TruyenFull.Me

SHATOU - SIMPLE LOVE

Chương 19

Vivian132006

"Em đang làm gì?"

Vương Sở Khâm sau khi nói chuyện với ba thì quay lại về phòng, tính ra cũng sinh hoạt chung với Tôn Dĩnh Sa trong cùng một không gian cũng gần một tuần rồi, thời gian cũng đã đến lúc đi du lịch Trùng Khánh như đã lên kế hoạch. Em ấy ngủ đúng là ngoan thật, cứ ôm cái gối là ngủ ngon giấc, vào giấc cũng rất nhanh, chỉ có điều hay đá chăn khi ngủ, tối nào cũng phải chỉnh chăn thật kỹ rồi mới cho em ấy đi ngủ.

Cuộc sống của cặp vợ chồng son của Vương Sở Khâm tính ra cũng nhẹ nhàng, sáng cả hai thức dậy nhìn thấy nhau rồi cùng nhau xuống ăn sáng, trò chuyện với ba mẹ một chút, rồi cả hai lại tiếp tục lên lầu 2, người thì ngồi đọc sách, người thì xem băng thi đấu. Đến chiều, Vương Sở Khâm đều chở Tôn Dĩnh Sa về lại nhà riêng của cô thăm ba mẹ, ăn tối cùng họ, đi dạo mát Bắc Kinh. Cuối cùng lại trở về căn phòng này của hai người.

"Em đang nghĩ đem theo bao nhiêu bộ đồ, ngày mai chúng ta đi Trùng Khánh rồi"

"Em có bao giờ soạn đồ đâu"

Vương Sở Khâm cười lớn xong rồi tiến lên cầm lấy những bộ đồ có gấp cũng như không trên tay Tôn Dĩnh Sa, sau đó quay sang tủ đồ riêng của cô, lựa qua lựa lại một chút, xong thì xếp lại gọn gàng rồi xếp ngăn nắp vào vali nhỏ cho cô. Sau nửa tiếng thì cả vali của cô cùng vali của hắn đều đã được một tay Vương Sở Khâm sắp xếp xong, vừa ngồi trên giường, đong đưa chân nhỏ không chạm đất, vừa nhìn thấy sự bận rộn của hắn, miệng nhỏ của Tôn Dĩnh Sa tự nhiên vẽ thành một nụ cười hạnh phúc.

Những lúc đi thi đấu, đúng thật là một tay Vương Sở Khâm chuẩn bi cho cô, mỗi khi đến lúc soạn vali, cô sẽ nhận được tin nhắn của hắn bảo cô nên đem cái gì và không nên đem cái gì, quần áo cũng dặn dò rất kỹ Coco hoặc chị Trác Giai sắp xếp cho cô. Đến lúc tập trung tại Cục, Vương Sở Khâm sẽ kiểm tra qua một lượt quần áo cô mang theo, đương nhiên là trừ những thứ tế nhị, cái đó thì được giấu kín lắm rồi.

Tôn Dĩnh Sa rất thích ăn vặt nhưng nếu đi thi đấu lâu thì sẽ không thể nhét nhiều đồ ăn vào, ngoài đồ ăn vặt còn những món ăn có thể ăn liền vì nhiều khi thức ăn tại nơi thi đấu không hợp khẩu vị hoặc là bụng nhỏ đói đột xuất. Vương Sở Khâm biết rõ điều này nên sẽ chuyển hết đồ của cô qua vali của hắn, xong rồi nhét hết đồ ăn vặt hoặc một số món ăn hắn mua vào vali của cô. Những lúc như vậy, tình cảm lại lớn hơn một chút

"Datou đối xử tốt với em gái quá" – Hạnh Đồng nói

"Không tốt với em ấy thì tốt với ai?" – Vương Sở Khâm trả lời

Uh, hắn không phủ nhận hắn đối xử tốt với tô, càng không phủ nhận việc người ta gọi cô là em gái của hắn, một người họ Tôn, một người họ Vương, không hề có chung dòng máu, không hề cùng cha cùng mẹ nhưng ai cũng nói cô là em gái của hắn, còn hắn là anh trai của cô.

"Cám ơn anh trai" – Tôn Dĩnh Sa cứ thế vuột miệng nói ra

Tay Vương Sở Khâm dừng lại, hắn ngẩng mặt lên nhìn Tôn Dĩnh Sa, hắn từ từ đứng dậy, vì Tôn Dĩnh Sa đang ngồi trên giường nên hắn cứ thế đi thêm vai bước sau đó cúi người xuống, áp sát mặt của mình vào mặt của cô, chống hai tay lên giường, khóa chặt cô trong lòng mình.

