ ký là vào ngày 11 tháng 5 năm 2029, chữ viết có chút cẩu thả ngây thơ, có thể là do người viết chữ không thường xuyên viết chữ Hán.

Hầu như không cần suy nghĩ, anh lập tức liền liên tưởng đến tấm bưu thiếp tương tự trong album của mình.

Tấm bưu thiếp anh từng mua ở Paris, ngay vào ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Tôn Dĩnh Sa.

Anh cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Đèn xanh sáng lên, anh cũng không nhớ rõ còi xe phía sau đã vang lên bao lâu.

3.

Chờ Vương Sở Khâm lần nữa có thể cảm nhận được oxi trong phổi, anh đã đứng trước cửa nhà Tôn Dĩnh Sa.

Anh bị mắc mưa, nửa người ướt đẫm, bởi vì xe không thể lái vào, anh lại để ô ở ghế sau.

Cánh cửa gỗ đỏ đóng chặt dường như muốn làm cho anh tỉnh táo lại sau khi nhìn thấy tấm bưu thiếp kia. Anh ở ngã tư kế tiếp quay đầu, cứ như vậy bất chấp tới nơi này.

Vương Sở Khâm đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này quen thuộc như thế nào.

Cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người chủ động, nhưng Tôn Dĩnh Sa, cũng chỉ có Tôn Dĩnh Sa, vĩnh viễn hiểu được làm thế nào có thể khơi dậy sự thôi thúc và lòng dũng cảm của anh.

Anh cũng vĩnh viễn chỉ biết chủ động với Tôn Dĩnh Sa.

Thay vì gõ cửa bằng các đốt ngón tay, anh nhấn nút chuông cửa trên ổ khóa. Anh không biết chuông cửa nhà Tôn Dĩnh Sa có hữu dụng hay không, dù sao cái ở nhà anh cũng không nhạy cho lắm, có thể anh vẫn mang theo một tia nhát gan, cho nên...

Cửa mở rồi.

Tôn Dĩnh Sa thấy rõ người đứng ngoài cửa, chỉ là cô hoàn toàn không ngạc nhiên, giống như sớm đã đoán được..

"Anh đến rồi."

Giọng nói của cô có vẻ rất bình tĩnh, Vương Sở Khâm gần như đã không nắm bắt được sự run rẩy không thể phát hiện kia. Cô lùi lại một bước nhường chỗ, anh đi vào, đóng cửa lại.

Thời gian dường như quay trở lại trước khi mưa rơi.

Anh nhìn cô, cô thay một chiếc áo dài màu đen, có thể là không thích mùi lẩu dính trên quần áo mình khi nãy.

"Không phải anh cầm theo ô sao, sao lại dầm mưa?"

Tôn Dĩnh Sa hiển nhiên chú ý tới sự chật vật của anh, sự quan tâm trong lời nói nghe rất rõ ràng.

Chỉ là giờ này phút này, Vương Sở Khâm có rất nhiều thứ muốn hỏi, có liên quan đến quyển album ảnh kia, có liên quan đến hai tấm thẻ lên máy bay kia, có liên quan đến năm 2026, anh phớt lờ câu hỏi của Tôn Dĩnh Sa.

Đối với những câu hỏi của anh, tất cả đáp án đương nhiên đã bị Tôn Dĩnh Sa bày ra rõ ràng trước mắt anh.

Vương Sở Khâm lựa chọn tự mình nói ra đáp án.

"Vậy là, em đã đều nhìn thấy."

Tôn Dĩnh Sa không dời tầm mắt, cô gật đầu.

"Em đã nhìn thấy."

"Anh cũng biết chuyện đó rồi."

"Em biết rồi."

"Album ở trong phòng anh."

"Nó ở trên bàn, Đô Đô làm rơi nó."

Thì ra là như vậy. Có một thằng nhóc đã bán đứng anh khi anh không ở đây.

"Bình thường nó sẽ không vào phòng anh."

"Lúc đó nó rất sợ em."

Lại một lần nữa, hai người đều im lặng không nói, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của mưa rơi trên mái hiên, cùng với tiếng ù ù truyền đến từ tủ lạnh trong phòng bếp.

Tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, cứ như vậy mở ra trước mắt họ mà không hề có chút dè dặt nào.

Cô đều nhìn thấy, anh tự giam cầm chính mình trong sau năm.

"Vương Sở Khâm." Tôn Dĩnh Sa mở miệng đã có chút nghẹn ngào.

Cô ấy hỏi.

"Mấy năm qua anh sống có tốt không?"

Cuối cùng.

Cuối cùng, vấn đề này cuối cùng vẫn đến giữa bọn họ. Câu hỏi này mang theo chút chua xót, vụng về nhưng sáo rỗng. Người xa cách lâu ngày gặp lại luôn hỏi nhau câu này, giống như chỉ cần hỏi nó ra khỏi miệng, liền thật sự có thể hiểu rõ cuộc sống bao năm qua của đối phương.

