TruyenFull.Me

Shortfic Bi Mat




Chiều hôm ấy Cung Thượng Giác vừa rời đi, ngay sáng hôm sau đã có người mang rất nhiều đồ dùng tới tân trang lại biệt viện. Khi thị vệ phục mệnh đem đồ đạc tới thì Cung Viễn Chủy hẵng còn đang ngủ, trong viện chỉ có A Thất đang cần mẫn quét sân. A Thất thấy một đoàn người nối đuôi nhau xông vào biệt viện lại còn đem tới không ít đồ quý giá thì rất nhanh chóng đon đả bước ra đón người, ánh mắt cậu bé tỏa sáng rực rỡ giống như được diện kiến Hoa Đà tái thế. Điều kiện sống ở đây quá mức tồi tàn chẳng khác nào dẫn lối người ta đi tới cõi chết, A Thất vốn tính tình lạc quan vui vẻ còn cảm thấy chán nản huống chi Chủy công tử thân mang bệnh nặng, tâm tình cũng không mấy bình yên.

Người dẫn đầu toán thị vệ là tâm phúc của Cung Thượng Giác, Kim Phục. Hắn nhìn quanh biệt viện một vòng, ánh mắt dừng lại ở gian nhà đóng kín cửa như một cái hộp gỗ kín mít rồi hỏi A Thất: " Chủy công tử hôm nay thế nào?"

A Thất tích cực báo cáo: " Hôm qua công tử hơi mệt nên ngủ sớm. Sáng nay tôi vào phòng hầu hạ thì thấy vết thương đã khá hơn nhiều, có thể đi lại bình thường, việc ngồi thì khó khăn hơn. Có điều khẩu vị của ngài ấy không tốt, không ăn được nhiều."

Những lời A Thất nói ra đều đã tận lực giảm nhẹ mức nghiêm trọng của vấn đề xuống hết mức có thể. Chủy công tử vốn tính cao thượng ắt sẽ không thích bản thân trở nên đáng thương trong mắt người khác, không muốn bị người đời bình phẩm xót thương. Nhưng ngài ấy quả thực rất đáng thương. Trong lúc bôi thuốc ban sáng, A Thất phát hiện ra hai đầu gối của Chủy công tử đều đã bầm tím ứ máu do quỳ trên bồ đoàn quá lâu. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã tới. Bình thường ngài ấy chỉ húp cháo trắng nên A Thất cố ý đong một tô cháo lớn với kỳ vọng ngài ấy sẽ ăn thêm được nhiều. Nhưng hôm nay đến cháo trắng Chủy công tử cũng không buồn động vào nữa, chỉ nằm yên trên giường nhắm nghiền hai mắt như thể đang ngủ rất say và phớt lờ đi sự xuất hiện của A Thất. Mỗi một ngày trôi qua đối với Chủy công tử đều là một bước tiến gần hơn với cửa tử. Người ngoài không biết nội tình có lẽ sẽ cảm thấy ngài ấy đang cam chịu bị phạt, không ồn không náo như thuở xưa, thậm chí còn chẳng có tư cách để huyên náo hay quậy phá thêm nữa. Nhưng A Thất biết, Chủy công tử đang có khúc mắc trong lòng, ngài ấy đang mặc kệ cả sự sống của bản thân mình. Nếu Cung Viễn Chủy thật sự chết đi, Giác cung chủ liệu có hối hận hay không?

Kim Phục tò mò nhìn lên nhà trên, gặng hỏi A Thất: " Ta có thể gặp Chủy công tử không?"

" Không thể! Ngài ấy vẫn còn đang mệt." A Thất nhanh nhảu đáp lời, khóe môi cong lên nở một nụ cười tiêu chuẩn. Dáng vẻ của công tử hiện tại không thích hợp xuất đầu lộ diện.

Kim Phục chỉ gặng hỏi chứ không ép buộc, bị từ chối cũng không có ý kiến gì, đành giao hết đồ đạc đưa tới cho A Thất rồi rời đi.

Mãi tới buổi chiều, Cung Viễn Chuỷ mới rời giường. Bài trí trong phòng cũng thay đổi nhiều khiến cậu thoáng ngạc nhiên mà đứng sững người tại chỗ. Giữa hai gian nhà có một bức bình phong hoa lê được thêu tay trên nền vải sa mỏng tinh tế. Giữa phòng đặt một cái lò than giữ ấm. Bàn trà cũng đã được đổi sang bàn mới làm bằng gỗ tử đàn, trên bàn có đặt một bộ trà cụ Huy Châu bằng sứ men xanh. Bồ đoàn làm bằng mây cứng ngày trước đã thay bằng nệm gấm lót bông. Những món đồ này ắt hẳn là Cung Thượng Giác cho đem tới để cải thiện hoàn cảnh sống của đệ đệ.