Khi ngủ cùng trên một chiếc giường, mỗi đêm đều có khoảng cách nhất định, cùng lắm chỉ nắm tay nhau mà ngủ nhưng giờ khoảng cách lại rất gần, gần hơn cả lúc hai người bàn chiến thuật, hơi thở gần nhau giao thoa, lén nuốt nước bọt, Tôn Dĩnh Sa thật sự muốn nói gì đó những rồi lại bị Vương Sở Khâm cướp lời.

"Ai là anh trai của em?"

"Là anh"

Không biết hôm nay có thế lực nào điều khiển nhưng Tôn Dĩnh Sa muốn xem thử Vương Sở Khâm sẽ trả lời như thế nào trước câu nói này của cô. Tình cảm của cô, cô hiểu rõ nhưng còn về Vương Sở Khâm, cô muốn xem thử, hai người có cưới trước yêu sau được hay không, ngôn tình có viết, ngoài đời cũng có, không biết ông trời có thành toàn cho cô hay không đây?

Nếu hắn thật sự xem cô là em gái vậy thì cứ như vậy mà tôn trọng nhau mà sống, Tôn Dĩnh Sa cũng sẽ không bước qua khỏi ranh giới đó, nếu không, cô muốn xem thử tình cảm thật sự mà Vương Sở Khâm dành cho cô là gì.

"Anh trai thì sẽ làm đám cưới với em gái sao?" – câu đầu tiên

"Anh trai sẽ ngủ chung một giường với em gái?" – câu hỏi số hai

"Anh trai sẽ nắm tay em gái ngủ mỗi đêm?" – câu cuối cùng

Vương Sở Khâm từ tốn hỏi người mà hắn đang khóa chặt trong lòng, cứ sau một câu hỏi, ánh mắt của hắn đều dừng lại ở một đặc điểm trên khuôn mặt của cô, câu đầu tiên là mắt, câu thứ hai là chóp mũi, câu thứ ba ánh mắt cố định nhìn vào đôi môi nhỏ xinh xắn kia.

Mỗi câu hỏi của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa đều không trả lời, cô vẫn kiên định nhìn vào ánh mắt kia của hắn, trên sân thi đấu, cô cũng chỉ nghe mỗi bản thân, ngoài sân thi đấu có thể nghe lời Vương Sở Khâm nhưng hiện tại đều không phải, cả hai đang ở cạnh nhau trong phòng tân hôn. Ở đây chỉ có Tôn Dĩnh Sa cùng Vương Sở Khâm, ở đây không hề có vận động viên Tôn Dĩnh Sa và vận động viên Vương Sở Khâm.

Sau một lúc nghĩ ngợi, Tôn Dĩnh Sa choàng hai tay qua cổ, ôm chầm lấy Vương Sở Khâm, chôn mặt mình vào hõm vai của hắn, đột nhiên rất muốn khóc nhưng vẫn kiềm chế lại.

"Tôn Dĩnh Sa, anh không muốn làm anh trai của em, anh cũng chưa bao giờ xem em là em gái"

"Vậy tại sao anh lại đối xử tốt với em suốt nhiều năm như vậy?"

Câu này cô nên hỏi hắn từ nhiều năm trước nhưng rồi vì nhiệm vụ quốc gia, Tôn Dĩnh Sa liên tục ép mình quẳng nó ra sau đầu, cô cần tập trung vào thành tích cá nhân, thành tích của tuyển quốc gia. Đến giờ, cái gì cũng xong rồi, cũng nên hỏi ra, nếu không tim cô sẽ nổ tung mất.

"Cho anh thêm thời gian, anh sẽ nói em biết, được chứ?"

Nhận được cái gật đầu trong hõm vai, Vương Sở Khâm mỉm cười dịu dàng, hai tay cũng dần ôm lấy Tôn Dĩnh Sa, một tay xoa lưng cô, một tay vỗ nhẹ đầu của cô, an ủi cô như một đứa trẻ đang bị ủy khuất vậy. Hình ảnh hai người ôm nhau sau mỗi lần giành chiến thắng tại trận chung kết của nội dung đánh đôi nam nữ không còn xa lạ với mọi người nhưng có thể ôm em ấy như thế này tại một không gian riêng còn là không gian riêng của hắn thì lại càng hạnh phúc hơn nữa.

Nói chuyện thêm một lúc thì Tôn Dĩnh Sa lại đi vào giấc ngủ nhanh chóng, vẫn là cái nắm tay mỗi tối nhưng tối nay, không chỉ dừng lại ở việc mười ngón tay đan vào nhau mà đổi thành Tôn Dĩnh Sa ôm lấy cánh tay của Vương Sở Khâm mà ngủ. Miệng còn nở một nụ cười mãn nguyện.

"Mùa xuân sắp đến rồi"

Vương Sở Khâm lần nữa thức dậy vào giữa đêm, nhìn xuống những khóm hoa lưu ly xanh phía dưới khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me