Shatou Simple Love
Để Tôn Dĩnh Sa trên phòng của mình, Vương Sở Khâm đi xuống sảnh khách sạn, hỏi thăm nhân viên xem có cửa hàng tiện lợi nào gần đây không, hắn muốn đến đó mua kem cho em bé của hắn. Cũng may là khách sạn nằm ở khu trung tâm nên xung quanh cũng có nhiều cửa hàng tiện lợi, kéo thấp mũ và đeo khẩu trang vào, Vương Sở Khâm cứ thế đi đến nơi mình cần đến.Bước vào cửa hàng tiện lợi, không ít người nhận ra hắn, cũng phải thôi, dù có che kín cỡ nào, với cái thần thái đó thì làm sao họ không nhận ra Vương Sở Khâm được, thêm nữa, bộ đồ trên người còn vô cùng quen thuộc với phong cách của hắn nên là có đi cũng sẽ dễ dàng bị nhận ra.Vừa vào đến, Vương Sở Khâm trực tiếp đi đến tủ kem, lựa vài hủ, có những vị là những vị Tôn Dĩnh Sa hay ăn, hắn còn mua thêm vài hủ khác nữa có gì cất sẵn trong tủ lạnh, nếu em ấy muốn ăn thì luôn có sẵn, đỡ phải đi đến cửa hàng tiện lợi nữa. Cùng thời gian Vương Sở Khâm lữa kem thì hình ảnh này của hắn cũng đã phủ đầy mạng xã hội, bọn họ đa phần là thích thú vì hình ảnh Vương Sở Khâm ăn kem thật ra là hình ảnh hiếm trong mắt người hâm mộ. Nhưng cái mà họ không đến chính là nửa tiếng sau đó, có một hình ảnh khác làm dậy sóng cõi mạng hơn nữa, thật sự thì đêm nay ai đi ngủ sớm thì thua cuộc đó.Tôn Dĩnh Sa's Weibo:Ngày đầu tiên ở HongKong, sau bữa tối còn được ăn kem, không ngờ kem ở Hongkong cũng rất ngon nhưng mà lại thấy nhớ tủ kem của thầy Trương rồi.Cũng lâu rồi, Tôn Dĩnh Sa không cập nhật mạng xã hội của mình, trước kia, Weibo hoàn toàn là nơi để cô chia sẻ bài đăng của nhãn hàng hay là đăng những khoảnh khắc đáng nhớ sau mỗi giải đấu, cô rất ít khi chia sẻ hình ảnh đời thường của mình, những hình ảnh ngoài sân đấu chỉ có thể tìm thấy thông qua mạng xã hội của đồng đội tuyển quốc gia hay là tuyển Hà Bắc. Đây là lần thứ hai sau khi kết thúc Olympic 2028, Tôn Dĩnh Sa chia sẻ những hình ảnh kiểu này rồi, lần đầu là khi cô về từ chuyến du lịch tại Trùng Khánh, lần này là khi cô đang ở Hongkong tham gia sự kiện giao lưu thể thao giữa các vận động viên với nhau.Cái làm mọi người chú ý chính là việc trước đó chỉ có mỗi hình ảnh Vương Sở Khâm đi mua kem, sau đó người ăn kem lại là Tôn Dĩnh Sa, theo như logo trên hủ kem mà cô đang cầm trong tấm hình thì lại vừa đúng những hủ kem vừa này Vương Sở Khâm trả tiền. Cũng đã nhiều năm trôi qua, nhiều sự trùng hợp quá thì nó cũng không còn là trùng hợp nữa, nó là những hành động có chủ đích của chính chủ."Tôi nói thật nhé, việc gắp thức ăn thì ai mà không làm được nhưng việc gần nửa đêm, rời khỏi khách sạn chỉ để mua kem thì chỉ có một người làm được thôi nhé""Hôm nay quyết định đi ngủ trễ thật là một chuyện sáng suốt mà""Tiểu Vương sẽ không cho Tiểu Sa ăn kem vì sợ em ấy bị lạnh bụng nhưng cũng là Tiểu Vương, gần nửa đêm, ở nơi đất khách quê người, đi mua kem cho Tiểu Sa ăn""Cái này mà còn nói là trùng hợp thì tôi bó tay thật nhé, không sớm không muộn, cô ấy liền đăng hình sau khi được mua kem cho ăn, mà còn nhắc luôn cả tủ kem của Kinh đội, cái này thì ai mà dám đăng ngoài cô ấy chứ""Mọi người có nghĩ là có người đang dỗi nên Tiểu Sa mới đăng bài này để dỗ người ta không? Kkkk chuyện gắp thức ăn kia nói lớn không lớn, nói nhỏ thì lại vẽ chuyện nhưng mà cũng đủ để khiến cho ai đó ăn giấm chua rồi, thật sự mắc cười quá đi mất"Tôn Dĩnh Sa đang chăm chú ăn kem cùng xem băng thi đấu, kẻ gây chuyện đang vô cùng thoải mái và vui vẻ với những gì mình gây ra, còn Vương Sở Khâm thì đi lặn lội xem hết những gì mọi người đang bàn tán về việc này. Có nhiều người phản kháng nhưng có vẻ là phản kháng trong vô vọng, không biết tới khi bọn họ công khai hai người đã cưới nhau rồi thì bọn họ còn thoi thóp đến mức nào nữa."Anh vui không?""Anh hỏi em mới đúng, mèo con học hư rổi" – hắn đánh vào mông nhỏ của cô một cái"Nếu học hư mà có thể khiến cho anh vui vẻ, em nhất định sẽ không ngoan