Shatou Simple Love
Vương Sở Khâm vừa bước vào nhà thì đã đi thẳng lên phòng, không hề mở miệng nói tiếng nào với ông Vương bà Vương, chuyện con trai quyết định rồi thì sẽ không thay đổi được. Ông bà cũng không ngờ con trai sau khi nghe xong câu chuyện hứa hôn kia, sự bình thản của con trai khiến ông bà có chút sợ."Chẳng phải ba mẹ cũng được hứa hôn với nhau sao, hai người không những hạnh phúc mà còn vui mừng khi sinh con ra đời? Hai người cứ xem như con đang báo hiếu cho hai người đi, con cũng không muốn hai người bị ông bà quở trách vì sao lại không thực hiện lời hứa khi xưa. Gia đình chúng ta cùng nhọ họ Tôn lâu nay có mối quan hệ rất tốt, con cùng Sa Sa lại đồng đội cùng đối tác thân thiết của nhau, chúng con thân lại thêm thân, con đảm bảo nhất định sẽ không có vấn đề gì quá lớn hoặc khó xử xảy ra. Ba mẹ cứ yên tâm"Câu nói ngày hôm đó của Vương Sở Khâm, mẹ Vương còn nhớ như in, bà biết con trai có hiếu, lâu nay vì thi đấu mà không thể ở nhà, có những lúc gia đình của chuyện, Vương Sở Khâm cũng không thể bỏ thi đấu mà về nhà, con trai cảm thấy vô cùng có lỗi nên cố gắng thi đấu thật tốt, sống thật tốt để cho bà cùng chồng an tâm. Nhưng tại sao sự ngoan ngoãn của con trai lại khiến bà đau lòng nhường này.Vương Sở Khâm ngồi từ trên tầng nhìn xuống những khóm hoa lưu ly xanh tự tay hắn trồng, nở một nụ cười mãn nguyện, sắc xanh ngày càng đậm, khu vườn của hắn ngày càng có sức sống hơn, không uổng công hắn bỏ ra. Sắp tới lại phải tập luyện với cường độ cao cùng đi thi đấu để lấy lại được cảm giác đấu đôi nam nữ với Tôn Dĩnh Sa, có chút cảm giác như là mơ vậy.Còn cái chuyện cưới xin kia, hắn sẽ làm đúng trách nhiệm của một người cháu, một người con, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai thất vọng.Quay lại với hiện tại, Vương Sở Khâm lần nữa đến nhà của Tôn Dĩnh Sa nhưng là căn nhà lớn nhà họ Tôn mới dọn vào, người ra mở cửa là Tôn Dĩnh Sa, hắn vừa nhìn thì đã nở một nụ cười quen thuộc, càng nhìn Tôn Dĩnh Sa càng thấy có chút không ưa. Chẳng phải sẽ gặp gỡ chính thức vào tuần sau xem như tân gia nhà mới, sao lại còn đến sớm hơn dự kiến?"Không định cho anh vào nhà ah?""Em nào dám, anh rể"Vì là nhà của mình, nên cô mới gọi hắn bằng anh rể chứ nếu bình thường, cô nào có thể gọi như vậy, Tôn Dĩnh Sa biết hai tiếng "anh rể" này vẫn chưa đến lúc để gọi nhưng mà Olympic 2028 cũng kết thúc rồi, cái hạn ba năm mà Vương Sở Khâm đề ra cho hai gia đình cũng kết thúc rồi. Suốt từ lúc cô được nghỉ ở nhà sau thời gian thi đấu, chị gái cô suốt ngày cứ lẽo đẽo theo ba mẹ để hỏi khi nào thì nhà họ Vương đến nói chuyện cưới xin, chị gái thì vẫn như vậy, vẫn chơi bời cùng bạn bè, không chịu đi làm, không đi chơi thì lại nằm nhà. Tôn Dĩnh Sa lại càng thấm thiết sự khác biệt giữa hai người cho dù cô cùng chị gái là chị em sinh đôi.Tôn Dĩnh Sa hiểu rõ, ba năm chỉ là cái cớ, Vương Sở Khâm cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Tôn Dĩnh Nhi, làm bạn bè với Vương Sở Khâm còn khiến người ta chê cười chứ đừng nói đến việc trở thành vợ của hắn. Cho nên hắn mới cho nhà cô ba năm, để xem chị gái cô có thay đổi theo một chiều hướng tốt đẹp hơn không, đối với gia đình cô thì Tôn Dĩnh Nhi vẫn như vậy nhưng hình như đối với Vương Sở Khâm, chị gái cô cũng có phần thay đổi hơn trước kia, mỗi lần nhắc đến, hắn đều nói tốt cho Tôn Dĩnh Nhi.Vương Sở Khâm biết em ấy là đang chọc tức hắn, đầu tuần, hắn cùng Tôn Dĩnh Nhi đi mua sắm sau khi tập luyện bóng bàn, lúc về khi đang trò chuyện còn bị em ấy phát hiện thế