Viễn Chuỷ lết thân thể uể oải của mình đi tới cửa chính rồi mở cửa bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi phòng kể từ khi bị đưa tới đây. Trong sân viện có một gốc cây bồ đào đang trổ hoa. Cánh hoa mỏng manh như vải sa, chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể kéo theo hàng trăm cánh hoa múa lượn trên không trung. Sáng ngày trời xanh quang đãng, nắng không quá rực, chỉ nhè nhẹ đậu trên cánh hoa mai tiên mà chơi đùa cho thêm sắc thêm hương đời. Nhưng những cảnh sắc thi vị thế này nào có lọt vào mắt Cung Tam thiếu gia. Nếu có thì cũng đã phai nhạt vô vị đi rất nhiều.

" Công tử vạn an." A Thất cầm một rá cam thảo và các loại dược liệu  từ trong nhà bếp mang ra sân phơi khô, tươi cười cúi đầu chào hỏi. Thuốc tri thương của Cung Viễn Chủy là do một tay A Thất điều chế từ công thức mà Nguyệt trưởng lão dạy. Mấy ngày qua Viễn Chủy chỉ ở trong phòng, tâm trạng lại sa sút nên không hề để ý tới mùi dược thảo đã ám đầy cả cái viện nhỏ này. Các lọ thuốc lớn nhỏ linh tinh đã chất kín trong phòng bếp. Lại nói Chủy công tử không có khẩu vị, nửa tháng nay đều nhờ thuốc nuôi mà sống. Nhưng dù sống cũng chỉ là một cái vỏ tiều tụy mà thôi.

Viễn Chủy  chỉ nhìn nó khẽ gật đầu rồi lần mần vịn tay cầu thang bước xuống dưới sân. A Thất lập tức quăng rá thuốc xuống tiến đến đỡ Cung Viễn Chủy bước đi. Ngài ấy đi dạo một vòng quanh sân viện, lại ghé qua phòng bếp nhìn tủ thuốc. Ánh mắt vô cảm nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt. Viễn Chủy đẩy tay A Thất ra rồi lững thững đi đến mở cửa viện. Bên ngoài có hai thị vệ đang canh giữ, thấy Chủy công tử mở cửa thì họ lập tức đưa kiếm ra chặn cửa, nghiêm giọng nói: " Chủy công tử, ngài không thể ra ngoài."

Bên ngoài là rừng trúc um tùm như một vách ngăn biệt lập. Dù có chạy ra khỏi đây cũng chưa chắc sẽ thoát kịp khỏi rừng trúc.

A Thất đứng hầu bên cạnh cũng lo lắng đỡ tay Viễn Chủy sợ ngài ấy kích động xông ra ngoài, dè dặt khuyên nhủ: " Công tử, chúng ta đi vào thôi."

" Ta không ra ngoài." Cung Viễn Chủy hờ hững đáp. Đột nhiên, một cơn gió lớn lướt qua thổi tung cánh hoa rơi lả tả đi khắp bốn phía. A Thất bị bụi bay vào mắt, chỉ kịp cảm thấy mình bị một nội lực cường đại túm lấy rồi đẩy phăng ra khỏi cửa viện, bay xa  nửa dặm rồi va phải thân trúc mà ngã lăn ra nền đất. Cung Viễn Chủy gom hết toàn bộ nội lực có trong người để đẩy A Thất ra ngoài, sau đó phất tay đóng sầm cửa lại, chỉ để lại cho A Thất một câu lạnh nhạt: " Trở về Nguyệt cung của ngươi đi."

Phía sau cánh cửa gỗ cũ kỹ, A Thất thảng thốt đập cửa luôn miệng gọi Chủy công tử. Nhưng Viễn Chủy đã khóa trái cửa, hai tên thị vệ thì không dám đạp cửa phá khóa nên chỉ biết ngây người đứng đó khó xử không biết ra làm sao. Bọn hắn chỉ thạo việc ngăn cản người chạy trốn, nào có hay lần đầu thấy có người khóa cửa chỗ giam mình không cho ai bước vào cơ chứ.

Đuổi được A Thất ra ngoài, Viễn Chủy bình tĩnh đi vào phòng bếp, lẩn thẩn ở trước tủ thuốc thật lâu. Người bên ngoài hoàn toàn không thể biết được bên trong có động tĩnh gì, giống như một tiểu viện hoang phế......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me