ngoãn nữa. Touge, anh là người vô cùng, vô cùng quan trọng đối với em, không tính những kiếp trước, kiếp này từ năm 17 tuổi em đã đi theo anh, người luôn ở bên cạnh em mỗi lúc em buồn bã, tuyệt vọng là anh, người luôn cổ vũ, động viên em là anh, người cùng em san sẻ niềm vui chiến thắng cũng là anh. Em không biết em đã làm được những gì mà có thể nhận được tình yêu quá lớn từ anh như vậy, em có thể yếu đuối nhưng em chỉ muốn yếu đuối trước mặt anh nhưng em sẽ luôn mạnh mẽ, cứng đầu bảo vệ tình yêu của chúng ta, hôn nhân của chúng ta. Giờ thì anh hoàn toàn có thể đánh gãy chân em, nhốt em lại cũng không thành vấn đề""Em không biết mình có đoán mò hay không nhưng em cảm nhận được, có những khoảnh khắc, anh cảm thấy hối hận vì đã đem khóm hoa lưu ly kia từ Yêu Vực về Thiên Ngoại Thiên nhưng mà em muốn cảm ơn anh đã đem khóm hoa đó về bên cạnh mình, chăm sóc nó, yêu thương nó, đau lòng vì nó, nổi điên vì nó. Vì nếu không, có thể tình yêu của chúng ta đã không tồn tại, em cũng sẽ không có cơ hội trả qua nhiều kiếp bên cạnh anh đến vậy, cho dù nó kết thúc trong nước mắt nhưng mà em có thể khẳng định với anh, dù là ở thân phận nào, em tin Tiểu Lưu Ly – Đại Công Chúa hay cô bé vùng quê kia đều cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc viên mãn khi được ở bên cạnh anh""Vậy còn em, Tôn Dĩnh Sa thì sao?""Tôn Dĩnh Sa cũng vô cùng hạnh phúc khi ở bên cạnh Vương Sở Khâm"Vương Sở Khâm cứ ngồi yên như thế nhìn người trước mặt, em ấy đang dùng đôi bàn tay bé nhỏ của mình ôm lấy hai má của hắn, dùng đôi môi kia hôn lên trán, lên mắt, lên chóp mũi và rồi hôn lên môi hắn. Sự ngọt gào mà em ấy mang lại lấp đầy những vết xước trong tim hắn, trong tâm hồn hắn, em ấy luôn biết cách khiến cho tâm trạng của hắn thoải mái và bình yên. Chẳng phải con người sau những bộn bề của cuộc sống đều luôn tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn hay sao? Họ có thể dùng nhiều cách khác nhau để cảm nhận điều đó: đi du lịch, đi ăn cùng bạn bè, dành thời gian cho gia đình hoặc là đón nhận tình yêu từ người mà mình dốc lòng yêu thương."Em có từng nghĩ anh yêu em là do Tiểu Lưu Ly hay không?"Chuyện này quả thật Tôn Dĩnh Sa cũng từng nghĩ qua, chuyện kiếp trước kiếp này, nói ra thì chẳng ai tin đâu, cả cô cũng chưa tin 100% làm sao mà người khác tin cho được. Tôn Dĩnh Sa không biết tình yêu của Vương Sở Khâm dành cho cô có phải vì tình cảm quá sâu đậm với Tiểu Lưu Ly hay không, nó đã ám ảnh hắn quá nhiều nên có thể chỉ vì gương mặt của cô, theo như lời hắn, là giống với Tiểu Lưu Ly nên hắn đang ngộ nhận hay không.Nhưng rồi Tôn Dĩnh Sa nhớ lại một chuyện, nó xảy ra trước khi Vương Sở Khâm kể hết với cô mọi chuyện, hôm đó hắn sốt rất cao, đến mức mê man, không tự chủ được mà nói mớ nữa. Tỉnh dậy sau một cơ mê, Vương Sở Khâm bật người ngồi dậy, ôm chầm lấy cô sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn chôn mặt vào hỏm vai của cô, vừa khóc vừa nói"Tôn Dĩnh Sa, Sa Sa, đừng bỏ anh, đừng đi đâu hết, anh xin em" "Em ở đây Tôn Dĩnh Sa của anh ở đây, ngay bên cạnh anh, không đi đâu hết" – cô dùng tay vỗ nhẹ lưng hắn rồi nóiKhoảnh khắc khi bạn lạc lối, khoảnh khắc bạn bị dồn vào đường cùng hay những khoảnh khắc bạn thức giấc sau một cơn ác mộng, đó là khi bạn đối diện với cảm xúc thật nhất từ sâu thẳm trong tâm hồn mình. Nhớ lại khoảnh khắc như một con thú bị bỏ rơi giữa rừng, bấu víu lấy cô như nguồn sống của Vương Sở Khâm thì cô nhận ra, hắn xem cô là ai liệu có quan trọng. Tôn Dĩnh Sa chỉ biết bản mình đã thuộc về Vương Sở Khâm từ rất lâu rồi, và cả hắn cũng chỉ thuộc về một mình cô."Đương nhiên là có nhưng mà em không cảm thấy buồn, vì hiện tại Tôn Dĩnh Sa đang được Vương Sở Khâm yêu thương và chiều chuộng bằng cả ba kiếp trước của cổ cộng lại đó và chỉ có mình cổ được hưởng thụ chuyện này mà thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me