là qua hôm sau hắn bị ăn một ký bơ nhưng không sao, em ấy rất dễ dỗ. Nên mua kem hiệu gì cho em ấy ăn đây? Khu tập huấn kín thì chắc cũng có kem nhưng không biết có hợp khẩu vị của em ấy không, hay là mua vài hộp kem Bát Hỷ, trữ lạnh đem theo, mỗi lần đến Đài Tiên Nông, em ấy đều có thể ăn liền 3 đến 4 hộp. Vẫn biết ăn là sẽ bị lạnh bụng nhưng em ấy vẫn cứng đầu làm theo ý mình, phải nói giữ lắm mới không ăn nữa, làm hắn phải báo thầy Trương khóa tủ kem lại, không cho ai tự tiện mở ra. Mấy đội viên nhỏ của Kinh đội cũng khóc không thành lời nhưng vì là yêu cầu của anh Khâm, tụi nhỏ cũng không dám khóc nữa. Thật sự không biết nên giận chị Sa hay không nữa."Em muốn đi tập huấn kín mà, không cho anh vào thì làm sao anh giải quyết cho em?""Sao? Không muốn đi nữa hả? Vậy thôi, anh đi về""Ế, em chưa nói gì mà, anh vào đi"Vương Sở Khâm dùng tay xoa đầu Tôn Dĩnh Sa một cái rồi bước vào nhà và ngồi xuống, sau đó nhìn một cô mèo chạy lon ton lên lầu gọi ba mẹ mình xuống gặp khách, vẫn cứ như vậy, thật là tốt.Ba mẹ Tôn Dĩnh Sa từ trên lầu đi xuống thì nhìn thấy con rể tương lai, hai ông bà cũng nhanh chóng tiếp khách, thầm nghĩ chắc Vương Sở Khâm đến nói về chuyện cưới xin, dù sao cũng vừa đúng thời gian ba năm cũng qua rồi. Nhưng mà sự thật lại không phải vậy."Con đến xin phép dời đám cưới thêm một tháng nữa""Dĩnh Nhi cũng có nói cô ấy muốn đi học thiết kế thời trang, con có người bạn họ ngành này, tháng sau cậu ấy về nước tính là sẽ giới thiệu cho Dĩnh Nhi để có thể hỗ trợ cô ấy, cậu ấy cũng chỉ về có một tháng nên phải tranh thủ, vừa đúng lúc Ban huấn luyện tổ chức tập huấn kín tại Hàng Châu. Nên chắc là phải đến tháng sau mới có thể tiến hành mọi chuyện theo kế hoạch"Hắn không để ba mẹ Tôn tiêp lời mà trực tiếp nói thẳng ra lý do, hắn không phải người thích vòng vo."Sở Khâm, anh đến khi nào vậy? Sao không gọi cho em"Tôn Dĩnh Nhi từ bên ngoài cửa chạy vào liền sà vào lòng của Vương Sở Khâm, hành động khiến cho Tôn Dĩnh Sa cảm thấy không được vui cho lắm."Nam đức của anh biến đi đâu hết rồi, Touge" – Tôn Dĩnh Sa nghĩ thầmVương Sở Khâm từ từ cầm cổ tay của Tôn Dĩnh Nhi kéo nhẹ ra rồi từ tốn nói với cô lý do mình đến đây. Chuyện này hắn cùng cô cũng đã bàn qua trước đó cho nên Tôn Dĩnh Nhi cũng khéo léo, làm ra bộ dạng nũng nịu trước mặt ba mẹ, xin ba mẹ cho mình đi học cũng như cho hắn đi tập huấn cùng tuyển bóng bàn. Thật ra, việc muốn đi học thời trang cũng không hẳn là nói dối, Tôn Dĩnh Nhi rất nhạy bén trong lĩnh vực này, nếu Tôn Dĩnh Sa suốt ngày mặc đồ thi đấu cũng như quần áo thể thao, có một số người còn nhận nhầm em gái là con trai nhưng nếu cô là người mặc những bộ đồ kia thì lại vô cùng khỏe khoắn và xinh đẹp. Phong cách thường ngày cũng được bạn bè khen ngợi, học hỏi theo, lâu lâu đăng bài lên trang cá nhân, cũng nhận được rất nhiều lời thích thú và họ cũng phải công nhận dù cô cùng Tôn Dĩnh Sa là chị em song sinh nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau. Bọn họ cảm thấy hai người rất thú vị.Vương Sở Khâm từ lúc Tôn Dĩnh Nhi chạy sang nói chuyện với ba mẹ thì luôn chú ý đến hành động cũng như biểu cảm của Tôn Dĩnh Sa, em ấy vẫn như lần hắn cùng gia đình đến đây nói chuyện về cái lời hứa kia: không nói gì, chỉ cúi gầm mặt và bấu chặt tay nhỏ vào sofa. Thói quen xấu này, nên bỏ đi thôi, không nên tự làm đau chính mình."Nếu vậy thì nghe theo lời hai đứa, hai đứa cũng lớn rồi, tự quyết định đi, hai bên gia đình sẽ không có ý kiến"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me