Chỉ một câu này, chỉ hy vọng Vương Sở Khâm có thể tóm tắt lại sự thật anh đã dậm chân tại chỗ mấy năm qua.

Anh giơ tay lên nhưng không mở miệng.

Anh không thể.

Chính anh còn không biết anh có sống tốt hay không.

Trong khoảnh khắc đó anh đã quên đi tất cả cảm xúc trong quá khứ, chỉ có thể máy móc nhớ lại cuộc sống mà anh đã từng bước trải qua như thế nào trong những năm dài.

Bất kể Tôn Dĩnh Sa có ở đây hay không, anh đều vẫn phải trải qua cuộc sống.

Cho nên Vương Sở Khâm không mở miệng trả lời.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng thêm dữ dội.

Anh ta chỉ giơ tay lên và lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo khoác.

Tôn Dĩnh Sa nhìn động tác của anh, nhìn anh nắm chặt tay, năm ngón tay chậm rãi mở ra, lộ ra thứ gì đó trong lòng bàn tay.

Đó là bảng tên thú cưng.

"Còn thiếu cái này, em chưa thấy."

Cổ họng anh khàn khàn, gần như không tìm lại được giọng nói của mình.

Đó là bảng tên Vương Sở Khâm trước khi ra cửa cố gắng đeo cho Đô Đô, chỉ là hôm nay nó đặc biệt không phối hợp, Vương Sở Khâm không đeo cho nó nữa, bảng tên cũng bị anh tiện tay nhét vào túi.

Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng cầm lấy bảng tên, chớp đôi mắt đã nghẹn nước , mới thấy rõ chữ khắc trên đó.

Đậu Bao.

"Đó là tên thật của nó."

Ngữ khí cẩn thận từng li từng tí.

Tiểu Đậu Bao.

Nước mắt trong nháy mắt vỡ oà, có ai từ sâu trong ký ức Tôn Dĩnh Sa quay đầu lại, mở miệng là âm cuối cao lên, nhẹ nhàng một tiếng, liền đem trái tim Tôn Dĩnh Sa vỡ tan tành thành vô số mảnh nhỏ.

"Em xin lỗi."

Cô không biết mình còn có thể nói gì nữa.

"Em xin lỗi."

Đáp lại cô chính là cái ôm của Vương Sở Khâm.

Cô ngửi thấy mùi gỗ nhẹ nhàng mà cô đã từng ngửi thấy trong phòng anh, trộn lẫn với mùi mưa và bụi bặm.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi thấp sau khi dầm mưa, giọt nước chưa khô trên áo khoác của anh thấm ướt vai cô, có lẽ là nước mắt của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa không phân biệt được.

"Không phải lỗi của em."

Giọng của anh căng thẳng.

"Là anh tự mình chọn, là anh cam tâm tình nguyện."

Tôn Dĩnh Sa mất rất lâu mới ý thức được Vương Sở Khâm vẫn vỗ nhẹ sau lưng cô. Anh không nói gì nữa, chỉ lặp đi lặp lại động tác, im lặng cùng cô.

Cô dường như đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi bóng đêm bên ngoài đều đã buông xuống.

Hai người buông ra ,Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy đôi mắt có ươn ướt của Vương Sơ Cầm dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ.

"Vương Sở Khâm......"

Giọng nói của cô nhỏ đến nỗi như sợ quấy nhiễu đến một giấc mộng đẹp.

"Sa Sa."

Vương Sở Khâm ngắt lời cô, gọi cô bằng một cái tên đã quên từ lâu, anh lại gọi tới, vẫn là trước một tiếng sau ba tiếng, từ năm mười sáu tuổi trở đi vẫn không thay đổi.

"Không ai trong chúng ta bị tra tấn nữa."

Lời Tôn Dĩnh Sa từng nói, được Vương Sở Khâm dùng ở đây, nhưng sau ngần ấy năm, dường như mọi thứ đã khác.

Tôn Dĩnh Sa nghĩ, tại sao hôm nay nước mắt mình chảy mãi không hết.

Vương Sở Khâm cúi người xuống, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô. Hơi thở của họ chồng lên nhau, cô không thể nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài đôi mắt của Vương Sở Khâm.

"Không bao giờ nữa."

Cô nói xong, giây tiếp theo sau khi lời nói của cô rơi xuống, Tôn Dĩnh Sa nhón chân, hôn lên khóe miệng Vương Sở Khâm, dính vào một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt. Vương Sở Khâm theo nụ hôn này, tay vòng ra sau đầu cô, từng chút từng chút dùng hơi thở nóng bỏng bao bọc mọi giác quan của Tôn Dĩnh Sa.

Ánh trăng bị tầng mây che khuất, trong phòng liền không ai nghẹn ngào nữa, cũng không ai rơi lệ nữa.

Kết thúc nụ hôn dài, dù sáu năm đã trôi qua, dù người không nói lời nào ra khỏi miệng, ta vẫn sẽ hiểu được.

Chúng ta sẽ không bao giờ bị tra tấn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me